Thiệu Dã mơ một giấc mơ, trong mơ cậu đi khắp mọi ngóc ngách vực sâu, đều không tìm thấy bóng dáng Eldus, bầu trời tối tăm, cậu một mình đứng trên Đài Than Thở trống rỗng, cảm thấy một trận đau nhức dày đặc theo dòng máu lan từ tim đến toàn thân.
Thiệu Dã ngẩng đầu, nhìn về phương xa, dãy núi đen nhấp nhô dưới bầu trời tối tăm, mặt hồ gần Wingrice tràn ngập sương mù trắng xóa không tan biến suốt mấy trăm năm.
Ở đây không tìm thấy y, vậy tiếp theo mình nên đi đâu tìm y đây?
Thiệu Dã cảm thấy trong lòng trống rỗng, mỗi lần tim đập, đều như kéo căng thần kinh của anh, cơn đau đó không sắc bén, nhưng dường như cứ nhắc nhở cậu rằng, cậu không tìm thấy Eldus nữa rồi.
Sao lại không tìm thấy chứ?
Cậu hít sâu một hơi, tự nhủ trong lòng, không sao đâu, sẽ tìm thấy thôi.
Mình nhất định sẽ tìm thấy y!
Thiệu Dã không nhớ mình đã đi bao lâu, cậu leo qua núi Goodman tuyết bay đầy trời, nhảy xuống Biển Im Lặng mênh mông vô bờ, cưỡi lạc đà chạy trong sa mạc, mặt trời lặn, mặt trăng lại mọc, thoáng chốc, cành lá xanh biếc đã trở nên khô vàng, rụng đầy đất.
Khi Thiệu Dã quay lại vực sâu, Phụ Thần Fanstrol đã chết xuất hiện trước mặt cậu, ông ta nói với Thiệu Dã, vì Eldus tàn nhẫn g**t ch*t người anh của mình là Thần Bầu Trời, nên bị giam cầm dưới đáy sông Minh Hà, đến khi Thần Bầu Trời tiếp theo ra đời, y mới được tự do.
Lúc trước Eldus bị bọn họ giam cầm trên Đài Than Thở, cũng không thấy vị Phụ Thần này đứng ra chủ trì công đạo mà?
Thiệu Dã nhổ một cọng lông chim kền kền bên cạnh, chim kền kền lập tức nhổ nước bọt vào Fanstrol.
Fanstrol tức giận mắng một câu kẻ báng bổ ngu xuẩn, rồi biến mất trước mặt Thiệu Dã.
Thiệu Dã bay nhanh đến sông Minh Hà, cậu c** q**n áo trên bờ, vừa định nhảy xuống, một đôi tay lạnh lẽo đã vươn ra từ trong hồ, nắm lấy cơ ngực cậu, bóp mạnh một cái.
Thiệu Dã: “?”
Cậu giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra, nhìn lên mái vòm vẽ đủ loại chim muông cá trùng trên đầu, hồi tưởng lại cảnh tượng trong mơ, có chút cạn lời.
Đây là cái quái gì vậy!
Biết vậy ngay từ đầu cậu đã tr*n tr**ng đi tìm Eldus rồi.
Ơ, không đúng.
Mắt Thiệu Dã đảo một vòng, quả nhiên thấy cơ ngực mình đang bị những bàn tay vô hình kia nhào nặn thành đủ loại hình dạng, đùi, bụng dưới và mông cũng không tha.
Giấc mơ của cậu tuy hơi hoang đường, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có căn cứ.
Còn chưa nhào nặn đủ sao, thần linh! Có sờ thích đến vậy sao?
“Ngủ ngon rồi sao?” Giọng Eldus vang lên bên tai cậu.
Thiệu Dã quay đầu lại, phát hiện mình đang gối đầu trên đùi Eldus, Eldus nửa nằm trên chiếc giường tròn trải đầy nhung đỏ, mái tóc dài màu bạc trắng xõa xuống, cùng với áo choàng trắng của y phủ lên làn da màu lúa mạch của Thiệu Dã.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc trong mơ, bây giờ Thiệu Dã thấy Eldus ở ngay bên cạnh mình, niềm vui tràn ngập trong lồng ngực cậu, cậu không kìm được mà toe toét miệng với Eldus, lộ ra nụ cười rạng rỡ, cậu biết ngay mình sẽ tìm thấy y mà.
