Ánh mặt trời vùng cận nhiệt đới luôn bị những tòa cao ốc chọc trời nuốt chửng, tấm poster giữa trung tâm quảng trường như sân khấu chói lọi của thời đại, thu hút muôn vàn ánh nhìn, đồng thời cũng là đấu trường nơi giới danh vọng dò xét, mai phục, vây hãm.
Tưởng Ứng đi tới trước cửa sổ sát đất, chống hông ngắm nghía tấm biển quảng cáo khổng lồ đang được đồn đại một lát: “Từ chỗ của cậu nhìn lên là thấy ngay.”
Thẩm Tông Niên vờ như không nghe thấy, Tưởng Ứng cũng chẳng nói thêm, quay sang bàn tiếp dự án năng lượng.
Sau khi Tưởng Ứng rời đi, Chung Mạn Thanh bước vào hỏi có cần đặt bữa tối tăng ca không.
“Không cần.”
Thẩm Tông Niên đã hứa với Đàm Hựu Minh là sẽ tan làm sớm hai tiếng, thế nên hắn sẽ không nán lại dù chỉ một phút.
Vừa đến Giám Tâm, hắn đã trông thấy vài vị quản lý cấp cao đang tiễn Đàm Hựu Minh ra cửa, cười nói gì đó khiến Đàm Hựu Minh bật cười ha hả.
Mấy anh lớn ngoài năm mươi tuổi này rõ ràng là tâm phúc được Thẩm Tông Niên phái từ Hoàn Đồ sang, vậy mà chỉ mới hai tháng đã quay sang nghe lời Đàm Hựu Minh.
Đàm Hựu Minh nhanh chóng chạy tới, nhảy phắt lên ghế phụ chiếc Bentley, ra lệnh: “Tới Baudiro đi.”
Sinh ra trong vòng tay nuông chiều của họ hàng, Đàm Hựu Minh từ nhỏ đã được các cô dì yêu thương hết mực, vì thế luôn đặt nặng tình thân và nếp nhà. Anh chọn một bộ ngọc phỉ thúy tặng bà dì, rồi lại chọn thêm vài chiếc vòng cổ cho mấy cô em gái.
“Mẫu đồng hồ này ra mắt từ khi nào vậy?” Công tử họ Đàm luôn đi đầu xu hướng mà chưa từng thấy qua.
“Mới ra mắt được một tuần thôi ạ, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn bán thử, cậu Đàm có muốn đeo thử không?”
“Không cần, gói lại hết đi.” Anh chỉ vào Thẩm Tông Niên đang ngồi trên ghế sô pha nghe điện thoại công việc, nói: “Người kia trả tiền.”
Cô nhân viên quầy bước tới, thấy Thẩm Tông Niên đang nghe điện thoại thì nhất thời không biết có nên mở lời hay không, thế mà Thẩm Tông Niên đang cầm điện thoại đã trực tiếp đưa thẻ ra mà không cần cô phải nói gì.
Vừa lên xe, Đàm Hựu Minh lập tức mở hộp quà trên cùng: “Cậu cũng có quà này.”
Anh trực tiếp kéo tay Thẩm Tông Niên khỏi vô lăng, đeo chiếc đồng hồ vào: “Được đấy.”
Kiểu dáng, kích cỡ, vòng tay đều vừa vặn. Bàn tay này anh đã nắm, đã cầm, đã ôm từ nhỏ, quen thuộc hơn cả tay mình, nên dù mua bừa cũng không thể sai được.
Thẩm Tông Niên liếc qua, thấy không hài lòng: “Cậu lấy tiền của tôi mua quà cho tôi à?”
Đàm Hựu Minh ngẩng phắt lên như nghe phải chuyện hoang đường: “Cái gì mà của cậu với của tôi, của cậu chẳng phải là của tôi sao?”
“…” Thẩm Tông Niên lạnh lùng rút tay về, đặt lên vô lăng, dẫm chân ga phóng đi.
*
Nhà cũ nhà họ Quan cách đó một tiếng lái xe, đường xá thông thoáng, với người dân Hải Thị, giờ cao điểm tan tầm thực sự không phải là sáu giờ mà là sau mười giờ.
