Thiệu Dã nói thì dễ, nhưng khi thực sự bắt tay vào làm, trong lòng cậu vẫn có chút hoang mang.
Cậu xoa xoa hai tay, cúi đầu liếc nhìn th* g*** h** ch*n Bùi Phương Yến, rồi lại chần chừ. Không phải cậu muốn rút lui đâu, cậu chỉ lo lắng mình làm không tốt thôi.
Cậu nói với Bùi Phương Yến, “Chú Bảy, chờ con một chút, con đi rửa tay đã.”
Bùi Phương Yến khẽ ừ một tiếng, Thiệu Dã lập tức lao vào nhà vệ sinh. Trước tiên, cậu mở điện thoại ra, tra cứu xem có mẹo nào dễ nắm bắt không, nhưng thông tin trên mạng chẳng khác gì so với những gì cậu tự làm trước đây.
Thiệu Dã nhanh chóng rửa tay sạch sẽ. Trên mạng nói tốt nhất nên dùng chút dầu bôi trơn, nhưng cậu không có, nên đành tìm một chai tinh dầu mới tinh chưa mở nắp để thay thế. Cậu nhẹ nhàng xoa đều, chẳng mấy chốc mà lòng bàn tay trở nên trơn tru, chắc cũng không khác mấy.
Cậu không để Bùi Phương Yến chờ lâu. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi đến mép giường, hai mắt giao nhau với Bùi Phương Yến. Thiệu Dã mím môi, trịnh trọng nói, “Chú Bảy, con bắt đầu đây.”
Bùi Phương Yến chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
Ánh mắt Thiệu Dã rơi xuống chỗ quan trọng của Bùi Phương Yến, lập tức lại do dự. Cậu không biết nên ra tay từ đâu.
Hay là thôi đi. Bùi Phương Yến đột nhiên mở miệng, Trước giờ vẫn vậy cũng có sao đâu.
Cái gì? Trước giờ vẫn vậy?!!!
Bảo sao chú Bảy của cậu lúc nào cũng đắp chăn, tuyệt đối không thể để tình trạng này tiếp diễn nữa!
Thiệu Dã âm thầm tự cổ vũ bản thân, dù cậu có làm không tốt đến đâu, chắc chắn cũng tốt hơn là để chú Bảy của cậu tiếp tục chịu đựng như thế này.
Cậu cúi xuống, đưa tay kéo quần Bùi Phương Yến xuống một chút, vừa nhìn thấy chân dung thật, miệng cậu lập tức há hốc, buột miệng thốt lên một tiếng Oa đầy kinh ngạc.
Cậu nhận ra mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại. Từ ngoài nhìn vào, cậu đã biết kích thước của chú Bảy chắc chắn không tầm thường, nhưng cái này có hơi quá không tầm thường rồi đấy!
Bùi Phương Yến im lặng nhìn cậu. Thiệu Dã lè lưỡi l**m môi vì hơi khô, sau đó cẩn thận khép ngón tay lại.
Về kỹ thuật, cậu thực sự chẳng có gì đáng nói, chính xác mà nói là không hề có kỹ thuật nào hết. Mọi thứ đều dựa vào cảm xúc, mười ngón tay toát lên một sự mộc mạc thuần khiết đến lạ. Tuy người ta nói đạo lớn thì giản đơn, nhưng đơn giản quá mức cũng có thể làm người ta phát bực.
Thiệu Dã tập trung làm công việc mới của mình trong ngày hôm nay. Phải nói thật, có tinh dầu bôi vào đúng là khác biệt, di chuyển trơn tru hơn hẳn, lại còn thơm thơm nữa.
Cậu siêng năng, chăm chỉ, không dám lơ là một giây nào.
Nhưng mà…
Trên mặt cậu dần hiện lên vẻ hoang mang. Cậu không đếm chính xác thời gian, nhưng chắc chắn là đã rất lâu rồi. Thế mà dự án này vẫn không có tiến triển gì! Chẳng lẽ công sức cậu bỏ ra đều là vô ích sao?
Không thể nào, cậu cảm thấy mình đã tiêu hao không ít calo rồi mà!
“Chú Bảy…” Thiệu Dã gọi nhỏ.
