Anh hùng cứu mỹ nhân quả nhiên là cách kéo gần khoảng cách hiệu quả! Thiệu Dã có vẻ không ngờ Bùi Quan Độ lại đồng ý dễ dàng như vậy, cậu chớp chớp mắt, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, để lộ hai hàm răng trắng bóng.
Bùi Quan Độ lại đưa mắt quan sát khuôn mặt của cậu thanh niên trước mặt, tóc húi cua ngắn gọn, lông mày rậm, đôi mắt đen sáng lấp lánh, sống mũi cao, đôi môi đầy đặn.
Bùi Quan Độ vốn không mấy quan tâm đến ngoại hình người khác, nhưng theo tiêu chuẩn thẩm mỹ chung thì chàng trai này chắc chắn là kiểu đẹp trai sáng sủa, tràn đầy sức sống. Có điều, mắt cậu hơi tròn, đuôi mắt còn hơi cụp xuống, nên đôi khi lại toát ra vẻ hơi ngốc.
“Cậu đứng dậy được không? Có cần tôi đỡ một tay không?” Bùi Quan Độ nhìn xuống, dịu dàng hỏi. Nhưng y chỉ hỏi thôi chứ không hề có ý định chìa tay ra giúp.
Dù vậy, Thiệu Dã cũng chẳng để ý. Cậu lắc đầu, tự mình đứng dậy, rồi giới thiệu: “Tôi là Thiệu Dã.”
“Odren.” Bùi Quan Độ đáp.
Odren?
Vừa nghe đã biết là tên giả. Nhưng thôi, chắc công việc của y cũng chẳng tiện để lộ danh tính thật, Thiệu Dã tỏ vẻ hiểu chuyện, không vạch trần.
Bùi Quan Độ nhìn bộ dạng tôi đã nhìn thấu mọi chuyện của cậu, đột nhiên cảm thấy buồn cười, liền hỏi: “Tôi có gặp cậu ở đâu trước đây chưa?”
Thiệu Dã giật mình, lập tức căng thẳng. Cậu mím môi, mắt nhìn chằm chằm vào cành cây trên đầu, đáp: “Chắc là không đâu, tôi mới tới đây phát tờ rơi lần đầu mà.”
“Vậy à?” Bùi Quan Độ rõ ràng không tin. Y nheo mắt, chậm rãi nói: “Dạo trước tôi gặp một người ở cổng, hắn nói hai ngày tiền lãi đã ba tỷ, còn phải đi diện kiến Bệ hạ. Tôi thấy bóng lưng của hắn có hơi giống cậu.”
“Ha ha…” Thiệu Dã cười gượng che đi sự lúng túng, rồi nhanh trí đáp: “Bóng lưng giống nhau là chuyện thường mà! Nếu tôi có ba tỷ, còn đi phát tờ rơi ở đây làm gì?”
“Nghe cũng có lý.” Bùi Quan Độ gật đầu.
Thiệu Dã hắng giọng, rồi đột nhiên gọi: “Ao ao—”
Bùi Quan Độ: “?”
Y đơ mất hai giây, rồi mới nhận ra Thiệu Dã đang gọi mình. Nhẹ nhàng nhắc nhở: “Odren.”
“À! Anh Odren.” Thiệu Dã lẩm nhẩm tên giả của đối phương vài lần trong đầu, sau đó chỉ vào tập tờ rơi trong tay Bùi Quan Độ, đầy mong chờ hỏi: “Anh có hứng thú với những dự án này không?”
Bùi Quan Độ nở nụ cười, trong đó có cả sự áy náy, rồi lắc đầu từ chối thẳng thừng: “Xin lỗi, không hứng thú.”
Ba dự án lớn thế mà không hứng thú cái nào luôn á? Nổ đâu mà chẳng là nổ, vào chiến trường mô phỏng thì nổ cho đã tay mà còn không phải bóc lịch nữa!
Thiệu Dã vẫn giữ tinh thần làm việc nghiêm túc, tiếp tục hỏi: “Thế anh có hứng thú với chơi Đấu Địa Chủ không?”
Bùi Quan Độ lắc đầu: “Không chơi.”