Eldus giơ tay lên, xoa xoa mái tóc xoăn trên đầu Thiệu Dã, cười hỏi cậu: “Sao vui thế?”
Thiệu Dã hình như còn vui hơn, cậu gật đầu ừ một tiếng, nói với Eldus: “Thấy thần linh là con vui rồi.”
Trái tim Eldus như bị Thiệu Dã dùng cái đầu xù xù cọ nhẹ một cái, mềm nhũn đến khó tin, ngón tay thon dài trắng nõn luồn vào mái tóc đen nhánh, Eldus nhìn đôi mắt sáng ngời của chàng thanh niên, bỗng dưng nhớ lại chuyện rất lâu rất lâu về trước, khi đó y vừa mới ra đời, thường ngồi ở tận cùng đại lục, nhìn mặt trời mọc rồi lặn.
Y không hiểu tại sao Fanstrol lại sáng tạo ra một thế giới nhàm chán như vậy, khi y bước đi trên đại lục Saier, vô số tín đồ quỳ dưới chân y, thành kính cầu nguyện với y, trong lòng y lại nghĩ đến bao giờ mới có thể kết thúc chuyện này đây?
Cho đến khi chàng thanh niên đến bên cạnh y, cậu luôn bước đi nhẹ nhàng, trên mặt rạng rỡ nụ cười tươi tắn, vừa thấy y, mắt đã sáng long lanh, như một chú chó con vui vẻ, trong lòng trong mắt chỉ có y.
Năm tháng vạn cổ dài đằng đẵng trong quá khứ, dường như vào khoảnh khắc này đều có ý nghĩa.
Chú chó con của y, bảo bối của y, người vợ của y, người y yêu nhất, tất cả đều của y.
Thiệu Dã lại ngáp một cái, hình như ngủ không ngon lắm, cậu xoay người, đối mặt với Eldus, hơi thở ấm áp phả lên bụng dưới trắng nõn của Eldus, cơ bụng Eldus săn chắc, đường nét lưu loát, không hề có chút mỡ thừa, đường nhân ngư gợi cảm hai bên kéo dài xuống dưới, Thiệu Dã lặng lẽ nuốt nước miếng, rồi cậu tận mắt nhìn thấy vật khổng lồ đang ngủ say kia lại thức tỉnh, chọc vào má mình.
Thiệu Dã: “!”
Vị thần vực sâu vĩ đại không cần nghỉ ngơi chút nào sao? Cậu ngủ chắc cũng không lâu lắm đâu nhỉ!
Thiệu Dã rụt đầu lại, chớp chớp mắt, Eldus còn chưa làm gì, cậu đã cảm thấy cơ thể mình sắp bị rút cạn rồi, cậu có thể xin làm lại đoạn này không?
Chóp mũi cậu tràn ngập hơi thở của Eldus, Thiệu Dã mím môi, rõ ràng không muốn nhìn, nhưng ánh mắt cứ không kìm được mà nhìn sang.
Thật sự rất to.
Lúc trước rốt cuộc cậu đã nuốt vào bằng cách nào vậy?
Mình cũng lợi hại thật, không hổ là quốc vương mạnh nhất đại lục Saier.
Thiệu Dã có chút đắc ý, cậu thè lưỡi, l**m l**m đôi môi hơi khô khốc của mình.
Ánh mắt Eldus hơi trầm xuống, rồi một ly nước suối trong vắt xuất hiện trong tay y, y ngửa đầu, nhấp một ngụm nhỏ.
Thiệu Dã mắt nhìn chằm chằm động tác của Eldus, đợi y đặt ly nước xuống, Thiệu Dã nhỏ giọng nói: “Thần linh, con cũng muốn uống.”
Eldus ừ một tiếng, cầm ly nước lên, lại uống một ngụm lớn, ly nước đầy ắp giờ đã cạn đáy.
