“Vũ Nhạc Tinh?” Bùi Quan Độ quay đầu nhìn Thiệu Dã, thấy cậu cười gian xảo, đại khái biết cậu muốn đi làm gì, liền cười hỏi cậu: “Em muốn đi ngày nào?”
Thiệu Dã nghĩ nghĩ, hỏi Bùi Quan Độ: “Ngày mai nhé?”
Đi sớm về sớm, những ngày nghỉ còn lại có thể đi những nơi khác chơi.
Bùi Quan Độ gật đầu: “Được, để tôi sắp xếp.”
Thiệu Dã cười hì hì, sờ cằm, phó viện trưởng Đường công việc bận rộn, không có thời gian về tham dự hôn lễ của cậu và bệ hạ, hay là cậu mang chút quà đáp lễ cho Đường Khải Xuyên đi. Kẹo hỉ thì miễn, mặt trời ở Vũ Nhạc Tinh độc như vậy, mang cho anh ta một lọ kem chống nắng là vừa.
Nhưng phó viện trưởng Đường phải ở lại Vũ Nhạc Tinh lâu như vậy, một lọ có lẽ không đủ, cậu vẫn nên chi mạnh tay, mua thêm vài lọ cho anh ta vậy.
Ở bên cạnh bệ hạ lâu rồi, mình cũng trở nên lương thiện như bệ hạ rồi.
Thiệu Dã lập tức tìm kiếm kem chống nắng trên trang mua sắm. Nghe thấy tiếng cười không giống người chính phái của Thiệu Dã, Bùi Quan Độ cũng bật cười, xấu xa cũng đáng yêu.
Đế hậu đại hôn, ngay cả trang mua sắm cũng có ưu đãi, mua ba tặng hai. Thiệu Dã vung tay hào phóng, mua cho Đường Khải Xuyên mười lọ cỡ siêu lớn. Nếu phó viện trưởng Đường dùng không đủ, cậu có thể mua thêm cho anh ta, hì hì, hoàng hậu không thiếu tiền!
Lúc đó cậu đã nói có thể quẹt thẻ của bệ hạ mà!
Thiệu Dã tắt trang mua sắm, ném quang não sang một bên, dán vào lưng Bùi Quan Độ, ôm cổ y, cọ tới cọ lui trên người y, lúc thì l**m tai y, lúc thì ngửi tóc y.
Bùi Quan Độ quay đầu nhìn cậu, hỏi cậu: “Muốn rồi à?”
Tối qua ăn quá nhiều, bây giờ vẫn còn no, Thiệu Dã vội vàng lắc đầu, nói với Bùi Quan Độ: “Muốn ôm.”
Bùi Quan Độ dang hai tay, Thiệu Dã liền tiến lên, ôm chặt lấy y.
Bùi Quan Độ một tay ôm Thiệu Dã, tay kia thì liên tục chạm vào màn hình quang não.
Bận rộn quá đi.
Thiệu Dã tò mò quay đầu nhìn một cái, phát hiện trên đó toàn là mã, cậu hoàn toàn không hiểu gì, cậu hỏi Bùi Quan Độ: “Bệ hạ đang làm gì vậy?”
Đây là kỳ nghỉ, đừng làm việc nữa mà, nếu bệ hạ còn làm việc, vậy mấy vị lãnh đạo Viện Giám sát còn tăng ca làm gì!
Bùi Quan Độ trả lời cậu: “Xóa ảnh của em.”
Một dấu chấm hỏi từ từ xuất hiện trên đầu Thiệu Dã, cậu hỏi: “Ảnh gì cơ?”
Làm hoàng hậu thì phải giống bệ hạ, cả mạng không tìm được một tấm ảnh rõ ràng sao? Thiệu Dã cũng không có ý kiến gì về điều này, nhưng cũng không cần phải gấp gáp vậy chứ, hơn nữa công việc này hoàn toàn có thể thuê ngoài, không cần bệ hạ tự làm đâu nhỉ.
Bùi Quan Độ nói: “Trong Neverland.”
Dấu chấm hỏi vừa mới hạ xuống trên đầu Thiệu Dã lập tức đứng thẳng lên.
Vậy thì nhiều ảnh lắm, không chỉ có ảnh, còn có video nữa, bệ hạ chắc là phải xóa hết mấy buổi phát trực tiếp của cậu rồi. Thiệu Dã không quan tâm, dù sao tiền thưởng cậu cũng đã nhận rồi.
Cậu đề nghị với Bùi Quan Độ: “Có thể để Viện Giám sát xóa mà.”
“Bọn họ xóa không tốt.” Bùi Quan Độ nói.
Trên diễn đàn Tinh Võng vẫn còn một số cư dân mạng trốn tránh sự kiểm duyệt nghiêm ngặt, đăng ảnh của Thiệu Dã khi ở Kim Tước Hoa lên. Bùi Quan Độ đang xóa những bức ảnh này cùng với dữ liệu gốc. Y thấy hơi muộn, nếu y biết sớm hơn, lãnh đạo Neverland đừng hòng được nghỉ, năm sau cũng đừng mơ.
Bàn tay y luồn vào áo sơ mi của Thiệu Dã, véo mạnh một cái.
Thiệu Dã kêu lên một tiếng, cắn nhẹ vào cổ Bùi Quan Độ.
Đáng yêu. Bùi Quan Độ lại véo một cái.
Thiệu Dã: “…”
Hai người họ ngồi trên thảm, dính lấy nhau đến tận chiều tối, mới ra khỏi cung điện, đến nhà hát lớn Talos xem vở hài kịch tình yêu chỉ dành cho các cặp đôi.
Bùi Quan Độ đặt phòng riêng ở tầng hai của nhà hát. Những phòng riêng này được chuẩn bị đặc biệt cho các cặp đôi, được trang trí rất lãng mạn. Trên bàn bày đầy hoa hồng nhung đỏ, ở giữa còn có một cây nến thơm hình trái tim, còn mái vòm trên đầu được thiết kế mô phỏng bầu trời sao, vô số ngôi sao chậm rãi xoay chuyển.
Thiệu Dã kéo Bùi Quan Độ ngồi xuống ghế sofa, cậu muốn xem thử vở kịch này rốt cuộc là cái thứ gì, dựa vào đâu mà chỉ có các cặp đôi mới được xem.
Tuy nhiên, lời thoại của vở kịch này hơi mang tính ý thức hệ, cần phải nghiền ngẫm kỹ lưỡng mới có thể cảm nhận được hương vị của nó, điều này có chút khó khăn cho Thiệu Dã. Cậu xem được một nửa đã ngáp dài, tựa vào vai Bùi Quan Độ ngủ thiếp đi.
Bùi Quan Độ cũng không có tâm trạng xem kịch nữa, tất nhiên, vốn dĩ y cũng không có nhiều tâm trạng. y nghiêng đầu nhìn Thiệu Dã, cứ nhìn cậu như vậy hơn một tiếng đồng hồ, cũng không thấy chán. Đến khi vở kịch đến hồi kết, các diễn viên trên sân khấu bên dưới bắt đầu cảm ơn khán giả, Thiệu Dã mới tỉnh dậy.
Thiệu Dã tỉnh dậy còn hơi mơ màng, phản ứng một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu. Cậu sờ mũi, hơi xấu hổ. Nói là cùng bệ hạ đến xem kịch, kết quả mình lại ngủ quên giữa chừng. Cậu nâng mặt Bùi Quan Độ lên, hôn chụt một cái lên môi y.
Một nụ hôn là muốn đuổi mình đi sao?
Khóe miệng Bùi Quan Độ nở một nụ cười, nhẹ nhàng véo má Thiệu Dã một cái, như vậy là được rồi.
Màn đêm sâu thẳm bao phủ thành phố phồn hoa này, ánh đèn muôn màu muôn vẻ hợp thành dòng sông cuồn cuộn, len lỏi qua từng con phố. Thiệu Dã và Bùi Quan Độ nắm chặt tay nhau, bước đi dưới ánh đèn vàng vọt.
Dường như nhiều năm trước họ cũng như vậy, nhiều năm sau cũng sẽ như vậy.
Biết tin bệ hạ và hoàng hậu đi hưởng tuần trăng mật ở Vũ Nhạc Tinh, các đồng nghiệp Viện Giám sát đồng loạt thắp nến cho phó viện trưởng Đường của họ.
Không ngờ chạy xa như vậy rồi, vẫn bị hoàng hậu truy sát, hoàng hậu thật đáng sợ.
Các lãnh đạo trong lòng lo lắng, lập tức làm việc càng chăm chỉ hơn.
Vũ Nhạc Tinh cách đế quốc không xa, ngồi phi thuyền chưa đến nửa ngày là đến nơi. Sau mấy tháng nỗ lực của Đường Khải Xuyên, Vũ Nhạc Tinh ngày nay đã khoác lên một diện mạo hoàn toàn mới.
Khu đèn đỏ đã biến thành phố đi bộ cổ kính. Những nam nữ ăn mặc hở hang từng làm việc trên con phố này giờ đã thay bộ trang phục giả cổ, tinh thần phấn chấn. Khắp nơi đều có thể thấy những khẩu hiệu tràn đầy năng lượng tích cực như “Giữ mình trong sạch, tránh xa cám dỗ; phát huy chính khí, nêu gương sáng”, “Một phần công sức, một phần thu hoạch, tự lực cánh sinh, hạnh phúc vĩnh cửu”, “Mồ hôi đúc nên vinh quang, cần cù viết nên cuộc đời”.
Thiệu Dã lần đầu tiên đến nơi này, hoàn toàn không nhìn ra đây từng là một động tiền vàng đèn xanh rượu đỏ. Phải nói rằng, phó viện trưởng Đường hình như rất thích hợp với công việc này. Trong hệ sao Edoria còn có hành tinh nào cần cải tạo nữa không nhỉ?
Biết tin bệ hạ đưa hoàng hậu đến Vũ Nhạc Tinh, các quan chức chính phủ trên Vũ Nhạc Tinh lần lượt đến nghênh đón. Bùi Quan Độ đảo mắt nhìn họ, hỏi: “Đường Khải Xuyên đâu?”
Quan chức lớn tuổi nhất trả lời rằng phó viện trưởng Đường hiện đang ở núi Lam Thạch hướng dẫn người dân địa phương trồng rau. Họ sẽ lập tức gửi thông báo để anh ta quay về nghênh đón bệ hạ.
Thiệu Dã vội nói: “Không cần không cần, phó viện trưởng Đường làm việc vất vả ở đây như vậy, hay là tôi tự mình đến gặp anh ta đi!”
Hoàng hậu người còn tốt lạ thường đó!
Các quan chức đều có nghe nói qua chuyện của hoàng hậu và Đường Khải Xuyên, nghe thấy hoàng hậu nói vậy cũng không dám nói gì, cùng nhau giả câm.
Còn Bùi Quan Độ thì hoàn toàn để hoàng hậu của y làm chủ.
Khi Thiệu Dã đến núi Lam Thạch, Đường Khải Xuyên đang ngồi xổm trên mặt đất đào khoai tây.
Đây gọi là gì? Đây gọi là phong thủy luân chuyển đó!
Nhớ lại dáng vẻ cao cao tại thượng của vị phó viện trưởng này khi mình còn ở Viện Giám sát, Thiệu Dã cảm thấy trong lòng sảng khoái, tựa vào vai Bùi Quan Độ cười run rẩy.
Bùi Quan Độ cảm thấy hành động của cậu đáng yêu, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cậu hai cái.
Thiệu Dã cười xong, ngẩng đầu nháy mắt với Bùi Quan Độ, sau đó điều chỉnh biểu cảm của mình, bước đến sau lưng Đường Khải Xuyên kêu một tiếng, giọng điệu âm dương quái khí nói: “Đây là ai vậy? Đây không phải là phó viện trưởng Đường của Viện Giám sát chúng ta sao? Sao còn ở đây đào khoai tây vậy? Không được nghỉ sao?”
Mấy ngày không gặp, đường đường là phó viện trưởng Viện Giám sát đã thảm hại đến vậy rồi sao?
Đường Khải Xuyên quay đầu lại, thấy là Thiệu Dã, giật mình kinh hãi. Anh ta đã chạy đến Vũ Nhạc Tinh rồi, sao người này còn đuổi theo vậy?
Bệ hạ ở ngay gần đó, Đường Khải Xuyên đứng dậy, cúi người hành lễ với Bùi Quan Độ, rồi nói với Thiệu Dã: “Tôi đang đào khoai môn Tenia.”
Khoai môn gì cơ? Chưa nghe nói bao giờ, không quan trọng. Thiệu Dã lấy quang não ra chụp liên tục mấy tấm ảnh Đường Khải Xuyên, rồi gửi lên diễn đàn Viện Giám sát.
Các lãnh đạo trong Viện Giám sát chắc cũng lâu rồi không gặp phó viện trưởng của họ, để họ thưởng thức phong thái hiện tại của phó viện trưởng, họ chắc chắn sẽ rất cảm động. Có lẽ họ sẽ xúc động mà chạy đến Vũ Nhạc Tinh cùng phó viện trưởng Đường Khải Xuyên xây dựng Vũ Nhạc Tinh.
Thiệu Dã vừa gửi ảnh vừa cảm thán, quyền hạn của hoàng hậu thật cao, diễn đàn nào cũng vào được. Chờ có thời gian rảnh, cậu phải xem thử đám người này có nói xấu gì mình sau lưng không, hừ.
Đường Khải Xuyên không muốn để đồng nghiệp thấy mình trong bộ dạng mộc mạc này chút nào, nhưng bệ hạ đang ở bên cạnh nhìn, anh ta có thể làm gì được!
Sau khi Thiệu Dã chế giễu Đường Khải Xuyên xong, Bùi Quan Độ mới bước tới, hỏi thăm tình hình phát triển tiếp theo của Vũ Nhạc Tinh. Đường Khải Xuyên đã dẫn các nhà nghiên cứu kiểm tra đất đai của Vũ Nhạc Tinh từ lâu, cho rằng nơi này đặc biệt thích hợp trồng khoai môn Tênia. Loại khoai môn này mềm dẻo ngọt ngào, vị mịn màng, còn có vị ngọt hậu đặc biệt. Họ đang tìm cách mở rộng thị trường tiêu thụ cho khoai môn.
Có gì mà phải nghĩ chứ? Thiệu Dã thông minh phát biểu: “Bệ hạ, khoai môn to này ngon như vậy, hay là để phó viện trưởng Đường phát trực tiếp bán hàng đi. Với năng lực của phó viện trưởng, chắc chắn sẽ bán rất chạy.”
Đường Khải Xuyên: “…”
Anh ta đã đến xây dựng Vũ Nhạc Tinh rồi, bây giờ còn phải chuyển nghề làm streamer sao?
Có cần thiết vậy không! Có cần thiết vậy không!
Tất nhiên là cần thiết rồi. Năm đó ngay cả hoàng hậu tương lai như cậu còn bị Đường Khải Xuyên ép buộc đến Neverland l*m t*nh nguyện viên, Đường Khải Xuyên làm streamer bán hàng thì sao? Cũng là đóng góp cho Vũ Nhạc Tinh mà!
Nhưng vì nhờ vào Neverland, cậu mới có thể sớm gặp lại bệ hạ, Thiệu Dã cho phép phó viện trưởng tìm một người hợp tác cùng phát trực tiếp. Cậu thấy người anh em luôn đi theo Đường Khải Xuyên rất được đó, phó viện trưởng cân nhắc nhé.
Bùi Quan Độ hoàn toàn không có ý kiến gì về ý tưởng của Thiệu Dã, y hỏi Đường Khải Xuyên: “Phó viện trưởng Đường thấy đề nghị của hoàng hậu thế nào?”
Đường Khải Xuyên có thể nói gì chứ, anh ta có thể nói không sao?
Ban đầu Thiệu Dã định gặp Đường Khải Xuyên xong sẽ cùng bệ hạ trở về đế quốc, nhưng có lẽ do đã rèn luyện được kỹ năng đào khoai tây ở Neverland, thấy họ đào khoai tây ở đó, cậu không nhịn được mà ở lại thêm hai ngày, cùng người dân đào khoai.
Bùi Quan Độ đều chiều theo ý cậu, thậm chí còn cùng cậu đào hai củ. Nhưng Thiệu Dã biết y hơi mắc chứng sạch sẽ, nên đã đẩy y sang một bên.
Buổi tối, khi Bùi Quan Độ chuẩn bị “công việc” cho Thiệu Dã, Thiệu Dã vừa đào khoai tây hai ngày chợt nghĩ, bệ hạ đây có tính là khai hoang lập nghiệp không nhỉ?
Cậu cạn lời với trò đùa của mình, sao mình càng ngày càng bậy bạ thế này.
Cậu đưa tay che mặt, như vậy không tốt, thật sự không tốt mà.
