Tối, Phúc An công công gọi Tạ Tài Khanh đến tẩm cung để đọc tấu chương.
Suốt đường đi, Tạ Tài Khanh có vẻ hơi mất tập trung.
“Trạng Nguyên lang?”
“Trạng Nguyên lang?”
Phúc An gọi đến hai lần, Tạ Tài Khanh vẫn không phản ứng.
Nó nghi hoặc kéo nhẹ tay áo Tạ Tài Khanh: “Trạng Nguyên lang, đến rồi, vào đi.”
Tạ Tài Khanh lúc này mới hoàn hồn, miễn cưỡng nở nụ cười với Phúc An.
Phúc An lui xuống, đi được vài bước, quay lại nhìn Trạng Nguyên lang đang đứng bên cửa chậm chạp không chịu vào, thầm nghĩ gọi Trạng Nguyên lang vào đọc tấu chương sao lại khó khăn như dê vào miệng cọp vậy.
Tạ Tài Khanh nắm chặt vạt áo, hít sâu một hơi, mới lấy lại được vẻ bình tĩnh, trấn định.
Giang Hoài Sở, ngươi cố gắng lên, mau có thai được không?
Tốt nhất là mang thai ngay lần đầu tiên, đừng dính líu quá nhiều đến tên d*m t*c đó.
Tạ Tài Khanh dứt khoát bước vào.
“Đến rồi đấy à.” Tiêu Quân không ngẩng đầu lên, chuyên tâm phê duyệt tấu chương.
Tạ Tài Khanh chậm rãi bước tới.
Y không nói gì, đứng bên mép bàn, cầm một cuốn tấu chương lên, suốt quá trình không dám liếc nhìn Hoàng đế lấy một cái, mắt chỉ dán vào mũi giày.
Ánh mắt Tiêu Quân rời khỏi tấu chương, liếc nhìn y.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, cơ thể Tạ Tài Khanh lập tức căng thẳng.
Tiêu Quân thầm thấy buồn cười.
Chưa chạm vào mà đã sợ thành ra thế này rồi.
Hắn là Hoàng đế một nước, người nào mà không có được, vậy mà lại phải đi dỗ dành một Trạng Nguyên lang, khiến mình giống như một tên d*m t*c.
Chuyện đó cũng đâu đến nỗi tệ như vậy, hắn còn tuấn tú thế cơ mà.
Rõ ràng là cực lạc nhân gian.
“Trạng Nguyên lang lại đây.”
Tạ Tài Khanh cố chấp đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
“Lại đây.” Tiêu Quân đặt tấu chương xuống, nói với vẻ khá kiên nhẫn.
“Bệ hạ…” Tạ Tài Khanh run giọng nói, “Vi thần chỉ muốn tận trung vì Bệ hạ, tuyệt đối không có ý nghĩ nào khác. Bệ hạ là quân tử, là ân nhân cứu mạng của vi thần, là người Tài Khanh sùng bái ngưỡng mộ nhất. Ban ngày nhất định là vi thần đã hiểu lầm, đúng không ạ…”
Y nhìn Tiêu Quân với ánh mắt cầu xin, ánh mắt hơi run rẩy, giống như có điều gì đó mà y luôn tin tưởng đang lung lay sắp đổ. Y nhất thời không muốn chấp nhận, giọng điệu mang theo sự ngây thơ cố chấp, dường như vẫn muốn duy trì sự bình yên, tốt đẹp của quá khứ, dùng lời nói dối vụng về để tự lừa dối mình, bảo vệ bức tường chắn giả dối, để bản thân có thể an toàn dừng lại ở quá khứ, hay nói đúng hơn, là ngây thơ cầu xin kẻ săn mồi buông tha, nhân cơ hội y đưa ra mà rút lui, xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Tiêu Quân cười, không trả lời, chỉ lười biếng nói: “Lại đây.”
Hô hấp Tạ Tài Khanh hơi gấp gáp, nhưng vẫn không dám trái thánh mệnh, rất chậm rãi bước tới, dừng lại cách mấy bước chân.
“Lại gần chút nữa nào.” Tiêu Quân dịu dàng dụ dỗ.
Hô hấp Tạ Tài Khanh càng thêm rối loạn, y lại đi thêm vài bước. Mày mắt như tranh vẽ, thanh nhã tuyệt sắc.
Tiêu Quân thầm than một tiếng, nếu hắn nghĩ thông suốt sớm hơn thì nội gián có gì quan trọng chứ? Cứ ngủ xong rồi giết không tốt hơn sao?
Nam nhân trước mắt nhìn y cười như không cười, ánh mắt tuy không lộ liễu nhưng lại có thể nói là phóng túng. Tạ Tài Khanh vô cớ có cảm giác xấu hổ như mình không mặc quần áo.