Bùi Phương Yến ngước lên nhìn, chờ cậu nói tiếp.
Thiệu Dã mím môi, hạ giọng nói, “Con có một câu không biết có nên nói không…”
Nhìn dáng vẻ ngập ngừng như muốn nói lại thôi của cậu, Bùi Phương Yến lập tức có linh cảm chẳng lành. Anh thẳng thừng chặn lại, “Đừng nói.”
“Ờm.” Thiệu Dã cúi đầu, tiếp tục làm việc của mình.
Nhưng một lát sau, cậu vẫn không nhịn được. Cậu ngẩng lên, nói ra điều mình giữ trong lòng bấy lâu, “Chú Bảy, con nghe nói, nếu lâu quá mà không ra được thì có thể là một loại bệnh đấy. Lúc nào có thời gian, hay là chú đi bệnh viện kiểm tra thử đi?”
Bùi Phương Yến: “……”
Anh biết ngay mà!
Anh thở dài, gọi một tiếng, “Tiểu Dã.”
Trong giọng nói đầy sự bất lực, lần này không phải giả vờ nữa rồi.
Thiệu Dã chậm lại một chút, chân thành khuyên nhủ, “Chú Bảy, đừng có sợ bệnh mà không dám khám.”
Thiệu Dã cảm thấy, rất có thể chú Bảy của cậu vì trước giờ lười tự giải quyết nên mới tự dồn nén đến mức sinh bệnh thế này.
Bùi Phương Yến thật sự muốn lập tức l*t s*ch đồ cậu ra, ấn xuống giường để cậu tận mắt chứng kiến xem rốt cuộc ai mới là người có vấn đề. Kỹ thuật kém cỏi như thế mà còn dám đổ ngược lại anh, bảo sao lần trước bị bỏ thuốc chỉ biết hoảng loạn ngồi khóc trong phòng tắm.
Nhưng nghĩ lại, anh cãi nhau với cậu về chuyện này làm gì, hơn nữa chân anh bây giờ cũng không cho phép làm chuyện đó, đáng tiếc thật.
Bùi Phương Yến nuốt hết lời muốn nói trở vào, chỉ thốt ra hai chữ, “Thôi kệ.”
“Kệ cái gì cơ?” Thiệu Dã ngơ ngác ngẩng đầu hỏi.
Bùi Phương Yến bình thản đáp, “Sau này cậu sẽ biết.”
Thiệu Dã vẫn không hiểu, sau này thì khác gì bây giờ chứ?
Bùi Phương Yến thật sự không chịu nổi cảnh Thiệu Dã cứ lề mề thế này, dứt khoát nắm lấy tay cậu, trực tiếp hướng dẫn cậu làm cùng.
Thiệu Dã cúi đầu nhìn xuống, bàn tay Bùi Phương Yến trắng nõn như ngọc, tạo thành sự tương phản rõ rệt với màu da của cậu. Cậu cảm thấy cảnh này quen quen, cứ như đã thấy ở đâu đó rồi. Trong lúc thất thần, ngón tay cậu vô thức bịt luôn chỗ phía trước lại.
Bùi Phương Yến khẽ nâng mi mắt, liếc nhìn cậu một cái. Ánh mắt này không hề tức giận, cũng chẳng sốt ruột, chỉ hơi nhướng lên, mang theo vẻ nửa cười nửa không, lại có chút giễu cợt.
Thiệu Dã: “……”
Chính cậu cũng không hiểu vì sao mình lại làm thế, chỉ cảm giác như có ai đó từng chơi cậu kiểu này, thế là cậu chẳng nghĩ ngợi gì mà chơi lại chú Bảy luôn.
“Chú Bảy, con không cố ý.” Thiệu Dã thả tay ra, mặt mày méo xệch sắp khóc.
Bùi Phương Yến bật cười, “Tôi biết.”
Biết thật không? Sao cậu cứ có cảm giác ánh mắt của chú Bảy nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống vậy?
Dưới sự hướng dẫn tận tình của Bùi Phương Yến, cuối cùng dự án trị giá hàng trăm triệu này cũng đã hoàn thành viên mãn.
Đáng mừng, đáng mừng!
