Kỳ Vương vừa nhìn thấy Trường Linh Vệ thì tâm tư hoàn toàn nguội lạnh, chuẩn bị về phủ, dù sao chuyện này chỉ có thể làm lén lút, không gây ồn ào thì cậu gã mới có thể nhắm một mắt làm ngơ, điểm này gã vẫn hiểu rõ.
Chỉ là không biết Tạ Tài Khanh đã trúng xuân dược thì ai sẽ được lợi.
Càng nghĩ càng tức giận, vừa ra khỏi Ngự Hoa Viên, gã đã bị một Trường Linh Vệ chặn lại.
Kỳ Vương tái mặt, phản ứng đầu tiên là Tạ Tài Khanh đã đi cáo trạng, hoàng đế vì thể diện mà phái người đến bắt gã. Nhưng Trường Linh Vệ lại cung kính nói: “Chỉ huy sứ mời ngài đến gặp mặt, ngay tại sương phòng phía sau.”
Kỳ Vương ngẩn người: “Chỉ huy sứ?”
Trường Linh Vệ ghé sát, nói nhỏ: “Trạng nguyên lang trúng độc không có cách giải, Chỉ huy sứ nghĩ tới nghĩ lui vẫn là đành phải đến tìm Vương gia.”
Kỳ Vương đờ người ra hồi lâu, sau đó mừng rỡ khôn xiết.
Chuyện này Tạ Già đã biết, thì cậu gã chắc chắn cũng biết. Cậu đã biết, nhưng vẫn giữ thái độ này, rõ ràng là đã ngầm cho phép.
Chắc chắn là có giận gã, nhưng sự đã rồi, cũng không muốn vì không kịp giải độc cho Tạ Tài Khanh mà gây ra án mạng, nên dứt khoát tác thành cho gã.
Kỳ Vương vội vàng đi theo.
Kỳ Vương vừa chạy vừa lao tới, đẩy cửa bước vào.
Tạ Tài Khanh lập tức mím chặt môi, siết chặt tay.
Hai Trường Linh Vệ có nhiệm vụ tạm thời giữ Tạ Tài Khanh buông tay đứng dậy, hành lễ với Kỳ Vương rồi đi ra ngoài, còn chu đáo đóng kỹ cửa lại cho hai người.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Người đang ngồi trên giường da thịt hơi ửng đỏ, mái tóc đen mềm mại buông xõa trên vai, đôi môi cũng hơi đỏ, trên người đầy những vết hằn do bị x** n*n như vừa bị ai đó ăn vụng trước đó.
Kỳ Vương liếc mắt một cái, sự tức giận và hỏa khí đồng loạt dâng lên.
Gã biết rõ dược tính, loại thuốc này khi phát tác, Tạ Tài Khanh sẽ tìm bất cứ ai để bám víu. Chắc chắn trước đó y đã không chịu nổi mà vụng trộm thân mật với ai đó sau lưng gã, nên bây giờ mới có thể kiềm chế được, không lập tức nhào về phía gã.
Kỳ Vương gầm lên giận dữ: “Mới vừa phát dâm với ai rồi?”
Tạ Tài Khanh không nói gì, bàn tay trong tay áo đang nắm chặt ba cây châm độc, mười tám năm qua, lần đầu tiên y phải giằng xé, tiến thoái lưỡng nan đến thế.
Ở đây không còn người nào khác, chỉ cần y dùng độc châm làm Kỳ Vương ngất đi, y có thể thoát thân, nhưng kế hoạch chắc chắn sẽ thất bại ngay lập tức.
Chỉ cần Kỳ Vương có một chút dấu hiệu trúng độc, dù sau này y có giải thích là đột nhiên tỉnh táo để tự vệ, với sự nhạy bén của Tiêu Quân, hắn nhất định sẽ nghi ngờ y.
Trên đời này căn bản không có bức tường nào không lọt gió, một khi nghi ngờ nảy sinh, với năng lực của hắn, việc điều tra ra chỉ là sớm muộn.
