Vừa lăm lăm hai cây chổi lau đã được ngâm nhúng kỹ lưỡng trong bồn cầu, Thiệu Dã sải bước đầy khí thế quay lại trước cửa phòng tập. Cánh cửa khép hờ, bên trong đám học sinh đã đánh nhau tưng bừng, náo nhiệt hơn cả chợ vỡ.
Thiệu Dã không khách sáo, lấy ngực húc mạnh một cái, cửa liền bật mở. Trước mắt là một cảnh hỗn loạn không khác gì chiến trường thời cổ đại, đấm, đá, móc mắt, thọt mũi, tát vả, giật tóc, có vũ khí thì quất vũ khí, không có thì lấy nắm đấm mà chơi, chiêu bẩn chiêu hèn gì cũng bung ra hết. Không chỉ đám học sinh nghèo mà ngay cả lũ quý tộc vốn ngày thường chảnh chọe cũng mất hết hình tượng, ghế bàn bay vèo vèo, tiếng va chạm thùng thùng, có đứa quần sắp tụt đến nơi mà miệng vẫn còn cạp chặt cánh tay đối thủ.
Quá đỉnh! Phải nói là quá đỉnh!
Thiệu Dã nhìn một hồi, linh quang lóe sáng, bèn chập hai cây chổi vào một tay, rảnh tay còn lại móc điện thoại ra, giơ lên quay lại một đoạn video ngắn.
Bước đầu tiên để bảo vệ hòa bình trường học, dăng lên story đã!
Kèm theo dòng caption: Mấy bạn đừng đánh nhau nữa mà!
Làm xong việc quan trọng, Thiệu Dã mới chịu đút điện thoại lại vào túi. Hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt chổi, khí thế hệt như Trương Phi hét một tiếng khiến quân Tào chạy mất dép ở dốc Trường Bản, hướng về đám học sinh đang quần ẩu mà gầm lên, “Tất cả dừng tay cho tôi!!!”
Tiếng rống quá vang, chấn động như sấm rền, nhất thời át luôn cả âm thanh hỗn loạn trong phòng. Đám học sinh theo phản xạ đều quay đầu nhìn về phía cửa, nhưng tay chân vẫn không chịu ngừng. Nhìn thấy Thiệu Dã lù lù xuất hiện, ai nấy đều hoang mang, thằng này là đứa nào vậy? Tự nhiên nhảy vào cản đánh nhau làm gì? Cầm hai cây chổi mà làm như lăm lăm khẩu súng máy, không nghe lời nó là bị ‘tạch tạch’ hết chắc?
Lườm nguýt xong, ai nấy lại tiếp tục quần nhau với đối thủ.
Trong đám đông, Lục Nhất Hành liếc mắt một cái liền nhận ra ngay đây là thằng tối qua đã cứu Khương Nghiên từ tay mình. Chưa biết chừng, nó chính là đứa chạy đi tố giác với nhà trường! Lục Nhất Hành lập tức nháy mắt ra hiệu cho mấy thằng bạn, bỏ qua mấy chuyện khác, giờ phải túm lấy thằng này, đánh cho một trận nên thân để hả giận trước đã!
Bốn, năm thằng lập tức xông về phía cửa. Nếu là ngày thường, Thiệu Dã muốn đối phó tụi nó cũng phải tốn kha khá công sức, nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay, cậu cảm thấy bản thân cần phải cho chúng nó hiểu rõ ai mới là cha của phòng tập này.
Thấy người đến gần, Thiệu Dã thong dong giơ hai cây chổi lên. Đám kia hơi khựng lại, nghĩ thầm đây là nghi thức khai chiến kiểu gì vậy?
Rồi bọn chúng nghe thấy Thiệu Dã hắng giọng, lại dùng giọng rống trời long đất lở mà quát, “Các bạn học chú ý! Các bạn học chú ý! Hai cây chổi này vừa được tôi nhúng kỹ trong bồn cầu! Xíu nữa mà vung lên thì đừng hỏi vì sao nước biển lại mặn, à không nước bồn cầu lại mặn! Đứa nào muốn nếm mùi thì cứ việc đánh tiếp đi!”
Mấy thằng đang định xông vào lập tức đông cứng, đứng chết trân tại chỗ. Cả căn phòng vốn còn đang ồn ào cũng lập tức im bặt. Phía trước Thiệu Dã thậm chí còn trống ra một khoảng lớn.
Toàn bộ học sinh trong phòng tập nhìn Thiệu Dã với ánh mắt như thể đang nhìn một con quỷ đội lốt người. Thằng này bị bệnh hả?! Cầm cái chổi tẩm bồn cầu còn đáng sợ hơn cầm súng máy nữa!
Thiệu Dã chậc một tiếng, rồi từng bước đi về phía đám đông. Cậu bước một bước, đám học sinh lùi một bước. Cả căn phòng lập tức tách ra làm đôi, như thể Moses rẽ biển, mở đường cho Thiệu Dã đi thẳng một mạch vào giữa. Không ai dám chặn đường. Ai mà chọc trúng thằng này để rồi bị tạt nguyên một cú vẩy bồn cầu thần chưởng vào mặt thì sau này còn mặt mũi nào lượn lờ trong trường nữa?! Còn mong gì có bồ bề nữa?!
Giữa hai hàng người tránh né, Thiệu Dã oai phong lẫm liệt sải bước tiến lên, lưng thẳng như kiếm, cằm ngẩng cao, chẳng khác nào một vị tướng quân vừa đại thắng trở về.
Thiệu Dã đứng giữa phòng tập, chậm rãi xoay một vòng, như thể muốn cho toàn bộ đám học sinh đánh nhau được chiêm ngưỡng đôi vũ khí có sát thương trung bình nhưng độ sỉ nhục thì vô cực trong tay mình. Ánh mắt cậu quét nhanh qua từng gương mặt, trầm giọng nói, “Rồi rồi, ai phe Lục Nhất Hành đứng bên trái, ai không phải phe nó đứng bên phải. Đừng có mà trốn, đứa nào dám mon men ra cửa, tôi quật chổi vào đầu nó trước, nói được làm được.”
Nghĩ hay lắm! Đánh nhau như này kiểu gì chả bị ghi sổ đầu bài, đến giờ mới tính bỏ chạy hả? Mơ đi cưng!
Đám học sinh nhìn chằm chằm vào hai cây chổi trong tay Thiệu Dã, nghĩ đến cái kết thê thảm nếu ăn một cú vẩy bồn cầu thần chưởng, nhất thời không dám phản kháng, ngoan ngoãn chia thành hai phe.
Thiệu Dã hài lòng gật đầu, rút điện thoại ra, tìm góc đẹp đẹp chụp một tấm toàn cảnh, sau đó tiện thể chụp luôn một tấm selfie.
Xong xuôi, cậu lại vào story đăng bài,
Hôm nay lại là một ngày bảo vệ hòa bình trường học!
Giữa đám đông, một nam sinh thấp bé bỗng yếu ớt lên tiếng, “Rốt cuộc cậu là ai vậy?”
Thiệu Dã cất điện thoại, xoay đầu, hất cằm đầy kiêu hãnh, “Nếu cậu đã có lòng thành hỏi, thì tôi đây cũng rộng lượng mà trả lời!”
Đám đông nhìn cái tên vừa hỏi với ánh mắt chứa đầy hận thù, mày lắm mồm làm gì hả trời?!
Nhưng đã lỡ rồi, Thiệu Dã hắng giọng, tiếp tục nói, “Vì để ngăn chặn thế giới bị hủy diệt! Vì để bảo vệ hòa bình thế giới! Để thực thi tình yêu và chính nghĩa của cái ác…”
Giữa đám đông, có kẻ lẩm bẩm theo, “Kẻ phản diện đáng yêu và quyến rũ? Ủa đây là lời thoại kinh điển của phản diện phim 《Bảo Bối Thần Kỳ 》mà.”
Ai ngờ Thiệu Dã lập tức trừng mắt, “Ai phản diện? Nói rõ xem ai là phản diện?”
