Trước cổng nghĩa trang có người gác đêm canh chừng, bên trong còn lắp cả camera giám sát. Vì thế, Thiệu Dã không còn cách nào khác ngoài hóa về hình dạng thật, lẩn lút trong bụi cây, rồi điên cuồng phá hoại như một con thỏ quậy phá chính hiệu.
Lục Thần chẳng qua chỉ là một chàng rể ăn nhờ ở đậu, dựa vào đâu mà vỗ ngực tuyên bố tổ mộ nhà họ Tống không có vấn đề? Giờ thì có vấn đề rồi đấy nhé! Cứ đợi sáng mai mà cúi đầu xin lỗi anh cả đi!
Nghĩ đến viễn cảnh Lục Thần đỏ bừng mặt vì tức, Thiệu Dã đào mộ càng hăng. Hình nhân giấy thì vắt vẻo trên bia mộ, hai chân nhỏ đung đưa theo chiều gió, mắt sáng rỡ như đang xem một bộ phim hài kịch đen tối.
Con thỏ trắng đào phía trước xong, lại nhảy sang đào phía sau. Đào được một lúc, nó dừng lại, rũ bùn khỏi người, giơ hai chân trước lên, vung vài cú đấm thỏ thỏ, rồi đá đá chân sau, tung tăng hai vòng, sau đó lại chăm chỉ đào tiếp.
Hình nhân giấy cứ lắc qua lắc lại, cười khúc khích quên mất cả nhiệm vụ. Có vẻ như tổ mộ nhà họ Tống thực sự có vấn đề rồi.
Lục Thần đã dán một lá bùa trong mộ. Nếu có ai cố ý phá hoại, anh ta sẽ lập tức cảm nhận được.
Trong phòng ngủ tối om, Lục Thần đang ngủ say như chết thì choàng tỉnh dậy. Anh ta ngồi bật dậy, tay nhanh chóng kết ấn, lá bùa dưới lòng đất lập tức tự bốc cháy, hóa thành tro bụi.
Khói bùa vừa tan, cô hồn dã quỷ quanh nghĩa trang bị triệu hồi tụ tập đông đủ, chuẩn bị đẩy lùi kẻ đột nhập.
Hình nhân giấy liền đứng bật dậy, lơ lửng trên không trung, dang hai cánh tay mỏng như mì sợi. Xung quanh con thỏ lóe lên một màn chắn vàng rực, lũ hồn ma không tài nào lại gần được. Đồng thời, từ điểm đỏ trên trán hình nhân, khí âm u tỏa ra lạnh lẽo đến thấu xương, trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ nghĩa trang.
Trong phòng ngủ, Lục Thần nhíu chặt mày, tay không ngừng biến đổi kết ấn. Anh ta nghĩ thầm: “Ban đầu cứ tưởng là Thiệu Dã… nhưng xem ra không phải rồi.”
Thiệu Dã mà có bản lĩnh này sao?
Vậy thì rốt cuộc, cao nhân nào đã đột nhập tổ mộ nhà họ Tống vào tối nay?
Lục Thần luôn cực kỳ tự tin vào năng lực của mình. Trước khi xuống núi, sư phụ còn nói anh ta là sinh ra để làm thiên sư, trên đời cao thủ hơn anh ta, đếm trên đầu ngón tay không quá ba người.
Lục Thần lật tung giường, lôi ra một bức tranh Chung Quỳ trừ tà, cắn ngón tay chảy máu, rồi vẽ một đạo huyết phù trong không trung. Phù chú đỏ rực lơ lửng tỏa sáng, sau đó rơi thẳng vào bức tranh.
Tại nghĩa trang, Chung Quỳ khoác áo đỏ, toát ra kim quang lấp lánh, mặt mày sát khí đằng đằng, tay trái cầm kiếm, tay phải xách đèn, hạ phàm như một vị thần trừng ác. Chỉ thấy kiếm quang chớp loé, mũi kiếm chĩa thẳng vào hình nhân giấy.
Hình nhân giấy lập tức bay vọt lên cao, Chung Quỳ dứt khoát đuổi theo. Các luồng thần quang đan xen lấp lánh, Lục Thần mồ hôi nhễ nhại, tay kết ấn càng lúc càng chậm chạp. Trong khi đó, Tống Quan Lan nhàn nhã đến mức còn có thời gian dùng mắt hình nhân để theo dõi con thỏ đang điên cuồng đào bới bên dưới.
Tống Quan Lan giơ tay lên, hình nhân giấy dang rộng hai tay. Hàng loạt ác quỷ trồi lên từ lòng đất, hợp sức xé nát ảo ảnh Chung Quỳ. Cùng lúc đó, bức tranh Chung Quỳ trên giường Lục Thần bỗng nhiên rách toang. Anh ta đau đớn quằn quại, cảm giác nội tạng như bị nghiền nát, một ngụm máu trào lên tận cổ họng. Lục Thần vội vàng khoanh chân, điều tức thật lâu, gắng gượng nuốt máu xuống, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Trong khi đó, con thỏ trắng vẫn vô tư đào mộ, hoàn toàn không biết vừa tránh được một kiếp. Đào xong một mộ, nó lại nhảy tưng tưng, chuyển sang đào mộ khác. Thiệu Dã tự cổ vũ bản thân, ha ha! Đào nhanh lên nào! Sắp thắng rồi! Hăng máu lên, nó còn làm vài cú lộn mèo cho thêm phần khí thế.
Hai chân sau của con thỏ đạp thoăn thoắt, cái đuôi tròn tròn trắng muốt đung đưa theo nhịp đào đất. Hình nhân giấy bay trở lại bia mộ, lại ngồi đung đưa chân, qua đôi mắt hình nhân, Tống Quan Lan nhìn chằm chằm vào cái đuôi nho nhỏ đang lắc lư của con thỏ, đến mức suýt bật cười.
Nghĩa trang nhà họ Tống chôn cất vài chục đời tổ tiên, nhưng Thiệu Dã cũng không định đào cả lên. Làm thế mệt chết thỏ mất. Cậu chỉ cần phá vừa đủ để mai các đại sư đến phát hiện có vấn đề là xong.
Thế là Thiệu Dã miệt mài làm việc, cần cù đào bới, hùng hục suốt ba tiếng đồng hồ. Mỗi một phần mộ, cậu đều đào qua đào lại không sót cái nào. Không có ý gì khác, chỉ đơn giản là muốn công bằng. Để các cụ dưới đó khỏi cãi nhau.
Hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ! Con thỏ trắng phủi mông, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nở một nụ cười mãn nguyện, ta là truyền nhân đào mộ đệ nhất thiên hạ!
Con thỏ trắng muốt chạy lòng vòng quanh nghĩa trang hai ba lượt, xác nhận không bỏ sót ngôi mộ nào. Nó co hai chân trước lại, đứng thẳng bằng chân sau, vươn cổ thật dài để chiêm ngưỡng “tuyệt tác” đêm nay của mình.
Trong đầu Thiệu Dã, cảnh tượng lý tưởng phải là một vị vua chiến thắng đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống chiến trường tan hoang, phía sau vang lên nhạc nền The Lion King. Hoàn mỹ không tì vết.
Tiếc là dù cố đến mấy, nó cũng không đứng cao lên được. So với loài thỏ, nó to con thật đấy, nhưng dù to cỡ nào cũng không hóa thành chuột túi được. Thỏ con cố gắng ngẩng cao đầu, ra vẻ một vị tướng khải hoàn, gật gù mãn nguyện, rồi buông thõng hai chân trước xuống.
Hai cái tai dài ngoẵng lắc lư qua lại, đảo mắt nhìn quanh để chắc chắn không ai phát hiện. Sau đó, nó rũ hết bùn đất dính trên người, dùng hai chân trước xoa mặt, rồi chen cái thân mập ú qua khe hàng rào, tung tăng chạy đi mất.
Hình nhân giấy ngồi trên bia mộ, do dự vài giây, rồi cũng lén lút đuổi theo. Thỏ trắng nhảy nhót như bay, băng qua khu rừng, chạy dọc những con phố vắng lặng, rồi chui tọt vào núi, tới một con suối nhỏ.
Núi rừng yên tĩnh, gió đêm lặng thinh. Mùi cỏ cây thanh mát quện vào hơi đất ẩm ướt, tỏa ra khắp không gian. Ánh trăng bạc xuyên qua tán lá rậm rạp, đổ thành từng mảng sáng tối lốm đốm trên rễ cây già cỗi và những phiến đá lởm chởm. Tất cả chìm trong tĩnh lặng, thỉnh thoảng mới vọng lại tiếng côn trùng kêu nho nhỏ.
Thiệu Dã dính đầy bùn đất mộ phần, dù đã rũ hai lần, vẫn thấy người âm khí nặng nề. Trong rừng sâu hoang vắng chẳng có ai qua lại, cậu quyết định hóa về hình người, rồi ầm một phát nhảy tõm xuống suối, bơi vài vòng cho mát. Xong xuôi, cậu cứ thế trần như nhộng bước lên bờ.
Hình nhân giấy ngồi vắt vẻo trên cành cây, hai cái chân nhỏ tí tẹo đu đưa theo gió, cúi đầu nhìn thanh niên phía dưới.
Ánh trăng bạc rót xuống, nước suối long lanh bám lên làn da săn chắc, lấp lánh trượt theo từng thớ cơ. Phần lưng rắn rỏi, đôi chân thon dài, b* m*ng căng tròn, tất cả đều hiện rõ mồn một dưới ánh sáng.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, con thỏ này dùng chính đôi chân đó, căng sức đào bới từng ngôi mộ, Tống Quan Lan không nhịn nổi phì cười thành tiếng.
Chàng thanh niên quay người lại, ánh trăng rọi xuống, chiếu sáng bờ ngực săn chắc như ai đó đổ cả chai siro lên da. Mỗi lần cậu chạy nhảy trong núi, cơ ngực cũng theo nhịp nảy tưng tưng đầy sức sống.
Đợi gió núi thổi khô hết nước trên người, Thiệu Dã lại hóa thành con thỏ trắng, chui vào ổ cỏ của mình, nhắm tịt mắt ngủ ngon lành. Ngày mai là được xem trò hề của Lục Thần rồi!
Hình nhân giấy nhón chân đi tới, lượn lờ quanh con thỏ hai vòng. Con thỏ lúc ngủ nhìn ngoan cực kỳ, hai tai cụp sát đầu, ban đầu còn nằm sấp, được một lúc thì lật ngửa ra, phơi nguyên cái bụng mềm mềm, phập phồng theo từng nhịp thở.
Hình nhân thò tay ra, nhẹ nhàng sờ lên bụng thỏ. Mềm mại. Ấm áp. Lông tơ mịn như nhung. Con thỏ ngủ mơ, vung chân đạp nhẹ, hình nhân giật mình rụt tay lại, nằm im thin thít.
Nhưng con thỏ vẫn ngủ say như chết, không có dấu hiệu tỉnh lại. Hình nhân ngồi dậy, rúc đầu vào bụng thỏ, dùng trán cọ cọ một cách thỏa mãn.
Ở xa xa, Tống Quan Lan khẽ day day ngón tay, trong lòng nảy sinh suy nghĩ kỳ lạ, hay là mình nuôi một con thỏ nhỉ? Nhìn đáng yêu quá trời.
Sáng hôm sau, khi nhà họ Tống dẫn theo mấy vị cao nhân tới tổ tiên, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, tất cả đều há hốc mồm.
Trong nghĩa trang, hơn chục ngôi mộ lớn nhỏ, cỏ trên bia đều bị nhấm nháp sạch sẽ, lớp đất bên dưới thì bị bới tung tóe. Mấy cái gò mộ ban đầu vốn nhẵn nhụi, bây giờ thì cái thì lõm, cái thì méo, cả nghĩa trang trông như bề mặt mặt trăng.
Ai có mắt đều nhận ra vấn đề, không cần đến cao nhân làm gì. Tống lão đại nhìn các vị thầy phong thủy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ mời thầy về đây làm cảnh à???
Thiệu Dã đứng cạnh Tống Quan Lan, lắc đầu cảm thán: “Đã bảo rồi mà không tin! Đấy, bây giờ tự thấy tổ tiên gọi vốn chưa?”
Tống Quan Lan nghiêng đầu nhìn Thiệu Dã, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng con thỏ nhỏ tối qua hăng say đào mộ, khóe miệng không nhịn được lại cong lên.
Mọi người lập tức gọi người gác đêm đến tra hỏi, nhưng đối phương tỏ ra mù tịt: “Tôi không nghe thấy gì lạ cả. Cũng chẳng thấy ai lẻn vào đây”.
Nhà họ Tống sốt ruột, vội vàng bật camera giám sát để làm rõ chân tướng. Thiệu Dã thấy vậy, toát mồ hôi lạnh, Thật sự phải xem camera luôn á? Chết cha, bọn họ mà thấy mình thành thỏ thì tiêu đời…
Dẫu biết camera chỉ ghi lại hình dạng thật của mình, nhưng bị cả đám cao nhân chằm chằm nhìn, lại còn nhìn đúng chỗ cỏ bị nhấm nháp, Thiệu Dã thấy hơi chột dạ, lén lút trốn ra sau lưng Tống Quan Lan.
May thay, màn hình chỉ hiện lên toàn bộ nhiễu sóng đen trắng, chẳng thấy bóng dáng con thỏ nào. Mấy vị thầy phong thủy đi một vòng quanh tổ tiên nhà họ Tống, cuối cùng kết luận: “Âm khí quá nặng, không thể giữ lại được, nên dời mộ thôi”.
Không ai nhắc đến thỏ. Thiệu Dã nhẹ nhõm thở ra, quay đầu lại, cười khẩy nhìn Lục Thần: “Thế nào, bây giờ anh còn gì để nói không?”
Lục Thần tối qua đấu pháp thất bại, bị phản phệ nghiêm trọng, sắc mặt trắng bệch, môi nhợt nhạt không chút máu. Bị Thiệu Dã cà khịa, mặt anh ta càng khó coi hơn.
Mấy tên thầy pháp vớ vẩn này thì không biết. Nhưng anh biết rõ, âm khí ở đây là có người cố tình dẫn đến.
Chết tiệt. Anh lại không phải đối thủ của người đó. Càng không biết người đó là ai.
Thiệu Dã hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đầy mỉa mai: “Tôi đã bảo rồi mà. Anh căn bản không muốn ông nội sớm khỏe lại chứ gì!”
Lục Thần yếu đến mức nói chẳng ra hơi, chỉ biết gào thét trong lòng, trời cao ơi, đất dày ơi! Rốt cuộc là ai mới không có tâm hả?!
Thiệu Dã chớp mắt, không buông tha: “Còn đứng đó làm gì? Nhanh xin lỗi anh tôi đi!”
Lục Thần biết mình thua rồi, thua thì phải chịu. Thôi, đỡ phải tranh cãi nữa. Anh ta lê bước tới trước mặt Tống Quan Lan, nhìn xuống đất, khẽ nói một câu xin lỗi.
Tống Quan Lan gật đầu, không nói gì thêm.
Thiệu Dã đứng bên cạnh cười phá lên như kẻ điên mất trí.
Tiểu nhân đắc chí!
Lục Thần âm thầm chửi thề trong lòng, về nhà làm tiếp món thỏ cay sốt ớt vậy!
Sau khi tham khảo ý kiến của mấy vị đại sư, nhà họ Tống cuối cùng quyết định dời mộ tổ tiên. Nhưng mà dời mộ cũng phải chọn ngày lành tháng tốt. Và ngay trước khi làm lễ, anh cả nhà họ Tống đang nắm quyền quyết định đột nhiên đặt ra một gia quy mới cứng, được toàn bộ người nhà họ Tống (trừ Tống Quan Lan) nhất trí thông qua: “Từ nay về sau, hễ là chuyện liên quan đến tổ tiên và lão gia nhà họ Tống, tuyệt đối không được để con rể họ khác có mặt!”
Thiệu Dã trừng mắt lườm Lục Thần: “Tất cả là tại anh đấy!”
Lục Thần: … Tôi oan quá mà!
Thiệu Dã quay đầu lại, hừ lạnh: “Không cho xem thì thôi! Ai thèm chứ?!”
Rời khỏi khu mộ tổ nhà họ Tống, Thiệu Dã quay về công trường, tiếp tục sự nghiệp khuân gạch vinh quang của mình.
Tống Quan Lan lái xe theo cậu đến công trường, dừng xe bên đường, hạ cửa sổ xuống, xa xa nhìn về phía Thiệu Dã. Chàng trai mặc một chiếc áo ba lỗ đen rộng thùng thình, cổ áo khoét sâu đến mức mỗi lần cậu cúi xuống là người ta lại có thể nhìn thấy chút phong cảnh ẩn giấu bên trong.
Tống Quan Lan nhấp một ngụm nước, mở cửa xe bước ra.
Vừa thấy anh đến, mắt Thiệu Dã sáng rỡ như đèn pha, lập tức đặt viên gạch trên vai xuống, chạy lon ton lại gần, hào hứng hỏi: “Đại ca, sao anh lại tới đây?!”
Tống Quan Lan không trả lời câu hỏi của Thiệu Dã, mà quay sang hỏi ngược lại: “Sao cậu lại đi khuân gạch ở đây vậy?”
Thiệu Dã suýt nữa buột miệng nói là để kiếm tiền. May mà kịp nhớ ra cái danh phận “phú nhị đại” mà Tống Đình Đình vất vả xây dựng cho mình, nên lời đến cổ họng lại nuốt xuống. Cậu làm ra vẻ sâu sắc, thở dài nói: “Em đang trải nghiệm cuộc sống.”
Tống Quan Lan gật gù: “Trải nghiệm thế nào?”
Không ổn lắm… cậu đã khuân gạch mấy tháng trời, làm thêm cả phần việc của Tống Đình Đình, mà đến giờ mới tích góp được có 50 nghìn tệ.
Thiệu Dã là một con thỏ mắt đỏ, trời sinh đã hay ghen tị. Nhìn nhà họ Tống thuê mấy vị đại sư dời mộ mà tốn gần chục triệu, cậu ghen đến đỏ cả mắt. Làm đại sư có vẻ ngon ăn hơn!
Nhưng đối diện với Tống Quan Lan, cậu vẫn nhe răng cười tươi rói, lộ ra hai hàng răng trắng tinh, vui vẻ đáp: “Tốt lắm, đại ca!”
Tống Quan Lan lại hỏi: “Hôm nay rảnh không? Lát nữa tôi dẫn cậu đi ăn.”
Thiệu Dã thật ra còn mong đại ca nhờ mình đi khiêng quan tài hơn, nhưng ăn uống cũng không tệ, nên cậu lập tức đồng ý ngay tắp lự: “Được ạ! Đại ca đợi em chút, em đi thay đồ.”
Tống Quan Lan nhẹ gật đầu, đứng dưới gốc cây nhìn theo bóng dáng Thiệu Dã chạy như bay đi thay đồ. Một lát sau, anh lại thấy cậu tung tăng chạy về như con thỏ nhỏ, trông mà vui lây.
Thiệu Dã thay một chiếc áo sơ mi trắng, cái mà mỗi lần gặp cậu đều thấy mặc đúng cái đó.
Tống Quan Lan nhướng mày hỏi: “Sao lúc nào cũng mặc cái áo này vậy?”
Thiệu Dã mắt sáng rực như sao: “Là Tống Đình Đình mua cho em đó! Cô ấy nói gặp người quan trọng thì phải mặc cái này.”
Tống Quan Lan nhìn vào đôi mắt lấp lánh ấy, lòng thoáng bối rối. Không biết là cảm giác gì, chỉ thấy chiếc áo sơ mi đó đột nhiên xấu tệ hại.
Anh nhịn không được lại hỏi: “Đình Đình không mua thêm cho cậu vài cái nữa à?”
“À… ờ…” Thiệu Dã cứng họng, không biết đáp sao cho phải.
Có lẽ là do Tống Đình Đình quá keo kiệt. Mỗi tháng trả cho Thiệu Dã 5 nghìn tiền lương đã như cắt da cắt thịt. Nếu không phải vì sợ anh chàng này ngày nào cũng mặc áo ba lỗ chạy qua chạy lại trước mặt người nhà họ Tống, thì cô đã chẳng nỡ rút hầu bao hơn 3 nghìn tệ, kéo theo một ông thợ già ngoài trung tâm thương mại, đặt may cho cậu hẳn một bộ vest.
Tống Quan Lan mỉm cười nhẹ nhàng: “Dạo này trời càng lúc càng nóng, để lát tôi dẫn cậu đi mua thêm vài bộ đồ mới nhé.”
Lại sắp có quần áo mới rồi! Mắt Thiệu Dã sáng rực lên như hai bóng đèn pha, chân thành nói: “Đại ca đúng là người tốt!”
Tống Quan Lan cười, định giơ tay xoa đầu cậu, nhưng nghĩ ngợi gì đó rồi lại thôi.
Lên xe chưa bao lâu, Thiệu Dã nhận được tin nhắn từ Tống Đình Đình: “Chiều nay rảnh không? Bọn tôi chơi murder mystery, còn thiếu một người. Tôi trả thêm tiền cho anh.”
Thiệu Dã nhìn sang Tống Quan Lan đang lái xe, nhắn lại một câu: “Đại ca bảo dẫn tôi đi mua đồ.”
Tống Đình Đình gửi lại một dấu “?”.
Thiệu Dã nhíu mày, cái dấu chấm hỏi này là sao? Mình có viết sai chính tả đâu ta?
Tống Đình Đình: “Đại ca nào???”
Thiệu Dã: “Đại ca của chúng ta chứ ai.”
Tống Đình Đình: “… Tống Quan Lan á???”
Thiệu Dã: “Thỏ con gật đầu .gif”
Tống Đình Đình: “???”
Thiệu Dã gãi đầu, ơ, sao tự nhiên lại nhiều dấu hỏi hơn nữa rồi?
Phía trước đèn đỏ, Tống Quan Lan dừng xe lại, liếc thấy Thiệu Dã bấm điện thoại liên tục bèn hỏi: “Đang nhắn tin với ai thế?”
Thiệu Dã thành thật trả lời: “Với Tống Đình Đình.”
Tống Quan Lan mím môi, hàng chân mày hơi nhíu lại, trông có vẻ áy náy. Anh hỏi Thiệu Dã: “Tôi có làm lỡ buổi hẹn của cậu với Đình Đình không?”
