Trong hộp là một khối ngọc trắng muốt, bóng loáng, thoạt nhìn đã thấy đáng giá liên thành.
“Vi thần không muốn.” Tạ Tài Khanh giãy giụa.
“Không muốn cũng phải muốn, để nhớ mà chừa,” Tiêu Quân nói, “Ngoan nào, nó nhỏ hơn trẫm nhiều, sẽ không đau đâu.”
Tạ Tài Khanh lắc đầu, hàng mi đen nhánh rủ xuống, dường như chỉ cần liếc nhìn khối ngọc một cái cũng đủ khiến y đỏ mặt tía tai.
Tiêu Quân lại cầm nó trong tay, mặt không đỏ tim không đập mà mân mê, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Mấy ngày nay hắn luôn quấn quýt bên Tạ Tài Khanh, dỗ dành đã nhiều ngày rồi mà đến giờ Tạ Tài Khanh vẫn không cho hắn thắp nến, bộ dạng xinh đẹp như thế mà không được nhìn ngắm, hứng thú đã giảm đi một nửa.
Trước đây hắn nuông chiều, nhưng bây giờ xem ra đã bị chiều hư rồi, hắn phải trêu chọc một chút.
Nếu không cương vị phu quân không vững thì sao?
Nhà mình mà không dẹp yên nổi thì làm sao dẹp yên thiên hạ? Trẫm mới là bầu trời của y.
Tạ Tài Khanh đầy vẻ chống cự: “Vi thần không muốn…”
“Trẫm không thắp đèn.”
“Vi thần không muốn.”
“Thắp đèn hoặc dùng cái này, Trạng nguyên lang chọn một đi.”
Mặt Tạ Tài Khanh hơi tái đi, liên tục lắc đầu: “Vi thần không chọn cái nào cả.”
Y không muốn thắp đèn, cũng không muốn dùng cái này.
“Trẫm đang nói chuyện nghiêm túc với trạng nguyên lang mà trạng nguyên lang cứ nhất mực chơi xấu, đành để Trẫm chọn vậy,” Tiêu Quân cười thô bỉ, đứng dậy tắt nến, quay lại túm lấy con thỏ định chạy trốn, ba chớp bốn nhoáng đã l*t s*ch quần áo của y.
Hắn làm việc này đã rất thuần thục, không còn như lần đầu tiên, không chút kiên nhẫn gần như muốn xé toang quần áo.
Tạ Tài Khanh đẩy hắn, Tiêu Quân nắm chặt hai bàn tay không nghe lời của y, rồi đè ngược lại.
Mặt Tạ Tài Khanh vùi vào chiếc gối hơi cao, lưng buộc phải căng cứng, uốn cong thành hình cánh cung ngược, hai xương bướm ẩn hiện, sống lưng lõm xuống ở giữa vừa dẻo dai vừa rõ ràng, tựa như có thể hứng được ánh trăng.
Bất cứ nơi nào trên cơ thể Tạ Tài Khanh đều hoàn toàn tự nhiên, không có những thứ không nên có, nhưng lại có mọi thứ mà đàn ông ưa thích.
Trên đó vẫn còn lưu lại dấu vết của hai ngày trước, tuyết rơi hoa mai đỏ, đầy chất thơ ca lãng mạn.
Da thịt Tạ Tài Khanh giống như một bức tranh, hắn vừa tô màu lên đó, nhưng chỉ hai ngày sau lại biến mất, khiến hắn chỉ có thể vui vẻ điểm xuyết lặp đi lặp lại.
Tạ Tài Khanh nghiêng đầu nhìn hắn, dường như đã giận đến mức xấu hổ: “Bệ hạ!”
Y tuyệt đối không ngờ Tiêu Quân lại tồi tệ đến mức này.
Trên mặt y có chút hoảng loạn, dường như là nỗi sợ hãi về điều chưa biết và sự xấu hổ vì bất lực không thể chống cự một cách thầm lặng, điều đó lại càng thêm quyến rũ.
“Đừng sợ,” Tiêu Quân nói, “Ngay cả trẫm ngươi còn chịu được, thì cái này có gì không được chứ. Ngươi sẽ thích thôi, trẫm còn có rất nhiều món đồ chơi nhỏ, đều là của Tiền Tư Thánh tặng, trẫm muốn thử từng món một.”
Tạ Tài Khanh xấu hổ phẫn uất đến cùng cực, trong lòng hận không thể ngũ mã phanh thây Tiền Tư Thánh, sao lại có tên dâm thần như vậy kia chứ.
Nếu Tiêu Quân mê mẩn mấy thứ này, khả năng y mang thai sẽ ít đi, hơn nữa y không hề thích chúng.
