Quyết Chiến Trên Đỉnh Điên Cuồng

Chương 13




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đám cưới của tôi.

“Anh có sẵn lòng tuân theo lời thề hôn nhân, bất kể trong cảnh giàu có cũng như nghèo khổ, khi khoẻ mạnh cũng như bệnh tật, khi xinh đẹp cũng như tàn phai, khi thuận lợi cũng như khó khăn, vẫn yêu thương, an ủi, tôn trọng, bảo vệ và trung thành với vợ mình suốt đời không?” Vị linh mục hỏi.

Hàn Đa Khôi đáp: “Tôi sẵn lòng.”

Tôi nói: “Chúng ta sẽ mãi mãi giàu có, khoẻ mạnh, xinh đẹp và thuận lợi, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.”

Tôi không thích thề độc, cũng chẳng hiểu tại sao cảm giác an toàn lại phải dựa trên lời nguyền rủa. Hơn nữa, dù mê tín hay khoa học, lời thề độc vẫn có xác suất ứng nghiệm. Chẳng may nó ứng nghiệm thật, đến cái xác nguyên vẹn chắc tôi cũng chẳng còn.

Bài phát biểu của Hàn Đa Khôi.

“Chúng tôi gặp nhau tại một nhà hàng.”

Gia đình hai bên sắp đặt.

“Chúng tôi có cùng sở thích, đều yêu thích âm nhạc và dương cầm.”

Đó là sở thích chung của tôi và Thôi Diễm, hắn chỉ là kẻ tay mơ.

“Chu Tương là chàng trai đáng yêu nhất, ưu tú nhất, tốt bụng nhất, có giáo dục nhất,  khiến tôi hạnh phúc nhất trên đời này.”

Tôi ích kỷ, lạnh lùng, thô lỗ, hạnh phúc của tôi đặt trên hết thảy.

Tôi quả thật ưu tú.

“Chúng tôi yêu nhau sâu đậm.”

Chúng tôi chẳng thân thiết gì.

Giữa các cặp vợ chồng luôn có điểm tương đồng, Chu Phù và Lục Hướng Long là t*nh d*c, bố mẹ tôi là cờ vua, còn bố mẹ Hàn Đa Khôi đều đam mê nhạc rock, họ quen nhau tại buổi hoà nhạc của Tống Sở. Tống Sở từng là ca sĩ chính của một ban nhạc rock, album của họ đã từng lọt vào top 100 của Rolling Stone.

Còn tôi và Hàn Đa Khôi thì sao?

Những lần gặp mặt trước đám cưới, hắn nói về sự nghiệp mới khởi đầu của mình, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt đó như tia lửa chưa bén. Tôi muốn rút một que diêm từ tay châm nó lên, xem nó sẽ cháy thành hình dạng gì.

Đó là thứ ánh sáng không thể nhìn thấy trên gương mặt Thôi Diễm.

Tôi cần một đồng đội cùng sát cánh chiến đấu, nhưng qua vài trận chiến, Hàn Đa Khôi đã chứng minh hắn không phải người đó.

Nếu không thể trở thành đồng đội, vậy sẽ là gì đây?

Bố tôi còn là một người hâm mộ quân sự nghiệp dư. Hồi nhỏ cơ thể tôi gầy gò ốm yếu, ông đã kiên trì đưa tôi đi leo núi mỗi tuần. Tôi chẳng bao giờ nuôi dưỡng được hứng thú với việc leo núi. Con đường dường như vô tận, mùi đất nồng nặc, rừng cây liên miên bất tận, còn cả lá phổi như sắp nổ tung, mọi thứ đều khiến tôi chán ngán. Tôi thích hoạt động trí óc hơn, cảm giác mệt mỏi do mất sức khiến tôi vừa bất an vừa bực bội.

Để xao lãng sự chú ý của con trai, dọc đường đi bố kể lại vanh vách những câu chuyện về các vị tướng xưa và nay. Ông kể về những chiến công hiển hách nhất của họ, họ đã chém đầu bao nhiêu kẻ thù, mở rộng lãnh thổ đến đâu, được phong tước vị cao như thế nào.

“Họ đều bắt đầu từ lính quèn phải không ạ?” Tôi hỏi bố.

“Trừ những người xuất thân quý tộc, đúng vậy.”

“Vậy sau khi họ trở thành tướng quân, những người cùng làm lính quèn với họ thì sao ạ?”

