Chẳng bao lâu sau, nhân viên phục vụ đã mang thêm cho Thiệu Dã một ly nước lọc tinh khiết. Cậu cầm chặt cốc nước, dựng thẳng hai tai lên, ra sức lắng nghe để moi thêm thông tin hữu ích.
Nhưng đáng tiếc là người đàn ông kia không nói thêm một chữ nào nữa.
Rốt cuộc y định cho nổ cái gì chứ!?
Một lúc sau, Bùi Quan Độ ăn xong, đứng dậy rời khỏi nhà hàng. Thiệu Dã vội vàng nốc cạn ly nước, lặng lẽ bám theo sau.
Ban đêm ở Đế Đô vô cùng náo nhiệt, đèn đuốc rực rỡ như một dải ngân hà tráng lệ giữa lòng thành phố. Những tấm biển quảng cáo lơ lửng trên không liên tục đổi màu, phản chiếu lên gương mặt trắng nõn của người đàn ông. Từ vị trí này nhìn về hướng đông bắc, có thể thấy tòa tháp trắng cao chót vót trong hoàng cung.
Thiệu Dã nấp sau thùng rác, tò mò ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của Bùi Quan Độ, rồi bất giác há hốc miệng.
“Ối trời má ơi! Đừng nói là y định cho nổ hoàng cung nhé?!”
Bùi Quan Độ thu lại ánh nhìn, khẽ liếc về phía chiếc thùng rác dưới cột đèn đường. Một thanh niên to đùng như thế, dù có cố gắng thu mình nhỏ lại thì vẫn không thể giấu hết người được. Cái đầu lông xù của cậu cứ cách một lát lại thò ra nhìn trộm, thấy y chưa đi xa thì lập tức co rụt lại như một con chuột nhỏ, trông cực kỳ không thông minh.
Hay là lần sau đi đâu, cậu ta cứ mang theo hẳn một cái thùng rác cỡ lớn đi cho tiện nhỉ?
Khóe môi Bùi Quan Độ hơi cong lên một cách khó nhận ra. Y bước lên phi xa, lao thẳng về phía hoàng cung.
Thiệu Dã chỉ có thể tiếp tục ngồi xổm sau thùng rác, trơ mắt nhìn phi xa biến mất ngay trước mặt mình.
Hướng đó… y muốn cho nổ hoàng cung thật sao?!
Cậu lập tức móc quang não ra, nhắn tin cho trợ lý nhỏ.
【Hình như y đang đến hoàng cung, mọi người cẩn thận chút đi.】
Trợ lý nhỏ nhận được tin nhắn của Thiệu Dã thì hơi ngớ người. Người kia đến hoàng cung không phải là chuyện quá bình thường sao?
【Sao thế? Cậu nghe ngóng được tin gì rồi à?】
Thiệu Dã chỉ nghe được mỗi câu “Cho nổ hết đi”, còn nguyên nhân hay bối cảnh thế nào thì hoàn toàn không biết. Cậu muốn báo cho hoàng cung để nâng cao cảnh giác, nhưng lại sợ mình vu oan cho người tốt. Dù sao thì… nhìn kiểu gì, người đàn ông kia cũng không giống tội phạm.
Cậu chỉnh sửa tin nhắn tới lui, xóa xóa gõ gõ một hồi, rốt cuộc cũng tìm được cách diễn đạt ưng ý. Sau đó, cậu gửi tin nhắn đã biên tập kỹ càng cho trợ lý nhỏ.
【Dù sao thì mọi người cũng nhắc hoàng cung chú ý chút đi.】
Trợ lý nhỏ ngạc nhiên nhìn tin nhắn của Thiệu Dã. Trong hoàng cung đúng là có người của tổ chức Hắc Đào bọn họ, thế mà Thiệu Dã cũng đoán trúng được điểm này, đúng là ngoài sức tưởng tượng. Chẳng lẽ IQ của cậu ta không phải chỉ dừng ở mức 80 điểm mô phỏng thôi sao?