“Vi thần không muốn.” Giọng nói thanh nhã thường ngày của Tạ Tài Khanh hơi khàn đi, mang theo chút cầu xin.
Tiêu Quân sợ nhất là y chịu thua, đặc biệt là với giọng nói và ánh mắt này, hắn đành phải làm cứng lòng mình, ấn vào gáy y, cười nói: “Trạng nguyên lang có muốn giao ước với trẫm không, ngươi ban đêm cũng nói không muốn, những lúc khác cũng nói không muốn, Trẫm cũng không thể phân biệt được ngươi muốn hay không muốn. Ngươi phải để trẫm phân biệt được ngươi muốn hay không muốn chứ?
“… Vi thần thực sự không muốn.”
“Ban đêm ngươi cũng nói như vậy.”
“Vi thần thực sự không muốn… Bệ hạ tha cho vi thần…”
“Ban đêm ngươi cũng nói như vậy.”
“…” Tạ Tài Khanh vốn có tính khí ôn hòa, lần đầu tiên bị chọc giận, c*n v** c* tay thon dài của mình như đang cắn Tiêu Quân.
Hôm nay Tiêu Quân đã quyết tâm, nhất định phải bắt nạt Tạ Tài Khanh cho bằng được.
Tạ Tài Khanh rất nhanh đã từ im lặng chuyển sang rên khẽ không kiểm soát được, cả cơ thể hơi ửng đỏ, y cắn chặt môi, nghe thấy tiếng cười của Tiêu Quân phía sau, mặt càng đỏ hơn.
Trong phút chốc, y nổi lên ý muốn trả thù, không còn kiêng dè gì nữa, đột nhiên buông cổ tay ra, cố ý đắm chìm vào cảm giác đó.
Tiêu Quân thấy y mê loạn thần trí, bình thường hắn phải dỗ dành, lừa gạt mãi mới phát ra chút âm thanh, nhưng giờ đây lại r*n r* liên tục không dứt, sắc mặt hắn dần dần tối sầm lại, động tác tay dừng hẳn, hắn cúi xuống cắn vào gáy y, hỏi nhỏ: “… Thích nó hơn thích trẫm sao?”
Tạ Tài Khanh cố tình giả vờ không nghe rõ hắn nói gì, ánh mắt hơi bồn chồn, khàn giọng nói: “… Ưm, đừng dừng lại.”
Tiêu Quân kinh hãi, cơn giận bỗng bốc lên, hắn hung hăng hỏi: “Thật sự thích hơn thích trẫm sao?”
Ánh mắt Tạ Tài Khanh chỉ mơ màng: “Muốn…”
Tiêu Quân giận dữ nói: “Ngươi đúng là không biết nhìn hàng mà! Nó bé tí thế này, còn lạnh lẽo, trơn tuột như vậy, làm sao mà bằng trẫm được, trẫm còn có thể ôm ngươi, hôn ngươi, còn có thể—”
Tạ Tài Khanh hoàn toàn không thèm để ý đến hắn: “Muốn…”
Tiêu Quân đầu óc choáng váng, tức giận đến cực độ, vứt bỏ thứ đó, xoay mặt y lại, điên cuồng hôn tới tấp.
Vì không thắp nến nên hắn không nhìn thấy nụ cười thoáng qua trên môi Tạ Tài Khanh.
Người này cứ như con chó cưng ghen tuông mà Hoắc Kiêu của Nam Nhược nuôi vậy.
Ngay cả một vật vô tri cũng phải so kè cao thấp.
Tại sao một vị Hoàng đế uy nghi ngàn vạn thỉnh thoảng lại có thể ngây thơ như một đứa trẻ thế chứ.
…
Sáng hôm sau, Tạ Tài Khanh đứng dậy, hai chân hơi run rẩy, suýt chút nữa thì ngã, lúc này y mới nhận ra mình đã vui mừng quá sớm vào tối qua.
Tiêu Quân đã đi thiết triều, Tạ Tài Khanh được Thái phi với vẻ mặt khó tả dìu đi dùng bữa sáng, vành tai hơi đỏ.
Thái phi ngập ngừng: “Hóa ra hắn lại…”
“Đừng nói nữa.”
Thái phi cười tươi nói: “Cũng tốt, ít nhất con không bị ủy khuất. Ta đã bảo con đừng tin lời Hoàng huynh con mà. Chuyện này có gì xấu đâu, mọi người ai cũng nói về nó với vẻ kinh sợ, nhưng nếu thực sự không thích, thì làm sao có con, làm sao có ta, làm sao có mấy triệu đứa trẻ sinh ra mỗi năm ở Đại Ninh?”