Toang. Lại loại trừ thêm một phương án vô hại nữa.
Vậy rốt cuộc y muốn nổ cái gì? Thiệu Dã biết quá ít về Odren, muốn tra cũng không có thông tin gì mà tra. Cậu thở dài trong lòng, đúng lúc này lại nghe Bùi Quan Độ hỏi: “Cậu có bị thương không? Cởi bộ đồ thú bông ra xem kỹ một chút đi.”
“Chắc là không có.” Thiệu Dã vừa nói, vừa xoa xoa đầu, “Chỉ hơi chóng mặt tí thôi, nhưng chắc không sao đâu.”
Bùi Quan Độ hơi cong khóe môi, biểu cảm có vẻ còn dịu dàng hơn lúc nãy. Y nhìn Thiệu Dã, chậm rãi nói: “Vào trong đi, tôi bảo quản gia kiểm tra não cho cậu.”
“…Quản gia?” Thiệu Dã ngẩng đầu, mơ màng hỏi.
Bùi Quan Độ bình tĩnh đáp: “Robot quản gia, có chức năng y tế.”
Thiệu Dã mới chỉ thấy loại robot này trên quảng cáo, nhìn cái giá dài lê thê đầy số 0 phía sau là biết ngay cả kiếp sau cũng không mua nổi. Bạn Odren không chịu tiết lộ danh tính này giàu tới mức này rồi, vậy mà vẫn nghĩ quẩn muốn ném bom làm cái gì không biết?!
Thiệu Dã tháo hẳn bộ đồ thú bông nóng nực, để lộ áo thun trắng in hình một chú mèo nhỏ và chiếc quần short xanh, làm lộ ra đôi chân dài, săn chắc.
Bùi Quan Độ lại đánh giá cậu từ đầu đến chân thêm lần nữa, rồi quay người đi vào biệt thự. Thiệu Dã lập tức lẽo đẽo theo sau.
Lúc còn làm vệ sĩ cho giới nhà giàu, Thiệu Dã đã từng ra vào không ít biệt thự sang trọng, nhưng đơn giản như thế này thì là lần đầu tiên cậu thấy, màu sắc đơn điệu, đồ nội thất cũng chỉ có vài món lưa thưa, trông chẳng khác gì căn hộ mới mua chưa kịp decor.
Một suy đoán lướt qua trong đầu Thiệu Dã, có khi đây không phải nhà thật của anh bạn Odren này.
Robot quản gia mang bộ đồ thú bông của cậu đi giặt, sau đó mời cậu vào phòng y tế trên tầng hai. Thiệu Dã nằm lên giường, xung quanh là hàng loạt thiết bị y tế phát ra tiếng “tít tít” không ngừng. Cậu mở to đôi mắt đen nhánh, cảnh giác nhìn Bùi Quan Độ đang đứng trước cửa, chỉ sợ y bấm nhầm nút nào đó là cậu banh đầu ngay tại chỗ.
… Ơ, không nổ.
Hề hề.
Không lâu sau, kết quả kiểm tra được công bố, mọi thứ hoàn toàn bình thường. Thiệu Dã thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa thì vỗ tay ăn mừng.
Bùi Quan Độ dẫn cậu xuống phòng khách, bảo quản gia chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ cho cậu. Nhưng hình như robot quản gia cạn pin mất rồi, đứng im bất động. Bùi Quan Độ lịch sự xin lỗi, bảo cậu chờ một chút, rồi dắt robot đi sạc điện.
Thế là trong căn phòng khách rộng đến mức chứa được cả một đội bóng này, giờ chỉ còn lại mỗi mình Thiệu Dã. Cậu ngáp một cái, có chút buồn chán, bèn bắt đầu quan sát xung quanh.
Sofa, bàn trà, kệ sách, ngoài ba thứ này ra thì chẳng có món nội thất nào khác.
Thiệu Dã ngồi trên sofa, mắt lướt qua giá sách đối diện, tò mò muốn xem có cuốn nào trong đống sách cậu tặng không.