Trong phút chốc không ai nói gì, trong sự im lặng khó hiểu, tim Tạ Tài Khanh đập nhanh hơn.
Nếu y là một nữ tử bình thường, nhất định sẽ bị Tiêu Quân cuốn hút, say đắm, không phải vì hắn là Hoàng đế hay ngoại hình hắn thế nào, mà là vì khí chất thợ săn, khí chất của bậc bề trên toát ra từ hắn. Hắn là Tiêu Đế nước Ninh, chinh phạt mở rộng bờ cõi nổi tiếng khắp thiên hạ.
Đó là một cảm giác áp đảo, buộc người ta phải phục tùng, tác động lên người khác là sự khuất phục, thuận theo gần như bản năng, tự nhiên và như hình với bóng đến mức, dường như chỉ cần hắn chủ động một chút, con mồi sẽ cam tâm tình nguyện mềm nhũn trong vòng tay hắn, mê loạn dâng hiến mọi thứ cho hắn, cầu xin sự thương xót của hắn.
Đây là thứ vô hình được mài giũa qua nhiều năm làm Hoàng đế, và rõ ràng cũng ẩn chứa nhiều yếu tố bẩm sinh.
Tạ Tài Khanh cắn chặt môi, có cảm giác nguy hiểm chết người khi bị nhắm đến, điều này khiến máu trong người y lưu thông nhanh hơn, như để tiện cho y bùng phát bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Đại não đang cảnh báo, không có căn cứ nào, nhưng lại có ám thị rõ ràng và dữ dội như vậy.
Tạ Tài Khanh siết chặt tay, lại tiến lên một bước.
Y muốn có con, y phải để Tiêu Quân chiếm đoạt.
Tiêu Quân nhìn y.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn đột nhiên nghiêng người, kéo tay Tạ Tài Khanh. Tạ Tài Khanh còn chưa kịp kêu lên thì người đã ngã vào lòng Tiêu Quân, bị hắn tùy tiện ôm gọn, đặt ngồi trước người hắn.
“Bệ hạ!” Trạng Nguyên lang sững sờ mấy giây, kinh hãi thất sắc, kịch liệt giãy giụa.
Tiêu Quân chỉ dùng một cánh tay đã ôm chặt eo y, sự giãy giụa của y trông như sự chống cự vô vọng và ngây thơ.
Rõ ràng sự chênh lệch sức lực giữa Tạ Tài Khanh và Tiêu Quân lớn đến mức không cần phải so sánh. Tạ Tài Khanh hiển nhiên là kẻ bị người khác mặc sức đùa bỡn, ngay cả khả năng phản kháng cũng không có.
“Hiểu lầm?” Tiêu Quân cười nói, “Trẫm đã như vậy rồi, Trạng Nguyên lang vẫn có thể cho là hiểu lầm sao? Vậy Trạng Nguyên lang thử cảm nhận lại xem.”
Tạ Tài Khanh bị giữ chặt, th* d*c, kinh hãi tột độ, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
“Bệ hạ…” Sắc mặt y vừa đỏ bừng vừa trắng bệch, “Bệ hạ tha cho vi thần, vi thần tuyệt đối không có ý này… Vi thần, Bệ hạ, cầu xin Bệ hạ…”
Lời nói của y lộn xộn, phát âm không rõ ràng, liên tục cầu xin, nhưng lại càng khiến người ta muốn trêu chọc.
Tiêu Quân không hề lay chuyển.
Sự hiện diện của người phía sau quá mạnh mẽ, cảm giác như có gai đâm sau lưng đã khiến người ta lo lắng bồn chồn, huống chi hiện tại họ đang ở trong tư thế thân mật như tình nhân thế này.
Ngay cả ái phi cũng chỉ có thể được khiêng vào một cách đoan trang, chờ đợi được thị tẩm, còn một triều thần của đất nước lại bị ôm ấp đùa giỡn như thế này, toàn thân không có chỗ nào được chạm vào thứ gì khác ngoài Hoàng đế. Y giống như một chú thỏ trắng bị sói ngậm trong miệng, giãy dụa đung đưa, chân không chạm đất.
“Bệ hạ nói gì đi, Bệ hạ đừng như vậy…” Mắt Tạ Tài Khanh chợt đỏ hoe, “Bệ hạ là ân nhân cứu mạng của vi thần, vi thần tôn sùng Bệ hạ như thần minh… Bệ hạ đừng phá hủy… Á.”
Tiêu Quân dường như không muốn nghe những lời không hay của y, cười mỉm trêu chọc y.
Toàn bộ khuôn mặt Tạ Tài Khanh đỏ bừng, toàn thân run rẩy dữ dội, rõ ràng là sợ hãi đến cực độ.