“Chẳng phải đều là một vẻ bề ngoài, một vẻ bên trong sao?”
Tạ Tài Khanh: “… Đừng nói nữa.”
“Con không thích sao?” Thái phi hỏi.
Tạ Tài Khanh quay mặt đi, sau vài nhịp mới khẽ lắc đầu.
“Không thích? Tối qua ta ở xa như vậy mà vẫn nghe thấy động tĩnh.”
“…” Tạ Tài Khanh mặt đỏ bừng: “Nương nương, người đặc biệt giống Tiêu Quân phiên bản nữ, người có biết không?”
“Thật sao?” Thái phi trợn mắt, trông có vẻ khá vui.
Tạ Tài Khanh: “… Người rất thích hắn sao?”
Thái phi không hề do dự: “Đúng vậy.”
Tạ Tài Khanh kinh ngạc, không đồng tình: “Hắn có gì tốt chứ.”
“Trước đây chán ghét hắn chỉ vì ta là người Nam Nhược, nhưng nhìn con và hắn ở bên nhau, ta lại thấy rất khâm phục hắn,” Thái phi nói, “Đó mới là một nam tử quang minh lỗi lạc chứ. Thích thì theo đuổi, hết lòng đối xử tốt với người đó, ngủ thì phải ngủ cho đã, cũng không giấu giếm gì cả. Cái gì cũng dám thử một chút, sau này về già, hết sức lực rồi, mới không phải hối hận.”
Tạ Tài Khanh: “…”
Thái phi quả thực cũng sống theo cách đó, nên việc bà ấy ngưỡng mộ Tiêu Quân cũng không có gì lạ.
Tạ Tài Khanh không gật đầu tán thành, cũng không lên tiếng phản bác.
Y không muốn vì phủ nhận Tiêu Quân mà phủ nhận luôn cách sống của Thái phi, làm tổn thương lòng bà.
Thái phi nói: “Khác hẳn với Hoàng huynh con, suốt ngày thích suy tính thâm sâu, hại thân, tính tình lại còn trầm lặng.”
“Hoàng huynh tốt hơn hắn nhiều.” Tạ Tài Khanh không kìm được nói.
“Đúng, đúng, Hoàng huynh con là tốt nhất,” Thái phi biết trong lòng y, Hoàng huynh y vĩnh viễn đứng ở vị trí đầu tiên. Trước đây ở Dật Tiên Lâu, một thí sinh chỉ nói bâng quơ một câu mà Tạ Tài Khanh còn phải tranh luận để bảo vệ Hoàng huynh, huống hồ là so với Tiêu Quân. Bà cũng không nói tốt về Tiêu Quân nữa, “Giá như tính cách của con và Tiêu Quân trung hòa lại một chút thì tốt.”
“Một người quá yên tĩnh, một người lại quá bốc đồng.” Thái phi vừa nói vừa cảm thấy khó hiểu. Mà nói đi thì nói lại, nghĩ kỹ thì Tiểu Vương gia và Hoàng đế Đại Ninh lại khá xứng đôi.
Thái phi vội vàng gạt bỏ ý nghĩ kỳ quái này ra khỏi đầu.
…
Tạ Tài Khanh cuối cùng cũng trở lại Hàn lâm viện muộn hơn thường lệ.
Một đồng liêu đi tới, nói: “Lão tiên sinh gọi ngươi.”
Tạ Tài Khanh đáp lời.
Đồng liêu này đã được Tạ Tài Khanh giúp đỡ không ít, hắn khẽ nói: “Lão tiên sinh đang rất tức giận, ngươi nên khiêm tốn một chút.”
Tạ Tài Khanh đáp lại bằng một nụ cười nhạt, đứng trước cửa phòng Lưu Uẩn, thở dài một hơi.
Y có thể làm gì được đây?
Tiêu Quân tinh lực tràn trề sung mãn, không nghỉ ngơi ngày nào, trông có vẻ chẳng mệt mỏi chút nào, nhưng Tạ Tài Khanh thì không chịu nổi. Tinh lực của con người có hạn, tiêu hao hết vào việc khác thì công việc đương nhiên sẽ bị lơ là.
Lưu Uẩn lại là một người thầy nghiêm khắc, không hề thua kém Hoàng huynh của y, trước đây luôn chiếm trọn không còn chút thời gian rảnh rỗi nào của y. Giờ đây y “lười biếng” như vậy, ông tức giận là điều đương nhiên.
Vào trong phòng, đóng cửa lại, Lưu Uẩn nghiêm mặt nói: “Gần đây con lười biếng bê trễ như vậy, có xứng đáng với sự tin tưởng và sủng ái của Thánh thượng không?”