… Còn ai vào đây nữa?
Có nhân vật chính nào mà cầm hai cây chổi tẩm bồn cầu đi thanh lý môn hộ thế này không ba?
“Tôi là Thiệu Dã, lớp 11/5.” Cậu dõng dạc khai báo danh tính, dù sao đánh xong tụi này cũng sẽ tra ra được. “Ai có số hội trưởng? Đưa đây!”
Có người đọc số cho cậu, nhưng tiếc là gọi hoài không ai bắt máy. Nghĩ ngợi một lúc, Thiệu Dã quyết định gọi cho hiệu trưởng đang ra ngoài cùng hội trưởng.
Vừa nghe tin trong trường có đánh nhau tập thể, hiệu trưởng sém chút rớt luôn trái tim xuống đất, hoảng hốt kéo cả hội đồng nhà trường lao về như lốc xoáy.
Gác máy, Thiệu Dã khoanh tay, chống khuỷu tay lên đầu cán chổi, quét mắt nhìn đám học sinh mặt mày sưng húp trước mặt, đau lòng như một phụ huynh thất vọng về con cái, “Hội trưởng vừa rời trường có tí mà tụi bây đã làm loạn thế này? Còn coi hội trưởng ra gì không?”
Lại nữa! Đám đông nghe mà chán nản hết sức. Bọn tao đánh nhau thì liên quan quái gì đến hội trưởng? Dù có mặt hay không, trận này vẫn cứ phải đánh, thậm chí có khi còn đánh hăng hơn, nào ngờ lại vấp phải thằng dở người này!
Bình thường Thiệu Dã không nói nhiều, nhưng cứ nhắc tới hội trưởng là thao thao bất tuyệt. Nói mãi không khát nước, nói đến độ có cảm giác sẵn sàng giảng đạo cả đêm.
Trời ơi! Sao Hiệu trưởng còn chưa tới?! Không thì bảo vệ trường cũng được, còn không đến, tụi này chắc bị tẩy não hết!
“… Tụi bây có thể để hội trưởng bớt lo không? Khi hội trưởng ở trường, thì phải tuân thủ kỷ luật. Khi hội trưởng không ở trường, càng phải nghiêm khắc với bản thân hơn, phải xứng đáng với bộ đồng phục đang mặc, phải trân trọng từng mét vuông đất dưới chân mình!”
Mọi người nghe cậu lải nhải hai mắt đã bắt đầu mờ dần, mơ màng sắp ngủ, hừm hừm ..ủa mà sao cậu ta nói là hội trưởng nhỉ? Không phải là hiệu trưởng à?
Với lại nếu cậu ta tuân thủ kỷ luật, thì mắc gì lại xuất hiện ở đây lúc này?!
Lúc Tịch Quan Minh và lãnh đạo nhà trường đến thì đúng ngay đoạn này. Anh hơi khựng lại một giây, rồi mặt không đổi sắc, mở cửa phòng tập. Lập tức, cảnh tượng đập vào mắt là Thiệu Dã mặc áo ba lỗ và quần short thể thao, lộ ra cánh tay và đôi chân rắn chắc với đường nét cơ bắp hoàn hảo. Cậu ôm chặt hai cây chổi như long chúa giữ bảo vật, đứng giữa đám đông, giọng nói đanh thép, thần sắc đầy cảm xúc.
Nghe tiếng cửa mở, Thiệu Dã quay đầu lại, vừa thấy hội trưởng, mắt liền sáng rực như đèn pha ô tô, hớn hở reo lên, “Hội trưởng! Anh về rồi!”
Đồ chó săn!!!
Cả đám nhìn bộ dạng này của Thiệu Dã mà trong lòng cùng lúc chửi thề.
Hiệu trưởng theo sau Tịch Quan Minh bước vào phòng. Ông đã hơn năm mươi, tóc bạc lấm tấm, mắt rưng rưng xúc động. Trên đường tới đây, ông đã nghe báo lại là tình hình trong phòng tập đã được kiểm soát, nên chỉ cho bảo vệ đứng ngoài canh chừng.
Trong khi đó, bên trong, đám học sinh vẫn đang mải mê nghe Thiệu Dã chém gió về công lao vĩ đại của hội trưởng, hoàn toàn không để ý có người vừa vào.
Hiệu trưởng vỗ vai Thiệu Dã đầy tán thưởng, “Thiệu Dã phải không? Làm tốt lắm, làm tốt lắm!”
Thiệu Dã dán mắt vào Tịch Quan Minh, cười hề hề nói, “Tất cả là nhờ công lao của hội trưởng ạ!”
Tịch Quan Minh bình thản đáp, “Tôi có làm gì đâu.”
Hiệu trưởng xua tay, trầm giọng nói, “Quan Minh à, đừng khiêm tốn thế. Chuyện do em giải quyết, thầy vẫn luôn yên tâm. Lúc nãy nghe nói trong trường có tụ tập đánh nhau, thầy suýt thì lên cơn đau tim rồi đấy.”
Tịch Quan Minh nhẹ giọng trấn an, “Chuyện đã giải quyết xong, thầy đừng lo lắng quá.”
Hiệu trưởng gật đầu, cố ý đưa tay lau lau trán dù thực ra chả có giọt mồ hôi nào, rồi liếc mắt cảnh cáo cả đám học sinh một lượt, sau đó quay sang Tịch Quan Minh, “Mấy chuyện còn lại giao cho em xử lý nhé.”
Tịch Quan Minh nhận lệnh, đợi hiệu trưởng và lãnh đạo trường đi khỏi, anh cúi đầu nhìn hai cây chổi nằm lăn lóc giữa phòng tập, mặt không đổi sắc, sau đó dẫn theo cả đám tội nhân đến một căn phòng sạch sẽ hơn.
Anh ngồi xuống sau bàn, không biết moi từ đâu ra một cây bút máy, bắt đầu ghi lại danh sách đen gồm tên, lớp và số hiệu học sinh của từng đứa tham gia đánh nhau. Ghi xong, anh gấp sổ, ngước mắt nhìn cả đám, giọng điềm tĩnh, “Muộn rồi, về ngủ đi. Sáng mai đến văn phòng gặp tôi.”
Đám học sinh vội vàng quay lưng định chuồn, nhưng còn chưa kịp thở phào đã nghe anh bổ sung một câu, “Hy vọng tối nay không ai gây thêm rắc rối gì nữa.”
Chỉ một câu đơn giản, nhưng không hiểu sao sống lưng cả đám bỗng lạnh toát.
Chẳng bao lâu sau, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người, Thiệu Dã và Tịch Quan Minh.
Tịch Quan Minh đặt bút xuống, khẽ xoa xoa thái dương, không nói gì.
Bầu không khí trầm mặc kéo dài.
Thấy anh như vậy, Thiệu Dã lập tức chạy đi rót cốc nước nóng, nhanh nhẹn bưng đến trước mặt anh, ánh mắt đầy quan tâm, “Hội trưởng, anh đau đầu à?”
Tịch Quan Minh cúi đầu nhìn danh sách trên bàn, vẫn không lên tiếng.
Thiệu Dã tiếp tục lải nhải, “Bọn nó đúng là chẳng biết điều mà! Hội trưởng mới vắng mặt có một lúc mà đã gây chuyện. Mai anh nhất định phải dạy cho tụi nó một bài học, đừng để sau này ai cũng bắt chước.”
Nghe vậy, Tịch Quan Minh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Anh quan sát Thiệu Dã hồi lâu.
Dưới ánh đèn, làn da bánh mật của cậu trông mịn màng như phủ một lớp ánh sáng mỏng. Khi cậu cúi người, phần cổ áo rộng của chiếc áo ba lỗ đen xộc xệch, để lộ cơ ngực rắn chắc như điêu khắc.
Tịch Quan Minh đẩy gọng kính, bỗng bật cười khe khẽ, “Ừ, đúng là chẳng biết điều thật.”
