Đường đường là con trai của Trương thị ở Duyên Kỳ, thế mà lại bị kéo xuống như vậy. Những sĩ tử tiếp theo đều phát huy thất thường. Họ tự phụ đắc ý bước vào, cuối cùng cũng ý thức được ý trời khó lường, gần vua như gần cọp, và người đang ngự trên cao kia là vị Hoàng đế anh minh thần võ nhất Đại Ninh suốt trăm năm qua.
Những mánh khóe tự cho là khôn ngoan mà họ đã dùng trước kỳ thi hoàn toàn không thể che giấu được ánh mắt của Bệ hạ. Bệ hạ không truy cứu mà chỉ giết gà dọa khỉ, đó là sự khoan dung độ lượng.
Họ chỉ có một con đường là trung thành với Bệ hạ. Nếu cứ cố đi theo con đường tà đạo, Trương Ninh Hàn chính là tấm gương.
Tất cả sĩ tử đều thu lại tâm tư.
Hoàng đế lần lượt hỏi từng người, ánh mắt lướt qua một vòng rồi cuối cùng dừng lại trên người Tạ Tài Khanh ở hàng đầu tiên.
Các triều thần lập tức hiểu rõ, thầm nghĩ, sau gần mười năm, rốt cuộc sắp xuất hiện một vị Trạng nguyên xuất thân từ hàn môn.
Đại thái giám gọi Tạ Tài Khanh bước ra. Tiêu Quân tiện tay cầm lấy chén trà, uống một hơi lớn.
Tạ Tài Khanh đứng giữa, trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Tiêu Quân đặt chén trà xuống, hơi nghiêng người về phía trước, cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ chống lên đùi, từ trên cao nhìn xuống, săm soi người đang đứng trước mặt mình với ánh mắt có thể nói là ngang nhiên, không chút kiêng dè.
So với hắn, người phía dưới quả thực yếu ớt thư sinh, nhỏ hơn hẳn một vòng so với người Đại Ninh vốn nổi tiếng là vạm vỡ. Tay nhỏ, eo nhỏ, chân nhỏ, trắng trẻo, xinh đẹp vô cùng. Đứng trong đại điện nguy nga tráng lệ giống như một viên trân châu trắng ngần, tròn trịa, sạch sẽ, lọt vào một cái hố vàng sâu hun hút, càng có vẻ bất lực trống rỗng, dường như chỉ giây lát sau lớp bề mặt sẽ bị dính đầy bụi vàng bẩn thỉu, rồi bật khóc nức nở.
Rõ ràng đã qua cửa ải rồi, nhưng Tiêu Quân cũng không rõ vì sao lại muốn trêu chọc và bắt nạt người này, ánh mắt chợt lóe lên ý cười đùa cợt: “Tạ tài tử, trẫm còn một câu hỏi.”
Viên trân châu trắng giật mình, ngoan ngoãn nhưng không ngẩng đầu: “Xin Bệ hạ cứ hỏi.”
“Trẫm nghe nói, ở Dật Tiên Lâu, Tạ tài tử đã nói một câu ‘Nam Hoài Dật xứng, có phải vậy không?”
Trong lòng viên trân châu trắng đột nhiên lộp bộp một tiếng.
Sắc mặt của không ít triều thần chợt thay đổi. Chuyện này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ. Nói lớn, Tạ Tài Khanh hướng về nước địch, chê bai thánh thượng, là tội chết. Nói nhỏ, Tạ Tài Khanh thậm chí còn có công. Lớn hay nhỏ, tất cả đều tùy thuộc vào ý muốn của thánh thượng.
Trong mắt không ít sĩ tử thoáng hiện lên vẻ hả hê.
“Đúng vậy.” Giang Hoài Sở mím môi, suy nghĩ lướt nhanh trong đầu, tìm kiếm cách đối phó.
Y chưa từng nghĩ Tiêu Quân sẽ đề cập đến chuyện này.
Nếu Tiêu Quân thật sự bụng dạ hẹp hòi đến mức này, bất chấp thể diện nhất định phải giết y, vậy thì y chỉ có thể cá chết lưới rách để thoát thân, ở đây có không ít người là người của y…
Tất nhiên đó là phương án tồi tệ nhất.
Những ngón tay của Giang Hoài Sở trong ống tay áo kẹp chặt ba cây độc châm.
Tiêu Quân đánh giá y từ trên xuống dưới, bỗng nhiên bật cười một tiếng không rõ ý.
Viên trân châu trắng cúi đầu càng thấp hơn, hàng mi dài như lông quạ khẽ run rẩy.
Trong sự im lặng kéo dài, dường như đã hù dọa người ta đủ rồi, Tiêu Quân lười biếng cười: “Lại đây, lại đây, ngẩng đầu lên, nhìn trẫm đi. ngươi không gặp được Nam Hoài Dật, nhưng trẫm thì vẫn ổn đấy chứ. Trẫm và Nam Hoài Dật, ai đẹp hơn?”