Thiệu Dã cầm khăn ấm đã ngâm nước giúp Bùi Phương Yến dọn dẹp sạch sẽ. Cậu hoàn toàn quên mất tình tiết hơi mất mặt lúc nãy, ngẩng cao đầu, đắc ý hỏi, “Chú Bảy, con làm được không?”
Bùi Phương Yến trầm ngâm một lúc rồi đánh giá, “Rất có tiềm năng.”
Rất có tiềm năng là ý gì? Tốt hay không tốt?
Bùi Phương Yến nói, “Sau này tôi dạy cậu thứ hữu dụng hơn.”
Thiệu Dã lần đầu thể hiện tinh thần hiếu học chưa từng có ở lĩnh vực này, hào hứng nói, “Sao phải đợi sau này? Chú Bảy dạy con luôn hôm nay đi?”
“Hôm nay không được,” Bùi Phương Yến từ tốn đáp, “chưa đến lúc.”
Thiệu Dã vẫn chẳng hiểu ý anh, cái này là bí kíp võ lâm à? Sao thần bí dữ vậy?
Nhưng nếu chú Bảy không muốn thì cậu cũng đành chịu.
Sau bữa tối, Thiệu Dã đi dắt ba chú chó cưng của mình đi dạo. Gió đêm mát lạnh, thổi qua những tán cây bên đường phát ra tiếng xào xạc.
Từ sau vụ tai nạn xe hơi, phần lớn công việc của Bùi Phương Yến đều được chuyển về làm tại biệt thự, chỉ thỉnh thoảng có chuyện quan trọng mới cần đến trụ sở chính.
Nghe tin hôm nay Bùi Phương Yến sẽ đến công ty, Thiệu Dã lập tức chạy tới xin đi theo. Bùi Phương Yến gật đầu, để cậu cùng lên xe.
Quản gia Lưu đứng ở cửa nhìn theo, âm thầm nghĩ, Thiệu Dã đúng là một quản gia kiêm trợ lý tận tâm, đến chuyện ở công ty cũng muốn quản. Không biết hôm nay ai lại sắp bị đuổi nữa đây?
Mà ông chủ cũng lạ thật, đối xử với cậu nhóc này cũng quá nuông chiều đi.
Trụ sở chính của công ty nằm ngay khu trung tâm sầm uất, cách biệt thự cũng không gần, lái xe mất hơn một tiếng mới tới nơi.
Xuống xe, Thiệu Dã đẩy xe lăn của Bùi Phương Yến vào trong, hai thư ký theo sát phía sau.
Nhân viên công ty nhìn thấy cảnh này, không khỏi thắc mắc, Hôm nay sếp còn mang theo vệ sĩ nữa à? Chẳng lẽ sắp gặp nhân vật lớn nào?
Quả thật lát nữa Bùi Phương Yến sẽ gặp một nhân vật chính trị quan trọng, có Thiệu Dã đi theo không tiện lắm, nên bảo cậu cứ tự do đi chơi trước.
Mắt Thiệu Dã sáng lên, “Chú Bảy, vậy con đi xem thử bọn Hạ Gia Hoài đang làm gì được không?”
Một thư ký đứng bên nghe thấy cách Thiệu Dã gọi Bùi Phương Yến thì lập tức hiểu ra, hóa ra là người nhà của sếp. Nhưng vị này xem ra có vẻ thân thiết với sếp hơn những người khác nhiều.
Bùi Phương Yến trực tiếp dặn thư ký, “Dẫn cậu ấy qua đó đi.”
Thư ký cung kính đáp, “Mời cậu đi theo tôi.”
Thiệu Dã theo thư ký lên tầng ba dạo một vòng. Vì trước đó Bùi Phương Yến đã dặn dò, cứ xem đám con con nhà họ Bùi như nhân viên bình thường là được, thế nên mấy người anh chị em họ của cậu bận đến nỗi chân không chạm đất, chẳng có gì đáng xem cả. Nghĩ vậy, Thiệu Dã bèn gọi cho mình một cốc trà sữa, ung dung ngồi ở khu nghỉ ngơi nhấm nháp gần một tiếng đồng hồ.
Thì ra đây chính là con nhà người ta ngoài đời thật sao? Cậu cảm thấy nên gọi cha ruột của mình đến tận nơi mục sở thị, sau này bớt nói cậu lêu lổng.
