Khi Thiệu Dã đột nhiên tỉnh giấc, Bùi Quan Độ đã nhìn cậu rồi, hay nói đúng hơn, Bùi Quan Độ vẫn luôn nhìn cậu. Thấy cậu đang cầm thiết bị liên lạc, miệng há hốc, vẻ mặt ngây ngốc không thể tin nổi, Bùi Quan Độ lên tiếng hỏi: “Xem gì thế?”
Thiệu Dã quay đầu lại, liếc nhìn Bùi Quan Độ, rồi lại quay sang nhìn hình ảnh của Tiên Thái tử phi trên màn hình. Cậu thần bí nói: “Anh Độ, anh trùng tên với đứa con của Tiên Thái tử kia kìa.”
“Ừm.” Bùi Quan Độ phản ứng hờ hững, như thể đã biết chuyện này từ lâu.
Cũng phải thôi, Thiệu Dã nghĩ, đã mang cái tên đó thì làm sao lại không biết được, anh Độ không muốn tiết lộ cho người ngoài chắc cũng vì lý do này.
Nhưng mà, chỉ “ừm” một tiếng thôi sao? Anh Độ không có cảm nghĩ gì khác à?
Thiệu Dã đặt thiết bị liên lạc xuống, ôm cánh tay Bùi Quan Độ, nhỏ giọng hỏi: “Anh Độ, anh có quan hệ gì với vị Hoàng tôn mất tích kia thế?”
Bùi Quan Độ trả lời: “Trùng tên trùng họ.”
“Chỉ trùng tên trùng họ thôi ư?” Thiệu Dã có chút không tin.
Chẳng lẽ anh Độ quên chuyện thời thơ ấu của mình rồi? Nhưng y vẫn nhớ tên mình, chỉ cần có ý, với tài năng của anh Độ chắc chắn sẽ có thể điều tra rõ thân thế của mình.
Bàn tay hơi lạnh của Bùi Quan Độ luồn vào trong q**n l*t của cậu, nói với cậu: “Là cùng một người.”
Thiệu Dã: “!”
Mặc dù trong lòng Thiệu Dã đã có suy đoán, nhưng bây giờ nghe Bùi Quan Độ đích thân nói ra, cậu vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Cậu không phải đang mơ đấy chứ? Thiệu Dã lén nhéo một cái vào cánh tay mình, đau thật.
Tiện thể nói luôn, tay anh Độ đang đi đâu thế!
Thiệu Dã hoàn toàn mất ngủ, hai mắt cậu sáng rực: “Anh Độ, anh nói thật hả?”
“Giả đấy.” Bùi Quan Độ cười nói.
Rồi, cậu biết là thật rồi!
Chỉ là Thiệu Dã vẫn không hiểu, nếu anh Độ đã biết thân phận của mình, tại sao y không đến Đế đô tìm lão Hoàng đế? Một khi thân phận của anh Độ bị bại lộ, mặc kệ là Derovort hay mèo con Kate gì đó, tất cả đều phải quỳ xuống gọi cha hết.
Thiệu Dã kẹp chặt hai chân trong chăn, tò mò hỏi Bùi Quan Độ: “Anh Độ, anh không định nhận lại Bệ hạ sao?”
Bùi Quan Độ nói: “Hiện tại có lẽ không có ý định đó.”
Thiệu Dã không hiểu, cậu hỏi: “Tại sao ạ? Bệ hạ đã lớn tuổi như vậy rồi, biết anh còn sống chắc chắn sẽ rất vui.”
Khi đó, anh Độ sẽ nghiễm nhiên trở thành Hoàng thái tôn của Đế quốc, còn tên Derovort kia, cùng với gia tộc đứng sau hắn rất có thể sẽ phải cuốn xéo đi càng xa càng tốt.
Tuy nhiên, lý do này hoàn toàn không đủ sức thuyết phục Bùi Quan Độ, y nói: “Ông ấy bây giờ trông cũng vui vẻ mà.”
Cách đây không lâu, lão Hoàng đế đến Nam Tế Châu thăm hỏi các cựu chiến binh, chụp một bộ ảnh câu cá bên bờ sông, nụ cười rạng rỡ, thân thiện. Lượt thích trên tài khoản chính thức vượt quá ba mươi triệu.
Lão Hoàng đế không chịu phấn đấu gì cả! Thiệu Dã bất ngờ nảy sinh một chút cảm giác “hận sắt không thành thép”, tại sao khi chụp ảnh câu cá lại cười vui vẻ như vậy, con cá ông ấy câu được cũng có lớn lắm đâu.
Ôi, nếu lão Hoàng đế biết vì một con cá nhỏ bằng bàn tay mà bỏ lỡ cơ hội nhận lại đứa cháu trai ruột của mình, chắc ruột gan sẽ hối hận đến xanh cả lên.
Nhưng mà anh Độ thực sự không suy nghĩ lại sao? Hoàng thái tôn đó! Hoàng đế tương lai đó!
“Anh Độ…” cậu gọi, ngón tay chọc chọc vào ngực Bùi Quan Độ.
Bùi Quan Độ hỏi: “Sao thế?”
Thiệu Dã “hì hì” cười với y, có chút ngượng ngùng nói: “Có thể có chút ý định đó không ạ?”
“Ý định gì?” Bùi Quan Độ hỏi.
Thiệu Dã nói: “Ý định nhận lại Bệ hạ ấy.”
Bùi Quan Độ cúi mắt nhìn Thiệu Dã, đôi mắt đen láy của cậu tràn đầy sự mong đợi, Bùi Quan Độ cười hỏi: “Tại sao?”
Thiệu Dã ban đầu còn định nói những lời đường hoàng như tình cảm ông cháu sâu nặng, máu mủ ruột thịt, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Bùi Quan Độ, cậu cuối cùng đã chọn thành thật: “Muốn vả mặt họ.”
Thiếu gia thật, thiếu gia giả, giả vờ làm heo ăn thịt hổ, một mô típ truyện sảng văn kinh điển đến vậy mà, nếu không lột cái áo giáp này ra thì có khác gì kết thúc lãng xẹt đâu!
Tiện thể còn dọa cho những kẻ huyên thuyên trên diễn đàn kia một phen, dám chế nhạo cậu là anh biết tuốt à, hừ, cậu muốn xem khi thân phận anh Độ bị bại lộ, bọn họ sẽ có bộ mặt như thế nào.
Cậu thật là xấu xa quá đi, hehehe!
Thấy Thiệu Dã nhếch mép, nheo mắt, cười không giống người tốt chút nào, Bùi Quan Độ thò tay kia ra khỏi chăn, nhẹ nhàng véo má cậu.
Thiệu Dã có lẽ cũng biết mình cười có vẻ quá gian xảo, lập tức hạ khóe miệng xuống, ho một tiếng, hắng giọng nói với Bùi Quan Độ: “Nhưng nếu anh Độ không muốn thì thôi vậy.”
Lãng xẹt thì lãng xẹt vậy, nhiều nhất là cậu sẽ mất ngủ vài đêm, hoặc cũng có thể là vài giờ, hay vài phút. Còn về phần mọi người… họ đâu có biết có mô típ này đâu, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến họ cả.
Bùi Quan Độ xoa đầu Thiệu Dã, nói với cậu: “Nếu em muốn, cũng có thể.”
Mắt Thiệu Dã lại sáng lên ngay lập tức, đây có phải là mình rót mật vào tai thành công rồi không?
Sao mà sảng khoái thế này.
Cậu ôm chặt lấy Bùi Quan Độ, vùi đầu vào ngực y, thật là to lớn. Bùi Quan Độ nghĩ vậy, siết chặt vòng tay đang ôm lấy eo cậu.
Mùa đông Băng Thành năm nay dường như đặc biệt lạnh giá và kéo dài. Mọi vật đều tiêu điều, cây cỏ úa tàn, khu kiến trúc màu xám ở trung tâm thành phố sừng sững giữa những cơn gió lạnh gào thét. Gia tộc của Derovort cuối cùng đã nhận ra rằng dù họ có dùng cách gì đi nữa cũng không thể làm gì được Bùi Quan Độ. Cuối cùng, họ đành phải cầu xin lão Hoàng đế ra mặt, mong ngài có thể giúp Derovort thoát khỏi kiếp ngục tù này.
Lão Hoàng đế đã biết chuyện từ sớm, nhưng cũng không để tâm lắm, nghĩ rằng chuyện nhỏ này họ tự giải quyết được. Nào ngờ khi đến Băng Thành, ngài mới hay tin Derovort đã bị kết án chín tháng tù giam.
Lão Hoàng đế tức giận đến mức đập bàn. Ngài đã xem qua những tội danh của Derovort, đều là những lỗi nhỏ, chỉ cần nộp thêm tiền phạt là đủ rồi. Rõ ràng biết Derovort là hậu bối được ngài yêu quý nhất, vậy mà vẫn khăng khăng tống hắn vào tù. Lão Hoàng đế cảm thấy uy quyền của mình đã bị thách thức nghiêm trọng.
Lúc đó, Rusk, chú của Derovort, là một trong những cận thần của ông, thấy Hoàng đế mặt mày không vui, liền tiến lên đề nghị: “Bệ hạ, Darius kia quả thực quá xem thường ngài. Để thần dẫn Cận vệ quân đi nói chuyện với y một trận.”
Lão Hoàng đế biết “nói chuyện” mà Rusk nói chắc chắn không phải là chuyện gì tốt đẹp, nhưng chỉ trầm mặt lẩm bẩm một câu: “Đừng để xảy ra án mạng.”
Rusk cười nói: “Ngài cứ yên tâm, sao lại có án mạng được? Cận vệ quân đều được huấn luyện chuyên nghiệp cả.”
Lão Hoàng đế gật đầu. Mặc dù ngài là Hoàng đế của Đế quốc, nhưng cùng với tuổi già và đầu óc lẫn thẫn, quyền lực của ngài cũng ngày càng bị hạn chế, hơn nữa, ngài vốn dĩ không phải là một vị Hoàng đế giỏi mưu quyền, quyết đoán.
Ngài ngáp một cái. Ngài có thể cảm nhận được Thần Chết đang đến gần mình. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, ngài sẽ được đến Thế giới Cực lạc để gặp lại vợ và con mình. Chỉ cần nghĩ đến điều đó, cái chết đối với ngài không còn là một chuyện quá đáng sợ nữa.
Ngài mở thiết bị liên lạc, nhìn bức ảnh trên màn hình. Trong ảnh có vợ, con trai, con dâu và cả đứa cháu trai nhỏ mới sinh của ngài. Lúc đó, mọi bất hạnh đều chưa ập đến.
Lão Hoàng đế thở dài một hơi. Bây giờ, người hậu bối duy nhất có thể trò chuyện bên cạnh ngài chỉ còn Derovort. Ngài biết đứa trẻ này có chút kiêu ngạo, bướng bỉnh, nhưng đối với một quý tộc, đó cũng không phải là khuyết điểm quá lớn.
Hơn hai mươi năm trước, ngài đã không thể bảo vệ được con cái của mình, bây giờ ngài không thể để một đứa hậu bối bị bắt nạt ngay trong lãnh thổ của Đế quốc được.
Lão Hoàng đế lại ngáp một cái, Tổng quản cung vụ đi tới đỡ ngài về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Rusk dẫn theo vài người lính Cận vệ quân đến công ty của Bùi Quan Độ. Tay họ lăm lăm vũ khí, nhân viên bảo vệ không dám ngăn cản, đành để mặc họ xông vào văn phòng của Bùi Quan Độ.
Trong văn phòng, Thiệu Dã đang ngồi trên ghế sofa, ôm thiết bị liên lạc tra cứu những khu dân cư gần Hoàng cung nhất ở Đế đô. Giờ trong thẻ của cậu có rất nhiều tiền, giá cả không phải là vấn đề.
Rusk và đồng bọn phá cửa xông vào. Thiệu Dã gần như theo phản xạ vớ lấy quả táo bên cạnh, ném thẳng về phía họ, trúng ngay vào trán một người lính Cận vệ quân.
Thấy vậy, Rusk gần như muốn reo hò vì Thiệu Dã. Gã đang đau đầu tìm lý do để bắt họ thì họ lại tự dâng cái cớ đến tận miệng. Dám tấn công Cận vệ quân của Bệ hạ, tống cậu ta vào tù mười, hai mươi năm cũng không thành vấn đề.
Cậu ta có mối quan hệ rộng thì sao? Thế lực lớn thì sao? Chỉ cần cậu ta còn ở trong Đế quốc, cậu ta không dám công khai chống lại mệnh lệnh của Hoàng đế.
“Bắt hắn lại!” Rusk ra lệnh, những người lính Cận vệ quân lập tức tiến lên bao vây Thiệu Dã.
Thiệu Dã vẫn còn ngơ ngác, những người này là ai vậy? Cậu chẳng quen ai cả, không thể nói chuyện đàng hoàng một chút à!
Bùi Quan Độ ngồi sau bàn làm việc lên tiếng: “Tôi khuyên các vị không nên động thủ.”
Rusk quay đầu lại nhìn Bùi Quan Độ, nở một nụ cười mỉa mai, nói: “Tôi không chỉ muốn đưa cậu ta đi, mà cậu cũng đừng hòng được yên thân.”
“Tại sao?” Bùi Quan Độ hỏi, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh.
Rusk cười lạnh: “Cậu nên nghĩ đến kết cục của mình từ cái ngày cậu muốn đối đầu với Derovort rồi.”
Bùi Quan Độ nói: “Hắn ta vi phạm pháp luật.”
Rusk lớn tiếng: “Pháp luật? Bệ hạ chính là pháp luật!”
Nghe vậy, Bùi Quan Độ lại bật cười, y nói: “Hắn ta chưa có quyền lực lớn đến vậy đâu.”
“Cậu dám bất kính với Bệ hạ!” Rusk lập tức chụp một cái mũ xuống đầu Bùi Quan Độ. Tốt rồi, vậy là cũng có lý do để tống y vào tù ba, năm năm.
Bùi Quan Độ trông không hề tức giận. Cơn giận trong lòng Thiệu Dã cũng dịu đi một chút. Không biết anh Độ định khi nào mới phô bày thân phận thật sự của mình để dọa chết họ đây.
Thấy Cận vệ quân đã rút còng tay ra định còng mình, Thiệu Dã không chịu hợp tác, quay đầu lại hừ lạnh một tiếng.
Cái đám người ngu ngốc này, có biết mình sắp bắt ai không hả?!
Rusk liếc xéo Thiệu Dã một cái, sắp vào tù bóc lịch rồi mà còn “hừ” cái gì?
Gã vẫy tay ra hiệu cho Cận vệ quân hành động nhanh hơn.
Đúng lúc những người lính Cận vệ quân chuẩn bị dùng vũ lực, cưỡng chế đưa họ đi, Bùi Quan Độ đột nhiên cong môi, khẽ nói: “Nó đến rồi.”
Thảm họa đã đến muộn nhiều năm này, cuối cùng cũng đã đến rồi.
Mọi người sững sờ, cái gì?
Lão Hoàng đế giật mình tỉnh giấc từ trong mơ. Tim ngài đập mạnh không rõ nguyên nhân, thình thịch, thình thịch, thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ngài ngồi dậy, định gọi Tổng quản cung vụ vào đo nhịp tim cho mình, thì đột nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa sổ…
Không, không chỉ bên ngoài cửa sổ, chúng đang ở trong phòng ngài, trên đầu ngài, bên tai ngài.
Oong oong oong – Oong oong oong –
Lão Hoàng đế kinh hoàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một đám mây đen khổng lồ từ chân trời ùa tới, che khuất cả ánh mặt trời.
Đó không phải là mây đen, đó là một đàn côn trùng khổng lồ che kín cả bầu trời, là những con sâu Saverli đã chết dưới lòng đất nhiều năm, là những con sâu chết chóc gieo rắc virus phá hủy tinh thần con người.
Ánh mắt lão Hoàng đế đờ đẫn, biểu cảm trống rỗng.
Sức mạnh nhỏ nhoi mà ngài nhận được từ tổ tiên chẳng thể nào chống lại thảm họa trước mắt. Hơn nữa, ngài đã già yếu, thậm chí không thể sớm nhận ra sự thức tỉnh của lũ côn trùng.
Đại họa côn trùng giáng xuống, có lẽ là ý trời muốn ngài chôn thân tại Băng Thành, và cả thành phố này cũng sẽ bị hủy diệt theo.
