Thiệu Dã chọn vị xoài rồi lên giường. Bùi Phương Yến đưa tay ra nói với cậu, “Để tôi làm cho em.”
Mặc dù Thiệu Dã quyết tâm để cho chú bảy nhìn thấy kết quả huấn luyện của mình, nhưng khi chuẩn bị vào việc, tưởng tượng chú bảy đang giúp mình, cậu vẫn có chút lo lắng và ngượng ngùng, nói, “em tự làm là được.”
Bùi Phương Yến cũng không tỏ ra ép buộc, chỉ nói, “Được, em tự làm cũng được”
Thiệu Dã liếc nhìn cuốn sổ tay, ném nó sang một bên, hít một hơi thật sâu, quỳ xuống trên giường, hai tay đã nắm lấy cạp quần, do dự, ngẩng đầu nói với Bùi Phương Yến, “Chú Bảy, hay là em vào phòng vệ sinh làm nhé.”
“Sao?” Bùi Phương Yến nhìn cậu hỏi, “không thể làm ở đây à?”
Thiệu Dã lắc lắc cái bình trong tay nói, “Em sợ thứ này sẽ đổ ra giường.”
Bùi Phương Yến thờ ơ nói, “Không sao đâu. Dù sao thì lát nữa tôi sẽ ngủ ở phòng bên cạnh.”
Thấy Thiệu Dã còn muốn vào phòng vệ sinh, Bùi Phương Yến tiếp tục khuyên nhủ, “Nếu em làm không tốt, tôi vẫn có thể giúp em. Nếu em vào phòng vệ sinh rồi thì tôi không giúp em được.”
Thiệu Dã cẩn thận suy nghĩ lời nói của Bùi Phương Yến, sau đó hai mắt sáng lên nói, “Vậy nếu em cần giúp đỡ thì sẽ gọi chú Bảy.”
Trên thực tế, cậu cảm thấy mình có thể tự mình giải quyết chuyện nhỏ này.
Bùi Phương Yến thầm nói, đáng tiếc là cậu cũng không ngốc lắm.
Đã thế, Bùi Phương Yến ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt hạnh nhân có phần tròn trịa của Thiệu Dã, chân thành nói, “Thiệu Dã, tôi muốn xem.”
Thiệu Dã sắc mặt đỏ bừng như sắp chảy máu. Hơn nữa, giọng điệu của chú bảy lại rất tự tin, đến mức cậu căn bản không thể từ chối được!
Cậu đang nằm trên giường, những ngón tay dính đầy chất bôi trơn có hương xoài, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh sáng phía trên đầu, như vừa được lôi ra khỏi lọ mật ong.
Đôi mắt của Bùi Phương Yến nặng nề rơi vào nơi đó.
Hì hục làm đến nổi ga trải giường bên dưới ướt hết rồi, còn bảo là không cần anh giúp đỡ, vậy là nói dối nữa đúng không?
Bùi Phương Yến giơ tay lên, trong phòng vang lên một tiếng tát giòn giã.
Thiệu Dã không hiểu bị nhận một cái tát, run rẩy, đổ gần hết chất lỏng trong suốt vừa đổ vào tay, quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu hỏi, “Chú Bảy, sao chú lại đánh em?”
“Tôi không thể kìm được, tôi xin lỗi.” Giọng điệu của Bùi Phương Yến không có chút xin lỗi nào. Anh hỏi Thiệu Dã, “Tôi có làm đau em không?”
Đau thì không đau, nhưng hơi bị giật mình.
“Chú Bảy ráng chờ tí nữa đi.” Thiệu Dã nói. Nhỡ đâu đánh cậu thêm hai cái nữa thì chắc khỏi chuẩn bị gì luôn.
“Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Bùi Phương Yến mỉm cười nói.
Sau đó, Thiệu Dã không bị đánh nữa, cậu thấy mình chuẩn bị xong hết rồi, liền định cất đồ đạc trở lại tủ. Bùi Phương Yến đưa tay cầm lấy chiếc bình trong tay, nói, “Lại đây, để tôi kiểm tra nào.”
Còn cần kiểm tra sao? Thiệu Dã băn khoăn không biết tiếp theo có phải chấm điểm cho cậu nữa không.
Trong lòng cậu không ngừng phàn nàn, nhưng cậu ngoan ngoãn tiến tới Bùi Phương Yến vỗ nhẹ hai cái, sau đó mở lại cái nắp mà Thiệu Dã vừa vặn lại.
Đầu của Thiệu Dã gần như vùi vào trong chăn bông mềm mại, ngón tay của chú bảy lạnh hơn cậu, hình như còn dài hơn tay cậu.
Bên tai Thiệu Dã vang lên tiếng nước nhớp nháp, rõ ràng cậu cũng đang làm điều tương tự, nhưng hành động của chú bảy sao có thể… hoàn toàn khác với cậu nhỉ!
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Thiệu Dã cảm thấy tai mình đã quen dần. Cuối cùng cậu cũng nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn của Bùi Phương Yến nói, “Được rồi.”
Thiệu Dã quay lại, nhìn xuống điện thoại, ngồi lên người Bùi Phương Yến.
“Thiệu Dã, vất vả cho em rồi.” Bùi Phương Yến vừa nói vừa nhìn động tác của cậu.
“Không vất vả.” Thiệu Dã hít sâu một hơi, cố gắng thả lỏng.
Mặc dù nửa người dưới của Bùi Phương Yến không hề có sức lực, nhưng anh lại phát huy tối đa giá trị cảm xúc của mình. Cứ hễ mỗi lần Thiệu Dã tăng cấp anh lại không ngừng khen ngợi.
“Tiểu Dã, sướng quá!”
“Tiểu Dã thật lợi hại!”
“Tiểu Dã xuống chút nữa được không?”
Tiếng tán thưởng của anh hình như chưa từng dừng lại. Thiệu Dã cứ thế mà lạc lối trong từng câu từng chữ ca ngợi, rõ ràng cảm giác bản thân đã chạm đến giới hạn rồi, nhưng mỗi lần được Bùi Phương Yến khen một câu, cậu lại cảm thấy tiềm năng của mình vẫn chưa được khai phá hết, hoàn toàn có thể tiếp tục thử thách giới hạn mới.
Bùi Phương Yến ngẩng đầu, chăm chú thưởng thức cảnh đẹp mê người trước mặt. Mồ hôi theo đường cong cổ thon dài chảy xuống, lồng ngực cậu cũng lấm tấm mồ hôi, dưới ánh đèn, cả người lấp lánh rực rỡ.
Có những khoảnh khắc, Bùi Phương Yến bỗng nghĩ… đôi chân này cứ thế này cũng không tệ nhỉ.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Thiệu Dã nằm rạp trên ngực Bùi Phương Yến, thở hổn hển từng hơi dài. Bùi Phương Yến vòng tay ôm lấy eo thon của cậu, dường như có thể nghe thấy tiếng tim cậu đang đập dồn dập trong lồng ngực.
Thiệu Dã hít thở đều lại, hai tay chống xuống giường nhấc người lên một chút, rồi hỏi, “Chú Bảy, bao lâu rồi?”
“Cái gì?” Bùi Phương Yến không hiểu cậu đang hỏi gì.
Thiệu Dã không nói, vươn tay chộp lấy điện thoại bên gối. Màn hình sáng lên, cậu lẩm nhẩm tính toán vài phép cộng trừ trong phạm vi 60, sau đó hất cằm đắc ý, Thấy chưa! “Em đã nói là không chỉ 10 phút mà! Đây này, tận 43 phút!”
Bùi Phương Yến, …
Không rõ cái tinh thần hiếu thắng này là chuyện tốt hay xấu nữa.
Ít nhất bây giờ, trải nghiệm của Bùi Phương Yến phải nói là trên cả tuyệt vời.
Vậy nên anh hỏi, “Vậy thêm 43 phút nữa được không?”
Thiệu Dã lập tức cảm nhận được điều gì đó không ổn, cúi đầu liếc xuống, khoan đã, cho dù là tập gym cũng phải có thời gian uống nước chứ?!
Ánh mắt của Bùi Phương Yến sáng rực như sao, lóe lên vẻ phấn khích tột độ. Anh chân thành tán thưởng, “Tiểu Dã lợi hại như vậy, chắc chắn làm được mà, đúng không?”
Không hẳn là lợi hại đến thế… Nhưng một lần nữa, Thiệu Dã lại bị lời khen của Bùi Phương Yến làm cho lâng lâng. Chẳng phải chỉ là 43 phút thôi sao? Nhằm nhò gì! Thêm 10 lần nữa cũng chẳng vấn đề!
…Cậu không trụ nổi đến lần thứ 10.
Ý chí của cậu vẫn còn kiên cường, nhưng cơ thể thì thực sự chịu không nổi nữa.
1 giờ 30 sáng, cuối cùng Thiệu Dã cũng hoàn thành dự án vĩ đại này. Cậu nằm bẹp trên ngực Bùi Phương Yến, miệng hơi hé mở th* d*c.
Mệt quá, thật sự mệt muốn chết luôn rồi…
Bùi Phương Yến nhẹ nhàng v**t v* lưng Thiệu Dã, trên mặt lộ ra nụ cười mãn nguyện.
Thiệu Dã nghỉ ngơi một lát, sau đó cùng Bùi Phương Yến vào phòng tắm tắm rửa. Tắm xong, hai người chuyển qua phòng ngủ bên cạnh. Đầu Thiệu Dã vừa chạm gối đã lập tức bất tỉnh nhân sự, một giấc ngủ kéo dài thẳng đến tận trưa hôm sau.
Vừa tỉnh dậy, đầu óc cậu vẫn còn hơi lộn xộn. Nằm trên giường, cậu ngây người nhìn lên chiếc đèn trần, ký ức đêm qua từ từ tua lại trong đầu. Sau đó, Thiệu Dã đưa tay che mặt khi cảm thấy má mình nóng ran.
Bùi Phương Yến hỏi, “Tỉnh rồi?”
Chỉ cần Thiệu Dã cử động một chút là anh lập tức nhận ra.
Thiệu Dã bỏ tay xuống, quay đầu nhìn sang. Lạ thật, giờ này mà Bùi Phương Yến vẫn còn lười biếng nằm trên giường với cậu, hiếm thấy ghê. Nhưng trên tay anh lại cầm theo một xấp tài liệu vừa in xong, đúng chuẩn phong cách của chú Bảy cậu.
Thiệu Dã ậm ừ một tiếng, chộp lấy điện thoại trên tủ đầu giường xem giờ. Sau đó, cậu nhìn thấy một đống tin nhắn do ba mình Bùi Thiên Thành gửi đến. Ban đầu là một cuộc gọi video nhỡ, nhưng vì điện thoại để chế độ im lặng nên cậu không bắt máy. Thế là ba cậu chuyển qua nhắn tin hỏi, thức chưa? Ăn gì chưa? Hôm nay ăn cái gì? Có thiếu tiền không? vân vân và mây mây.
Rõ ràng ba cậu thật sự rất sợ cậu nhận chú Bảy làm ba luôn rồi.
Mà thật ra thì ba cậu không cần phải lo chuyện này đâu. Thiệu Dã qua loa trả lời hai câu, đặt điện thoại xuống, suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng gọi, “Chú Bảy.”
“Sao thế?” Bùi Phương Yến bỏ tài liệu xuống, đưa tay sờ lên trán cậu, “Chỗ nào khó chịu à? Hay đói bụng muốn ăn gì không?”
Thiệu Dã lắc đầu, “Không phải, em đang nghĩ… Chúng ta phải giấu ba em hoài sao?”
“Giấu làm gì?” Bùi Phương Yến véo má Thiệu Dã một cái, rồi bàn tay từ từ trượt xuống phía dưới chăn. Nếu tối qua không bị cậu ngăn lại, anh đã sớm báo tin vui này cho Bùi Thiên Thành rồi.
Ba cậu chẳng phải luôn muốn tìm cho cậu một người có học thức cao sao? Giờ ước nguyện của ông đã thành hiện thực rồi, còn gì để mà không hài lòng chứ?
Không cần giấu sao? Thiệu Dã thử đặt mình vào vị trí của ba, cảm thấy nếu ba cậu biết chuyện này thì kiểu gì cũng ăn một trận đòn là cái chắc.
Cậu xoay người, thấp giọng nói ra nỗi lo lắng của mình, “Em sợ ba em đánh gãy chân em.”
Bùi Phương Yến bình thản đáp, “Vậy để tôi đi nói.”
Đúng là Chú Bảy cậu không sợ bị đánh gãy chân thật.
Thiệu Dã thở dài, “Đến lúc đó em còn phải dẫn Chú Bảy chạy trốn cùng nữa.”
Bùi Phương Yến nghĩ đến tính cách của anh cả mình, cảm thấy khả năng ông ấy ra tay với anh là không cao. Nhưng nếu Thiệu Dã lo lắng, anh cũng có một đề xuất khác, “Thế em cứ bảo với ba em là, nếu em ở bên tôi, em có thể có cả nhà họ Bùi luôn.”
“Hả?” Thiệu Dã sửng sốt, có chuyện tốt thế cơ à? Mà cậu nhớ rõ là mình có tham gia vào cái cuộc chiến giành quyền thừa kế đâu ta?
Cậu lập tức hào hứng hỏi, “Vậy mấy thằng em họ của em thì sao?”
“Gửi chúng nó sang châu Phi?” Bùi Phương Yến hỏi, vẻ mặt nghiêm túc cứ như chỉ cần Thiệu Dã gật đầu, anh sẽ lập tức cho cả đám ra đi luôn.
“Xa dữ vậy?” Thiệu Dã trố mắt.
Bùi Phương Yến khẽ cười, hỏi lại, “Vậy em muốn xử lý thế nào?”
Thiệu Dã cũng chẳng rõ phải làm sao. Trước giờ cậu ít khi tiếp xúc với đám anh em họ này, ngoại trừ mấy đứa từng rủ cậu đi tập gym, nhưng mà dạo gần đây bọn họ có vẻ xui xẻo lắm, đứa thì xe nổ banh xác phải nhập viện, đứa thì để lộ bí mật công ty, bị kiện đến sứt đầu mẻ trán.
“Cứ xem biểu hiện của tụi nó thế nào rồi tính?” Thiệu Dã đáp, dù sao cậu cũng không phải loại người vô lý đến thế.
Bùi Phương Yến gật đầu, “Được rồi, gia chủ.”
Thiệu Dã cố gắng kiềm chế khóe miệng đang nhếch lên đầy đắc ý. Nhưng mà tay của Chú Bảy có thể rời khỏi ngực gia chủ rồi đó, sao còn mò mẫm mãi thế?
Thiệu Dã là người hành động dứt khoát. Chiều hôm đó, nhân lúc Bùi Phương Yến bận họp với cấp dưới, cậu liền lái xe về nhà ngay lập tức.
Bùi Thiên Thành vừa đi câu cá về, vừa mở cửa thì thấy ngay cảnh con trai mình đang ngồi trên sô pha chơi game. Ông sững sờ mất một lúc, từ ngày Thiệu Dã chuyển sang nhà tổ, số lần cậu chủ động về nhà ít đến đáng thương.
Bùi Thiên Thành đặt cần câu xuống, giọng điệu có chút kỳ lạ, “Hôm nay gió nào thổi mày về đây vậy?”
Thiệu Dã vừa nghe thấy tiếng ba mình, lập tức đặt điện thoại xuống, chạy tới cửa. Cậu hạ giọng hỏi, “Ba, nếu con có cách thừa kế nhà họ Bùi, ba có ủng hộ con không?”
Động tác thay giày của Bùi Thiên Thành chợt khựng lại. Ông ngẩng đầu nhìn thằng con trai ngốc nghếch trước mặt, nghi hoặc hỏi, “Mày còn chưa tỉnh mộng à?”
Nó có cách thừa kế nhà họ Bùi? Nó có cách gì chứ? Chẳng lẽ định giết hết đám còn lại à?
Đánh nhau thì nó giỏi đấy, nhưng chắc không mạnh đến mức đó đâu nhỉ.
Thiệu Dã nghiêm túc nói, “Ba, con nói thật đó.”
Thiệu Dã chạy vội vào nhà, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ trên sofa thì đã nghe thấy giọng ông già thân yêu của mình hừ một tiếng rồi ngồi xuống đối diện, giọng điệu đầy khinh thường, “Nếu mày mà thừa kế được nhà họ Bùi, từ nay tao đổi sang họ Thiệu luôn!”
Không phải ông coi thường con trai mình, chỉ là ông có cái nhìn khá rõ ràng về IQ của Thiệu Dã và Bùi Phương Yến.
Thiệu Dã bám theo ngay, thuận miệng tiếp lời, “Thiệu Thiên Thành à? Nghe cũng hay đấy chứ!”
Bùi Thiên Thành trợn tròn mắt. Ông tiện miệng nói thế thôi, thằng nhãi này thực sự dám trèo lên đầu ông mà ngồi à?!
“Làm sao mà mày thừa kế được? Nói thử tao nghe xem!” Ông đập mạnh lên bàn trà trước mặt.
“Ờ thì… Bảy con nói, nhà họ Bùi đều là của con rồi.” Thiệu Dã xoa xoa cổ, có chút ngại ngùng.
“Bảy mày nói á?” Bùi Thiên Thành cười lạnh, “Dựa vào cái gì? Mày là cái thá gì với nó?”
Thiệu Dã ra điều kiện trước, “Con nói nhưng ba không được động tay động chân đấy nhé.”
Bùi Thiên Thành hừ lạnh, “Nếu mày thực sự giành được nhà họ Bùi, tao quỳ xuống bái mày làm tổ tông luôn cũng được.”
“Thôi thôi, không cần, như vậy tổn thọ lắm,” Nhìn thấy ánh mắt tóe lửa của ông ba nhà mình, Thiệu Dã vội nuốt nốt câu sau.
Cậu hắng giọng, “Thật ra, Bảy con có người yêu rồi.”
Hả? Bùi Thiên Thành ngớ người, “Hôm qua mày còn nói nó không có bạn gái.”
Thiệu Dã phản bác, “Con nói là ảnh không có bạn gái, nhưng con đâu có nói là không có người yêu.”
“Không phải bạn gái …” Bùi Thiên Thành đột nhiên ngộ ra điều gì, nheo mắt nhìn Thiệu Dã, “Mày muốn nói là Bảy mày thích đàn ông?”
“Ừm.” Thiệu Dã gật đầu.
“Hahaha! Hahahaha!” Nét mặt Bùi Thiên Thành thay đổi trong chớp mắt, từ giận dữ chuyển thành vui sướng, cười to đến nỗi cả căn phòng như rung lên, “Bùi Phương Yến nó là gay! Tốt, tốt lắm! Haha! Tổ tiên nhà họ Bùi chắc mừng đến nỗi khói xanh bay lên từ mộ rồi!”
Cười xong, ông chợt nhận ra câu này có gì đó sai sai, liền vội chữa lại, “À không, nó đâu còn tính là người nhà họ Bùi nữa, tốt, tốt lắm! Khói xanh không cần bay lên nữa!”
“Nhưng khói xanh vẫn có thể bay lên một chút mà…” Thiệu Dã thì thầm.
Bùi Thiên Thành lập tức đề cao cảnh giác, nhìn con trai, “Ý mày là gì?”
“À thì… Con cũng là gay.” Thiệu Dã cười gượng.
“Mày cũng là gay?!” Mắt Bùi Thiên Thành sắp lồi ra khỏi tròng. Nhưng ông vẫn cố giữ nét mặt hiền từ, miễn cưỡng mỉm cười, “Con trai à, con đang đùa với ba đúng không?”
Thiệu Dã lặng lẽ lùi về sau hai bước, giữ khoảng cách an toàn rồi mới nói tiếp, “Không đâu, thật đấy… Người yêu của Bảy con, chính là con.”
Gương mặt Bùi Thiên Thành lúc này, từ vui mừng, phẫn nộ, bối rối, mù mịt, cuối cùng chỉ còn lại một màu trắng xóa.
Giờ thì ông không còn nghi ngờ con trai mình là đang nằm mơ nữa, mà nghi ngờ chính ông chưa ngủ dậy!
Bùi Thiên Thành tự cấu mạnh vào tay mình, đau đến nỗi suýt hét lên.
Bùi Phương Yến là người yêu của con trai ông?!
Là ông điên rồi, hay thế giới này đã điên rồi?!
Hừ, giờ thì ông đã hiểu vì sao hôm qua Bùi Phương Yến lại tổ chức sinh nhật cho Thiệu Dã hoành tráng như vậy.
Hóa ra không phải muốn nhận con trai làm con, mà là muốn nhận con trai làm người yêu!
Nếu hôm qua con trai ông không nhanh tay tắt máy, chẳng lẽ Bùi Phương Yến định thông báo với cả thế giới là anh đang yêu chính cháu ruột mình sao?!
Làm gì có ai mặt dày đến mức đó chứ!
Càng nghĩ càng tức, Bùi Thiên Thành trừng mắt nhìn Thiệu Dã, “Thiệu Dã, mày muốn ba tức chết hả?”
Thiệu Dã lắc đầu.
“Vậy thì chia tay ngay lập tức!”
Thiệu Dã lại lắc đầu.
Bùi Thiên Thành đập mạnh lên bàn trà, “Nó là Bảy mày, hai đứa ở bên nhau là loạn luân!”
Thiệu Dã chớp mắt vô tội, “Nhưng ba vừa bảo ảnh không tính là người nhà họ Bùi mà?”
Bùi Thiên Thành suýt nghẹn chết. Cái thằng nhóc này bình thường ngu ngu, sao đến lúc này lại cãi cùn giỏi thế hả trời?!
“Dù thế nào cũng không được!” Bùi Thiên Thành quyết đoán.
“Nhưng tại sao? Ba chỉ cấm con nhận Bảy làm cha, đâu có cấm con với Bảy…”
Dưới ánh mắt như muốn giết người của ông ba, giọng Thiệu Dã nhỏ dần, nhưng vẫn nhịn không được mà chêm thêm một câu, “Giờ ba có thể bảo Bảy gọi ba là ba rồi đó.”
Bảy có đồng ý hay không thì cũng là chuyện của Bảy, nhưng ba cậu hoàn toàn có thể thử mà!
“Thằng nhãi ranh này!” Bùi Thiên Thành chộp ngay cái gối ôm bên cạnh ném về phía Thiệu Dã, “Tao đập chết mày!”
Thiệu Dã bắt lấy gối, tỉnh bơ nhắc nhở, “Ba vừa hứa là không động tay mà.”
“Lời tao nói không có giá trị!” Bùi Thiên Thành chẳng chút xấu hổ, bật dậy lao về phía Thiệu Dã.
Nói không giữ lời mà còn dám hùng hồn tuyên bố nữa chứ!
Thiệu Dã vừa chạy vừa hét, “Có gì từ từ nói! Đánh nhau không giải quyết được vấn đề đâu!”
“Vậy thì chia tay ngay!”
“Không đời nào!”
Thiệu Dã chạy quanh bàn trà hai vòng, vừa chạy vừa hô, “Bảy con nói là sẽ để con thừa kế nhà họ Bùi! Sao ba lại không vui?!”
Bùi Thiên Thành giận dữ hét lên, “Tao là loại người bán con để cầu vinh sao?!’
Thiệu Dã gật gù, “Nhưng ít ra cũng hơn là bán rồi mà không được gì.”
Bùi Thiên Thành, “…..”
Nghe cũng có lý, nhưng sao lại càng tức hơn vậy trời?!
Nhưng chạy một hồi, ông già này thực sự không đuổi kịp thằng con trai trâu bò, cuối cùng đành tựa vào sofa th* d*c.
Thiệu Dã thì đứng ngay cửa, sẵn sàng chuồn về biệt thự nếu ba cậu còn định đánh tiếp.
Không ngờ Bùi Thiên Thành thở một lúc, rồi bỗng nhiên hắng giọng, ngẩng đầu hỏi, “Bảy mày thực sự nói sẽ để mày thừa kế nhà họ Bùi hả?”
Thiệu Dã: “……”
Ma thuật gì đây? Sao có thể trở mặt nhanh đến vậy?!