【OK, tôi sẽ báo lại nguyên văn lời cậu. Nếu thực sự có chuyện xảy ra, cậu chính là đại công thần của chúng ta!】
Mắt Thiệu Dã sáng rực lên. Vậy có khi nào cậu sẽ trở thành Đội trưởng Cận vệ không nhỉ? Hehe.
Trợ lý nhỏ gửi tin của Thiệu Dã lên cấp trên, sau đó quay lại tiếp tục dụ dỗ cậu ta.
【Nhưng mà cậu theo dõi y bao nhiêu ngày nay rồi, chắc cũng có suy nghĩ gì chứ?】
Khéo ghê! Vừa nãy Thiệu Dã cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi.
【Tôi đã có kế hoạch sơ bộ rồi, mai sẽ ra tay. Đừng lo, kế hoạch số 1 không thành thì còn kế hoạch số 2.】
Trợ lý nhỏ vô cùng phấn khởi. IQ của Thiệu Dã đúng là đã có tiến bộ! Cậu ta thậm chí còn biết chuẩn bị cả kế hoạch dự phòng nữa kìa!
【Tốt lắm! Cẩn thận an toàn, nếu như thì tổ chức sẽ mãi ghi nhớ cậu!】
Nếu như cái gì cơ? Nói cho rõ đi chứ! Cái kiểu thần thần bí bí này dễ làm người ta nghĩ nhiều lắm đó nha!
Thiệu Dã gửi lại cho trợ lý nhỏ một tin nhắn ba chữ in đậm, gạch chân, tô đỏ:
【Vì đế chế!】
Trợ lý nhỏ hài lòng gật đầu. Trong đợt tuyển thành viên năm nay, Thiệu Dã là người có giác ngộ cao nhất. So với cậu ta, thậm chí nhiều đồng đội trong tổ chức còn thua xa, đúng là nhân tài hiếm có, đáng được bồi dưỡng trọng điểm!
Thiệu Dã về đến nhà, chợp mắt một lát trong tiếng ru ngủ thôi miên của ông giáo sư già, rồi bật dậy làm đề thi ngay. Hôm nay cậu vừa làm xong bài thi mô phỏng, điểm số rớt xuống còn tám mươi tám. Con số thì may mắn đấy, nhưng có may mắn thôi thì có ích gì chứ!
Thiệu Dã buồn bã thở dài. Làm sao lại tụt điểm thế này?! Thế này là không được rồi, ngày mai tuyệt đối không ăn pudding xoài nữa!
Cả đêm cậu ngủ chẳng yên, lúc thì mơ thấy một thành phố băng giá tuyết phủ trắng xóa, lúc lại thấy hoàng cung chìm trong biển lửa. Trong giấc mơ, cậu đứng trước tòa tháp trắng cao vút đang sụp đổ, dứt khoát ném hết đống bài thi dưới chín mươi điểm vào ngọn lửa. Sướng!
Trong khi đó, hoàng cung về đêm yên tĩnh lạ thường. Chỉ có vài tiếng côn trùng rả rích từ các bụi hoa.
Đám thành viên của Hắc Đào đã ẩn nấp trong hoàng cung từ trước khi Bùi Quan Độ lên ngôi, nay lần đầu tiên nhận được tin cảnh báo “ấm áp” từ tổ chức. Thế là bọn họ liền len lén ló đầu ra thăm dò xem tối qua có chuyện gì…
…Rồi lập tức bị cận vệ quân tóm gọn.
Bùi Quan Độ biết trong cung có nội gián của Hắc Đào từ lâu, nhưng xưa nay không mấy quan tâm. Y không ngờ chỉ vì lỡ buột miệng trong bữa tối, mà lại khiến cả đám gián điệp tự mình chui đầu vào rọ như vậy.
Cả tổ chức này IQ có vẻ không cao lắm. Không lạ gì khi lại thuê phải tên sát thủ ngốc nghếch kia.
Bùi Quan Độ giơ tay, hất hết quân cờ đen trên bàn cờ vào thùng rác.
Lúc nhìn vào thùng rác, y bỗng thoáng nhớ đến ai đó. Khóe môi hơi nhếch lên một đường cong mơ hồ, rồi y đứng dậy trở về tẩm cung.
Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra, việc đầu tiên Thiệu Dã làm không phải đánh răng, không phải rửa mặt, mà là cầm ngay quang não lên lướt tin tức!
Cậu lướt hết các trang web lớn nhỏ, đọc đến mỏi cả mắt, cuối cùng cũng xác nhận rằng chẳng có vụ nổ nào xảy ra. Lúc này, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi vào diễn đàn, Thiệu Dã lập tức thấy tin tức HOT: “Bắt giữ hai thành viên của tổ chức kh*ng b* đột nhập hoàng cung”. Hiện tại bọn họ đã bị áp giải đến Viện Giám Sát.
Thiệu Dã nhìn chằm chằm dòng tin tức này, tim tự dưng hẫng một nhịp.
Không lẽ trong số đó có cả y?
Cảm xúc trong lòng cậu lúc này rối tung rối mù, không biết nên diễn tả thế nào. Cầm quang não đờ ra một lúc lâu, cuối cùng chỉ biết thở dài, trích dẫn một câu thành ngữ vừa học được: “Người xinh đẹp như thế, cớ sao lại làm giặc?”
Nhưng cũng chưa chắc y là giặc thật… Có khi chỉ là cậu nghĩ nhiều thôi. Dù sao thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến mình.
Nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác, tin tức này cũng chứng minh rằng trợ lý nhỏ đã thực sự truyền lời của cậu lên cấp trên!
Vậy là họ sẽ nhớ đến công lao của cậu chứ?!
Nghĩ tới đây, cảm xúc ủ ê ban nãy của Thiệu Dã lập tức bay sạch.
Trợ lý nhỏ nhắn tin tới, cảm ơn Thiệu Dã đã cảnh báo, dù lời cảnh báo của cậu cũng chẳng giúp ích gì mấy. Tổ chức nghi ngờ rằng cung điện đã nhắm đến hai người kia từ trước rồi.
Nhưng dù sao đi nữa, ấn tượng của tổ chức về Thiệu Dã cũng đã thay đổi hẳn. Trước đây, bọn họ chỉ coi cậu như một vật tiêu hao, nhưng bây giờ…
Họ thấy cậu là một viên ngọc thô, chỉ cần mài giũa tốt, tương lai ắt có đại dụng!
【Hay là tạm thời cậu đừng theo dõi hắn nữa? Lo ôn thi quan trọng hơn.】
Thiệu Dã vừa nhìn thấy tin nhắn liền vỡ lẽ, hóa ra người bị bắt không phải là y! Như thể một tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, cậu phấn khởi đáp lại ngay.
【Đừng lo, tôi có kế hoạch cả rồi! Học hành vẫn là ưu tiên hàng đầu!】
Nhìn tin nhắn này, trợ lý nhỏ chỉ biết thở dài trong lòng.
Hắn lo không phải chuyện thi cử của Thiệu Dã, mà là cái mạng nhỏ của cậu ta! Nhưng thấy một đồng đội hăng hái nhận nhiệm vụ như vậy, hắn cũng không tiện cản mãi.
Hoàn thành hết kế hoạch học tập buổi sáng, Thiệu Dã khoác lên vai một cái balo bự chảng, leo lên xe tiết kiệm năng lượng, chạy thẳng đến Vịnh Tinh Quang. Đến nơi, cậu thấy cửa phòng của người đàn ông kia đóng chặt, chắc vẫn chưa về.
Thiệu Dã đeo một chiếc mặt nạ Hiệp Sĩ Thỏ, nhìn trái ngó phải, xác nhận xung quanh không có ai, liền đặt cái balo xuống trước cửa, sau đó quay đầu bỏ chạy!
…À nhưng mà cậu cũng không chạy xa.
Thiệu Dã núp vào bụi hoa ven đường, lén lút quan sát tình hình. Đúng lúc này, một con robot quét dọn chạy tới, định vứt luôn cái balo của cậu vào thùng rác! Thiệu Dã tá hỏa nhào ra, lập tức cãi nhau một trận với con robot.
Cậu không biết người đàn ông kia bao giờ mới về, bèn ngồi xuống dưới gốc cây gần đó, mở quang não ra. Dù sao thì, là một lính cận vệ dự bị ưu tú, cậu không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội học tập nào!
Đến tận buổi trưa, Bùi Quan Độ mới từ hoàng cung trở về Vịnh Tinh Quang. Y không về một mình mà còn đi cùng lão viện trưởng của Viện Giám Sát, đến để bàn bạc kế hoạch xử lý tổ chức kh*ng b* Hắc Đào.
Khi biết Hắc Đào đã lén cắm rễ trong hoàng cung từ nhiều năm trước, lão viện trưởng tức giận đến nổ đom đóm mắt. Lão cảm thấy các phương án trước đây quá nhân từ, gặp loại kh*ng b* vô nhân tính thế này thì cứ dùng hạm đội không gian bắn pháo thẳng vào tổng bộ của bọn chúng, diệt sạch, không để sót một tên!
Nhưng bệ hạ nhân từ, cho rằng có thể có người bị dụ dỗ nhất thời, chưa chắc đáng tội chết. Tội phải phán theo hành vi, chứ không thể vơ đũa cả nắm. Vậy nên trước mắt, chỉ được phép ném bom phá hủy kho vũ khí của Hắc Đào mà thôi.
Vừa xuống xe, lão viện trưởng liền thấy một cái balo đen đặt trước cửa.
Lão giật mình quay sang Bùi Quan Độ, nghiêm túc hỏi: “Bệ hạ, đây là gì?”
Bùi Quan Độ cũng không biết, nhưng y đại khái đoán được ai là người mang đến. Dù sao thì kỹ năng ẩn nấp của cái người đó thực sự quá kém mà.
Cùng lúc đó, Thiệu Dã đã đứng bật dậy, căng thẳng quan sát từng cử động của Bùi Quan Độ.
Cậu đứng quá xa nên không nghe rõ họ nói gì, nhưng lo nhất là y sẽ tiện tay ném luôn cái balo vào thùng rác. Vậy thì cậu phải bỏ tiền ra chuẩn bị lại một phần mới mà mắc lắm á!
Vì dồn sức ôn thi, đã mấy tháng nay cậu không ra ngoài làm việc kiếm thêm, tiền phải tiết kiệm từng đồng!
Thấy người đàn ông để robot quản gia ôm bọc đồ vào biệt thự, Thiệu Dã mới thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ về nhà. Cậu vừa thi được 93 điểm, tối nay có thể tự thưởng thêm một phần pudding xoài!
Vừa bước vào biệt thự, lão viện trưởng thử nhấc cái bọc đồ trong tay robot, thấy nó khá nặng, chắc phải đến mười ký, lập tức nheo mắt đầy cảnh giác. Lẽ nào là bom? Hay là thứ gì nguy hiểm?
“Bệ hạ, cẩn thận!” Cùng lúc lão viện trưởng vừa dứt lời, robot quản gia đã nhận lệnh của Bùi Quan Độ và ngay lập tức mở gói hàng ra.
Bệ hạ cũng liều lĩnh quá rồi! Dù máy quét không phát hiện ra chất nguy hiểm thì ít nhất cũng phải bảo robot mở cách xa mười mét chứ! Lão viện trưởng tuổi già sức yếu, không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng lao lên che chắn trước mặt Bùi Quan Độ.
Nhưng trong gói đồ không có khí độc, cũng chẳng có bom, mà toàn bộ là sách. Robot lần lượt lấy từng cuốn ra, xếp ngay ngắn trước mặt Bùi Quan Độ.
《 Vì sao đế quốc chúng ta hùng mạnh: Những vị quân chủ vĩ đại 》, 《 Toàn tập Vinh Quang Đế Quốc”, 《 Trời phù hộ đế quốc! Bệ hạ vạn tuế! 》, 《 Bồ câu hòa bình trên Tháp Trắng 》, 《 Toàn tập phân tích bộ luật đế quốc 》, 《 Cứu lấy những đứa trẻ 》
Trong đó, cuốn 《 Cứu lấy những đứa trẻ 》 có bìa sách đầy ám ảnh: hình một bé gái rách rưới, thân thể lem luốc, vừa trải qua một vụ nổ. Xung quanh em là thi thể của gia đình, đôi mắt trống rỗng, khuôn mặt vô hồn. Hai tay nhỏ bé giơ lên, không rõ là đang xin đồ ăn, hay là đang cầu mong hòa bình.
Bùi Quan Độ nhìn đống sách, xoa xoa trán, không biết nên nói gì. Y chắc chắn là do cái tên thanh niên kia gửi tới.
Lão viện trưởng cẩn thận kiểm tra từng cuốn, thấy sách vẫn còn mới tinh, giống như vừa được mua từ hiệu sách. Không phát hiện vấn đề gì, lão còn lật từng trang để robot quét lại, xác nhận không có bất kỳ chất độc hại nào.
Nhưng ai lại cả gan gửi sách cho bệ hạ như thế này? Người đó rõ ràng biết thân phận của bệ hạ!
Lão viện trưởng trầm tư một lúc, nghiêm túc quay sang Bùi Quan Độ: “Bệ hạ, thần có thể xem camera giám sát trước cửa không?”
Bùi Quan Độ gật đầu. Robot quản gia lập tức chiếu lại đoạn ghi hình: một thanh niên đeo mặt nạ thỏ để bọc đồ trước cửa.
Lão viện trưởng cau mày, cảm thấy hành vi lén lút này rất khả nghi. Người này không dám để lộ mặt, lại xuất hiện đúng vào lúc bệ hạ liên tục bị ám sát gần đây, cộng thêm chuyện gián điệp Hắc Đào bị bắt tối qua.
Lão viện trưởng nheo mắt đầy cảnh giác, quay sang Bùi Quan Độ, nghiêm nghị tuyên bố: “Bệ hạ, đây chắc chắn là kh*ng b* đang khiêu khích ngài!”
Bùi Quan Độ: “…”
Thiệu Dã đang ở nhà tận hưởng phần pudding xoài mới mua, lòng đầy mãn nguyện. Những cuốn sách hôm nay cậu gửi đi đều được chọn lọc kỹ lưỡng. Cậu hy vọng người đàn ông đó sau khi đọc xong sẽ hiểu, đế quốc rất tốt, bệ hạ rất minh quân, đừng có ném bom lung tung, thế không hay chút nào.
Sau khi lên diễn đàn điểm danh một cái, rồi báo cáo với trợ lý nhỏ rằng mọi chuyện suôn sẻ, Thiệu Dã lại vùi đầu vào biển bài tập vô tận.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, cậu bắt đầu lo lắng lỡ đâu người đàn ông kia bận quá, không có thời gian đọc sách thì sao? Vì thế, nhân lúc thời tiết vẫn chưa quá nóng, Thiệu Dã quyết định triển khai luôn Kế Hoạch Số 2.
Kết quả là, hai ngày sau, khi Bùi Quan Độ quay lại khu nhà ở Tinh Quang Loan, y bắt gặp một con gấu bông khổng lồ đang đứng phát tờ rơi ngay trên phố trước biệt thự mình.
Quá mức lạ lùng.
Bùi Quan Độ đã mua căn biệt thự ở đây bốn, năm năm rồi, chưa bao giờ thấy có người phát tờ rơi ở khu này, càng đừng nói đến việc không bị đuổi đi. Quan sát một hồi, y lờ mờ đoán được, chắc vì tên này chỉ phát tờ rơi cho mỗi mình mình.
“Thưa anh, anh có muốn tìm hiểu về tour một ngày tại chiến trường mô phỏng công viên Rossi không? Bắn đạn thật, bom nổ thỏa thích!”
Bùi Quan Độ: “…”
Thấy y có vẻ không hứng thú, Thiệu Dã lập tức nhét thêm một tờ rơi khác vào tay.
“Buổi tọa đàm của Giáo sư Cát tại Hội Trường Thế Kỷ, thảo luận về cách đối diện với tà niệm trong lòng, anh có quan tâm không ạ?”
Bùi Quan Độ vẫn không nói gì, trông có vẻ cũng chẳng thích lắm. Không sao, Thiệu Dã vẫn còn một danh thiếp của bác sĩ tâm lý, đang định lôi ra thì bất thình lình một kẻ bịt mặt từ bên cạnh lao tới, vung dao chém về phía Bùi Quan Độ!
Thiệu Dã: “!”
Gì vậy trời?! Nhà trong khu này đắt như vậy mà an ninh kém thế à?! Tên thần kinh nào đây?!
Phản xạ theo bản năng, Thiệu Dã giơ tay định giật lấy con dao, nhưng giữa chừng mới nhớ ra, cậu đang mặc bộ đồ gấu bông to cồng kềnh, chắc chắn không giật được! Vì vậy, cậu quay phắt người, tung một cú đá ngang, đạp tên bịt mặt bật ngược ra mấy bước.
A ha! Kungfu Gấu Trúc!
…Hình như không có con mèo nào trong vụ này? Thôi kệ.
Bộ đồ linh vật này vừa nặng vừa nóng, lại hạn chế tầm nhìn, khiến Thiệu Dã không thể phát huy hết sức mạnh. Nhưng dù sao đánh vẫn được, chỉ hơi vất vả thôi.
Bùi Quan Độ lùi một bước, khoanh tay đứng bên cạnh, bình thản quan sát cảnh tượng trước mắt, một con gấu bông khổng lồ đang vật lộn với tên bịt mặt. Nói là đánh đấm ác liệt thì cũng không hẳn, vì cách một lớp bông dày cui, chắc bị đánh cũng không đau lắm.
Đây là nội chiến à?
Hay là…
Con dao trong tay tên bịt mặt bị Thiệu Dã đá văng xuống đất, nhưng chính cậu cũng bị hắn đập đầu vào tường, choáng váng và hơi thiếu oxy. May mà robot an ninh kịp thời xuất hiện lôi tên bịt mặt đi.
Thiệu Dã ngồi bệt xuống đất, tháo phần đầu của bộ đồ gấu bông ra, há miệng th* d*c. Lần sau nhất định không thuê bộ linh vật nào dày thế này nữa! Ngực cậu còn bị con dao rạch trúng một đường, về chắc phải đền tiền rồi.
Cậu kéo khóa bên trong bộ đồ, giải phóng nửa thân trên, cúi đầu kiểm tra xem có chỗ nào hỏng nặng nữa không. Trong tầm mắt, một đôi giày da đen xuất hiện ngay trước mặt.
Động tác của Thiệu Dã khựng lại, từ từ ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải ánh mắt xanh lam sâu thẳm của Bùi Quan Độ.
A, cậu biết ngay là hình như quên mất cái gì đó mà. Giờ mà chạy thì thật sự không chạy nổi nữa rồi.
Nhưng mà, mình vừa mới cứu y cơ mà! Chạy cái gì chứ?! Nghĩ đến đây, Thiệu Dã lập tức vững dạ hơn, ưỡn ngực, ngẩng đầu, tươi cười nhìn Bùi Quan Độ: “À… Chúng ta có thể làm quen không?”
Cậu mặc một chiếc áo T-shirt trắng, ướt đẫm mồ hôi, cổ áo rộng lộ ra lấp ló vòng ngực săn chắc bên trong.
Ồ… mỹ nhân kế à?
Bùi Quan Độ không rõ là do mình bị suy nghĩ kỳ quái này chọc cười, hay đơn giản chỉ thấy cậu nhóc trước mặt thú vị, y khẽ mỉm cười, đáp lại: “Tất nhiên rồi.”