Đi qua cầu vượt biển, từ xa có thể trông thấy con tàu vượt biển đang rẽ sóng lướt đi.
Đàm Hựu Minh có lẽ là một trong số ít người trẻ tuổi trong thời buổi hiện đại vẫn thích việc đi thăm hỏi họ hàng, mê không khí náo nhiệt của những buổi đoàn tụ, nghĩ đến việc sắp được gặp cả đại gia đình, trong lòng anh lại thấy vui vẻ hân hoan.
Khu vườn nhà họ Quan nằm khuất giữa rặng giữa núi xanh, trong vườn có những chú chim vành khuyên làm tổ với bộ lông xanh vàng, đuôi ánh ngọc. Hồi nhỏ Đàm Hựu Minh từng giúp chúng xây tổ, ao ước dành một ngôi nhà cho tất cả những chú chim xinh đẹp.
Bãi cỏ trong vườn đã được cắt tỉa gọn gàng từ sáng sớm, chiếc Bentley màu đen lăn bánh vào khu vườn, xe còn chưa dừng hẳn thì đã có tiếng gọi lớn vang vọng từ xa: “Uncle!!”
Hai cô bé một cao một thấp như đôi chim sẻ từ trong rừng lao tới. Đàm Hựu Minh bị tông trúng, khẽ “hự” một tiếng rồi ôm một bé, dắt một bé: “Gọi cậu là gì nào, nói tiếng Trung đi.”
“Cậu ạ!”
Đàm Hựu Minh bật cười, bế cô bé nhỏ hơn đung đưa mấy cái, sau đó quay sang Thẩm Tông Niên đang xách hộp quà phía sau: “Còn người này gọi là gì?”
Những chú chim sẻ nhỏ rụt rè hơn: “Cậu Tông Niên ạ.”
Thẩm Tông Niên đáp lại một tiếng.
Mấy người phụ nữ trong nhà đang tụ lại đánh mạt chược ở sân, thấy Đàm Hựu Minh đến, ai nấy đều đứng dậy ra đón, mấy cô em họ cũng ùa ra, một người vừa tan học ở trường nữ sinh về, một người thì chạy ra từ phòng nhạc.
“Anh họ!” Rồi đứng thẳng lại, lễ phép gọi thêm: “Anh Tông Niên.”
Thế hệ của Đàm Hựu Minh chỉ có mình anh là con trai, trước khi Thẩm Tông Niên đến nhà họ Đàm, anh hết là giặc con trong đám công tử danh môn rồi lại quậy tưng bừng trong nhóm chị em gái. Đàm Trọng Sơn và Quan Khả Chi còn từng bị bạn bè trêu là sinh ra một Tiểu Bảo Ngọc1.
“Bà dì.” Sếp Đàm ở ngoài kênh kiệu hách dịch và sếp Thẩm đến trước mặt Quan Hướng Vân cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chào hỏi.
Quan Hướng Vân là dì của Quan Khả Chi, con gái một vị quan chức cấp cao, thời trẻ bà từng du học Nam Dương, làm ăn lớn trong ngành đóng tàu, sau này lá rụng về cội, trở về Hải Thị an dưỡng tuổi già.
Bà cụ đeo châu báu đầy người vẫn khỏe mạnh, vẫy tay về phía hai người: “Lại đây cho bà dì xem nào.”
“Minh đẹp trai hơn rồi, Niên thì gầy hơn một chút.”
Đàm Hựu Minh mách ngay: “Cậu ấy cuồng công việc, uống nước thôi cũng no rồi ấy bà dì.”
Bà cụ nói như vậy không được, kiếm tiền mà không có mạng để tiêu thì vô ích, Thẩm Tông Niên cúi đầu lắng nghe.
Hồi mới đến nhà họ Đàm, Tết đến, họ hàng lì xì cho Đàm Hựu Minh một phong bì dày, Đàm Hựu Minh còn nhỏ nhưng ranh ma, biết phải nhắm đúng người có tiền, bèn níu lấy Quan Hướng Vân, cất giọng non nớt hỏi: “Bà dì ơi, của bé Niên đâu ạ.”
Trái tim Quan Hướng Vân tan chảy, bế thốc cậu lên: “Ôi chao, bà dì quên mất, bà dì bổ sung ngay nè.”