Tiêu Quân lười biếng nói: “Đã phá hủy rồi.”
“Đó là hình tượng Khanh tự tưởng tượng ra thôi, Trẫm chưa bao giờ nói Trẫm là người như vậy.”
Tạ Tài Khanh run giọng nói: “Vi thần không muốn, Bệ hạ không thể… Vi thần không muốn…”
“Trẫm là vua một nước, tại sao lại không thể? Nếu Trẫm cứ muốn thì sao?” Ý muốn trêu chọc của Tiêu Quân lập tức nổi lên, hắn giễu cợt, “Không phải Trạng Nguyên lang luôn miệng nói muốn hầu hạ Trẫm sao?”
Câu nói này khiến Tạ Tài Khanh hoàn toàn bàng hoàng, luống cuống. Y gần như sắp khóc: “Vi thần không muốn… Vi thần không có ý đó, vi thần chưa từng nghĩ tới, vi thần không muốn hầu hạ kiểu này, không muốn vào hậu cung… Vi thần muốn báo hiếu cho nước Ninh, báo đáp Bệ hạ—”
“Đây chính là báo hiếu cho nước Ninh, báo đáp Trẫm rồi, Trẫm không cần khanh làm trâu làm ngựa, Trẫm muốn khanh lấy thân báo đáp.” Tiêu Quân dịu dàng vén tóc y ra sau tai, xoa xoa vành tai đỏ ửng như rỉ máu của y.
Tạ Tài Khanh né tránh, kinh hãi tột độ: “Bệ hạ… Vi thần mới mười tám tuổi, vi thần là nam tử ạ, thích nữ tử, chuyện này… sẽ bị người ta biết mất… Vi thần không muốn…”
Y càng nói càng sợ, càng giãy giụa kịch liệt hơn.
“Ngoan,” Tiêu Quân kiên nhẫn xoa xoa tóc mai mềm mại của y, “Sẽ không bắt khanh vào hậu cung đâu, chuyện này tuyệt đối sẽ không bị lộ ra ngoài. Trẫm làm sao nỡ để Trạng Nguyên lang bị người đời chỉ trỏ?”
“Trước mặt người khác khanh vẫn là Trạng Nguyên lang, sau này muốn gì cứ việc hỏi Trẫm.”
Tạ Tài Khanh lắc đầu: “Vi thần không muốn…”
“Không sao cả, khanh đâu phải nữ tử, bị Trẫm đoạt mất sự trong sạch thì không gả đi được,” Tiêu Quân cười, “Trẫm còn ước gì khanh là con gái đấy, sẽ không kháng cự Trẫm nữa, Trẫm sẽ chịu trách nhiệm hết, có thai Trẫm nuôi mười tám đứa cũng được.”
“Bệ hạ! Cầu xin Bệ hạ…”
“Ngoan, không sao đâu, sau này cưới vợ, Trẫm sẽ chọn cho khanh một người tốt.”
“Vi thần không muốn…”
Y lặp đi lặp lại chỉ một câu này, bởi vì y cũng biết mình nói gì cũng không có tác dụng nữa, không thể ngăn cản Tiêu Quân làm điều ác.
Tiêu Quân cúi người sát lại, hơi thở nam tính bao trùm, Tạ Tài Khanh toàn thân mềm nhũn, run rẩy dữ dội.
Tiêu Quân biết y nhất thời không thể chấp nhận được, cũng không hy vọng y chấp nhận ngay lập tức, chỉ ôm ngang người y lên, đi vào bên trong.
Tạ Tài Khanh đang trong cơn hoảng loạn bỗng trợn to mắt, nhìn thẳng vào màn trướng ngay trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, giãy giụa kịch liệt: “Không! Vi thần không muốn! Bệ hạ… cầu xin Bệ hạ tha cho vi thần…”
Tiêu Quân nắm chặt bàn tay đang quơ loạn của y, giọng trầm thấp lười biếng: “Đừng sợ, Trẫm sẽ cưng chiều khanh.”
Mắt Tạ Tài Khanh đỏ hoe, hơi ướt, chóp mũi cũng đỏ, y quay mặt đi, giọng khàn đặc: “Vi thần không muốn…”
Trong lòng Tiêu Quân mềm nhũn, hắn hung dữ nói: “Không được khóc, khóc là Trẫm sẽ bắt nạt khanh thật mạnh đấy.”
Hơi nước trong mắt Tạ Tài Khanh tức thì tan đi một chút, nghỉ ngơi vài giây, rồi lại lan rộng hơn, tan, lan rộng, tan, lan rộng, cứ thế lặp đi lặp lại.