Uống xong trà sữa, Thiệu Dã định vỗ tay ủn mông đi về, nhưng chợt nhớ dù gì cũng là người thân, Tết nhất vẫn phải gặp nhau, nên cũng nên tỏ ra quan tâm một chút. Cậu siết nắm tay, nghiêm túc động viên, “Ráng lên nhé mọi người! Vì tương lai huy hoàng của nhà họ Bùi, khổ một chút cũng đáng! Trưa nay ai muốn ăn gì cứ nói, tôi đi ăn giùm cho!”
Mọi người, “…..”
Đúng là cái mặt quá đáng đánh!
Thực ra ai cũng chú ý đến Thiệu Dã từ lâu, nhưng vì công việc quá tải nên chẳng ai có hơi đâu mà quan tâm. Thêm nữa, họ tự thấy mình thân phận cao hơn Thiệu Dã một bậc, nên càng không muốn hạ mình nói chuyện với cậu.
Lời của Bùi Phương Yến đúng là có hiệu lực. Đám quản lý không chỉ coi bọn họ như nhân viên bình thường mà còn tận dụng như trâu ngựa, sai đâu đánh đó. Ai nấy đều nín nhịn, thầm nghĩ sau này có ngày họ nắm quyền nhà họ Bùi, nhất định sẽ bắt đám người này đẹp mặt.
Ban đầu, nhìn thấy đám anh chị em cùng xuất phát từ vạch đích, ai nấy đều nai lưng làm việc như nhau, kể cả người xuất sắc nhất như Hạ Gia Hoài cũng không thoát khỏi cảnh chạy vặt, họ còn cảm thấy cân bằng tâm lý. Nhưng hôm nay lại xuất hiện Thiệu Dã, thế là tâm trạng họ sụp đổ.
Chức quản gia này sướng vậy sao? Biết thế trước đây họ cũng xin làm quản gia rồi!
Mỗi ngày họ phải làm quần quật, tiền lương thực tập có năm nghìn tệ, không đủ chơi bời một đêm, thế mà Thiệu Dã lại có thể sống ung dung nhàn nhã như vậy, mà ông chú của họ cũng chẳng buồn quản cậu?
Trong lòng mọi người đã có kế hoạch, Nếu sau này họ nắm quyền nhà họ Bùi, việc đầu tiên là cắt đứt hoàn toàn phần tài sản của Thiệu Dã!
Sau khi đi thăm các anh chị em họ, Thiệu Dã cảm thấy vui vẻ hẳn ra, tâm trạng thoải mái, bữa trưa cũng ăn liền ba bát cơm đầy. Ăn no rồi, cậu lăn ra sofa ngáp dài.
Thư ký gõ cửa bước vào, thấy Thiệu Dã vô tư nằm chễm chệ trên sofa, mà sếp của mình không những không giận còn bảo mình lấy chăn đắp cho cậu, thì lập tức hiểu ra địa vị đặc biệt của vị này trong lòng ông chủ.
Lần này công ty gặp rắc rối lớn, Bùi Phương Yến thấy đi đi về về quá mất thời gian, bèn dọn đến ở luôn tại công ty mấy hôm nay. Thiệu Dã cũng ở lại cùng anh.
Thiệu Dã cảm thấy mình hoàn toàn có thể thay thế quản gia Lưu rồi, hy vọng ông ta tự biết điều mà nhường chức sớm.
Dạo gần đây, vì cứ quanh quẩn bên Bùi Phương Yến, có lúc đi họp cũng có phần, dù chẳng hiểu gì nhưng cậu vẫn quan sát sắc mặt của anh để hành động. Dù đoán không hẳn chính xác, nhưng ít ra còn chuẩn hơn mấy người khác. Thế là tin đồn Bùi Phương Yến chọn Thiệu Dã làm người thừa kế bắt đầu lan rộng trong công ty.
Tuy nhiên, bất kỳ ai hiểu chút ít về nhà họ Bùi đều biết chuyện này là không thể. Chỉ có mấy kẻ ngoài cuộc mới nghe gió thành bão, thậm chí còn bắt đầu tìm hiểu sở thích của Thiệu Dã, tính chuyện biếu quà lấy lòng.