Một tướng công thành vạn cốt khô. Bố nói.

“Nhưng xông pha trận mạc ai cũng dễ chết mà.”

“Đúng vậy.”

“Vậy mà họ vẫn sống sót.”

“Ừm… có rất nhiều lý do,” bố trầm ngâm. “Trước hết, họ đủ xuất sắc, cả về thể chất lẫn trí tuệ. Còn có những yếu tố do trời định. Ví dụ như, họ không bị phân vào quân cảm tử, hoặc họ cũng có vô số lần suýt chết, nhưng người đứng trước đã chắn mũi tên thay họ.”

“Vậy nếu họ làm đội cảm tử, hoặc trúng tên, thì sẽ chẳng có vị tướng quân đó.”

Lời nói ngây thơ của trẻ con khiến bố bật cười: “Có thể nói như vậy, đó gọi là số mệnh.”

“Vậy có gì không phải phó mặc cho số mệnh không?”

“Ngoài những thứ chỉ có thể giao cho số mệnh, còn lại là những thứ không cần giao cho số mệnh.” Ông nói nhăng nói cuội, cố tình trêu tôi nóng ruột.

“Ôi, thế chẳng phải nói vớ vẩn sao!” Tôi không hài lòng nói.

“Để bố suy nghĩ xem.” Ông suy nghĩ một lúc. “Ví dụ như, sự can đảm và thông minh của con phải để cấp trên nhìn thấy, như vậy mới được trọng dụng. Lại ví dụ, trong quân đội khi một lòng đoàn kết, mọi người đều là đồng đội. Nhưng nếu nội bộ chia rẽ, khi có bất đồng về một số vấn đề, đặc biệt là những vấn đề liên quan đến sinh tử, thì đồng đội ngày xưa rất có thể trở thành kẻ thù. Lúc này, người chọn đúng hướng đi sẽ trở thành vị tướng cuối cùng, còn những kẻ đối địch với anh ta rồi mất hết tất cả—”

“Là bàn đạp.” Tôi phản ứng rất nhanh.

Bố dừng bước, nhìn tôi chăm chú hồi lâu, rồi đưa tay xoa đầu tôi: “Đúng là con ngoan.”

Tiệc kỉ niệm ngày cưới của hai cụ ban đầu định tổ chức ở trang trại ngoại ô, nhưng chẳng may gặp phải kiểm soát hàng không, khách mời đi lại bất tiện, nên địa điểm đổi thành biệt thự ở trung tâm thành phố.

Lão Hàn mới rút ống thở tuần trước, vốn không nên đứng lâu, nhưng ông lại không muốn mất oai phong, không chịu ngồi xe lăn trước mặt mọi người, thế là được sắp xếp cho ngồi trên ghế sofa.

Tống Sở đón khách ở tiền sảnh.

Nhà họ Hàn được trang trí như một gia đình âm nhạc, tường dán đầy đĩa than quý hiếm, nhạc cụ và thiết bị thu âm xuất hiện khắp nơi.

Phó Ưng Bạch nghe theo chỉ dẫn của tôi, bỏ ra một khoản tiền lớn mua một chiếc micro phiên bản giới hạn của Norman làm quà cưới.

Anh ta vừa bước vào, Tống Sở đã mỉm cười với anh ta nhiều hơn hai lần.

Tôi và Hàn Đa Khôi trước tiên ra sân thượng chào hỏi khách khứa một lượt, tiễn chiếc xe của vị khách cuối cùng rời khỏi rồi mới vào nhà.

“Còn hơn một tháng nữa phải không? Đã lớn thế này rồi.” Tống Sở cảm thán về cái bụng của tôi, dưới vẻ nhiệt tình có phần quá lố.

Chúng tôi ôm nhau.

Ôm xong, một tay ông vẫn nắm lấy tay tôi: “Ngoài kia nhiều người hút thuốc quá, chúng ta vào trong đi.” Nói rồi liếc Hàn Đa Khôi: “Để nó bận rộn đi.”

Tôi được dẫn vào phòng khách nhỏ.

Tống Sở đi trước dẫn đường, dọc hành lang sáng một đoạn tối một đoạn với những ngọn đèn tường, ánh sáng chiếu xuống rải rác, hoa vàng rập rờn suốt dọc đường. Ông mới ngoài 50, nhìn từ phía sau dáng người vẫn phong lưu, trông chỉ như mới ngoài 30.

Hàn Đa Khôi từng nói, mẹ hắn dường như không bao giờ già đi.