《Làm Thế Nào Để Tạo Ra Một Cuộc Chiến Hoành Tráng》, 《Mỹ Học Của Sự Nổ Tung》
《Tôi Đã Đập Vỡ 249 Chiếc Đầu Đẹp Đẽ—Lời Tự Thuật Của Một Kẻ Giết Người Lúc Hấp Hối》
《Cái Chết Hoành Tráng》, 《Đừng Khóc Trong Tiếng Nổ》, 《Thưa Quý Khách, Xin Hãy Lựa Chọn Cách Chết Của Mình》
…Cái gì đây trời?!
Ngoài trời nắng đẹp, mùa hè sắp đến, thế mà Thiệu Dã vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.
…Nhưng cũng chưa chắc đã nói lên điều gì. Cậu nhớ có lần rảnh rỗi đọc mấy cuốn kiểu “Ba Câu Nói Khiến Sếp Tăng Lương 180 Triệu” hay “Trượt Đại Học Xong Tôi Livestream Kiếm Tỷ Đô”, mà giờ có thấy mình thành tỷ phú đâu?!
Bình tĩnh! Bình tĩnh nào Thiệu Dã!
Cậu tự trấn an bản thân, rồi lấy một chiếc tai nghe từ trong túi áo ra, nhét vào tai, ổn áp ngay lập tức!
Định bụng đi rót ly nước uống, nhưng ngay lúc ấy, cậu chợt để ý trên bàn trà phía trước có ba tập tài liệu, một trong số đó đang mở ra.
Odren đặt công khai thế này, chắc mình xem cũng không sao đâu nhỉ?
《Kế Hoạch Đánh Bom Herael》
Thiệu Dã: “!!!”
《Kế Hoạch Đánh Bom Beradmu》
Thiệu Dã: “!!!”
Tập tài liệu cuối cùng đang mở, nên cậu không thấy ngay tiêu đề. Liếc thêm hai dòng, cậu phát hiện đây là bản ghi chép giải phẫu, phía dưới còn có một dòng ghi chú vừa được viết thêm:
“Cần một nam giới trưởng thành làm đối tượng giải phẫu, cao từ 1m85-1m90, cân nặng trong khoảng 85-95kg.”
Thiệu Dã nuốt khan. Tác giả cũng tốt bụng ghê, không yêu cầu phải có mắt đen hay da màu lúa mạch nữa kìa.
Đúng lúc này, giọng Bùi Quan Độ vang lên từ cửa: “Xin lỗi nhé, để cậu đợi lâu rồi.”
“Không, không có đâu!” Thiệu Dã cười gượng, đặt ly nước xuống rồi đứng phắt dậy, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Bùi Quan Độ đang từng bước tiến lại gần.
“Sao không ngồi đi?” Bùi Quan Độ vừa cười vừa hỏi.
Thiệu Dã lặng lẽ lùi hai bước, nói đầy nghiêm túc: “Tôi thấy đứng thoải mái hơn.”
Bùi Quan Độ khẽ gật đầu, liếc qua tập tài liệu trên bàn trà, rồi thản nhiên hỏi: “Cậu nhìn thấy rồi à?”
“Không có! Không có đâu!” Thiệu Dã lắc đầu như trống bỏi, mặt vô tội hết mức có thể.
Bùi Quan Độ nhếch môi cười, câu nói tiếp theo khiến Thiệu Dã lạnh cả sống lưng: “Nhưng lúc nãy tôi đứng ngoài cửa, thấy cậu đang nhìn nó mà?”
…Y đến từ lúc nào vậy trời?! Sao mình không nghe thấy gì hết?!
Thiệu Dã cực kỳ hối hận vì đã đeo tai nghe, miệng lắp bắp: “Tôi… tôi không biết chữ! Tôi đâu có hiểu đây là cái gì đâu!”
Nói xong, cậu chột dạ gãi đầu, rồi chuyển chủ đề lấp l**m: “Mà dạo này tôi ăn nhiều quá, hình như tăng cân rồi đấy.”
Bùi Quan Độ: “……”
…Không ai trong tổ chức dạy cậu cách nói dối cho ra hồn à?!
Bùi Quan Độ bật cười, ánh mắt rơi xuống chiếc tai nghe bên tai trái của Thiệu Dã, tò mò hỏi: “Cậu đang nghe gì đấy?”
Thiệu Dã lập tức tháo tai nghe, vặn lớn âm lượng. Từ bộ xử lý quang não trong túi cậu, giọng nói trầm ấm, uy nghiêm của một người đàn ông vang lên: “Điều thứ mười ba: Tuyệt đối trung thành với bệ hạ, không được che giấu bất kỳ điều gì. Điều thứ mười bốn: Bất kể thời gian, địa điểm hay hoàn cảnh nào, đều phải đặt bệ hạ lên hàng đầu, bảo vệ an toàn cho ngài bằng mọi giá. Điều thứ mười lăm…”
Bùi Quan Độ im lặng một lúc, rồi hỏi: “Quy tắc của Cận vệ quân?”
Thiệu Dã gật đầu chắc nịch, nghe thấy giọng nói vang vọng khắp phòng khách, cậu cảm thấy bình tĩnh hơn hẳn. Mình mạnh như thế này, đánh đấm giỏi như thế này, nếu chút tình huống nhỏ xíu này mà còn không xử lý được, thì sau này còn mặt mũi nào làm cận vệ cho bệ hạ nữa?!
…Bùi Quan Độ đột nhiên rất muốn mở đầu Thiệu Dã ra xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì.
“Học cái này làm gì vậy?” Y hỏi.
Thiệu Dã: “Ờ…”
“Không thể nói à?” Bùi Quan Độ hỏi tiếp.
Thiệu Dã lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Bùi Quan Độ cũng không ép cậu trả lời. Y thản nhiên ngồi xuống sofa, nhặt ba tập tài liệu trên bàn lên, ngước mắt nhìn Thiệu Dã, rồi chậm rãi hỏi: “Cậu có thích đánh bom và giết chóc không?”
Thiệu Dã lắc đầu nguầy nguậy, ai lại thích mấy thứ đó chứ?!
“Tôi thì rất thích.” Bùi Quan Độ mỉm cười.
Thiệu Dã: “……”
Bùi Quan Độ cầm một tập tài liệu lên, bình thản hỏi tiếp: “Cậu nghĩ thành phố nào nên bị đánh bom trước? Hay là nên nổ cả hai cùng lúc?”
Thiệu Dã: !!!
Đương nhiên là đừng có đánh bom thành phố nào hết á!!!
“Belladmo đông dân hơn một chút, nếu nổ ở đó thì hiệu quả sẽ tốt hơn nhỉ?”
Thiệu Dã hạ giọng đề xuất: “Anh Odren, anh thực sự không muốn thử chuyến du lịch một ngày tại chiến trường mô phỏng Rossi sao? Trải nghiệm cực chân thực luôn đấy ạ!”
“Đánh bom mô phỏng có gì thú vị đâu?” Bùi Quan Độ thản nhiên nói, rồi đột nhiên rút ra một lưỡi dao mỏng sắc bén từ đâu đó. Lưỡi dao bạc lấp lánh xoay nhẹ giữa những ngón tay thon dài, trắng nõn của y, sau đó y ngước mắt nhìn Thiệu Dã, cười nhẹ: “Nhân tiện, có chuyện này tôi cần cậu giúp một tay. Gần đây tôi cực kỳ say mê giải phẫu học. Tôi rất muốn biết một người đàn ông cao 186cm, nặng 91kg sẽ có bao nhiêu cơ bắp.”
Cái đó thì con robot y tế của anh kiểm tra là ra ngay chứ gì?!
“Ờm…” Thiệu Dã không hẳn là sợ, nhưng cảm giác rằng kế hoạch của mình cần phải điều chỉnh ngay lập tức. Cậu nặn ra một nụ cười, gật gật đầu rồi nói: “Anh Odren, tôi nhớ ra tôi còn chút việc! Tôi đi trước đây!”
Nói xong, không chờ phản ứng, cậu quay phắt người rồi chạy thẳng ra khỏi phòng khách.
Bùi Quan Độ nghiêng đầu, nhìn theo bóng lưng vội vàng bỏ chạy của Thiệu Dã, ánh mắt đầy suy tư.
Gan nhỏ vậy mà cũng dám đi làm sát thủ à?
Y tiện tay ném tập tài liệu và con dao lên bàn trà, chuẩn bị rời đi, nhưng khóe mắt chợt liếc thấy một tờ giấy hồng rơi lại trên ghế sofa.
Y nhặt lên xem, một tờ rơi của Nhà hát lớn Talos, quảng bá vở kịch về chiến tranh và tình yêu. Bùi Quan Độ lướt qua phần nội dung, rồi lật mặt sau, và ngay lập tức hiểu tại sao Thiệu Dã không đưa tờ rơi này cho y.
Buổi diễn này chỉ nhận khán giả là các cặp đôi.
Bùi Quan Độ đặt tờ rơi xuống, nhớ lại dáng vẻ căng thẳng muốn bỏ chạy của Thiệu Dã ban nãy, bất giác bật cười khe khẽ.
Thiệu Dã chạy bán sống bán chết ra khỏi nhà Bùi Quan Độ, lên chiếc xe năng lượng, rồi đột nhiên sực nhớ ra bộ đồ thú bông của mình vẫn còn ở đó!
Cậu xoa mặt một cái, rồi nhíu mày, Odren thực sự muốn đánh bom hai thành phố đó sao?
Không dám chậm trễ, Thiệu Dã liên lạc ngay với trợ lý, kể lại toàn bộ những gì vừa phát hiện ở nhà Odren.
Khi nhận được tin nhắn, trợ lý sốc đến đứng hình. Không phải vì nghe tin Odren định đánh bom, mà là hầu hết thành viên của Hắc Đào đều tập trung tại hai thành phố này!
Tổ chức đã nghi ngờ từ lâu rằng Đế quốc sớm muộn gì cũng sẽ ra tay, nên đã có sự chuẩn bị trước.
Trợ lý sốc là vì Thiệu Dã vậy mà còn vào được tận nhà Odren?! Cậu ta đúng là bị xem thường quá rồi! Nếu đã có bản lĩnh này, thì phải tận dụng triệt để chứ! Trợ lý trầm ngâm suy nghĩ, rồi gửi ngay một tin nhắn cho Thiệu Dã.
【Bạn học Thiệu Dã, tổ chức của chúng ta đã bước vào thời khắc nguy hiểm nhất trong lịch sử. Hiện tại, chúng tôi rất cần sự giúp đỡ của cậu.】
Thiệu Dã: “?”
Gì cơ? Odren mạnh đến mức cả Đế quốc cũng bó tay chịu trận á?
Thôi, thôi, dừng ngay cái suy nghĩ nguy hiểm này lại!
Lại có một tin nhắn gửi tới: 【Tình hình cấp bách, tổ chức mong cậu hãy hành động ngay. Cậu giành thêm một giây, là có thể cứu thêm một mạng người.】
Mình quan trọng đến mức đó luôn sao? Vậy tức là tương lai của Đế quốc đang nằm trong tay mình rồi?!
Thiệu Dã muốn thú thật rằng mình đã ra tay hôm nay, nhưng thất bại. Nhưng nghĩ lại, chẳng cần thiết, cậu động tay trả lời một chữ: “Đã nhận.”
Trợ lý cảm động tột độ, lập tức gửi cho cậu một bộ tài liệu học tập hơn trăm G, toàn bộ đều là tinh hoa tích lũy hàng chục năm của Hắc Đào.
Nếu Thiệu Dã nghiên cứu kỹ, thì thi vào Cận Vệ Quân chắc chắn không thành vấn đề. Chỉ là chắc cậu không còn cơ hội nữa. Dù thành công hay thất bại đều không có cơ hội nữa.
Nhận tài liệu xong, Thiệu Dã thở dài, lẽ ra phải vui mới đúng, sao lại thấy lo thế này? Thực sự sẽ có vụ đánh bom sao?! Thế này thì học hành cái nỗi gì!
Vì Đế quốc, vì Bệ hạ, Thiệu Dã quyết định xin nghỉ phép hai ngày, tìm hiểu xem rốt cuộc Odren định làm gì.
Lý do đi gặp Odren cũng nghĩ sẵn rồi, lấy lại bộ đồ thú bông. Còn phải làm gì tiếp theo đây? Cần thêm một “Kế hoạch số 3”.