Cục bột điêu khắc bằng ngọc phấn phồng má lên: “Dạ được ạ.”
Sau này, dù là vì Đàm Hựu Minh hay vì lợi ích riêng, họ hàng nhà họ Đàm đều tỏ ra khá quan tâm đến Thẩm Tông Niên. Hắn một thân một mình, vậy mà chỉ trong thời gian ngắn đã có thể thoát khỏi vòng vây của đám chú bác, giành quyền kiểm soát Hoàn Đồ, ngoài thủ đoạn sắt đá của bản thân, trong đó ít nhiều hắn cũng có phần trợ lực từ những thân thích nhà họ Đàm.
Đàm Hựu Minh đến nhà người thân mà cứ như về nhà mình, nghênh ngang ngồi xuống ghế, vắt chân rồi cầm một chùm vải thiều lên.
Đã qua mùa vải nhưng nhà họ Quan có hẳn một vườn cây ăn quả nhiệt đới riêng, quanh năm đều có rau quả trái mùa. Mỗi lần Đàm Hựu Minh đến, họ đều sai người mang vải thiều tươi đến đãi.
Vải thiều Tăng Thành, Hoài Chi, Hợp Giang2 còn đọng sương, cành chưa cắt hết, từng chùm nhỏ màu đỏ rực được bày trên đĩa sứ xanh, trông như men lam khảm hồng ngọc.
Vỏ vải mỏng tang, Đàm Hựu Minh dùng răng nanh cắn nhẹ một cái, lớp vỏ vỡ ra, để lộ lớp thịt quả trắng nõn, căng mọng, vị ngọt tràn đầy khoang miệng, đầu lưỡi cũng dính mật. Anh mãn nguyện nheo mắt lại, nhất thời khiến người ta không phân biệt được là quả ngọt hay người ngọt hơn.
Thẩm Tông Niên vô cảm nhìn anh.
Hồi nhỏ Đàm Hựu Minh từng bị hóc hạt vải, khuôn mặt tròn trắng bệch như chính múi vải, nước mắt chực trào ra còn nhiều hơn cả nước trái cây, sau đó Thẩm Tông Niên phải lọc hạt vải cho anh suốt mấy năm.
Quan Hướng Vân thích nhìn anh ăn uống ngon lành, vừa cười vừa nhắc: “Ăn chậm thôi, đừng để bị hóc nữa.”
“Con không ngốc đến thế đâu.” Một bên má của Đàm Hựu Minh phồng lên, tay nghịch ngợm cầm một cành vải, những quả vải đỏ au tượng trưng cho sự phú quý tương phản với những ngón tay thon dài và nụ cười bất cần của anh, càng làm tôn lên dáng vẻ công tử ăn chơi.
Vải thiều Hợp Giang vốn đã qua mùa, nhưng đến tay anh lại như hóa thành một cành xuân, anh hái hết quả này đến quả khác, có khi bứt cả chùm để đung đưa nghịch ngợm, trông thật chướng mắt.
Cậu công tử ăn chơi không để ý, vươn vai một cái rồi hỏi Quan Hướng Vân: “Cậu đâu rồi ạ?”
“Ở ngoài hành lang đó.”
Đàm Hựu Minh đứng dậy, ngoắc Thẩm Tông Niên: “Nào, ra tìm cậu thôi.”
Quan Hướng Vân: “Đi đi.”
Hai người bước ra sân sau, giàn trầu bà lá xẻ xanh um tỏa bóng, khu nhà lớn nhà họ Quan vẫn giữ nguyên nét kiến trúc Nam Dương cổ điển với xương bồ, tử đằng, thạch lựu hoa đan xen dưới mái ngói lưu ly chạm khắc màu chàm; mái hiên màu vàng hệt sáp ong, khung cửa sổ ánh đỏ ruby, nền gạch men vân sóng lấp lánh ánh nắng, gợi cảm giác yên bình biệt lập.
Đi qua cầu nối hành lang, Đàm Hựu Minh chợt nhớ đến bộ phim truyền hình về người Nyonya3 mà hồi nhỏ bà nội anh từng xem. Gió chiều vẫn hầm hập hơi nóng đặc trưng của vùng nhiệt đới như đang tích tụ một cơn mưa mãi chưa chịu đổ, cánh tay của hai người thi thoảng chạm vào nhau, hơi thở tĩnh lặng cũng bao trùm một màn ẩm ướt và nóng bức.
Đàm Hựu Minh vừa thong thả bước đi vừa nhai nốt miếng vải trong miệng, nhìn quanh tìm thùng rác mà không thấy, anh đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Tông Niên.
Thẩm Tông Niên cảnh cáo: “Đừng gây chuyện.”
Đàm Hựu Minh cau mày, ngậm hạt vải trong miệng, bực bội “chậc” một tiếng: “Nhanh lên.”
Thẩm Tông Niên vẫn dửng dưng như không.
Đàm Hựu Minh vốn quen thói bá đạo, chẳng thèm để ý người ta có đồng ý hay không, lập tức lục soát túi quần hắn tìm khăn tay hoặc giấy ăn nhưng không thấy gì.
Ở nhà người khác, Thẩm Tông Niên không chịu nổi kiểu đụng chạm bừa bãi của anh, đành nắm chặt cổ tay Đàm Hựu Minh như hồi còn nhỏ rồi xòe tay kia ra trước mặt anh, để anh nhổ hạt vải ra.
Hạt vải trơn bóng, căng mọng, vẫn còn vương hơi ấm nơi đầu lưỡi của Đàm Hựu Minh, tựa như một trái tim ngọt ngào đang đập rộn ràng trong lòng bàn tay Thẩm Tông Niên, lại giống như một hạt giống bé nhỏ đang bén rễ, lan dài trong lòng bàn tay hắn.
Thẩm Tông Niên muốn vứt ngay đi nhưng không tiện, đành đi vào trong nhà mới tìm được thùng rác. Hắn đi rửa tay, nước quả vải đã được rửa sạch, nhưng vị ngọt ngào như mật ong ấy lại vấn vương trên kẽ ngón tay mãi không tan.
“Cậu.”
Mấy người cậu họ bên chi thứ cũng có mặt, một nhóm đàn ông đang nói chuyện làm ăn trong phòng trà.
“Hựu Minh, Tông Niên đấy à.” Ông cậu vừa gọi, những người khác cũng đứng dậy theo, “Hai đứa đến lúc nào thế?”
“Mới đến thôi ạ.” Đàm Hựu Minh mỉm cười đi tới, khoác vai bọn họ thân thiết như anh em lâu ngày gặp lại.
Anh có nhiều người cậu, nhưng thân nhất với người này. Hồi nhỏ Đàm Hựu Minh từng ngồi trên vai ông xem múa lân, mê mẩn đến mức nửa ngày không chịu xuống, người cậu ấy đành phải cõng cậu nhóc không còn nhẹ nữa đi hết đại lộ Burstington, chạy theo sau mông con lân khiến Quan Khả Chi và Đàm Trọng Sơn hết sức ngại ngùng.
Ông rút thuốc mời, Đàm Hựu Minh không nhận mà lại thò tay lấy chiếc bật lửa trong túi Thẩm Tông Niên ra, châm lửa giúp ông, bảo: “Cậu hút đi, con không hút nữa đâu, kẻo bà dì lại nói cậu dạy hư con mất.”
Thuốc lá anh chỉ thi thoảng mới hút, hoặc là khi xã giao, hoặc là khi phiền lòng.
Ông cậu cười hỏi: “Còn Tông Niên?”
Thẩm Tông Niên còn chưa mở lời thì Đàm Hựu Minh đã đáp thay: “Cậu ấy không hút đâu.”
Thẩm Tông Niên không phản bác.
Hồi còn ở nhà cũ, bà nội Đàm thường dặn Đàm Hựu Minh hút ít thuốc thôi. Thẩm Tông Niên là người ăn nhờ ở đậu, sợ bản thân dính mùi thuốc lá khiến người ta không thích nên chẳng bao giờ tham gia hút thuốc cùng ai.
Ông cậu gật đầu, không mời nữa mà bảo họ ngồi xuống cùng uống trà, tiếp tục bàn chuyện làm ăn.
Đàm Hựu Minh ngồi được một lúc bắt đầu thấy chán, bèn lẻn ra sân xem mọi người đánh mạt chược.