Quá nông cạn! Chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng cái họ Thiệu của cậu đã là không đủ tư cách rồi! Ngay cả Hạ Gia Hoài, nếu muốn thừa kế nhà họ Bùi, cũng phải đổi lại họ trước đã.
Thiệu Dã chẳng để tâm những chuyện đó, cậu chỉ biết mấy thư ký bên cạnh Bùi Phương Yến ngày càng tỏ ra niềm nở với mình. Không tệ, quả nhiên người có thể làm thư ký cho ông chú cậu toàn là nhân tài chất lượng cao, khác hẳn với đám ngốc nghếch ở nhà họ Bùi.
Bùi Phương Yến lại vào họp, lần này là khách hàng nước ngoài, nghe nói khá khó nhằn, có khi kéo dài đến tận tối.
Thiệu Dã ngồi chờ ngoài phòng họp một lát, rồi cảm thấy chán, liền đi xuống tầng ba tìm niềm vui. Văn phòng này là nơi được bố trí đặc biệt cho đám con cháu họ Bùi, bàn làm việc xếp theo cách giúp quản lý dễ dàng giám sát, ai lười biếng là bị báo cáo ngay.
Hai ngày nay, Thiệu Dã đã tranh thủ làm thử chức quản lý, phát hiện mình không chỉ thích hợp làm quản gia mà còn rất có năng khiếu trong việc mách lẻo với ông chú.
Vừa bước ra khỏi thang máy, đang định rẽ vào phòng làm việc cuối hành lang, Thiệu Dã chợt nghe tiếng quen thuộc vang lên từ cầu thang bên cạnh.
Chân cậu liền ngoặt sang, không chần chừ mà đứng rình ngoài cửa nghe trộm.
“Thật sự lấy được rồi?” Một giọng nữ hỏi.
Tô Nguyệt Tương!
Chỉ nghe giọng thôi, Thiệu Dã đã nhận ra ngay người bên trong. Nhưng chẳng phải cô ta đang ở nhà chính sao? Sao lại mò ra đây?
Cậu nheo một mắt, ghé sát vào khe cửa nhìn trộm, thấy Hạ Gia Hoài đưa một tập tài liệu cho Tô Nguyệt Tương, còn căn dặn, “Em cẩn thận một chút, chuyện này tuyệt đối không được để ai biết.”
Cái gì vậy? Đừng nói là tài liệu mật của công ty nhé?
Tô Nguyệt Tương cầm tài liệu rồi lập tức rời đi. Thiệu Dã cũng lẻn xuống tầng một, thấy cô ta ra khỏi cửa liền nhắn tin báo cho Bùi Phương Yến rồi vẫy taxi bí mật bám theo.
Cậu không ngờ điểm đến cuối cùng của Tô Nguyệt Tương lại là một nghĩa trang hoang tàn ở ngoại ô. Nhưng cô ta chưa kịp vào trong, thì có bốn, năm gã đàn ông trùm mặt từ trong rừng lao ra, bắt cô ta lên xe.
Thiệu Dã lập tức định lao ra cứu người, nhưng bỗng cảm thấy đau nhói sau gáy, có kẻ nện cậu từ phía sau!
Cậu ôm đầu quay lại, liền bị đập thêm phát nữa.
Quá đáng! Gáy người ta đâu phải muốn đánh là đánh! Nhỡ hỏng thì sao?!
Thiệu Dã tức giận túm tay kẻ tấn công, quật hắn xuống đất bằng một cú vật qua vai mạnh mẽ.
Nhưng chưa kịp hả giận, mấy tên bắt cóc kia đã nhào đến bao vây cậu.
Thiệu Dã xắn tay áo lên, sẵn sàng chiến đấu.
Ai ngờ bọn chúng chơi bẩn, thấy không đấu tay đôi lại được cậu liền lôi vũ khí ra.
Thiệu Dã vừa bị đánh vào đầu, vốn đã hơi choáng, giờ lại bị giật điện một phát, thế là mất ý thức, ngã gục xuống.
Đám bắt cóc vội vã lôi cậu lên xe, chở cả cậu lẫn Tô Nguyệt Tương nghênh ngang rời đi.