“…” Giang Hoài Sở kinh ngạc đến mức suýt đánh rơi cây kim bạc, sững sờ một lúc, vành tai bắt đầu ửng đỏ một cách mất kiểm soát.
Sao lại có người trơ trẽn đến mức này? Triều thần và sĩ tử đều có mặt, chưa kể đến việc dưới ánh mắt của mọi người, câu hỏi này được đặt ra trong kỳ thi Đình, chắc chắn sẽ được truyền khắp Đại Ninh như một đề thi, thậm chí còn được chép vào sử sách để các sĩ tử đời sau phải chăm chú nghiên cứu, nghiền ngẫm.
“…” Văn võ bá quan trong triều trợn mắt kinh ngạc, không thốt nên lời. Sau đó, tất cả đều ho nhẹ một tiếng, làm ra vẻ đã quá quen thuộc, rồi nhìn về phía Tạ Tài Khanh với ánh mắt đầy thương hại.
Không thể phủ nhận, câu hỏi này có phần vô lại, nhưng hàm ý học thuật vẫn nằm trong đó.
Giang Hoài Sở siết chặt ngón tay.
Câu hỏi này cũng không dễ trả lời. Nếu đổi ý nói Tiêu Quân là đệ nhất mỹ nam thiên hạ, đó chính là gió chiều nào xoay chiều ấy, là kẻ hai mặt. Nếu kiên trì nói Hoàng huynh đẹp hơn, tuy là người nhất quán trong ngoài nhưng lại làm mất mặt Tiêu Quân, chọc giận Tiêu Quân. Còn nếu nói đẹp như nhau, Tiêu Quân sẽ không cho phép một câu trả lời lươn lẹo như vậy.
Không ngoài việc đây là một bài kiểm tra khả năng ứng biến của y, làm sao để thoát khỏi một vấn đề hóc búa đến thế.
Đệ nhất mỹ nam thiên hạ đương nhiên là Hoàng huynh, nhưng vào lúc này…
Cả đại sảnh nín cười dán mắt vào Tạ Tài Khanh, người bề ngoài thì bình tĩnh nhưng thực chất đang đứng ngồi không yên như giẫm phải kim châm.
“Tạ tài tử quả là mặt mỏng, không chịu lên tiếng. Có cần trẫm đến gần để ngươi nhìn cho kỹ không?” Tiêu Quân làm bộ đứng dậy, “Nào, nào, trẫm cũng không ngại phiền phức đâu.”
“…” Giang Hoài Sở cắn răng, lập tức ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm phải đôi mắt đen láy đang chứa đựng vẻ trêu chọc.
Ánh mắt của người đó đậm màu sắc nét, khi bất ngờ đối diện, sự uy nghiêm của đế vương cùng với sự xâm lược, hung hãn được tôi luyện qua những trận chiến, hòa lẫn với một chút trêu chọc khó phân biệt thật giả nổ tung trong lòng y ngay lập tức. Điều đó khiến người ta theo bản năng bị cuốn vào, quên đi mọi suy nghĩ đã chuẩn bị, mồ hôi đầm đìa, mắc phải sai lầm.
Chỉ một ánh mắt đã dễ dàng khiến người ta mất hết bình tĩnh.
Giang Hoài Sở từ nhỏ đã quen bị Hoàng huynh dùng ánh mắt đe dọa, nên y nhanh chóng ổn định lại tinh thần.
Người trước mắt cao hơn Hoàng huynh của y, vai rộng eo thẳng, dáng người cũng có vẻ mạnh mẽ, khỏe khoắn hơn Hoàng huynh y không ít. Ngũ quan so với Hoàng huynh y càng thêm sâu sắc và có chiều sâu, không có sự mềm mại, trìu mến trong ánh mắt của người Nam Nhược. Gò lông mày cao, sống mũi cao, môi mỏng, giữa hai hàng mày có chút phóng khoáng, ngang tàng, biểu cảm cũng chắc chắn là phóng khoáng, dứt khoát.
Nam tử khoác trên mình bộ huyền y. Long bào của Đại Ninh khác với Nam Nhược, là màu đen kim tuyến, một con kim long to lớn cuộn mình trên đó, nhe nanh múa vuốt, đầy sự sắc bén và uy h**p. Nam tử hơi mở cổ áo, tay áo được tùy ý xắn lên.
Bộ long bào phức tạp và trang nghiêm, nhưng người mặc nó lại tạo cảm giác như một bộ thường phục.
Ấn tượng đầu tiên cực kỳ mạnh mẽ, chắc chắn là người thu hút phái nữ hơn Hoàng huynh của y.
Nhưng chắc chắn hắn không đẹp trai như Hoàng huynh, Giang Hoài Sở thầm thì trong lòng.
Giang Hoài Sở ngẩng đầu nhìn Hoàng đế theo thánh lệnh, Tiêu Quân cũng đang nghiêm túc quan sát y từ trên cao.
Lần trước chỉ là một cái nhìn từ xa, chỉ nhớ được một đường nét và cảm giác mơ hồ. Lần này nhìn kỹ hắn không khỏi nghĩ, sao trên đời lại có một nam tử không giống nam tử đến vậy, cũng không phải giống nữ nhân, chỉ là…
Hắn cũng không thể nói rõ, từ ngữ thật nghèo nàn.
Những nam tử mà hắn thường thấy đều giống như một ngọn núi, thân thể rắn chắc, lồng ngực vạm vỡ, eo to chân khỏe, tiếng nói như chuông đồng, mỗi cử chỉ đều mạnh mẽ, dứt khoát. Ngay cả Tạ Già nổi tiếng với phong thái tao nhã, tuấn dật, cũng có gương mặt khá cương nghị cùng thân hình cao lớn, khỏe khoắn.
Nhưng người trước mắt lại đẹp, đẹp hơn tất cả những mỹ nhân hắn từng gặp. Đây không phải là vẻ đẹp yếu ớt, mà là loại đẹp khiến người ta tự phát ra ánh sáng lấp lánh khi đứng yên, giống như một viên dạ minh châu vô giá…
Thật không thể không nâng niu cẩn thận, nếu không sẽ vỡ mất.
Tiêu Quân càng nghĩ càng thấy buồn cười, cố gắng giữ vẻ nghiêm chỉnh: “Thế nào?”
Giang Hoài Sở hơi mất tập trung.
Đây là lần đầu tiên y tận mắt nhìn thấy Tiêu Quân, không phải qua tranh vẽ.
Hoàng huynh y khi tĩnh lặng thì trang nhã, thoát tục, còn Tiêu Quân khi cử động thì thần thái sống động. Tranh vẽ khó lòng mô tả hết được. Đương nhiên, nếu xét về độ thuận mắt thì vẫn là Hoàng huynh y dễ nhìn hơn, cũng hợp với gu thẩm mỹ cố hữu của y hơn.
Tuy nhiên, Lão Trang chủ đã không lừa y. Tiêu Quân có tướng mạo như thế này, ngũ quan và đường nét khuôn mặt không có bất kỳ khuyết điểm nào. Nếu con cái sinh ra mà còn xấu, thì đó nhất định là do ông trời không ưu ái.
Y gạt bỏ những suy nghĩ không thích hợp, định bụng nhắm mắt làm ngơ sửa lời khen ngợi Tiêu Quân, nhưng giữa lúc suy ngẫm, trong lòng chợt có chút lay động.
Vì nói gì cũng không phải là câu trả lời tốt nhất, vậy thà… không nói gì cả.
Tiêu Quân đã hỏi, nhưng y không nhất thiết phải trả lời bằng lời nói.
Tiêu Quân nghĩ Tạ Tài Khanh vốn luôn giữ phép tắc trước mặt mọi người vừa nhìn hắn thì sẽ cúi đầu ngay. Thế nhưng Tạ Tài Khanh lại không hề chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm vào mặt hắn cứ như đang ngẩn người, khuôn mặt cũng từ từ đỏ lên.
Vì da y trắng, nên chỉ cần sắc mặt có chút thay đổi là cực kỳ rõ ràng. Một chút hồng ửng phản chiếu trên làn da trắng ngần, mịn màng của y, khiến cả người y trở nên sống động và tươi tắn hơn.
Tiêu Quân sững người, khóe miệng từ từ nhếch lên, không thể nào kìm nén được.
Thấy Tạ Tài Khanh ngang nhiên nhìn thẳng vào mặt vua lâu đến vậy, Đại thái giám quát lớn: “Vô lễ!”
Viên dạ minh châu chợt bừng tỉnh, cụp mi mắt xuống, có vẻ hơi thất thần.
“Thánh thượng đang hỏi ngươi đó!” Đại thái giám thúc giục.
Tạ Tài Khanh mím môi, muốn nói lại thôi, rồi lại muốn nói, vẻ mặt ẩn chứa điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra một lời nào.
Lưu Uẩn thấy y khác thường không lên tiếng, đang âm thầm lo lắng thay cho y. Không ít sĩ tử đang chờ Tạ Tài Khanh gặp họa, nhưng Hoàng đế lại đột nhiên bật cười lớn, rồi quở trách Đại thái giám phía sau.
“Thôi đi, trẫm chỉ cảm thấy thú vị, trêu đùa một chút. Sao có thể thật sự so đo hơn thua chuyện nhỏ nhặt này? Tạ tài tử lui xuống đi.”
Tiếp theo, các triều thần được chứng kiến một vị Hoàng đế vui vẻ, hòa nhã mà hiếm khi gặp trong suốt nửa năm qua.
