Quyết Chiến Trên Đỉnh Điên Cuồng

Chương 23




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi chưa bao giờ tin rằng mình sẽ có thiên địch, ít nhất là trước khi gặp Thôi Diễm, tôi vẫn là con hổ dữ xé nát rừng rậm. Nhưng có lẽ ông trời muốn cân bằng sinh thái, thế nên ác nhân tự có ác nhân trị – trong cuộc đời lại xuất hiện thêm một Thôi Diễm.

Hắn kế thừa được bao nhiêu tài năng từ bố hắn, tôi không biết, cũng chẳng quan tâm. Tôi chỉ chắc chắn một điều: Bản lĩnh kéo chân tôi của hắn tuyệt đối phi thường.

Tôi từng xem một bộ phim tài liệu về động vật. Trong đó có cảnh hai con nai sừng tấm quyết đấu với nhau, một con chết vì sừng bị vướng vào nhau. Con còn lại thì không thể thoát ra, mặc dù thắng, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể sống sờ sờ mà chết đói.

Giờ đây tôi lại trở thành con nai đó, bị mắc kẹt với cái sừng của kẻ thù, nằm chờ chết.

Chu Phù khoanh tay, mặt đỏ bừng: “Làm sao bây giờ? Em đi tìm cái kéo nhé?”

Ôi, cậu em trai này của tôi, từ khi thiến chồng cũ không biết đã thông cái gân nào: “Ý kiến hay đấy, tốt nhất là ra sân tìm cái kéo cắt cỏ, “phập” một cái, rồi chúng ta đi đăng ký khám ngoại khoa luôn.”

Mặt nó tái mét: “Em chỉ có ý tốt thôi mà!”

Tôi bật cười thành tiếng.

“Anh cười gì chứ!”

“Nhanh lên, giúp anh.” Tôi cảm thấy như hai chữ “khẩu”* trong tên mình sắp bị ép ra ngoài luôn rồi.

Chữ khẩu (口)


Nó leo lên cuối giường, đỡ Thôi Diễm từ phía sau. Nhìn đôi tay mảnh khảnh ấy ôm lấy b* ng*c rộng của Thôi Diễm, tôi tuyệt vọng.

“Được không đấy?” Tôi lo lắng hỏi.

“Không thử sao biết được?” Nó bỗng trở nên can đảm, dù đang làm chuyện khôi hài, ánh mắt lại toát lên vẻ kiên định, khiến cả tình cảnh càng thêm kỳ quặc buồn cười.

Thân hình hai người quá chênh lệch, Chu Phù chỉ ôm Thôi Diễm đã khó, nói gì đến việc nhấc hắn lên.

Kéo một cái, hai cái, Thôi Diễm lại đổ ập xuống ngực tôi.

Tôi: “Ah…”

Thấy làm tôi đau, Chu Phù do dự. Một lúc sau, nó cắn môi, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

“Cứ nói đi.” Tôi cổ vũ nó.

“Em có một cách, nhưng… hơi kỳ quặc.”

Còn gì kỳ quặc hơn được nữa? “Cứ làm đi.”

Lời này tôi không dám nói với người khác đâu.

Nó lại đỡ Thôi Diễm dậy, ngực bụng áp sát sau lưng hắn, hai đầu gối kẹp hai bên, rồi dùng sức chân đẩy về phía trước. “Bộp” một tiếng, kèm theo tiếng kêu bất ngờ của tôi, cái thứ đó lại bị đâm vào trong sâu hơn.

Khoang sinh sản đang co thắt bị mở rộng, tôi thở hổn hển, kêu lên hai tiếng nữa, thanh âm còn chưa dứt, v*t t* l*n đâm thẳng vào bụng dưới đã rút ra một chút, rồi lại lập tức đâm vào.

Thân dưới tê dại khó chịu, còn khó chịu hơn cả lúc Thôi Diễm tỉnh táo ch*ch tôi mạnh bạo. Tôi không kìm được r*n r*, tay sờ bụng, lúc thì phồng lên, lúc lại hơi phẳng xuống. Mông bị từ từ dùng sức va chạm, phát ra âm thanh trầm đục.

Ngoài sự khó chịu trên cơ thể, trong tâm lý còn có cả cảm giác xấu hổ kỳ lạ. 

Tôi không phân biệt được là Chu Phù đang làm tôi hay Thôi Diễm đang làm tôi nữa.

Quả thật, càng lúc càng kỳ quặc.

Thời gian kéo dài trong xấu hổ cùng giày vò. Căng, lỏng, vào, ra, tôi bị làm theo cách kỳ lạ này rất lâu. Mặt tôi nóng bừng, tiếng r*n r* vang vọng bên tai như không phải của chính mình.

Bất tri bất giác, bên trong đã lỏng ra được một nửa.

Chu Phù đổ mồ hôi đầm đìa: “Sắp được rồi!”

Trông nó như đang đào một gốc măng khổng lồ hay như đang nhổ một củ cà rốt đột biến cực lớn, tràn đầy nhiệt huyết.

Tôi cười khổ, không nói nên lời.

Trước khi rời đi, chúng tôi còng hai tay Thôi Diễm đang trần như nhộng vào đầu giường.

“Anh hai thật có phúc.” Chu Phù đặc biệt khen ngợi thân hình tuyệt vời của Thôi Diễm. “Có thể trưng trong bảo tàng nghệ thuật được luôn rồi.”

Xe của Thôi Diễm nên tài xế không lái đi, vẫn đỗ ở cửa sau. Chu Phù không quen đường nên người cầm lái là tôi.

Hạ cửa kính xuống, gió mát phả vào mặt, cuốn theo hương hoa và vị mặn của biển, hai anh em vui vẻ hát những bài đồng dao thuở bé.

Gần đến lối ra thị trấn, bố gửi tin nhắn đến, nói máy bay tư nhân sẽ hạ cánh trong vòng nửa giờ, trong khoang đã chuẩn bị sẵn nôi, sữa bột và tã lót.

… Nôi?

“Khoan đã,” tôi giảm tốc độ. “Có phải chúng ta quên gì rồi không?”

Trong gương chiếu hậu, hai cặp mắt bỏ quên con bỗng chợt tỉnh ngộ nhìn nhau.

“Đứa bé! Đứa bé vẫn còn trong nhà!” Chu Phù hét to đến nỗi kính xe rung lên.

Tôi lặng lẽ lái xe tiếp.

“Anh hai?” Chu Phù ngập ngừng gọi tôi.

“Phải đến ngã rẽ phía trước mới quay lại được.” Tôi hiểu nó lo lắng điều gì, sợ tôi bỏ mặc đứa trẻ. “Một lát nữa thằng bé cũng sẽ đói thôi.”

“Anh hai.” Nó lại gọi một tiếng, lần này giọng rõ ràng có chút xúc động.

Chắc nó nghĩ rằng sau khi có con, cái kẻ u ám như tôi cuối cùng cũng được tình mẫu tử cảm hoá, trở nên hiền từ, mọc ra lương tâm.

“Nó mà tỉnh dậy khóc ầm lên, hàng xóm sẽ phát hiện ra ngay.” Nó không biết rằng cái rãnh tối trong tôi còn sâu hơn cả rãnh Mariana, chẳng có tia sáng nào có thể chiếu vào.

“Anh hai.” Tiếng “anh hai” thứ ba, đầy vẻ thấu hiểu.

Ý là, quả nhiên là anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng