Buổi tự học buổi tối, Thiệu Dã cùng cả lớp kéo nhau vào nhà thể chất kiếm phòng trống để tập kịch bản phiên bản Người đẹp ngủ trong rừng theo phong cách nữ chính bá đạo. Đám con gái thức trắng đêm, gấp rút hoàn thành hơn nửa kịch bản.
Thiệu Dã nhìn cái áo gi-lê da và quần da bó trên tay, lẩm bẩm, “Tôi thấy bộ đồ này có gì đó không đứng đắn lắm…”
Lớp trưởng không cao nhưng lại rất nhiệt huyết, nghe vậy liền nhảy lên, vỗ vai cậu, “Không đứng đắn là đúng rồi! Nhân vật của cậu vốn dĩ là một pháp sư lươn lẹo mà!”
Ủy viên văn nghệ đứng bên cạnh gật gù, “Chứ ai đời pháp sư nghiêm túc lại tự đào hố rồi tự nhảy vào?”
Thiệu Dã: “……”
Cái hố đó chẳng phải bọn họ đổi chỗ hay sao? Đổ hết tội cho pháp sư là sao chứ!
Lớp trưởng thúc giục, “Mau mặc thử đi!”
Thiệu Dã nhớ lại lời dặn dò lấy quần áo về giặt trước rồi hãy mặc của Tịch Quan Minh trong văn phòng chiều nay. Thế là cậu thuật lại nguyên văn cho lớp trưởng nghe.
Lớp trưởng nhìn cậu đầy kinh ngạc, “Ủa? Sao nay cậu kĩ tính vậy? Không giống phong cách chút nào nha?”
Thiệu Dã chỉnh lại cổ áo, trầm giọng, “Đừng nhìn tôi bằng con mắt của ngày hôm qua nữa. Tôi đã không còn là tôi của quá khứ rồi.”
Đám bạn xung quanh tò mò, “Ủa? Rồi có chuyện gì?”
Thiệu Dã kiêu hãnh hất cằm, quét mắt một vòng, chậm rãi tuyên bố, “Tôi đã biết giải hệ phương trình tuyến tính rồi.”
Cả lớp: “……”
Lớp trưởng thở dài, nhìn Thiệu Dã đầy thương cảm, “Rồi, hiểu rồi. Tôi sẽ bảo Tiểu Hoàng cắt bớt mấy đoạn thoại dài phía sau của cậu.”
Thiệu Dã chẳng hiểu mô tê gì nhưng vẫn lễ phép, “Cảm ơn lớp trưởng.”
Sau khi đọc lại kịch bản một lượt, bọn họ chỉnh sửa thêm vài chỗ rồi chốt hạ bản cuối cùng. Kịch bản và cả trang phục diễn được giao cho Thiệu Dã mang về để luyện tập.
Thiệu Dã xách đồ thẳng tới ký túc xá của Tịch Quan Minh. Người không có ở đó, thế là cậu tự thân vận động. Mớ đồ toàn da, giặt nước thì không ổn, nên cậu lấy khăn ướt lau sơ rồi lôi máy sấy ra hì hục thổi suốt nửa tiếng, cuối cùng cũng xong.
Chiếc áo gi-lê da có vài dây đai bắt chéo trước ngực, thêm một sợi xích bạc dài lủng lẳng. Cúc tháo dây đai lại nằm hết phía sau, thành ra muốn mặc vào mà không có ai giúp thì chỉ có cách chui đầu vô rồi kéo xuống thôi.
Thiệu Dã làm thử, nhưng áo quá chật, dính sát vào người cậu. Mặc được một nửa thì mấy sợi dây đai xoắn lại với nhau, kẹt cứng ngay ngực. Cậu không dám kéo mạnh vì sợ bung áo, thế là rơi vào tình cảnh không mặc vô được mà cũng không thoát ra được. Dây xích đập vào mấy cái khóa kim loại leng keng, nghe càng lúc càng bực.
Tịch Quan Minh vừa mở cửa đã thấy cảnh tượng, Thiệu Dã đứng bên giường, hai tay giơ lên trời, người thì xoay qua xoay lại như đang thực hiện nghi thức triệu hồi gì đó. Thêm một sợi dây đai quấn quanh cổ, nhìn không khác gì đang chuẩn bị lên giàn treo cổ.
Tịch Quan Minh dựa vào cửa, khoanh tay nhìn một lúc rồi bật cười, “Bộ đồ đẹp đẽ như vậy, sao vào tay cậu lại thành ra thế này?”
Thiệu Dã nghe tiếng liền quay đầu lại, bất mãn phản bác, “Cái này mà gọi là đồ đẹp đẽ gì?”
Tịch Quan Minh bước tới, đặt một tay lên vai cậu, điềm tĩnh nói, “Đừng nhúc nhích, để tôi xem cậu làm kiểu gì mà ra nông nỗi này.”
Thiệu Dã trông không khác gì một con rối bị mắc kẹt giữa chừng, vừa nghe Tịch Quan Minh nói xong liền đứng im phăng phắc, không dám nhúc nhích. Tịch Quan Minh đi vòng quanh xem xét, cuối cùng cũng phát hiện vấn đề, một sợi dây đai lẽ ra phải bắt chéo trước ngực lại bị cậu mặc lệch ra sau lưng, còn móc vào một sợi khác, thành ra không thể kéo áo xuống được.
Tịch Quan Minh lần mò gỡ từng cái khóa giấu phía sau áo gi-lê, giúp Thiệu Dã tháo hết mấy sợi dây rối tung. Cuối cùng, cậu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm và thành công mặc áo vào.
Lúc nhìn ảnh, Thiệu Dã đã thấy cái áo này hơi hở hang, nhưng giờ mặc lên người mới biết nó lộ đến mức nào, ngực gần như phơi bày toàn bộ. Tịch Quan Minh vòng ra sau lưng, túm lấy mấy sợi dây đai rồi kéo qua ngực cậu, khóa lại vào mấy cái cúc ẩn. Chỉ trong chốc lát, mấy sợi dây da đã siết chặt quanh người Thiệu Dã, phần cơ ngực rám nắng lộ ra khỏi khoảng trống giữa các dây đan chéo.
Tịch Quan Minh cúi xuống, ngón tay móc lấy một sợi dây rồi kéo mạnh ra ngoài.
Thiệu Dã còn chưa kịp thắc mắc tại sao tự nhiên anh lại làm vậy, thì ngay giây tiếp theo, Tịch Quan Minh buông tay.
Bộp!
Sợi dây bị kéo căng lập tức bật trở lại, quất thẳng vào ngực Thiệu Dã.
Cậu cúi đầu nhìn xuống, cơ ngực săn chắc rung lên một nhịp như mặt nước bị ném đá.
Ánh mắt Tịch Quan Minh tối lại. Anh chậm rãi hỏi, “Xin lỗi nhé, tay hơi trơn, không giữ chắc. Cậu có đau không?”
Tiếng dây đập nghe cũng khá to, nhưng thật ra chẳng đau mấy. Thiệu Dã lắc đầu, “Không sao.”
“Vậy thì tốt.” Tịch Quan Minh mỉm cười, tiếp tục cúi đầu chỉnh lại vị trí của dây đai và xích bạc trước ngực cậu.
Thiệu Dã cảm thấy bộ đồ này rõ ràng đã mặc xong rồi, đâu cần chỉnh tới chỉnh lui nữa. Nhưng chắc là Hội trưởng bị OCD nhẹ, muốn đảm bảo khoảng cách giữa các dây phải đều tăm tắp.
Bộp!
Lại là tiếng dây đập vào ngực cậu.
Hội trưởng, anh bị trượt tay nữa hả? Hay tay anh thoa dầu rồi?
Thiệu Dã còn chưa kịp nghĩ ra lý do hợp lý thì Tịch Quan Minh đã lần nữa móc lấy một sợi dây khác, kéo ra và buông tay.
Bộp!
Tiếng quất vừa vang lên, âm thanh giòn tan.
Chất lượng âm thanh này đúng là chuẩn bài cơ ngực đẹp.
Thiệu Dã dù có chậm chạp cỡ nào cũng cảm thấy có gì đó sai sai, bèn quay sang nhìn Tịch Quan Minh đầy nghi hoặc, “Hội trưởng?”
Tịch Quan Minh chạm mắt với cậu, khóe môi cong lên, gương mặt tràn đầy vẻ vô tội, “Tôi chợt nghĩ ra phải kiểm tra chất lượng dây đai trước. Lỡ lên sân khấu trong lễ hội nghệ thuật mà có vấn đề thì không hay cho lắm.”
Thiệu Dã ồ một tiếng, hoàn toàn tin tưởng vào lời giải thích này, “Hội trưởng vẫn là chu đáo nhất.”
Cậu chưa từng nghĩ xa đến vậy, nhưng đúng là đề phòng trước thì vẫn hơn. Bảo sao người ta làm được Hội trưởng Hội học sinh!
Thiệu Dã cúi xuống đếm thử, “Vậy còn mấy sợi này nữa là xong đúng không?”
Tịch Quan Minh nhìn cậu, nụ cười trên mặt càng thêm khoan khoái, “Thông minh ghê.”
Thiệu Dã ưỡn ngực phối hợp, “Hội trưởng cứ mạnh tay, không đau đâu.” ( 2 bạn này về nhà đóng cửa chơi SM tối ngày =)) )
Tay Tịch Quan Minh khựng lại một giây, sau đó cúi đầu bật cười. Một lúc sau, anh ngước lên nhìn Thiệu Dã, giọng điệu vừa chậm rãi vừa mang chút ý cười, “Thiệu Dã, cậu đáng yêu thật đấy.”
Thiệu Dã: “?”
Trong suốt bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên có người khen cậu đáng yêu.
Từ khi nào mà chữ đáng yêu lại có thể gắn với cậu vậy?
Thôi kệ, Hội trưởng nói đáng yêu thì đáng yêu đi.
“Vậy tôi không khách sáo nữa.” Tịch Quan Minh lần lượt kiểm tra hết mấy sợi dây còn lại, đến khi hài lòng mới chậm rãi thu tay về, gật đầu đánh giá, “Rất tốt, bền lắm.”
Nhưng mà ảnh đang nói đến dây đai, hay là cơ ngực đây?
Thiệu Dã chẳng nghĩ nhiều, thấy Tịch Quan Minh đã xong xuôi bèn nói, “Hội trưởng, em muốn soi gương chút.”
Từ nãy tới giờ, cậu vẫn chưa thấy bản thân mặc bộ đồ này trông như thế nào.
“Đi đi.” Tịch Quan Minh đáp.
Thiệu Dã đi vào nhà vệ sinh, đứng trước bồn rửa mặt nhìn mình trong gương. Mấy sợi dây da đen siết chặt vào da thịt, chỗ vừa bị đánh hồi nãy hơi ửng đỏ. Nhưng da cậu vốn ngăm, nên nhìn cũng không rõ lắm. Cậu cau mày, giơ tay lên thử cử động một chút, vẫn thấy không quen. Không nhịn được mà lầm bầm, “Bộ đồ này bé thế nhỉ?”
Tịch Quan Minh vừa đi ngang qua, đứng sau lưng cậu, nhìn vào gương rồi nhận xét, “Tôi thấy vừa khít.”
“Thật á?” Thiệu Dã cúi xuống nhìn ngực mình, kéo kéo dây da, vẫn cảm giác kỳ cục sao đó.
“Mặc thế này đẹp mà.” Tịch Quan Minh bình thản đáp.
Thiệu Dã trình độ thẩm mỹ có hạn, không cảm nổi cái đẹp này. Nhưng đã là Hội trưởng nói đẹp thì chắc là đẹp, ít nhất lên sân khấu lễ hội nghệ thuật cũng có thể giúp lớp cậu kiếm thêm ít điểm.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Thiệu Dã lại phải nhờ Tịch Quan Minh giúp mới cởi được cái gilê quái ác đó ra. Cậu nhanh chóng thay chiếc áo ba lỗ trắng của mình, đúng là thoải mái hơn hẳn. Sau khi bôi thuốc xong, cậu nằm sấp trên giường, tự tin nói, “Hội trưởng cứ yên tâm ngủ đi, có em ở đây, đảm bảo tối nay hắn cũng không dám mò tới.”
Cậu tiếp tục mạnh miệng tuyên bố, “Mà cho dù hắn có dám, em cũng sẽ cho hắn biết tại sao biển lại mặn như vậy.”
Tịch Quan Minh ngồi trên giường lật sách, chỉ cười mà không nói gì.
Sau khi tắt đèn phòng, quả nhiên chưa đầy mười phút sau, tiếng ngáy từ giường bên đã vang lên đều đặn.
Tịch Quan Minh xuống giường, bước đến cạnh Thiệu Dã. Nhìn cậu ngủ say sưa, anh cúi xuống bóp thử một cái vào ngực cậu, rồi lại co ngón tay búng nhẹ một phát.
Thiệu Dã vẫn đắm chìm trong giấc mơ đẹp, miệng hơi hé ra, quên sạch nhiệm vụ cao cả mà mình vừa hứa hẹn.
Tịch Quan Minh cứ thế chơi đùa một lúc, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách bên cửa sổ, rồi nhẹ giọng nói, “Ngốc quá.”
Không biết là đang chê cậu làm toán ngu, hướng dẫn từng bước vẫn sai kết quả, hay là chê cậu bị sờ mó mà chẳng hề hay biết, lại còn ngoan ngoãn tự dâng tận miệng.
Dễ bị lừa thế này, chắc bị anh lừa cũng sẽ bị người khác lừa thôi.
Ánh mắt Tịch Quan Minh hơi trầm xuống. Hy vọng trong trường không có kẻ nào ngu ngốc mà thò tay vào chiếm tiện nghi.
Sáng hôm sau, Thiệu Dã cầm hai cây bút rồi định đi học. Sách vở của cậu đều để hết trên lớp, chưa bao giờ có khái niệm mang về ký túc xá để ôn tập hay làm bài trước.
Hôm nay không biết sao, Tịch Quan Minh lại đi trễ hơn mọi khi. Anh ngồi bên cửa sổ đọc sách, trời vừa tạnh mưa, nắng thu vàng nhẹ rọi lên người, trông có nét rất nghệ thuật.
Thấy Thiệu Dã chuẩn bị đi, anh lên tiếng nhắc, “Cậu nhớ mang đồ diễn theo, tối còn tập duyệt nữa mà.”
Thiệu Dã xua tay, “Không cần, khỏi diễn nữa.”
Tịch Quan Minh đặt sách xuống, hỏi, “Sao vậy?”
Thiệu Dã vừa nhét hai cây bút vào túi, vừa nói, “Ban nãy lớp trưởng nhắn tin bảo sáng nay nhận được văn bản từ trường, trong đó có hẳn 20 quy định mới về lễ hội nghệ thuật. Trong đó quy định trang phục biểu diễn không được quá hở hang, bộ hôm qua không mặc được nữa.”
“Có chuyện đó à?” Tịch Quan Minh tỏ vẻ ngạc nhiên cứ như hoàn toàn không biết trước, giọng nói mang theo sự tiếc nuối nặng nề, “Đáng tiếc thật.”
