Cơn đau xé ruột chưa ập đến ngay. Ban đầu mọi thứ vẫn bình thường. Trong hai tiếng đồng hồ trước khi chuyển dạ, tôi vẫn còn ăn uống đứt quãng. Dù miệng không ngừng nhai nhưng trong lòng vẫn không yên, như thể có kẻ địch đang tấn công ngoài cổng thành, chỉ vì các thiết bị quân sự trên cổng quá vững chắc nên chúng tạm thời chưa thể xông vào.
Ngay khi tách cà phê vừa được đưa tới tay, cánh cổng bỗng nhiên bị phá vỡ.
Cà phê từ tách đổ xuống ướt đẫm người Thôi Diễm, vài giọt còn bắn lên tay áo Hàn Đa Khôi.
Hàn Đa Khôi vẫn còn oán hận tôi, nhưng đến lúc này, hắn cũng phải mềm lòng. Hắn cúi xuống bên gối, dùng đôi môi còn vương mùi tanh của máu hôn đi những giọt mồ hôi lạnh. Ngón tay bị móng tay cào xước gạt đi sợi tóc rối dính trên trán tôi, còn đưa tay vào miệng cho tôi cắn.
Sau khi v* v*n đủ, hắn hạ thấp giọng, cẩn trọng hỏi tôi: “Ai cạo lông chỗ đó của em vậy?”
Khi chuẩn bị cho ca sinh, họ phát hiện ra vùng kín của tôi đã được cạo sạch lông từ trước.
Tôi trừng mắt nhìn hắn, cái nhìn này vì cơn đau mà trở nên đặc biệt hung ác: “Tôi tháo mắt ra gắn xuống bụng dưới rồi nhìn mà cạo đấy.”
Hắn sững người một lúc, lập tức chuyển cái nhìn trừng trừng vừa nhận sang Thôi Diễm.
Lúc này Thôi Diễm đang đứng một cách thô thiển g*** h** ch*n giạng rộng của tôi, dùng những lời lẽ khiến cả hộ sinh cũng phải bật cười để khẩn cầu đứa bé mau chóng chui ra.
Khi cơn đau gần đến cực hạn, tôi bắt đầu r*n r* ngày càng to, móng tay cào sâu vào da thịt Hàn Đa Khôi.
Hàn Đa Khôi vẫn rất kiên nhẫn xoa bóp từng ngón tay co giật của tôi, pheromone cũng dịu dàng như cây thông bách trong trời tuyết. Nhưng khi hắn nhìn về phía cái bụng to lớn đang co giật kia, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo.
Khoảnh khắc tiếp theo, giấc mơ ban đầu về sinh con chồng lên hiện thực.
Hắn mặt mày dữ tợn, hăm doạ đứa bé bên trong: “Đồ con hoang, không ra ngay tao giết mày.”
“Anh nói ai là đồ con hoang?” Thôi Diễm vòng từ g*** h** ch*n tôi ra sau Hàn Đa Khôi, túm lấy cổ áo hắn.
Hàn Đa Khôi lặp lại từ “đồ con hoang” ba lần, xoay người nhảy lên, cũng túm lấy cổ áo Thôi Diễm: “Tôi cứ gọi con hoang đấy làm sao nào? Nó không chỉ phá tan một gia đình hạnh phúc, giờ còn muốn hại chết vợ tôi!”
Một hộ sinh nhíu chặt mày, ngón tay dính đầy máu chỉ vào bọn họ: “Cái thói gì thế này, vào phòng sinh còn đánh nhau à? Tốt rồi, vừa mới thấy đầu đứa bé, giờ lại thụt vào rồi!”
Đứa bé lại co về, như muốn cùng tôi đồng sinh cộng tử.
Một hộ sinh khác đứng ra hoà giải: “Đừng cãi nhau nữa, ba người các anh bây giờ là một khối cùng chung vận mệnh, phải đoàn kết vì em bé chứ!”
“Khối cùng chung vận mệnh?” Hai người đang xắn tay áo lên trông có vẻ không thể tin nổi: “Ai muốn cùng chung vận mệnh với cậu ta/anh ta chứ!”
Tôi chộp lấy gối ném về phía bọn họ, nhưng sau nhiều giờ đau đớn, cố gắng đến mức thảm hại, sức lực đã cạn kiệt từ lâu. Cổ tay lỏng lẻo, vừa làm động tác ném, gối đã trượt khỏi đầu ngón tay rơi xuống đất.
Tiếp đó, tầm nhìn tối sầm lại, cả thế giới chỉ còn lại âm thanh.
“Thưa bác sĩ,” tôi mê man r*n r* với hộ sinh: “Nếu không ra được từ dưới, tôi có thể nôn ra từ phía trên không?”
“Anh đang nói gì vậy?”
Giọng hộ sinh ngạc nhiên vang lên, lúc sau mí mắt bị vạch ra, có người kiểm tra nhãn cầu tôi.
“Khó sinh rồi.”
Nghe như Chúa đang nói “Cậu ta xong rồi”.
Môi tôi không ngừng mấp máy, nói gì đó mà ngay cả bản thân cũng không nghe rõ, chỉ biết rằng nó đang tuyệt vọng truyền đạt yêu cầu của tôi: Tôi không quan tâm lỗ nào, mắt miệng hay tai, chỉ cần để thằng nhóc này mau chóng ra ngoài, tôi sắp đau chết rồi.
Sau khoảnh khắc mê man ngắn ngủi, thính giác hồi phục được nửa phút rõ ràng, tôi nghe thấy tiếng mình đang gọi em trai.