“… Học trò biết lỗi.” Tạ Tài Khanh ngoan ngoãn đứng thẳng.
Lưu Uẩn nói: “Lại đây.”
Tạ Tài Khanh nghe lời đi tới.
Lưu Uẩn thở dài nói: “Con xuất thân bần hàn, so với những công tử nhà giàu, con đã thua ngay từ vạch xuất phát, bản thân lại còn không chịu cầu tiến, sau này phải làm sao đây? Sự sủng ái của Bệ hạ chỉ là nhất thời. Hậu cung có câu, hoa không thắm được trăm ngày, thực ra tiền triều cũng vậy. Đời người ngay cả bạn bè lâu dài còn khó có, huống hồ là thánh tâm hư ảo khó lường?”
Tạ Tài Khanh nói: “Học trò biết lỗi.”
Tạ Tài Khanh thầm thở dài.
Y biết lỗi, nhưng thực sự không thể sửa được.
Lưu Uẩn vẫn nghiêm mặt: “Theo ta mà nói, trừ phi Bệ hạ có thể sủng ái con cả đời, nhưng điều này căn bản là không thể. Con có biết không, vị thần tử được Bệ hạ sủng ái lâu nhất cũng chỉ chưa đầy hai tháng.”
“Chỉ huy sứ là người có giao tình sinh tử với Hoàng đế, sao con có thể so sánh với người ta? Ngay cả Chỉ huy sứ còn phải lo sợ như đi trên băng mỏng, con nghĩ Bệ hạ sẽ sủng ái con được bao lâu?”
“… Học trò biết lỗi.” Tạ Tài Khanh nói.
Lưu Uẩn nói: “Lần sau nếu còn lơ là, đừng trách ta phạt con.”
Sắc mặt Tạ Tài Khanh hơi thay đổi, không nói một lời.
Lưu Uẩn cũng không nhận ra y không đáp lời, vẻ mặt ông dịu đi đôi chút, kéo tay y lại, vừa xoa vừa nói bằng giọng chân thành: “Nói thật, ta rất quý trọng con, bất kể là về cách đối nhân xử thế hay tài học, con đều không có gì để chê trách.”
Trên khuôn mặt vốn luôn khắc khổ của ông lộ ra một chút vẻ ngượng ngùng, giọng nói vẫn cứng rắn: “Con gái ta từng nhìn thấy ngươi trên xe ngựa một lần, cũng rất quý mến. Con hãy cố gắng, con không có chỗ dựa, ta luôn có thể làm chỗ dựa cho con.”
Tạ Tài Khanh ngẩn người.
Ý của ông ấy là muốn gả con gái cho y sao?
Tạ Tài Khanh vừa mừng vừa lo sợ. Y nhiều nhất là hai ba tháng nữa phải về Nam Nhược rồi, tuyệt đối không muốn kết hôn ở đây, hơn nữa mối quan hệ giữa y và Hoàng đế còn chưa rõ ràng.
Với tính cách của Lưu Uẩn, một khi đã quyết tâm, bất kể y có đồng ý hay không, e rằng ông cũng sẽ làm tới cùng.
Tạ Tài Khanh lập tức định từ chối một cách khéo léo, nhưng Lưu Uẩn đang nắm tay y bỗng khựng lại.
Trước đó ông không chú ý, đã vén nhẹ ống tay áo của Tạ Tài Khanh lên. Giờ đây nhìn kỹ, trên cổ tay dài trắng nõn của Tạ Tài Khanh có một vết đỏ.
Lưu Uẩn nhìn chằm chằm vào vết đỏ đó.
Tạ Tài Khanh cúi đầu nhìn thấy vết đỏ do Tiêu Quân hôn lên tối qua, trong lòng hoảng hốt, theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng chợt tỉnh táo nhận ra làm vậy sẽ càng giấu đầu hở đuôi, y vội vàng để mặc Lưu Uẩn nắm tay mình.
Lưu Uẩn hỏi: “Đây là bị làm sao?”
“… Thời tiết nóng bức, côn trùng nhiều, e rằng không chú ý bị cắn rồi.”
Lưu Uẩn vốn không để tâm, nhưng khi nghe thấy lời giải thích này, ông đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc.
Ông chậm rãi nhận ra, giống như Hoàng đế, Tạ Tài Khanh trước đây luôn đeo túi thơm đuổi muỗi, giờ cũng không đeo nữa.
Hoàng đế bắt đầu mặc y phục kín đáo, Tạ Tài Khanh thì luôn ăn mặc chỉnh tề, nghiêm cẩn, nhưng hôm nay đi làm, y lại không mặc quan phục mà mặc một chiếc áo có cổ cao hơn bình thường.