Ngoài hành lang vang lên tiếng la hét của người lớn và trẻ con, có người điên cuồng chạy loạn trên phố, những loài động vật hoang dã trong thành phố cũng đã phát điên từ trước.
“Xong rồi,” lão Hoàng đế lẩm bẩm, “Tất cả đều xong rồi.” Ngài chán nản ngồi trên giường, đang nghĩ xem có nên viết di chúc khi còn tỉnh táo không, thì tiếng cánh vỗ bên tai bỗng chốc biến mất hoàn toàn.
Chẳng lẽ mình đã phát điên rồi sao?
Ngài ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, chỉ thấy đàn côn trùng dày đặc trên bầu trời bỗng bắt đầu rơi xuống ào ạt, như một cơn mưa tuyết đen. Người bình thường có lẽ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng lão Hoàng đế thì rõ. Có người đã cắt đứt mối liên hệ tinh thần giữa những con quái vật từ vực sâu với lũ côn trùng.
Lão Hoàng đế kinh ngạc mở to mắt, sau đó là một cơn cuồng hỉ trào dâng trong lòng. Phải chăng điều này có nghĩa là vẫn còn dòng máu Hoàng tộc tồn tại trong Đế quốc, và còn sở hữu sức mạnh mạnh mẽ giống với vị tổ tiên kia? Là con trai ngài, hay là cháu trai ngài?
Trước cửa sổ kính khổng lồ, mái tóc bạc dài một cách bất thường của Bùi Quan Độ đã trở lại độ dài bình thường. Y nhìn những xác côn trùng đang rơi xuống lả tả, đôi mắt xanh lam như một viên bi thủy tinh vô hồn, không chứa bất kỳ cảm xúc nào.
Cho đến khi y quay người lại, nhìn thấy Thiệu Dã, khóe môi y cong lên, mỉm cười, ngay lập tức băng tuyết tan chảy.
Những người khác thì không thể cười nổi nữa. Vừa nãy họ đã chứng kiến năng lực đáng sợ của Bùi Quan Độ, trong mắt đều tràn ngập vẻ kinh hãi. Rốt cuộc chàng trai trẻ trước mặt này có thân phận gì?
Trong lòng Rusk đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi bản năng, gã không dám nhìn thẳng vào mắt Bùi Quan Độ.
Những người lính Cận vệ quân nhìn nhau, cảm thấy có lẽ công việc của mình sắp đến hồi kết rồi.
Bùi Quan Độ thong thả đi đến ghế sofa ngồi xuống, ngước nhìn Rusk và hỏi: “Trước đó, ông nói Bệ hạ là gì?”
Văn phòng chìm trong im lặng, không ai dám lên tiếng.
Thiệu Dã đứng cạnh y, ưỡn ngực trả lời: “Ông ta nói Bệ hạ là pháp luật!”
Bùi Quan Độ khẽ cười một tiếng, không thể đoán được là vui hay giận.
Y không cần bất cứ ai công nhận dòng máu của mình, chỉ cần để họ thấy được sức mạnh của y là đủ.
Y ở đây, từ nay về sau, bất kể lão Hoàng đế có chấp nhận hay không, y sẽ là Hoàng đế tiếp theo của Đế quốc.
Thiệu Dã nháy mắt với Bùi Quan Độ, thấy y gật đầu, cậu liền vênh váo đi đến trước mặt Rusk, hỏi: “Ông có biết tên đầy đủ của anh Độ là gì không?”
Vẫn không ai dám nói gì. Rusk, với tư cách là cận thần của lão Hoàng đế, càng hiểu rõ ý nghĩa của tất cả những gì Bùi Quan Độ vừa làm.
Y có dòng máu Hoàng tộc, đồng thời cũng sở hữu năng lực hồi tổ mạnh mẽ. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Rusk đã linh cảm được sự suy tàn không thể tránh khỏi của gia tộc mình trong tương lai, gã không khỏi oán hận Derovort.
Lúc này, trên mặt gã không còn chút nào kiêu ngạo và chế nhạo như khi mới đến, cả người như một quả cà tím héo queo, hoàn toàn xụi lơ.
Còn Thiệu Dã ưỡn ngực, đầy đắc ý nói: “Là Bùi Quan Độ đó!”