Đứa em để cảm xúc lấn át lý trí ấy, vừa nghe lời vừa không nghe lời, mỗi khi cãi lời bố là lại trưng ra bộ mặt oan ức. Có lúc thấy nó hồ đồ thật muốn mặc kệ, cuối cùng lại không thể không quan tâm, cứ hễ tôi cần là nó có mặt ngay.
Nếu có Chu Phù ở đây thì tốt quá, nó không gây rắc rối, nó còn có kinh nghiệm quý báu. Mặc kệ mấy tên Alpha, chẳng làm được việc gì ra hồn.
Tôi đau đến mức ảo giác, suy nghĩ như cỏ lau trong gió, như vầng trăng vỡ tan trong nước.
Khi con người ta gần chết, đặc biệt là đang hấp hối trong cơn đau dữ dội, họ sẽ nhìn thấy hoặc nhớ về những hình ảnh khiến tâm hồn thanh thản nhẹ nhàng. Đây là lớp áo quan hoa mỹ đầy tính lừa dối mà hormone trong cơ thể đã khoác lên ý thức.
Tình trạng hiện tại của tôi không khác gì mấy.
Hình ảnh rõ nét nhất trong tâm trí tôi lúc này là em trai tôi.
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Nó đứng trong hành lang mờ tối, thân hình gầy gò nhỏ bé, mắt luôn nhìn xuống đất.
Phía sau, bố nắm tay tôi như đang dắt một chú ngựa con. Ông hoàn toàn tin tưởng vào khả năng chịu đựng của vợ mình, nhưng lại như một lẽ đương nhiên mà lo lắng cho tôi. Ông sợ tôi sẽ từ chối đứa em trai bất ngờ xuất hiện này – kẻ sẽ chiếm đi một phần quan tâm của bố mẹ – giống như hầu hết những đứa con trong giá thú sẽ làm.
Nhưng tôi đã không.
Hôm đó đúng là sinh nhật tôi, tôi xem em trai như một món quà. Điều ước sinh nhật của tôi là được nhận một chú chó con. Tuy đứng trước mặt tôi không phải là một chú chó, không có cái đuôi vẫy qua vẫy lại, không có đôi tai xù mềm mại hay cái mũi ướt át, nhưng nhìn cũng rất được.
Tình cảm giữa tôi và Chu Phù khó có thể giới hạn trong phạm vi anh em. Chúng tôi giống như đứa trẻ và chú chó trong gia đình hơn, một mối quan hệ thực sự thuần khiết, vô tư và bền chặt hơn cả tình anh em ruột thịt.
Khi dần lớn lên, tôi gánh vác trách nhiệm của một người anh cả. Tôi đã dọn dẹp không biết bao nhiêu mớ hỗn độn do nó gây ra, đuổi đi hết kẻ này đến kẻ khác – những gã Alpha có ý đồ xấu với nó. Nó cũng từng giận tôi, than phiền rằng tôi ngang ngược, độc đoán, tác phong quá nóng nảy, mạnh bạo. Nhưng chưa bao giờ trách móc tôi cả.
Khi tôi bước vào giai đoạn phân hoá, cơn sốt dữ dội khiến tôi như chết đi sống lại. Mẹ còn đùa rằng nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết của tôi, ông và bố cứ ngỡ thế giới sắp có thêm một Alpha hay Omega cấp cao.
Trong hai ngày đó, Chu Phù không rời tôi nửa bước. Cũng bối rối và lo lắng như tôi, nó chỉ biết giúp anh trai bằng cách nguyên thuỷ nhất: tay cầm cốc nước đá, uống vài ngụm rồi dùng chiếc lưỡi lạnh giá l**m lên gò má và cái cổ nóng bỏng của tôi.
Khi xác định tôi là Beta, nó tìm đủ mọi cách an ủi tôi. Nó rất hài lòng và tận hưởng việc bản thân là Omega, nhưng trước mặt tôi, nó chỉ than phiền về những rắc rối sinh lý với vẻ mặt đau khổ. Nó sợ tôi sẽ tự ti rồi chán nản.
May mắn thay, sự thật được xác nhận nhiều lần cho thấy: Dù là Beta nhưng tôi lại cực kỳ tự tin, có thể coi là một thứ lạc loài trong giới Beta.
Mải mê suy nghĩ, tôi chợt mất ý thức.
Khi tỉnh lại, tôi nhìn thấy bàn chân mình, điều mà gần nửa năm qua tôi không thể làm được. Ngọn núi cao chắn ở giữa đã biến mất.
Rồi tôi sờ thấy băng gạc quấn quanh bụng, bên dưới lớp băng, vết thương đau âm ỉ.
Cuối cùng đứa bé đã được mổ lấy ra.
Vì quá yếu nên tôi có vẻ hơi đần độn, điều dưỡng trực ca kể lại cho tôi nghe về thảm kịch đã xảy ra trong mười mấy giờ đồng hồ đó: Hai gã Alpha gào thét không ngừng, như núi cao chắn lối dẫn thẳng đến cửa tử.
Suy nghĩ một lúc, tôi bảo điều dưỡng lấy giấy đồng ý sinh mổ.
Lúc đó tôi đang hôn mê nên chỉ có thể để người nhà ký thay.
Trên phần chữ ký, tôi chỉ thấy chữ ký của Hàn Đa Khôi đè lên chữ ký của Thôi Diễm, nét bút như xé rách cả tờ giấy.
Để mở chặn quảng cáo vui lòng
Thông tin cá nhân
Truyện đang đọc
Chưa có truyện đọc
Đơn hàng của bạn
Chưa có đơn hàng nào
Lịch sử mua gói
Chưa có lịch sử mua gói