Thẩm Tông Niên không bị chứng hiếu động như thế, vẫn ngồi lại, khi trao đổi xong, một trong những người chú họ bên chi thứ kín đáo gọi hắn lại, cảm ơn về chuyện sòng bạc lần trước.
Kể ra cũng lạ, rõ ràng Đàm Hựu Minh mới là cháu ruột bên ngoại, vậy mà mỗi khi trong nhà có chuyện cần nhờ hay có ai gây rắc rối đều quen tìm Thẩm Tông Niên hơn.
Người chú đó nhìn quanh, xác nhận hành lang không có ai mới hạ giọng nói: “Tiền chú sẽ sớm trả lại, con thư thả cho chú thêm vài ngày nữa nhé.”
“Không sao đâu chú.” Thẩm Tông Niên hoàn toàn không để tâm, những rắc rối mà đám người này gây ra hắn cũng chẳng buồn bận lòng. Chuyện bẩn thỉu, xấu xa, tệ hại hơn thế hắn cũng từng làm nhiều rồi.
Ông chú lại dè dặt hỏi: “Con không nói với chị cả của chú chứ.” Tính tình của Quan Khả Chi không dễ chọc đâu.
Thẩm Tông Niên khẽ đáp, “Không.”
*
Trong sân, những người bà người mẹ trong nhà đang vui vẻ đánh mạt chược, Đàm Hựu Minh lại trở thành trung tâm của đám trẻ con. Anh đẹp trai, tốt tính lại còn hào phóng, khiến mấy đứa cháu trai, cháu gái thi nhau bu quanh.
Đàm Hựu Minh cõng một đứa trên lưng, ôm một đứa trong tay, bên chân còn một đứa bám víu, không biết nói gì mà chọc cho bọn trẻ cười ha hả.
Bà dì bốc được quân cửu vạn, ngẩng đầu thấy anh cười rạng rỡ thì cũng cười theo: “Thế nào, vui không?”
Đàm Hựu Minh cười lớn: “Vui chứ ạ.” Mấy cục bột trắng mềm mại đang bu quanh, anh túm được đứa nào là đứa nấy cười khanh khách, còn vui hơn cả lúc chơi với mấy con mèo con, chó con ngày trước.
“Vui thì tự đẻ một đứa mà chơi đi, con có biết hồi nhỏ con còn đáng yêu hơn bọn chúng không, ai cũng tranh nhau bế đấy, haiz…” Bà cụ vội giải thích, “Không phải bà dì đang giục con đâu nhé, bà dì không cổ hủ đến thế, nhưng nhà có trẻ con quả thật rất náo nhiệt, sinh thêm vài đứa sẽ còn vui hơn, y như nuôi cả ổ cún con vậy.”
Đàm Hựu Minh cười: “Chuyện này con đâu có quyết được, sinh hay không, sinh mấy đứa phải để bà Đàm tương lai của con quyết ạ.”
Mợ thấy anh không tỏ vẻ bài xích nên cười hỏi: “Thế ba mẹ con đã lo liệu chuyện đó cho con chưa? Có ai hợp ý không?”
“Chưa ạ.” Đàm Hựu Minh đổi sang bế một cô cháu gái nhỏ, vừa nghịch đuôi tóc ngựa của cô bé vừa đùa: “Sao thế, mợ định giới thiệu cho con à?”
Mợ ngạc nhiên: “Thật hả?”
Đàm Hựu Minh cười ha hả: “Tất nhiên là đùa rồi mợ.”
“Đợi con chơi chán rồi chắc chắn sẽ nhờ mợ giới thiệu.”
Mợ anh thắng một ván mạt chược, trách yêu: “Mợ nào dám tự ý quyết định thay con, chả biết lúc đó ba mẹ con tìm được vị thánh thần phương nào thu phục được đại ma vương nhà mình đây.”
Đàm Hựu Minh cười mỉm không đáp, mợ lại hỏi: “Thế còn Tông Niên thì sao? Hựu Minh chưa có, vậy con có chưa?”
Lúc này Đàm Hựu Minh mới nhận ra, Thẩm Tông Niên không biết đã đến từ lúc nào, khoanh tay lặng lẽ tựa vào gốc cây hoa tử kinh trong bãi cỏ.
