Quyết Chiến Trên Đỉnh Điên Cuồng

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi không quan tâm lắm đến sinh nhật và các ngày lễ. Ngày lễ thường phải quan tâm đến các mối quan hệ xã hội, còn sinh nhật của chính mình thì chỉ coi như một ngày bình thường mà thôi. Lúc mới bên nhau, Hàn Đa Khôi chưa biết tính khí của tôi, tự ý tổ chức một bất ngờ lớn, kết quả chỉ khiến tôi giật mình chứ chẳng vui vẻ gì.

Tôi chỉ hỏi một câu: “Anh định làm gì vậy?”

Bây giờ hắn đã biết rõ tính khí tôi, lại còn đặc biệt nhấn mạnh ngày sinh nhật này, chắc chắc là có nguyên do.

Tôi phối hợp tham gia vào sinh nhật mình.

Hắn bày biện một bữa tối rườm rà trong căn nhà cũ, có cả khai vị, súp, món chính, tráng miệng, rượu cũng thay đổi nhiều loại.

Hai vợ chồng muốn nói chuyện gì đó, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ có tiếng leng keng của ly chén vang lên như có thứ gì đang vỡ toang.

Dùng bữa xong, bánh sinh nhật được bê ra dưới lời ca chúc mừng của các người hầu.

“Ước một điều đi.” Khi người hầu rời khỏi, Hàn Đa Khôi lại gần tôi.

Để tạo không khí, đèn trong phòng ăn đều đã tắt, chỉ còn ánh nến trên bánh soi sáng.

Ánh nến như chiếc lưỡi cam đỏ l**m tới l**m lui, tôi chắp tay lại, cầu nguyện.

Đừng để tôi mang thai.

Tốt nhất là Thôi Diễm chết đi cho rồi.

Bất ngờ, trên người nặng trĩu, chiếc bánh vụt khỏi tầm mắt, Hàn Đa Khôi đẩy tôi ngã xuống bàn, kéo tuột quần tôi xuống.

Đôi môi mềm mại ẩm ướt áp vào bên tai, lời thốt ra lại toát lên vẻ lạnh lùng: “Đối với em anh là gì?”

Tôi khép môi im lặng, lập tức bị tét một cái vào mông.

“Anh hỏi em đấy.”

Tôi đã không muốn trả lời thì đừng mong tôi nói lấy một chữ. Có vẻ như hắn đã quên mất.

“Anh muốn biết em đã ước gì không?” Mông tôi nóng rát, như sưng lên một cục, có thể thấy rõ cả dấu tay. “À, điều đó cũng chẳng liên quan gì đến anh cả.”

Hắn không dùng thêm bạo lực nữa, im lặng vài giây rồi thở dài: “Anh đã cố hết sức rồi, em muốn gì mới được chứ?” Dường như cảm thấy câu hỏi chưa đủ chính xác, hắn đổi cách diễn đạt: “Thứ em muốn rốt cuộc là cái gì?”

Món quà sinh nhật đặt ở cầu thang, Hàn Đa Khôi dùng cái thứ đang cắm trong người tôi đẩy tôi về phía đó.

Chúng tôi vừa kết thúc một lần l*m t*nh trong bóng tối.

Tôi bị đẩy ngã dưới chân cầu thang, hai cơ thể vẫn chưa tách rời, hắn giữ tay tôi đặt lên bậc thang, rồi dùng cái thứ to lớn đó đâm vào từ phía sau, ép tôi phải bò lên.

Một bậc, hai bậc… Cuối cùng món quà cũng lộ diện, hắn mới buông tôi ra.

Đó là một chiếc vương miện nạm đầy kim cương và đá quý, lộng lẫy, lạnh lẽo và sắc nhọn.

Tôi bò lên, ngồi trên một bậc thang. Hai chân tách ra, t*nh d*ch chảy xuống bắp đùi, tôi ôm lấy vương miện, đặt lên đầu.

Tôi giơ tay về phía hắn.

“Chồng à, lên đây với em.”

*

Chu Phù và chồng nó đã thoả thuận ly hôn, lần này nó rất kiên quyết.

Nghe nó kể lại, đến lúc “thằng nhỏ” của Lục Hướng Long bị gãy, mạch điện trong đầu nó bỗng như được thông suốt – nó tỉnh ngộ rồi. 90% sức hấp dẫn của Lục Hướng Long đều đến từ cái thứ đó, mỗi lần xin lỗi xong là lập tức ép nó làm, chỉ cần vài cái là Chu Phù đã hoàn toàn sập nguồn.

“Nhưng mà anh ấy thật sự rất thơm.” Chu Phù vẫn tiếc nuối.

Tôi đưa nó về nhà chúng tôi ở.

Nó đang mang thai, lại vừa trải qua đau khổ, cần có người chăm sóc. Với có Chu Phù ở đây, Hàn Đa Khôi cũng biết kiềm chế hơn. Sau buổi tiệc sinh nhật, tình cảm giữa chúng tôi lại càng thăng hoa, hắn được đà lấn tới không dùng thuốc ức chế nữa, thể lực của Alpha tôi không thể chống đỡ nổi, sắp tắt thở luôn rồi.

Nhà rất rộng, lúc l*m t*nh vẫn khép cửa lại. Hàn Đa Khôi đẩy hông phành phạch, một tay chống trên đầu giường, một tay bịt miệng tôi lại.

Vốn dĩ tôi cũng chẳng kêu lớn, nhưng tốc độ quá nhanh, âm thanh vừa thoát ra lại bị đâm ngược về bụng. Bị bịt chặt miệng, ngược lại càng ú ớ không ngừng.