Đây là trong trường hợp hắn chịu đi điều tra, còn nếu là Tiêu Quân, hắn căn bản sẽ không điều tra, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, cắt cỏ phải tận gốc, không để lại hậu hoạn.
Bởi vì một khi chần chừ có thể xảy ra đủ loại bất trắc, mà một hoàng đế không thể gánh chịu bất kỳ bất trắc nào, cũng không cần thiết phải gánh chịu.
Chỉ cần y không chủ động đáp lại khi Kỳ Vương đến ôm hôn y, y sẽ chỉ còn lại một con đường để đi.
Tận dụng lúc không có ai xung quanh, tranh thủ thời gian, lập tức liên lạc với Di La và tất cả người của mình trong hoàng cung, sau đó nhanh chóng trốn khỏi hoàng cung, rút lui khỏi Bắc Ninh ngay trong đêm dưới sự giúp đỡ của họ.
Nhưng làm như vậy, y sẽ làm lộ Di La và tất cả những tai mắt bí mật của y trong cung Bắc Ninh.
Cây châm độc trong tay y hơi rụt lại.
Kỳ Vương thấy y không nói lời nào, dù biết rõ y lúc này đã sớm ý thức mơ hồ, nhưng vẫn càng thêm tức giận, sải bước nhanh chóng đi về phía giường.
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, Tạ Tài Khanh nhắm mắt lại.
Nếu y còn chần chừ, chỉ lát nữa thôi, dược tính sẽ phát huy đến mức ngay cả bản thân y cũng không thể kiểm soát, khi đó y sẽ chỉ còn một lựa chọn duy nhất là qua đêm xuân cùng Kỳ Vương.
Lỡ như mang thai thì sao?
Ý nghĩ này chợt lóe lên, Tạ Tài Khanh lặng lẽ nhìn Kỳ Vương đang đứng gần đó với vẻ d*m đ*ng, cảm giác buồn nôn không thể kiềm chế dâng lên cổ họng, sự yếu đuối bản năng lần đầu tiên phá vỡ bức tường ngày càng kiên cố được xây dựng suốt bao năm, khiến y thoáng chốc chao đảo, sắc mặt hơi trắng bệch.
Rõ ràng Tiêu Quân rất muốn y, tại sao lại ném y cho Kỳ Vương?
Y đâu phải muốn hại hắn, y chỉ muốn có một đứa con thôi mà.
Sao lại khó khăn đến thế?
Y đã liều lĩnh làm đến mức này rồi, tại sao vẫn rơi vào tình cảnh này…
Tạ Tài Khanh bấu chặt mép giường, lần nữa đè nén tất cả những cảm xúc vô dụng chỉ chực kéo y xuống vực sâu.
Y không tin trên đời này có bế tắc không thể hóa giải.
Y đã vô số lần gặp nguy hiểm nhưng cuối cùng đều tai qua nạn khỏi, y từng gặp vô số đối thủ mạnh mẽ đến mức gần như không thể đánh bại, nhưng cuối cùng y đã chiến thắng và vượt qua họ trong quá trình học hỏi.
Không nghi ngờ gì nữa, Tiêu Quân là đối thủ mạnh nhất, nguy hiểm nhất mà y từng gặp suốt bao năm qua, hắn thâm hiểm nhất, khó lường nhất, sở hữu ưu thế áp đảo.
Nhưng… tuyệt đối không phải là không có sơ hở.
Tạ Tài Khanh đột nhiên tỉnh táo lại, thậm chí như được khai sáng, khẽ nở nụ cười.
Hắn muốn y, đây chính là sơ hở lớn nhất.
Y đã trao bằng chứng rõ ràng vào tay hắn, một bằng chứng lớn đến thế.
Sai rồi, sai hết rồi, những thứ khác đều không quan trọng, Tiêu Quân muốn y.
Hắn chỉ vô cớ nghi ngờ y mà thôi.
Vậy thì chỉ cần y xóa tan nghi ngờ của hắn, hắn sẽ chỉ còn lại sự h*m m**n đối với y.
Muốn y, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.
Thậm chí Kỳ Vương chỉ cần chạm vào y một chút, Tiêu Quân cũng sẽ cảm thấy khó chịu toàn thân.
Bởi vì người chinh phục thiên hạ, tất yếu cũng thích chinh phục trên thân thể người khác, sự quyết tâm phải có được thứ mình muốn đã khắc sâu vào xương tủy của kẻ xâm lược.
Y chuẩn bị chơi trò phong hoa tuyết nguyệt với Tiêu Quân, nhưng Tiêu Quân lại cứ nhất quyết muốn chơi quyền mưu tính kế với y, vậy thì y chỉ có thể phụng bồi đến cùng, xét cho cùng, so với cái trước, y thực ra giỏi cái sau hơn.
Chẳng qua là mất đi hoàn toàn khả năng tự cứu, không còn đường quay đầu nữa thôi.
Thì đã sao?
Tạ Tài Khanh khẽ mỉm cười.
Y hơi nghiêng đầu, cuối cùng nhìn thấy một ô cửa sổ đang mở một cách kỳ lạ phía sau mình.
Trên một tòa lầu son sát ngay sương phòng.
Tạ Già im lặng đứng hầu sau lưng Hoàng đế, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi đối với nam nhân trước mắt, một nỗi sợ đã phai nhạt theo năm tháng nay lại quay về.
Người trước mặt là huynh đệ nhưng cũng là Hoàng đế, điều này đã định trước rằng hắn có một mặt hài hước, nhưng cũng có một mặt lạnh lùng vô tình.
Chỉ là mặt đó chưa từng bộc lộ với hắn, nhưng điều này không có nghĩa là nếu hắn không nghe lời, ngày đó sẽ không đến.
Ít nhất trong những năm tháng bầu bạn bên Tiêu Quân, mặt đó hắn từng bộc lộ với vô số người, đẩy vô số người từ đỉnh cao xuống vực sâu chỉ trong chớp mắt.
Chứng kiến tất cả những gì vừa xảy ra, dù chỉ hiểu biết một phần, nhưng nỗi sợ hãi đã tồn tại bấy lâu lại một lần nữa trở về trong tâm trí Tạ Già.
Lòng trung thành của hắn đã vô tình được củng cố sau mỗi lần chứng kiến, bởi vì hắn càng ngày càng nhận thức rõ ràng rằng không ai có thể qua mặt được Hoàng đế.
Hoặc là trung thành tuyệt đối, hoặc là chết, chỉ có hai lựa chọn này, không tồn tại con đường thứ ba.
Thậm chí khi chuyện như tên đã đặt lên dây cung rồi, hắn vẫn có thể dứt khoát đẩy ra.
Tiêu Quân chống khuỷu tay lên lan can của gác lầu, nhìn xuống sương phòng ẩn sau rặng liễu rủ.
Ở đó có một cánh cửa sổ đang mở.
Từ đây có thể nhìn rõ toàn bộ sương phòng, mọi chuyện xảy ra bên trong đều không thoát khỏi mắt hắn.
Ngược lại, bên trong sương phòng lại rất khó nhìn thấy nơi này.
Lúc này, hai người bên trong cũng không có thời gian ngẩng đầu nhìn lên đây.
Tiêu Quân vén ống tay áo thường phục lên, ánh mắt Tạ Già đổ dồn vào ống tên tay áo màu đen kịt được buộc trên cánh tay phải của Tiêu Quân, lòng càng thêm kính sợ run rẩy, hai tay giơ cao quá đầu, dâng lên một mũi tên.
Tiêu Quân đứng lười biếng, nhận lấy mũi tên màu đen từ tay Tạ Già.
Mũi tên cực ngắn, nhưng đầu mũi tên vô cùng sắc bén, ánh lên vẻ lạnh lẽo, phần đầu hơi đen, dường như đã được tẩm kịch độc.
Tiêu Quân thuần thục nhét mũi tên vào ống tên tay áo, đầu mũi tên mơ hồ nhắm thẳng vào người đàn ông đang ngoan ngoãn ngồi trên giường trong sương phòng, sát ý lạnh lẽo lóe lên trong mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười đầy vẻ đùa cợt.
“Tạ Già, ngươi nói y có lén chạy ra không?”