Thiệu Dã: “?”
Giây tiếp theo, Eldus cúi người xuống, truyền dòng nước suối ngọt ngào trong miệng mình sang miệng Thiệu Dã.
Thiệu Dã nghi ngờ Eldus đã pha rượu vào nước, cả người cậu đều choáng váng, cậu nuốt không kịp, nước chảy ra từ khóe miệng cậu, chảy dọc theo chiếc cổ thon dài xuống tận ngực, môi lưỡi quấn quýt, hơi thở triền miên, khi Thiệu Dã cảm thấy mình sắp không thở nổi, Eldus cuối cùng cũng buông cậu ra, rồi cúi đầu, l**m sạch những giọt nước trên ngực cậu.
Ngón tay Thiệu Dã luồn vào mái tóc bạc mềm mượt của Eldus, trái tim trong lồng ngực cậu đập thình thịch, bên tai đột nhiên vang lên câu hỏi Eldus hỏi cậu khi nửa tỉnh nửa mê.
Quốc vương bệ hạ, em có nguyện ý làm vợ của ta không?
Đó là ảo giác của cậu sao? Hay là y thật sự đã hỏi như vậy? Thiệu Dã có chút không chắc chắn.
“Thần linh.” cậu mở miệng gọi một tiếng.
Eldus đứng thẳng người, đôi mắt vàng kim tràn đầy ý cười, ngón tay y dịu dàng v**t v* má Thiệu Dã, chờ cậu nói.
Thiệu Dã sợ lúc đó mình nghe nhầm, ngại ngùng không dám hỏi thẳng, bèn dùng hai chữ nhắc nhở y: “Vợ.”
Thật ra cậu vốn không nên hỏi, cho dù không phải ảo giác, Eldus hỏi cậu lúc cậu sắp ngủ, chắc là đang đùa với cậu thôi, nhưng không hỏi rõ Thiệu Dã lại thấy có chút không cam lòng.
Eldus nghe xong quả nhiên bật cười thành tiếng, ngón tay y nhéo lấy quả dâu tây to hơn và đỏ hơn bình thường kia, y hỏi Thiệu Dã: “Vợ gì cơ? Em muốn vợ à?”
Quả nhiên là mình nghe nhầm rồi.
Trong lòng Thiệu Dã có chút thất vọng, cậu cũng không biết tại sao lại như vậy, chẳng lẽ cậu muốn làm vợ của Thần Vực Sâu sao?
Người tí hon trong lòng Thiệu Dã “oa” một tiếng, không nhịn được cảm thán, Thiệu Dã ngươi thật sự dám nghĩ đấy!
Eldus cúi đầu, hôn lên trán Thiệu Dã, hỏi cậu: “Hay là, em muốn làm vợ của ta?”
Mắt Thiệu Dã lập tức trợn to, vừa nãy cậu không cầu nguyện mà nhỉ, thần linh chắc là không nghe thấy tiếng lòng của cậu đâu nhỉ!
Tay Eldus nhẹ nhàng véo má Thiệu Dã một cái, sao lại đáng yêu đến vậy chứ? Không biết mình đã đúng rồi sao?
Thấy Thiệu Dã trừng mắt, không nói lời nào, Eldus lại hỏi cậu một lần nữa: “Muốn làm không?”
Thiệu Dã mắt không chớp nhìn Eldus, cẩn thận hỏi: “Vợ của ngài… là có ý gì?”
“Ta yêu em.” Eldus nói.
Y yêu cậu, vượt qua vạn vật trên thế gian này, vượt qua chính bản thân Thần Vực Sâu, có lẽ là vào khoảnh khắc lần đầu tiên cậu leo lên Đài Than Thở, có lẽ là trong Thần Điện d*c v*ng của Thần Bầu Trời, hoặc có lẽ là sớm hơn nữa, vào lúc y ra đời, trước khi thế giới này được tạo ra.
Thiệu Dã ngây người nhìn Eldus, cảm thấy hốc mắt mình hơi nóng lên, cậu sắp khóc sao? Sao lại muốn khóc chứ? Kỳ lạ quá đi!
Cậu nhanh chóng chớp mắt, hy vọng có thể nhanh chóng làm khô những giọt nước mắt còn chưa chảy ra.
Eldus khẽ cười một tiếng, hỏi Thiệu Dã: “Đây là phản ứng gì vậy? Không vui sao?”
Sao lại không vui được chứ? Thiệu Dã nghe tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, vẫn có chút muốn khóc, hu hu.
Cậu lật người, cúi đầu, há miệng ngậm lấy nó.
Hơi thở Eldus khựng lại, không ngờ Thiệu Dã lại làm chuyện này, y xoa đầu Thiệu Dã, nhẹ nhàng gọi: “Cục cưng.”
Cục cưng của y.
Cục cưng đáng yêu nhất thế giới.
Một lúc lâu sau, Thiệu Dã ngẩng đầu, yết hầu trượt lên xuống, nuốt hết mọi thứ trong miệng xuống, chỉ là khóe miệng còn dính chút, mắt cậu ướt át sáng ngời, cậu nói với Eldus: “Em yêu ngài.”
Eldus vươn tay, giúp cậu lau đi vệt trắng đục ở khóe miệng, y cười nói: “Ta biết.”
Thiệu Dã nhào vào người Eldus, ôm chặt y, cảm thấy cả người mình hạnh phúc đến mức sắp sủi bọt rồi.
Eldus giơ tay ôm lại cậu, như vậy hình như y cũng rất mãn nguyện.
Đầu Thiệu Dã tựa vào vai Eldus, hỏi Eldus: “Thần linh, bây giờ là mấy giờ rồi?”
Eldus trả lời cậu: “Mặt trời vừa xuống núi.”
Thiệu Dã thật ra muốn hỏi từ lúc cậu rơi xuống Krystian đến giờ đã qua bao lâu, nhưng cũng không quan trọng lắm, cậu tin rằng dù vị quốc vương là cậu không có ở đó, mấy tên quý tộc kia chắc cũng không dám gây chuyện gì đâu.
Cho dù thật sự gây ra chuyện gì, cùng lắm thì tống hết đến Dragun cho lão quốc vương làm của hồi môn.
Hì hì.
Eldus ôm cậu một lúc, vươn tay xoa bụng dưới cậu, hỏi cậu: “Đói bụng không?”
Thiệu Dã nghĩ nghĩ, luôn cảm thấy vào lúc này nếu cậu gật đầu, thứ được đút vào bụng cậu chưa chắc là cái gì.
Thế là cậu trả lời Eldus: “Vừa ăn rồi.”
Eldus: “…”
Y giơ tay gõ nhẹ lên đầu Thiệu Dã một cái, đồ ngốc nhỏ, trong đầu rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy.
Y thu tay về, sau lưng Thiệu Dã lập tức xuất hiện đủ loại mỹ thực, thịt nướng, bánh mì, trái cây… cái gì cũng có.
Thiệu Dã có chút xấu hổ cười một tiếng, hóa ra thật sự là đồ ăn mà.
Nói cũng kỳ lạ, đáng lẽ đã rất lâu rồi cậu không ăn gì, ngụm vừa rồi không tính, nhưng cậu thật sự không cảm thấy đói lắm, nhưng có đồ ăn ngon, cậu vẫn rất muốn nếm thử.
Thiệu Dã lúc cầm xiên thịt lên, mới phát hiện ngón trỏ tay trái mình có thêm một chiếc nhẫn, trông như làm từ vàng ròng, trên đó còn khắc một vòng chữ Thiệu Dã không hiểu.
“Đây là cái gì vậy?” cậu quay đầu hỏi Eldus.
Eldus ngồi sau lưng cậu, hai tay ôm eo cậu, nói với cậu: “Nó tượng trưng cho thân phận Thần Bầu Trời.”
Thiệu Dã ngẫm nghĩ một hồi, mới hiểu ra ý trong lời Eldus.
Wow! Vậy bây giờ mình là Thần Bầu Trời rồi sao?
Chỉ là cậu nhớ lại giấc mơ mình vừa mơ, cậu gọi Eldus: “Thần linh…”
Eldus ừ một tiếng, hai tay vẫn đang x** n*n b* ng*c đầy đặn của cậu.
Thiệu Dã nhỏ giọng hỏi y: “Ngài giết Thần Bầu Trời, có bị trừng phạt không?”
Eldus im lặng, y nghĩ, chỉ là sau khi ra khỏi vực sâu phải chịu đựng nỗi đau lửa thiêu đốt, đối với y chắc cũng không tính là trừng phạt đâu nhỉ?
Y vừa định mở miệng, lại nghe thấy Thiệu Dã hỏi mình: “Thần linh nếu nói dối tín đồ của mình, cũng có trừng phạt sao ạ?”
Eldus cười một tiếng, cắn nhẹ lên vành tai Thiệu Dã, rồi trả lời cậu: “Có chứ.”
“Gì ạ?” Thiệu Dã hỏi.
Eldus nói: “Phạt ta phải nuôi no em.”
Thiệu Dã: “…”
Chắc chắn đây không phải là phần thưởng sao!
“Ta không sao, đừng lo.” Eldus thu lại nụ cười, trịnh trọng nói với Thiệu Dã.
Thiệu Dã truy hỏi y: “Vậy rốt cuộc có trừng phạt gì?”
Eldus nói: “Không có gì, chỉ là ra khỏi vực sâu sẽ hơi khó chịu một chút.”
“Một chút?” Thiệu Dã nghi ngờ.
Eldus ừ một tiếng, ôm chặt Thiệu Dã trong lòng, cằm y tựa lên vai Thiệu Dã, nói với cậu: “Không khó chịu bằng lúc không tìm thấy em.”
“Em biết sai rồi,” Thiệu Dã nhỏ giọng nói, “lần sau em sẽ nhớ cầu nguyện với ngài.”
“Nhưng mà, chúng ta có thể mở rộng địa bàn vực sâu thêm chút không ạ?” Thiệu Dã tò mò hỏi, nếu không được, cậu định quốc gia của Abi ở trong vực sâu cũng được mà.
Cậu cảm thấy vực sâu bây giờ không hề thua kém nhân gian chút nào.
“Ta cũng không biết.” Eldus nói.
“Em sẽ cố gắng.” Thiệu Dã hăm hở nói.
“Được thôi.” Ngón tay Eldus lại nhét vào.
Không phải cố gắng kiểu này mà!
Câu chuyện Thiệu Dã bị lôi điện của Thần Bầu Trời đuổi đánh khắp nơi đã lan truyền đến mọi ngóc ngách đại lục Saier, ngoại trừ một số tín đồ đặc biệt được thần linh tin tưởng và yêu quý, phần lớn loài người đều không biết vị Thần Bầu Trời kia đã ngỏm rồi.
Một con người yếu đuối làm sao có thể chống lại thần linh mạnh mẽ? Thiệu Dã lâu như vậy vẫn chưa trở về, chắc là đã chết dưới cơn thịnh nộ của Thần Bầu Trời rồi, vương quốc Abi vừa mới thành lập quốc vương đã không còn, lần này chắc chắn là diệt vong rồi, thật đáng tiếc.
Lão quốc vương lúc này dẫn theo vợ mới của mình trở về vương đô, ông ta muốn khôi phục vinh quang của Isha.
Trong đại điển đăng cơ của ông ta, ông ta dẫn theo quý tộc chuẩn bị đủ loại vật phẩm tế lễ phong phú, quỳ trên mặt đất, thành kính cầu nguyện với Thần Bầu Trời, hy vọng hắn ta có thể tha thứ cho sai lầm nhỏ bé của dân Isha, bọn họ cũng là bị Thiệu Dã ép buộc.
Nhưng không lâu sau, cùng với tiếng cười cuồng ngạo, trong ánh mắt sắp nứt ra của lão quốc vương, Thần Bầu Trời mới nhậm chức Thiệu Dã vẫy đôi cánh vàng óng từ trên trời giáng xuống.