Tiêu Quân vóc dáng cao lớn vạm vỡ, Tạ Tài Khanh mảnh khảnh thướt tha. Áo bào đen uy nghiêm đại khí, áo bào trắng thanh nhã đoan chính, trông không hề xứng đôi chút nào.
Nếu không phải một người cười đùa trêu ghẹo, một người hai mắt đỏ hoe như vậy.
Tiêu Quân cũng hiểu rõ chuyện này dù Tạ Tài Khanh không chấp nhận được, nhưng cũng sẽ không đến mức tìm cái chết, lấy cái chết ra uy h**p, dù sao y cũng là nam tử, thất tiết là chuyện nhỏ, lại còn có lợi mà không có hại, chỉ là cửa ải tâm lý chắc chắn không dễ vượt qua.
Chuyện này so với tính mạng thì không đáng nhắc tới.
Tạ Tài Khanh cũng sợ kháng chỉ chọc giận hắn, tính mạng khó giữ.
Cho nên không muốn là chắc chắn không muốn, nhưng cũng sẽ không quyết liệt đến mức phải đánh đổi cả tính mạng.
Tiêu Quân vén màn trướng lên, hô hấp của Tạ Tài Khanh gấp gáp đến tột độ.
“Ngoan, sẽ không đau chút nào đâu, Trẫm sẽ làm khanh thoải mái.” Giọng Tiêu Quân dịu dàng lười biếng.
Tạ Tài Khanh ngày thường ăn mặc chỉnh tề, không thể nhìn thấy gì, nhưng giờ đây lại giống như một món quà vô giá, từng chút một được mở ra, khiến người ta từ từ cảm nhận sự chấn động, kinh ngạc trước kỳ tích của tạo hóa.
Tiêu Quân nhìn chiếc cổ trắng nõn trơn láng của y, trong lòng càng thêm bực bội, nghĩ đến việc sắp làm, trong lòng cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết, còn thỏa mãn hơn cả việc đánh chiếm một tòa thành khiến người khác phải phủ phục cầu xin tha thứ.
Bàn tay trong ống tay áo Tạ Tài Khanh run rẩy đến co quắp, không nhịn được nhắm mắt lại. Bị buộc phải phơi bày toàn bộ bản thân trước mặt một nam tử xa lạ, điều này còn khó hơn bất kỳ thử thách nào y đã trải qua trong những năm qua.
Mấy ngày trước Tiêu Quân còn ngủ với cung nữ…
Có phải cũng ở đây không, có phải cũng ôm người khác như thế này không.
Hắn thật dơ bẩn.
Một nam tử như vậy lại sắp để lại trên người y một dấu ấn mà cả đời không thể rửa sạch.
Chỉ mong hắn có thể nhanh lên, tốt nhất là chỉ vài giây thôi.
Y chỉ muốn một đứa con.
Tiêu Quân buông màn trướng xuống.
Tạ Tài Khanh đột nhiên nhìn thấy Tiêu Quân nhỏ, sắc máu trên mặt mất hết, không còn bất cứ ý niệm nào, y theo bản năng giãy giụa kịch liệt.
Nhưng Tiêu Quân vẫn cưỡng chế kéo y trở lại.
“Bệ hạ… không được… không thể…” Tạ Tài Khanh chưa bao giờ có giây phút nào muốn hối hận đến thế. Y không cần con nữa, y chỉ muốn về Nam Nhược. Lẽ ra y nên ngoan ngoãn nghe lời Hoàng huynh, Tiêu Quân là súc sinh, Bắc Ninh là nước của súc sinh, y không nên sinh con cho súc sinh, y đã quá ngây thơ rồi.
Tiêu Quân ôm chặt lấy người y, nói nhỏ: “Ngoan, không to đâu, được mà.”
Tạ Tài Khanh sợ hãi bật khóc: “Bệ hạ tha cho vi thần… Vi thần sẽ chết mất…”
Tiêu Quân mặt không đỏ tim không đập nhanh nói: “Sẽ không, ai cũng vậy thôi. Là do Trạng Nguyên lang quá nhỏ bé. Trạng Nguyên lang cũng chưa từng thấy của người khác đúng không? Trẫm thấy rồi, Chỉ huy sứ còn to hơn Trẫm, những võ tướng kia ai nấy đều vĩ đại hơn Trẫm nhiều, chẳng phải vợ con họ đều tốt lắm sao? Trạng Nguyên lang đã quá xem thường bản thân rồi.”
Tạ Tài Khanh hít một hơi sâu, hơi yên tâm một chút. Người khác làm được, y chắc chắn cũng làm được.
“Ngoan.” Tiêu Quân mặc kệ sự giãy giụa của y, xoay mặt y lại, hôn lên.