“Kẹp chặt đùi lại một chút, anh sẽ chậm lại.” Cách một bàn tay hắn hôn lên môi tôi, hương gỗ tuyết tùng như tấm chăn khô mát bao phủ toàn thân.

Làm xong, cùng nhau tắm rửa, Hàn Đa Khôi vội vã đuổi kịp chuyến bay lúc 12 giờ đêm. Tôi choàng áo ngủ, đôi chân tê dại lê từng bước, lảo đảo bước ra ngoài.

Gần đây, không rõ vì lý do gì – tôi nghi ngờ do bị làm quá nhiều – dạ dày cứ khó chịu mãi, chán ăn, buồn nôn, thuốc lá cũng chẳng hút nổi. Ngoài dạ dày khó chịu ra, tôi còn thèm ngủ kinh khủng, ngủ dậy thì cứ lơ mơ đờ đờ.

Tay xoa xoa bụng, tôi đi đến cửa, định gọi người hầu pha trà thì chân bỗng trượt một cái, suýt nữa ngã chổng vó.

Trên sàn ngoài phòng ngủ có một vũng nước màu trắng đục.

Chu Phù đang nằm nghe nhạc cổ điển trong phòng ngủ cho khách.

Mặc dù không có công việc chính thức, em trai tôi lại sở hữu một tài năng nghệ thuật đáng kinh ngạc. Đó là món quà mà một cuộc sống tinh tế đã mang lại cho nó. Nó hy vọng thông qua thai giáo, đứa trẻ cũng sẽ được truyền lại năng khiếu như thế.

Mặt nó ửng hồng như hoa đào sắp nở, tóc mái hơi ẩm ướt buông xuống.

“đ*ng d*c? Uống chút thuốc trước đi.” Tôi đưa cho nó một cốc thuốc nhỏ.

Tiêm sẽ hiệu quả hơn, nhưng hiện tại nó không chịu nổi.

Nó uống một ngụm nhỏ, nhăn mặt không thích: “Sao lại tanh thế này.”

Áo choàng bị lỏng, tôi cúi xuống siết chặt dây lưng, buộc lại nút thắt hai lần: “À, bên trong có cái thứ em để rơi trước cửa phòng anh đấy, em quên mất rồi à?”

Vũng nước kia chẳng mấy chốc đã khô, trong cốc là dầu cá. Đôi dép lê của tôi cũng bị dính một chút, tôi đã vứt chúng đi.

Nó hoảng hốt sặc một cái. Ngước nhìn lên, mặt nó đỏ bừng, toàn thân run rẩy: “Anh, không phải như anh nghĩ đâu—”

“Được rồi.” Tôi ngắt lời, vẻ mặt ôn hoà vỗ nhẹ lên đầu nó: “Uống đi.”

Không dám lại lắm mồm, nó ngoan ngoãn uống hết, còn chìa đáy cốc cho tôi xem: “Em uống rồi, em sẽ không bao giờ làm vậy nữa.”

Tôi từ từ hạ tay xuống: “Tiểu Phù, muốn thì cứ nói với anh, đừng có lén lút như vậy.”

“Em biết rồi…” nói đến đây, nó vội sửa lại: “Em không muốn gì cả.”

“Không sao. Nếu em thực sự cần, anh sẽ tìm cách vừa khoa học vừa thoải mái để thoả mãn em.” Tôi tùy tiện lảng sang chuyện khác.

Thực ra, tôi không trách nó chút nào. Bộ não bé tí của nó vốn cũng chẳng chứa được bao nhiêu thứ, thân thể lại quá d*m đ*ng – không phải tôi khinh thường nó, đây là sự thật. Chu Phù là một tác phẩm hoang đường của tạo hoá, nó có nhu cầu của người trưởng thành, cũng có cả sự ngây thơ như trẻ con.

Hồi còn đi học, cứ hễ đến kỳ đ*ng d*c là nó lại có cái trò cưỡi sofa vểnh mông ngay trước mặt tôi. Hành động như bây giờ của nó chẳng qua chỉ là chuyện thường ngày mà thôi.

Lúc đó tôi còn chẳng tránh né, chỉ ngồi đối diện chăm chú viết xong một bài luận.

Nó quái lạ hỏi tôi: “Anh có muốn đi tu không?”

Tôi tháo kính ra – tôi bị viễn nhẹ, nghiêm túc phân tích với nó: “Ở đất nước này, Beta chiếm 60% dân số. Nếu tất cả đều đi tu, chúng ta sẽ trở thành quốc gia tôn giáo, anh cũng sẽ không học ngành này nữa.”

Tranh cãi gì với một đứa trẻ chứ.

Cửa mở, người hầu bưng súp vào. Lúc Chu Phù mới mang thai, nó nôn nghén suốt ngày, cơm cũng chẳng ăn được gì. Giờ thai ổn định rồi, ăn uống cũng khá hơn nhiều, ngoài ba bữa chính còn thêm vài bữa phụ.

Chỉ là khẩu vị thay đổi, ăn rất chua.

“Không thấy ngon, bữa này thôi vậy.” Nó vẫn còn ngượng ngùng, uể oải nói.

Nhìn má đỏ của em trai vài giây, tôi bưng súp lên uống một ngụm. Lạ thật, khá ngon đấy chứ. Không để ý lắm, tôi uống hết cả bát.

“Anh,” Chu Phù nhếch môi với vẻ ẩn ý: “Đi bệnh viện khám đi. Anh như vậy… đã một thời gian rồi.”

Kết quả kiểm tra ra, tôi đã có thai.

Tính thời gian, là con của Thôi Diễm.

****************

Lời tác giả Kỳ diệu thay, đã cập nhật hai chương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng