Nghe thấy đánh giá của Thiệu Dã về mình, Tịch Quan Minh không có biểu cảm gì đặc biệt, khóe môi vẫn giữ nụ cười mơ hồ, hỏi, “Không lên giường ngủ à?”
Mình mà lên giường ngủ thì hội trưởng ngủ đâu? Chẳng lẽ ngủ dưới đất? Vậy chẳng phải đảo lộn trật tự thế giới à?!
Thiệu Dã lắc đầu, nghiêm túc nói, “Em ngủ dưới đất được rồi.”
“Ừ” Tịch Quan Minh cũng không ép, vừa cởi áo khoác vừa dặn dò, “Muộn rồi, ngủ đi. Nếu thấy khó chịu thì bảo tôi, tôi đổi cho.”
Nói xong, anh tắt đèn. Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, ánh trăng bạc xuyên qua lớp rèm mỏng, bóng lá in lên tường trông như một con thỏ cụp tai.
Thiệu Dã nằm dưới đất, nghĩ đến việc bản thân đang ngủ chung phòng với Tịch Quan Minh, cả cơ thể bỗng dưng phấn khích như mở tiệc, hai mắt sáng rực như đèn pha. Các tế bào não cậu quẩy tới bến, quẩy mãi không thấy mệt. Suy đi tính lại, hắn vẫn không nhịn được, khẽ gọi, “Hội trưởng?”
“Ừm?”
“Em thật sự không còn cơ hội vào hội học sinh nữa sao?”
Tịch Quan Minh trước đó đã bảo cậu năm sau thử lại, nhưng năm sau anh tốt nghiệp rồi, vậy cậu vào hội học sinh làm gì? Chẳng lẽ thật sự định toàn tâm toàn ý phục vụ học sinh? Mơ à!
Giọng nói trầm thấp của Tịch Quan Minh vang lên trong bóng tối, kiên nhẫn giải thích, “Trước đợt tuyển mới năm sau, nếu có ai phạm lỗi bị khai trừ, hội học sinh sẽ cân nhắc tuyển thêm người.”
“Vậy em có cơ hội không?” Thiệu Dã đầy mong đợi.
Tịch Quan Minh nói: “Việc đó phải thông qua biểu quyết của mọi người, tôi không quyết định một mình được. Cố lên nhé, Thiệu Dã.”
Thiệu Dã thở dài một hơi, cảm thấy chuyện vào hội học sinh của mình coi như xong. Trước đó cậu đã cố gắng hết sức mà vẫn trượt ngay vòng đầu, bảo đảm có uẩn khúc!
“Đừng nghĩ nhiều, ngủ đi. Mai còn phải lên lớp. Ngủ ngon.” Tịch Quan Minh nói:
“Ngủ ngon.”
Sáng hôm sau, Thiệu Dã vừa mở mắt đã bật dậy, nhưng Tịch Quan Minh còn dậy sớm hơn cậu và đã rời đi. Trên gối của cậu có một tờ giấy nhắn bảo nhớ đóng cửa khi rời khỏi phòng.
Thiệu Dã gấp gọn chăn nệm nhét vào tủ, sau đó cắm đầu chạy về ký túc xá, tắm rửa thay đồ, rồi phóng tới tòa giảng đường. Trên đường còn tranh thủ mua ổ bánh mì, vừa đúng lúc chuông vào lớp vang lên. Một chuỗi thao tác mượt mà như nước chảy, chuẩn không cần chỉnh.
Cậu vốn là học sinh đội sổ trong lớp, vào lớp cũng chẳng buồn nghe giảng, ngồi tít phía sau nhìn chằm chằm vào mớ công thức toán học trên màn hình mà ngáp ngắn ngáp dài. Cậu tự an ủi mình, may mà vào hội học sinh không cần điểm cao. Nhưng nghĩ lại, dù không cần điểm cậu cũng có vào nổi đâu…
Bi thương, đúng là bi thương.
Thiệu Dã gục xuống bàn sống lay lắt nửa buổi sáng, bụng thì đói kêu ọc ạch, vừa nghe tiếng chuông hết tiết là lập tức lao như tên bắn về phía căn-tin!
Tầng ba nhà hàng Lostin.
Khương Nghiên đúng hẹn đến bàn số 17 mà Thiệu Dã đã đặt trước. Cô không biết cái người được gọi là lão đại trong miệng Thiệu Dã là dạng người thế nào. Dù gì đây cũng là một trường quý tộc, mà “lão đại” thì nghe có vẻ hơi bình dân quá.
Vì đang là ban ngày, lại ngay giữa trưa, nhà hàng Lostin chỗ nào cũng có học sinh vừa tan học. Khương Nghiên không cần phải lo lắng như tối hôm qua rằng ai đó sẽ làm gì mình. Nhưng khi thấy người tới có gương mặt quen thuộc mà cô vừa chán ghét vừa căm tức, một cơn giận sôi trào từ lòng bàn chân thẳng l*n đ*nh đầu.
Trong khi đó, Thiệu Dã đã ăn uống no nê, chuẩn bị lên tầng ba mua thêm một phần pudding xoài yêu thích để tráng miệng thì bỗng thấy khu vực gần cửa sổ phía đông tụ tập một đám học sinh bu lại rì rầm bàn tán.
Là một kẻ thích hóng hớt, cậu lập tức len qua đám đông một cách nhẹ nhàng, rồi liền thấy cảnh tượng kinh điển. Giữa trung tâm vòng vây, Tư Húc ngày thường luôn cao cao tại thượng, chỉ thích nhìn đời bằng lỗ mũi, đang ngồi trên ghế với vẻ mặt đen sì. Mái tóc bạch kim của hắn ướt đẫm, từng giọt nước nhỏ xuống tí tách, áo sơ mi trắng cũng ướt gần hết, vải trở nên trong suốt lộ ra cơ bắp bên dưới.
Thiệu Dã theo bản năng ngắm nghía một hồi, so sánh kích cỡ và đường nét, rồi thầm kết luận, Tư Húc thua đậm. Cậu ghé sát hỏi một cậu bạn bên cạnh, “Gì vậy? Tư Húc ngã xuống đài phun nước tầng dưới à?”
Cậu bạn cũng mơ hồ, “Không rõ lắm, tui chỉ nghe Khương Nghiên chửi hắn một câu ‘cặn bã’, quay đi cái đã thấy cô ấy hắt cả ly nước vào mặt hắn rồi bỏ đi luôn.”
Sự việc diễn ra quá nhanh, quá chấn động, đến khi mọi người kịp phản ứng lại thì Khương Nghiên đã đi mất hút.
“Con nhỏ đó nóng tính quá, bảo sao bị nhiều người ghét!” phía sau có tiếng ai đó xì xào bàn tán.
“Nói điên là điên liền, sau này phải tránh xa ra mới được!”
Thiệu Dã gật đầu đồng tình. May mà hôm nay không phải hội trưởng đến gặp Khương Nghiên, nếu không thì mình chắc chưa kịp khởi nghiệp đã chết yểu giữa đường.
“Còn nhìn cái gì mà nhìn? Biến hết!” Tư Húc tức giận gầm lên, đám đông lập tức giải tán như chim vỡ tổ.
Thiệu Dã sờ cằm, cũng chẳng định ở lại lâu. Chiều nay không có tiết gì quan trọng, cậu còn phải ra sân thể dục luyện lại bắp tay nữa.
Bên này, Tịch Quan Minh nghe nói về chuyện xảy ra ở tầng ba nhà hàng Lostin vào buổi trưa, chỉ khẽ cười mà không bình luận gì thêm. Anh tiếp tục xử lý tài liệu từ các ban gửi lên, sau đó chuyển cho hội đồng trường đóng dấu.
Lục Nhất Hành bắt nạt bạn học, tình tiết nghiêm trọng. Sau khi hội đồng nhà trường thảo luận, quyết định cho thôi học. Bốn kẻ đồng lõa còn lại, tất cả bị ghi lỗi lớn, lưu lại kiểm điểm.
Phó hội trưởng đọc xong quyết định xử lý, chần chừ giây lát rồi dè dặt hỏi, “Hội trưởng, xử lý như vậy có quá nặng không? Dù gì Lục Nhất Hành cũng chưa gây tổn thương thực tế cho Khương Nghiên…”
Tịch Quan Minh không ngẩng đầu, tiếp tục làm việc, giọng điềm nhiên, “Nếu cậu biết tối hôm đó Lục Nhất Hành định làm gì với Khương Nghiên, cậu sẽ không nghĩ vậy đâu.”
“Nhưng nhà họ Lục ——”
“Nếu họ có gì không hài lòng thì bảo họ tìm trường mà nói chuyện.” Anh khẽ ngừng bút, đổi sang cây khác, hờ hững nói thêm, “Nếu họ muốn để chuyện này bị lan ra ngoài.”
Phó hội trưởng lập tức im lặng, cầm tập hồ sơ trên bàn chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị gọi giật lại.
“Hội trưởng còn gì dặn dò sao?” Phó hội trưởng hỏi.
Tịch Quan Minh đưa cho cậu ta một danh sách, “Sau khi đuổi những người này, hội học sinh sẽ trống ra vài vị trí. Lần này, chọn người có thành tích tốt vào đi.”
Mới đầu năm học, trong hội học sinh đã có một đám con nhà giàu bị kẻ khác xúi giục, ỷ vào danh nghĩa hội mà bắt nạt tân học sinh. Đến khi bị tố cáo đến tai Tịch Quan Minh, bọn chúng mới tạm thời thu liễm.
Nhưng anh vẫn chưa vội ra tay. Đám người đó cứ nghĩ mọi chuyện đã chìm xuồng, hội trưởng không định truy cứu nữa. Không ngờ là đợi đến tận bây giờ để dọn một thể.
Những vị trí trống này, nếu hội trưởng muốn chọn người có thành tích tốt, thì chắc chắn là nhắm vào nhóm học sinh nghèo rồi.
Giữ nguyên nguyên tắc ít nói, làm nhiều, phó hội trưởng đáp, “Rõ, tôi sẽ sắp xếp.”
“Vất vả rồi.” Tịch Quan Minh mỉm cười.
Sau khi phó hội trưởng rời đi không bao lâu, màn hình điện thoại trên bàn Tịch Quan Minh sáng lên. Anh liếc mắt nhìn, một tin nhắn mới.
Nội dung vỏn vẹn đại khái báo là tối nay trong trường có biến, mong hội học sinh chú ý nhiều hơn. Tịch Quan Minh không thèm quan tâm, tiện tay úp ngược điện thoại xuống bàn, đứng dậy bước ra ngoài.
“Hội trưởng, anh đi đâu thế?”
“Tôi có chút chuyện cần bàn với hiệu trưởng, tối nay có thể không ở trường. Mọi người cứ tuần tra bình thường là được.”
Lúc hoàng hôn buông xuống, ráng chiều rực rỡ như một tấm gấm vóc thượng hạng trải dài trên bầu trời, ánh sáng đỏ cam xen kẽ biến ảo lung linh.
Hiện tại, mâu thuẫn giữa học sinh thường và quý tộc trong trường Kim Tước Hoa ngày càng gay gắt. Việc nhà trường xử lý mạnh tay với Lục Nhất Hành lại càng đổ thêm dầu vào lửa.
Ban đầu, khi nghe tin mình bị đuổi học, Lục Nhất Hành chẳng coi ra gì. Hắn nghĩ đây chắc chắn là một trò đùa, tối qua hắn còn chưa làm gì Khương Nghiên cơ mà, sao lại đến mức bị đuổi? Nhưng không lâu sau, giáo viên gọi hắn lên nói chuyện nghiêm túc. Đến lúc này, hắn mới nhận ra chết cmnr, vụ này là thật!
Điên rồi! Trường này đúng là điên hết rồi! Vì một con nhỏ nghèo rớt mà dám vứt cả đám con ông cháu cha như hắn ra rìa sao? Lục Nhất Hành bàn bạc với mấy thằng chiến hữu chí cốt, quyết định tập hợp thêm người, làm một trận ra trò. Đã muốn đuổi hắn thì chí ít cũng phải chờ hắn phạm tội thực sự đã chứ!
Dĩ nhiên, bọn hắn còn có một tính toán khác. Nếu gây chuyện mà đông người, chắc chắn sẽ có cơ hội lách luật. Chẳng lẽ nhà trường dám đuổi hết cả đám bọn hắn?
Nhưng đám học sinh nghèo cũng không phải là quả hồng mềm để mặc người bắt nạt. Sẵn đang bất bình thay cho Khương Nghiên, vừa nghe tin Lục Nhất Hành muốn gây sự, bọn họ lập tức lên kế hoạch phản đòn, quyết định chơi tới bến với lũ quý tộc.
Mấy chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến Thiệu Dã. Hai tiết học buổi tối, cậu ngủ hết một tiếng rưỡi. Để tránh tình trạng tối nay lăn lộn mãi không ngủ được, cậu lén chuồn ra sân thể dục giải phóng bớt năng lượng thừa. Chẳng mấy chốc, cậu đã mướt mồ hôi. Thiệu Dã đứng trước gương, giơ tay lên ngắm nghía cơ bắp của mình.
Chàng trai trong gương mặc áo ba lỗ đen cùng quần short, bắp tay rắn chắc với những đường cơ bắp nổi rõ như núi non trập trùng.
Tuyệt vời! Thiệu Dã xoay người soi thêm một lượt, lẩm bẩm, Mông hình như vẫn chưa đủ căng, phải tập thêm chút nữa.
Ngay lúc này, từ phòng tập nhảy kế bên đột nhiên vang lên những tiếng ồn ào dữ dội. Nhưng nghe thế nào cũng không giống âm thanh của người đang nhảy múa.
Bị tính tò mò trỗi dậy, Thiệu Dã rón rén tới xem, vừa liếc mắt đã thấy trong phòng có ít nhất ba, bốn chục người, chia thành hai phe đối đầu nhau, mắng chửi ầm ĩ. Có kẻ còn siết chặt nắm đấm, nhìn là biết sắp lao vào quần chiến.
Thiệu Dã hít ngược một hơi lạnh.
Trời móa, đám này tính động tay động chân thật à? Nhìn kiểu gì cũng không giống như tụ tập để tổ chức sinh nhật cho thằng bạn thân…
Nếu để vụ này bung bét ra, hậu quả chắc chắn không nhẹ.
Thiệu Dã suy nghĩ một chút, cảm thấy đây là lúc cần báo cáo hội trưởng ngay lập tức.
Nhưng mà hồi chiều cậu còn thấy hội trưởng đi với hiệu trưởng. Chắc giờ chưa về trường đâu. Hơn nữa, dù có kêu hội trưởng đến, thì cũng không chắc kịp. Đấm đá không có mắt, nếu hội trưởng mà ăn đạn lạc thì toi!
Phiền phức thật.
Thiệu Dã chống cằm, vận dụng số tế bào não ít ỏi mà cậu hiếm khi dùng đến.
Bây giờ mà đi gọi bảo vệ thì có thể giải quyết được chút đỉnh. Nhưng nếu chính cậu có thể một mình xoay chuyển tình thế, cứu vãn cục diện trong lúc nước sôi lửa bỏng này, thì hội trưởng chắc chắn sẽ nhìn cậu bằng con mắt khác. Biết đâu chừng, hội trưởng sẽ chấp nhận cho cậu làm đàn em thân tín?!
Nhưng mà, nhìn sơ qua thì ở đây ít nhất cũng ba, bốn chục mạng. Hai tay khó địch bốn nắm đấm, huống hồ cái này là bốn mươi cái đấm lận!
Vậy giờ làm sao?
Thiệu Dã đập tay lên trán.
Có cách rồi!
