Quyết Chiến Trên Đỉnh Điên Cuồng

Chương 33




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi đã bỏ lỡ buổi biểu diễn của Chu Quy.
 
Khi về đến nhà, tình trạng của tôi vô cùng tồi tệ. Chẳng thể cất nổi tiếng, chân bước đi không nổi, tôi đành phải nhờ người hầu đón con trai về.
 
Qua điện thoại, người hầu báo rằng nó không chịu về, nhất quyết đòi tôi phải đến đón.
 
Địa điểm biểu diễn nói xa thì không xa mà nói gần cũng chẳng gần. Sau một hồi do dự, tôi quyết định không lái xe.
 
Khi khập khiễng đến nơi, tôi nhìn thấy một quả chanh khổng lồ cô đơn nổi bật giữa hàng cây xanh mờ ảo.
 
Không thể nhìn rõ khuôn mặt nhỏ bé bên trong, tôi đoán chắc nó đang giận tôi. Chần chừ một lúc, tôi bước lại gần.
 
Mặt nó không biểu lộ cảm xúc, giọng nói cũng bình thản đến mức không giống một đứa trẻ: “Chú đến muộn rồi.”
 
Cổ họng tôi sưng tấy, chỉ có thể ậm ừ đáp lại.
 
Cổ họng sưng tấy, răng cũng nhức nhối. Do thiếu kinh nghiệm, cái khoá kéo cứ trượt khỏi kẽ răng, lại còn dính nước bọt, mỗi lần ngậm lại càng khó khăn hơn. Cuối cùng tôi buộc phải dùng đến lưỡi.
 
Tôi chỉ miễn cưỡng nuốt được một nửa thứ đó của hắn, nuốt được nửa thì miệng đã tê rần. Hắn nắm chặt cổ tôi, ép tôi từ từ nuốt hết.
 
Cổ họng bị căng ra đến cực điểm, d**ng v*t to lớn đè ép lưỡi ra vào, càng lúc nước bọt càng nhiều, mỗi cú thúc đều phát ra âm thanh nhớp nháp.
 
“Chú đã làm gì vậy?” Chu Quy cắt ngang dòng hồi ức ác mộng của tôi.
 
Làm gì ư, tôi chính là cái tân ngữ bị làm đó.
 
Thấy tôi thực sự không chịu nổi, Thôi Diễm tỏ ra rất nhân đạo, đổi từ một lần trả nợ thành trả góp, chia làm 7 lần, còn lại 6 lần.

Trong khi hắn đang tự đắc với cái mưu mẹo nhỏ nhặt đó, hắn ôm tôi vào lòng, chậm rãi ra vào. Chỉ cần tôi lộ chút dáng vẻ suy tư là lập tức bị thúc vào dữ dội như mưa bão. Cố chống chọi vài lần, tôi rốt cuộc cũng kiệt sức, tứ chi mềm nhũn, thân thể hoàn toàn bị động theo nhịp lên xuống của hắn. Đối với những điều khoản ngang ngược của hắn, tôi chỉ có thể ậm ừ gật đầu, chẳng thể cãi lại nửa lời. Nhớ đến vẻ mặt đắc ý của hắn, tôi tức đến nghiến răng.
 
Quá đắc chí, hắn quên mất rằng tôi vốn chẳng có cái thứ cao quý gọi là tinh thần hợp đồng. Nực cười thay, làm sao tôi có thể ngoan ngoãn chui vào lòng hắn hết lần này đến lần khác chứ. Cách trả nợ hiệu quả nhất chẳng phải sớm giải quyết chủ nợ luôn sao?
 
“Đi làm.” Tôi tìm một cái cớ chung chung của các bậc phụ huynh.
 
Đứa trẻ nhìn tôi chằm chằm: “Chúng ta rất giàu mà.”
 
Nó bảo tôi đừng đi làm nữa.
 
Tôi sững người, rồi bế thốc nó lên, hướng về nhà.
 
Cánh tay nhỏ bé không tương xứng với thân hình quả chanh vòng qua cổ tôi, khuôn mặt lắc lư đón gió: “Tại sao vẫn phải đi làm?”
 
“Đương nhiên là để…” Tôi quả thật không biết dỗ trẻ con: “Để con trở thành đứa trẻ độc nhất vô nhị.”
 
“Độc nhất vô nhị là gì?”
 
“Là đặc biệt nhất, chỉ có một, không có cái thứ hai.” Tôi giải thích theo đúng nghĩa đen.
 
“Chỉ có mẹ, không có bố, có tính không?”
 
Tôi dừng bước: “Con nói gì cơ?”
 
Nó nhìn tôi với vẻ khó hiểu: “Chỉ có một, không có cái thứ hai mà.”
 
“Còn câu trước đó?” Nó gọi tôi là mẹ. Cảm giác được gọi là mẹ thật kỳ lạ, không biết nên gọi là tuyệt vời hay đơn thuần là kỳ quặc, tôi muốn xác nhận lại lần nữa.
 
“Chỉ có mẹ thôi.” Nó ngập ngừng một lúc rồi bổ sung: “Mẹ ạ.”
 
Thật kỳ lạ, thôi vậy.
 
Thôi Diễm biết được lịch trình của đứa trẻ từ miệng tôi. Lời tôi nói là: “Thả tôi ra… tôi… phải đi đón con.”
 
Hắn muốn đi cùng: “Nó chưa từng gặp bố.”
 
Tôi đột nhiên có sức nói: “Bố nó là một người đã qua đời, chính trực và tốt bụng, còn sáng hơn cả ánh trăng, xa vời hơn cả thiên đường.”
 
Hắn im lặng vài giây rồi nổi giận: “Cậu bịa đặt một người bố cho nó?”
 
Có gì đâu, trước khi Chu Phù đến nhà họ Chu, tôi còn bịa đặt ra một con chó trong suốt cho mình cơ mà.
 
“Đúng vậy, bố nó tên là Alexander Walker Walton, ngoại hình đẹp trai, có bằng tiến sĩ. Tôi còn mua một mảnh đất làm mộ, dựng bia, dùng pts ghép một tấm ảnh chân dung lên đó. Thằng bé đã đi thắp hương được hai lần rồi.”
 
“Cậu!” Hắn đánh một cái vào mông tôi: “Không được, hôm nay tôi nhất định phải đi!”
 
“Nếu cậu dám xuất hiện, tôi sẽ bắn chết cậu ngay lập tức.”
 
Trước khi đi đón con, tôi đã thật sự nhét một khẩu súng vào túi.
 
Khẩu súng lục lắc nhẹ trong túi theo từng bước chân, mỗi lần nòng súng chạm vào chân, tôi lại nghĩ cách giết Thôi Diễm một lần.
 
Hắn không xuất hiện.
 
Người uỷ thác ám sát Phó Ưng Bạch chính là Tống Sở.
 
Đêm đó Chu Quy bị nhiễm lạnh vì trúng gió, sáng sớm đã phát sốt. Uống thuốc vẫn không khỏi, đành phải đưa đến bệnh viện. Khi truyền dịch được một nửa, đoàn đội gửi tin nhắn đến, tôi phải chạy đến bệnh viện Phó Ưng Bạch đang nằm. Người trông trẻ sắp bị sa thải thì khó lòng yên tâm, tôi bèn gọi Chu Phù đến thay.
 
Lão Hàn cũng ở bệnh viện này, được đưa vào lúc rạng sáng, vẫn đang cấp cứu.
 
Thôi Diễm thực hiện lời hứa rất nhanh chóng.
 
Tên ám sát bị bắt đã đưa ra bằng chứng chỉ về phía nhà họ Hàn.
 
Danh tính công khai của tên ám sát đó là một công nhân nhà máy nọ, thuộc phe tả cực đoan.
 
Vụ ám sát này đã được khép lại một cách vừa vặn sau khi bắt được thủ phạm và thu thập đầy đủ tang chứng vật chứng. Những năm qua nhà họ Thôi đã xây dựng mối quan hệ lợi ích sâu sắc với các quan chức cấp cao, cộng thêm việc tôi có mục đích huy động truyền thông, các manh mối và dư luận không lan rộng theo hướng bất lợi cho Thôi Diễm.
 
“Cậu thấy đấy, chúng ta có thể hợp tác,” Thôi Diễm nói với tôi. “Đừng quên 6 lần còn lại.”
 
Cút mẹ cậu đi!
 
Dù sao đi nữa, Hoắc Anh đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
 
Đối mặt với cuộc khủng hoảng này, nhà họ Hàn tỏ ra hoang mang rối loạn, thậm chí không thể kiểm soát được truyền thông ngay từ giai đoạn đầu. Việc Thôi Diễm huỷ bỏ thoả thuận chỉ là một phần, ngoài ra tôi còn có một giả thuyết khác: Lão Hàn không hề biết chuyện này.
 
Tống Sở có một cuốn băng tự sướng nằm trong tay câu lạc bộ. Sau khi bàn bạc, chúng tôi chỉ gửi cho nhà họ Hàn, không công khai ra ngoài.
 
Tại sao Tống Sở lại liều lĩnh đến vậy mà không thông qua lão Hàn?
 
Đứng chờ xe bên đường, tôi tình cờ chạm trán Tống Sở.

**************

Lời tác giả Thôi Diễm chỉ có quan hệ thân mật với một khách hàng duy nhất là Chu Tương, như đã đề cập trước đó, anh ta là người quản lý, không trực tiếp tham gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng