Quyết Chiến Trên Đỉnh Điên Cuồng

Chương 15




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhà họ Chu có thể chi trả khoản tiền cứu nguy khổng lồ này, nhưng đổi lại là quyền kiểm soát cổ phần.

“Mày,” lão Hàn chỉ thẳng ngón tay vào mũi tôi. “Tham vọng ghê nhỉ, chỉ một đêm mà ghế trong hội đồng quản trị đã chẳng đủ rồi à?”

“Trong bụng còn có một cái miệng nữa, làm sao không tham cho được.” Tôi giơ ngón trỏ lên, chỉ vào khuôn mặt đáng thương đã bị con trai ông đánh đập của mình: “Con trai bố ở bữa tiệc thì ỉu xìu như con cá mắm, về đến nhà lại hóa rồng hóa phượng, vung tay múa chân. May mà đêm qua địa ngục chưa mở cổng, chứ không thì đã thành án mạng hai người rồi. Con không để bụng chuyện cũ, đến giải quyết nguy cấp cho bố, vậy mà bố cũng chẳng khen con lấy một câu.”

Ông nghẹn lời một lúc, lập tức nhận ra thằng con trai nhút nhát của mình đã gây ra chuyện tốt gì: “Thằng hèn này, chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh.” Rồi ông bật cười: “Mày cũng biết là mày đã phạm một nửa thất đại tội rồi, sẽ xuống địa ngục à?”

Tôi mặt không đổi sắc, lòng không hề hổ thẹn: “Trông con có giống người sẽ lên thiên đường không?”

Thư ký chạy vào văn phòng, tay cầm một cái máy tính bảng. Máy tính bảng trong tay anh ta nóng bỏng như thể một quả bom hạt nhân sẽ san phẳng thế giới trong vòng 10 giây nữa vậy.

“Chủ tịch Hàn… Anh Chu, hai vị xem qua một chút?”

Hàn Đa Khôi đã tự ý nhận phỏng vấn truyền hình, chương trình đang được phát sóng trực tiếp.

Bố hắn nhìn chằm chằm vào màn hình, như thể sắp hô lên một bài điếu văn.

Trên màn hình, Hàn Đa Khôi mặt tái nhợt như sáp, mắt sưng húp, héo hắt như thể bị zombie hút hết tuỷ não, đầu còn đội một chiếc mũ len hoạt hình màu xanh lá chói lọi.

“Nó… nó phát điên rồi à?!” Sắc mặt lão Hàn tối sầm lại, ngón tay chỉ từ mũi tôi sang máy tính bảng: “Bảo nó biến khỏi màn hình ngay lập tức!”

“Cái này… e là không thể được ạ.” Thư ký run rẩy, lùi lại một bước nhỏ.

Tôi với tay tắt màn hình: “Đấy, anh ta biến mất rồi.”

Lão Hàn nhìn thư ký rồi lại nhìn tôi: “Trong bụng mày chứa trứng đà điểu à?”

Ông trấn tĩnh lại một chút rồi ra lệnh cho thư ký: “Bật lên, để ta xem nó phát điên kiểu gì.”

Dạo gần đây gia đình này bận rộn với những vụ kiện cáo nội bộ. Tống Sở đã có phiên toà tại tiệc kỉ niệm ngày cưới. Còn con trai ông thì chạy đến trước đài truyền hình để có phiên toà của riêng mình vào ngày hôm sau.

Chủ đề của chương trình này là: Người thừa kế tập đoàn Hàn Thị lên tiếng về tranh chấp gia đình.

Hàn Đa Khôi trông như một oan hồn, mặt không chút biểu cảm, dùng một giọng điệu vừa kỳ quặc vừa xa lạ tố cáo chúng tôi.

Bố hắn hành xử trái đạo, thay đổi mệnh lệnh như chong chóng.

Mẹ hắn mưu toan đủ thứ, trong ngoài đều thông.

Vợ hắn vô liêm sỉ, tham lam hèn hạ.

Cả nhà góp hết tiền âm phủ cũng chẳng mua nổi một cổ phần công ty Âm Đức.

Hắn sống trong vòng vây của các cường quốc, sống như đi trên băng mỏng.

Tôi vừa xem vừa gãi đầu.

Có áp bức ắt có đấu tranh, đây chính là cách đấu tranh của hắn.

Lão Hàn cười giận dữ: “Nhìn xem cái thằng tội nghiệp 30 tuổi đầu vẫn phải lên tivi mách lẻo kìa.”

Rồi ông chuyền bóng sang tôi: “Người ta bảo kết hôn như được tái sinh, có vẻ giai đoạn mới trong cuộc đời nó không mấy sáng sủa nhỉ.”

Tôi không chút khách khí đáp trả: “Kiếp đầu tiên anh ta cũng có hài lòng đâu.”

Ông hé miệng, định nói gì đó, thì giọng nói vô hồn của Hàn Đa Khôi cắt ngang: “Tôi đã đánh cậu ta, tôi đã quất vào cái mông trắng nõn của cậu ta một trận nên thân.”

Lão Hàn và thư ký của ông cùng quay sang nhìn tôi.

Tôi: “Anh ta có thể… chỉ nói là mông thôi.”

“Ta cũng muốn quất mông vợ ta lâu rồi,” lão Hàn bỗng thốt lên một câu từ tận đáy lòng.

Trên màn hình, Hàn Đa Khôi tiếp tục: “Đúng vậy, tôi đã bạo hành vợ mình đang mang thai 8 tháng – quỷ mới biết mấy tháng. Tôi không hề hối hận, không cảm thấy tội lỗi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ta khóc đỏ hoe như cái mông, tôi sướng đến phát điên.”

Người dẫn chương trình vẻ mặt khó xử, chen vào nói: “Chúng tôi tạm dừng để quảng cáo, sẽ quay lại ngay sau đây.”

“Còn phải quay lại à?” Lão Hàn vung tay. “Cái trò nhảm nhí này còn chia thành nhiều phần nữa sao?” Ông chỉ tay ra cửa, ra lệnh cho thư ký: “Ta không quan tâm, cậu bảo nó về đây cho ngay cho ta. Bây giờ nó giống hệt cái mũ nó đội kia kìa, nó chính là một thằng hề!”

Tôi lặng lẽ rời đi, thoát khỏi toà nhà công ty qua cửa sau.

Tài xế gọi tới, báo xe vẫn đang bị kẹt trong vòng vây, đường tắc nghẽn, phải đợi khoảng 15 phút nữa mới đến được.

Lúc đến đây chẳng ai thèm ngó ngàng gì tôi, nhưng sau màn tự huỷ chấn động của Hàn Đa Khôi, ngoài cửa xoay giờ đã chật kín phóng viên.

Có vẻ như tắc đường chẳng còn là vấn đề với những kẻ làm nghề này nữa.

Bị hàng loạt máy quay và ống kính chĩa thẳng vào bụng, vẻ mặt bất cần cùng với dáng đi của tôi quả xứng danh người mẹ anh hùng.

Bên phải gần đó có một chiếc taxi đang đỗ, không dám chậm trễ một giây, tôi nhanh chóng nhét mình vào trong.

Lũ phóng viên chó má đuổi theo cả quãng đường, ống kính như tên lửa dẫn đường cứ chĩa vào cửa sổ loé sáng. Lên xe rồi, ngoài việc nói địa chỉ đến, tôi chỉ còn tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từng chiếc xe chở phóng viên lần lượt bị hất văng, mất hút, taxi cũng chệch khỏi lộ trình.

Tài xế gỡ bỏ bộ râu giả.

Trong gương chiếu hậu hiện lên đôi mắt của tên vô lại nào đó.

“Chào em, Beta của anh.” Hắn chào hỏi suồng sã, rồi bật cười sằng sặc, khoé mắt lấp lánh nước: “Thật đúng là có bầu óc cũng ngu đi, đi lâu như vậy rồi mà em vẫn không nhận ra anh.”

Năm nay tôi chưa từng thuận lợi được lần nào.

Trong hộc cửa xe có chai nước khoáng, tôi rút ra ném vào đầu hắn: “Cút đi.”

Hắn cười khoái chí thêm một lúc nữa, rồi đột nhiên nghiêm túc lại: “Anh đã cử sát thủ mai phục dưới tầng trệt đài truyền hình rồi.”

“Cậu định làm gì?”

“Thằng họ Hàn dám đánh vợ anh ngay trước mặt con anh, anh sẽ cho nó ra khỏi toà nhà mông vỡ làm… em bị đánh thành mấy mảnh? Dù sao anh sẽ cho nó nhân đôi.”

“… Sao cậu không kéo một khẩu pháo cao xạ đến đó mà đánh sập toà nhà luôn đi.”

“Ý kiến hay đấy, lần sau nhất định làm vậy.”

Xe chạy qua một con đường có nhiều cây cối, bóng cây phủ xuống như một tấm màn đen, tôi ngắm nghía khuôn mặt mình trên cửa kính. Mệt mỏi, tê dại, còn có chút nhẹ nhõm.

Cơ thể biến dạng, những cơn xung động sinh lý không thể kiểm soát, hay vẻ ngốc nghếch cứ chốc chốc lại buồn ngủ, tất cả đều không còn khiến tôi cảm thấy xấu hổ nữa.

Dù sao thì cả nước, có lẽ ngay cả những con chuột dưới nắp cống cũng đã biết mông tôi bị đánh nát bét rồi, thậm chí còn biết cả màu sắc nữa.

**************

Lời tác giả Bố con nhà họ Hàn: Liên minh nạn nhân của Beta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng