Nói rồi, nàng lấy từ trong tay áo ra một thỏi bạc nhỏ, đặt lên bàn đá.
"Ngươi rất biết bổn phận, vậy hãy làm tốt bổn phận của mình."
"Nhưng ta để ngươi từ một nha hoàn nhóm lửa thành thông phòng, không phải để ngươi tiếp tục làm nha hoàn."
Ta lộ vẻ nghi hoặc: Không làm nha hoàn thì làm gì?
Thấy vẻ mặt ta như vậy, nàng cau mày, rõ ràng cảm thấy ta quá ngu dốt.
Nàng dời mắt đi, rồi tiếp tục nói:
"Đừng suốt ngày ru rú trong cái nhà bếp của ngươi nữa, phải thường xuyên ở bên cạnh Lâm Trạch ca ca."
"Hắn làm gì, nói gì, gặp ai, tóm lại bất kể chuyện gì, ngươi đều phải báo lại cho ta."
Hóa ra là muốn ta làm nội gián, thu thập tin tức về Lâm Trạch.
Ta suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý.
Nàng kinh ngạc: "Ngươi đồng ý? Ngươi không thắc mắc vì sao ta bảo ngươi làm thế à?"
Ta đáp: "Người là vị hôn thê của thiếu gia, người muốn hiểu rõ thiếu gia, quan tâm đến thiếu gia."
Câu trả lời đúng quy củ, không dư một chữ, không thiếu một chữ.
Thế nhưng Thôi Uyển Nhi lại đỡ trán, vẻ mặt bất lực: "Thôi được rồi, biết thế là được."
Nàng chỉ vào thỏi bạc: "Mỗi tháng ta sẽ đến một lần, nếu làm tốt, mỗi lần sẽ thưởng ngươi bấy nhiêu."
Ta cúi đầu tạ ơn.
Thôi Uyển Nhi đứng dậy, phủi nhẹ tà áo, nhìn ta bằng ánh mắt đầy ghét bỏ rồi rời đi.
Ta cong khóe môi, cầm lấy thỏi bạc nhét vào người.
17
Trời vừa tối, Lâm Trạch liền gọi ta qua.
Từ sau khi kỳ thi kết thúc, hắn luôn ở cạnh Thư tiên sinh.
Thư tiên sinh tin rằng lần này hắn đỗ đạt rất cao, liền dẫn dắt hắn chuẩn bị cho kỳ thi tiếp theo.
Ngoại trừ lúc ngủ, hai người gần như dính lấy nhau cả ngày lẫn đêm, không cho bất kỳ ai làm phiền.
Hôm nay Thôi Uyển Nhi đến, nàng tìm gặp Lâm Trạch.
Lúc đó, Thư tiên sinh đang giảng một bài sách luận, Lâm Trạch tập trung lắng nghe.
Thôi Uyển Nhi không dám quấy rầy, lặng lẽ đến, rồi lặng lẽ rời đi.
Nàng đặt kỳ vọng rất lớn vào Lâm Trạch.
Chỉ cần hắn chuyên tâm học hành, nàng sẽ ngoan ngoãn như vậy.
"Ta biết hôm nay Thôi Uyển Nhi sẽ đến, nên cố ý nhờ tiên sinh giảng thêm sách luận."
Lâm Trạch nhìn ta nói.
Ta sửng sốt.
Hắn cau mày: "Không muốn gặp nàng ta, không muốn bị nàng ta bám theo hỏi han xem ta thi cử thế nào."
"Phiền c.h.ế.t đi được."
Chợt, ta liền hiểu ra.
Lâm Trạch giống như một đứa trẻ phản nghịch, không muốn bị ai thúc ép học hành.
Đặc biệt là khi hắn đang gánh trên vai nhiều kỳ vọng như vậy, áp lực quá lớn khiến hắn không chịu nổi.
Ta gật đầu: "Vậy thì không gặp."
Phản ứng này của ta khiến hắn ngạc nhiên.
Nhưng hắn không truy cứu, mà hỏi: "Nàng ta tìm ngươi?"
Ta gật đầu.
Sắc mặt hắn thoáng sốt ruột: "Tìm ngươi làm gì? Có làm khó ngươi không?"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta lắc đầu, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Nghe xong, hắn im lặng hồi lâu.
"Ngươi đúng là không hề giấu giếm."
Ta đáp: "Ta phân biệt rất rõ, ta là người của thiếu gia."
Hắn cười nhạt: "Người của ta? Vậy sao còn nhận bạc của nàng ta?"
Ta đáp: "Thôi Tiểu thư là vị hôn thê của thiếu gia, dù chưa thành thân cũng có thể coi là người của thiếu gia. Mà phu thê là một thể, nhận bạc của nàng ấy chẳng khác nào nhận bạc của thiếu gia."
Hắn hừ một tiếng: "Ngụy biện."
Nói xong, ta muốn rời đi.
Thực sự rất muốn quay về với Thạch ma ma và Thạch Mài.
Bị hai người này liên tiếp "tấn công", ta thấy quá sức rồi.
Nhìn thấy sắc mặt ta lộ vẻ mệt mỏi, ánh mắt Lâm Trạch lóe lên chút quan tâm. Nhưng hắn vẫn không buông tha, bám riết lấy chuyện gián điệp:
"Ngươi định báo cáo với Thôi Uyển Nhi thế nào?"
Đúng vậy, chuyện này không thể treo lơ lửng.
Nên nói thế nào đây?
Ta suy nghĩ một lát, rồi đáp: "Nói thật."
Sắc mặt hắn lập tức đen kịt như mực, nắm tay cũng siết chặt lại.
Đừng có đánh ta nhé!
Ta sợ hết hồn, vội vàng bổ sung: "Thiếu gia bớt giận, nghe ta nói hết rồi hãy quyết định có nổi nóng hay không."
Ta cẩn thận phân tích từng điểm:
"Thôi tiểu thư mong muốn nhất là thiếu gia thi đậu, và sợ nhất là trong lòng thiếu gia có người khác."
"Ở Thư phủ, bên cạnh thiếu gia không có nữ nhân nào, suốt ngày chỉ ở cùng tiên sinh học hành, đó là điều Thôi tiểu thư mong muốn nhất."
"Bình thường nàng ấy ăn chay niệm Phật, ngày đêm lo lắng cho thiếu gia, trong lòng khó yên."
"Ta thành thật báo lại cho nàng ấy, sẽ khiến nàng ấy thêm kính trọng và sùng bái thiếu gia, giảm bớt lo âu."
"Chuyện này không gây tổn thất gì cho thiếu gia, mà còn giúp vun đắp tình cảm phu thê giữa ngài và Thôi tiểu thư."
Lâm Trạch lạnh lùng nói: "Nói vậy, ngươi còn đang làm việc tốt?"
Ta cúi đầu: "Ta là nha hoàn của thiếu gia, dù làm truyền tin cho Thôi tiểu thư nhưng chưa từng giấu giếm ngài. Trong lòng ta, vẫn luôn mong thiếu gia được tốt, mong ngài và Thôi tiểu thư hòa hợp."
Nắm tay hắn buông xuống.
Không khí trầm mặc.
Hồi lâu, hắn nói:
"Thạch Đậu, ngươi cứ một câu 'phu thê', hai câu 'phu thê', vậy ngươi tự đặt mình vào đâu?"