Lão Hàn lớn hơn bố tôi gần một thế hệ, đã trải qua hai cuộc hôn nhân, đều với Beta. Đến khi kết hôn với Tống Sở đã trở thành “chồng già – vợ trẻ”. Tuân theo quy luật thông thường của “chồng già – vợ trẻ”, lão Hàn nâng niu Tống Sở như báu vật, hết mực cưng chiều, Tống Sở ít phải lo toan, đường nét mềm mại, dường như thời gian đã bỏ quên người đàn ông này.

Beta vốn dĩ cũng lão hoá chậm.

Hàn Đa Khôi không hiểu tại sao bố hắn lại say mê mẹ hắn đến thế, một Beta có nhan sắc bình thường, lại còn lãnh cảm, chẳng khác gì mảnh sứ vỡ.

Lão Hàn thời đại học từng lập một ban nhạc, cũng từng ấp ủ ước mơ theo đuổi âm nhạc. Sau lại kế thừa sự nghiệp gia đình, cũng đành từ bỏ giấc mơ lãng mạn này.

“Ông ấy nhìn thấy ở ta hình bóng mình khi còn trẻ,” Tống Sở suy ngẫm nói. “Giấc mơ chẳng phải vốn lạnh lùng và xa vời sao.”

Ông rót cho tôi một cốc nước nóng.

Chủ đề trò chuyện rất rời rạc, từ cuộc biểu tình trên đường phố, cuộc phỏng vấn trên truyền hình hôm kia, phản ứng khi mang thai, mối quan hệ gia đình, tâm sự, đến giai đoạn trầm cảm sau sinh mà Beta cần đặc biệt chú ý.

Bầu không khí luôn toát ra vẻ vi diệu, kiểu dò xét che đậy dưới dáng vẻ lịch sự, ánh mắt để ý đằng sau cái dò xét ấy, tôi cảm nhận được, ông cũng vậy. Vì thế, sau vài câu nói qua loa, cả hai đều dựng lên hệ thống phòng bị, trọng tâm câu chuyện cũng khó lòng đi sâu, chỉ lướt qua hời hợt, kết thúc đến chóng vánh.

Đồng loại trong đồng loại, ngoài cùng chung chí hướng, lại khó tránh khỏi đối kháng lẫn nhau.

Con người thật kỳ lạ, trong biển người mênh mông đi tìm kiếm đồng loại; mà đồng loại này tốt nhất nên đóng vai tri kỷ, không thể là một bản sao của chính mình, càng không thể là kẻ thù.

“Lúc mang thai Hàn Đa Khôi, ta chưa bao giờ ghét bản thân đến thế. Nó phá vỡ kế hoạch của ta, cũng phá vỡ cơ thể ta.” Tống Sở hồi tưởng.

Tôi cũng vậy.

“Đứa con này của ta không thể nói là thông minh, chỉ có điểm mạnh là ngoan ngoãn và chăm chỉ, không gây rắc rối như những đứa trẻ hư hỏng khác. Ta chưa bao giờ đặt ra yêu cầu cho nó, ta hy vọng nó cũng đừng ôm ấp những ảo tưởng không thực tế về ta.” Nói đến đây, ông mỉm cười: “Còn con, đã từng nghĩ sẽ là một phụ huynh thế nào chưa?”

Tôi còn chưa từng nghĩ đến việc sinh con.

“Đợi khi làm mẹ rồi tính sau ạ.”

“Con thấy chồng mình thế nào?” Ông đột nhiên hứng thú.

Hàn Đa Khôi có hai vai trò, hắn là con trai, hắn là chồng.

Bây giờ mẹ hắn đã cho điểm hắn với tư cách là con trai, tôi sẽ cho điểm hắn với tư cách là chồng, cộng lại chia đôi sẽ ra điểm trung bình.

Thường xuyên, tôi không khỏi thương hại Hàn Đa Khôi, từ là con trai rồi lại đến là chồng, vai trò nào hắn cũng đều không thể tránh khỏi cái nhìn đánh giá lạnh lùng đầy khắc nghiệt.

Trong nhận thức của mẹ hắn, hắn có chỉ số IQ 120, về lý thuyết hẳn là một người thông minh, nhưng trên thực tế lại chẳng thể phát huy hết tiềm năng.

Đối với tôi, hắn cơ bản đồng nghĩa với cái thứ có thể phình to đến 18 cm của hắn.

“Anh ấy là một người chồng tốt,” tôi kéo điểm cho chồng lên một chút. Đây quả thật là lời thật lòng, Hàn Đa Khôi lịch sự, biết điều, an phận, nếu cái thứ ở dưới có thể ngoan ngoãn bớt dựng lên thì càng tốt.

Tống Sở hơi nghiêng đầu, ông đã bận rộn cả ngày, ánh mắt như con bướm đêm mệt mỏi bay quanh chụp đèn, lượn vài vòng trên mặt tôi rồi rơi xuống, đậu trên phong bì trong tay tôi: “Hai đứa có một món quà lớn muốn tặng chúng ta?”

Tôi mở phong bì, rút ra một tấm thiệp chúc mừng: “Thứ mẹ muốn xem có lẽ không phải cái này.”

Hàn Đa Khôi kẹp phong bì chứa bí mật tuyệt đỉnh trong áo khoác, chia hai ngả, đi yết kiến lão Hàn.

Tống Sở nhận lấy thiệp chúc mừng, ánh mắt lướt qua dòng chữ trang trí trên đó, ngón tay khẽ buông, thiệp bay xuống bàn.

Ông đứng dậy, kéo rèm cửa sổ, nhìn ra cảnh đường phố bên ngoài, không còn đối mặt với tôi nữa: “Con sắp vào hội đồng quản trị rồi phải không?”

*

Tiệc tối khai mạc.

Tống Sở được mời lên sân khấu phát biểu.

Hiện trường chỉ có sân khấu phát biểu được chiếu sáng bởi đèn lớn, dưới sàn chỉ có vài giá cắm nến trên hơn chục bàn tròn, đèn rọi lướt qua đám đông, như vầng trăng chìm xuống biển đêm lao về phía ông, đóng khung ông, trong hào quang mờ ảo lại hiện lên dáng vẻ thô kệch của chồng ông.

Một Hằng Nga, một Ngô Cương*.

Ngô Cương


Hằng Nga cúi người, thân hình mềm mại như con rắn quấn lấy Ngô Cương của mình.

Ngô Cương để râu đầy mặt, đôi môi mỏng bị che khuất dưới khu rừng xám trắng, lẩm bẩm nói gì đó, không thể nhìn rõ khẩu hình.

“Chớp mắt một cái tôi và chồng tôi đã kết hôn được 30 năm, phải biết rằng, đối với một gia đình như chúng tôi, điều này thật không dễ dàng.” Bước lên sân khấu, chỉnh lại vạt áo, Tống Sở từ tốn phát biểu.

Dưới sân khấu vang lên tiếng cười tán thưởng. Lão Hàn mỉm cười nhún vai.

“Nhiều người hỏi tôi, làm thế nào chúng tôi làm được điều đó?”

“Tôi nghĩ, vợ chồng như một cặp chiến hữu, gia đình chính là một đội quân. Kẻ thù chung, vùng đất mơ ước, những bước chân không ngừng nghỉ, có những điều này, đội quân mới có thể tiếp tục tiến bước.”

“Tôi không phải là người lạc quan, tôi đã vô số lần tưởng tượng đến ngày tan rã. Vị tướng muốn từ bỏ binh lính, binh lính muốn làm tướng, mục tiêu xuất hiện bất đồng, trong quá trình mở rộng đội quân có người dẫn sói vào nhà.”

Ánh mắt ông quét qua từng người dưới sân khấu, sắc bén giao nhau với tôi.

“Đội quân của chúng tôi đã mở rộng đến 4 người, không, 5 người.”

Tiêu điểm hiện trường đều đổ dồn vào bụng tôi, tôi cúi đầu nhìn nó.

Tống Sở khoanh tay trước ngực, thu bụng ưỡn ngực như một người dẫn chương trình thời tiết đoan trang: “Chồng tôi có một quyết định, nhờ tôi thông báo với mọi người. Tuần sau, Chu Tương sẽ gia nhập hội đồng quản trị của tập đoàn Hàn Thị.” Một bên lông mày ông khẽ giật, giữ lại nửa câu trong kẽ răng.

Hàn Đa Khôi đưa tay qua, nắm lấy bàn tay dưới bàn của tôi.

“Cùng với đứa con hoang trong bụng cậu ta.”

Một khoảnh khắc im lặng trước vụ nổ lớn, tiếp đó là sôi trào.

Hàn Đa Khôi buông tay tôi ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng