Nỗi Nhớ Khôn Nguôi - Fuiwen

Chương 93: Em bé




Lần này họ đến New Zealand nghỉ dưỡng.

Trong thời gian nghỉ phép, Kinh Ngữ vẫn tranh thủ lúc rảnh để viết luận văn, nhằm tốt nghiệp sớm vào học kỳ xuân đầu năm, để sau đó có thể toàn tâm toàn ý cho công việc.

Kinh Ngữ còn bàn bạc với Cận Lệnh Hàng: hai năm nữa, nếu họ vẫn chưa ly hôn, thì có thể sinh một em bé nhỏ để chơi cùng Kaka.

Cận Lệnh Hàng lập tức nắm trúng trọng điểm: "Nếu chưa ly hôn à?"

"Có vấn đề gì sao?" Cô hỏi rất đỗi thẳng thắn, chẳng chút chột dạ.

Cận Lệnh Hàng nheo mắt nhìn cô: "Ngữ Ngữ, em thấy... rủi ro của anh cao lắm sao?"

Cô bật cười, cười đến mức ngã vào người anh.

Cận Lệnh Hàng dịu dàng hôn cô, ghé tai thì thầm với vẻ u buồn: "Anh biết trước đây mình không phải người tốt, nhưng chẳng lẽ anh không thể hoàn lương sao, Ngữ Ngữ?"

"Được chứ được chứ, bây giờ đã hoàn đến mức không thể hoàn hơn nữa rồi." Cô cười lớn.
"Em chỉ đùa thôi mà, sao anh lại 'vỡ phòng tuyến' rồi?"

"Vợ nói đến ly hôn, ai mà bình tĩnh cho nổi."

"Là anh muốn ly hôn, Cận Lệnh Hàng!"

"......"

Cận Lệnh Hàng nâng khuôn mặt cô lên: "Ngữ Ngữ, nếu không ảnh hưởng đến công việc của em, thì... bây giờ cũng có thể sinh."

Kinh Ngữ sững người.

Họ đang nghỉ ngơi bên hồ, Nika dạo chơi trên bãi cỏ phía trước.

Thỉnh thoảng nó ngoái đầu nhìn bố mẹ thân mật ôm nhau phía sau, dưới ánh nắng nhàn nhạt, ánh mắt hai người hòa vào nhau như mặt hồ yên ả.

"Anh chỉ đùa thôi, Ngữ Ngữ. Em nên lấy công việc làm trọng, lấy tận hưởng cuộc sống làm mục tiêu. Trước khi kết hôn, anh chưa từng nghĩ cả đời này mình sẽ có con. Ý anh chỉ là... anh sẽ không rời xa em, Ngữ Nhi. Anh xin thề."

Kinh Ngữ rúc sâu vào lòng anh.

"Công việc thì... cũng gần xong rồi. Tên lửa đã thành công, về sau em cũng không cần ngày đêm cắm đầu vào nghiên cứu nữa. Công việc vài năm tới chắc cũng giống bây giờ thôi..."

"Em muốn sắp xếp thế nào, dự định ra sao, anh đều ủng hộ. Ngữ Ngữ, nếu bây giờ có em bé, anh sẽ cố gắng hết sức điều chỉnh công việc, nhất định chăm sóc em thật tốt, để em được nghỉ ngơi đầy đủ."

Nói không rung động là giả.

"Vậy anh nói xem, Kaka... thích em bé trai hay em bé gái?"

"Nó có khi chẳng thích cái nào. Nó không thích chơi với chó con."

"Nhưng chúng ta sinh là con người, đâu phải chó."

Anh bật cười: "Ý anh là, ngoài chúng ta ra, nó cũng không thích chơi với người khác."

"Giờ nó rất thích dì và cậu rồi, một ngày không gặp là nhớ như ba thu." Cô ngẩng đầu, cười tít mắt bàn với anh. "Hay là... chúng ta mang thai một bé, sinh ra để chơi cùng Kaka? Nó ở một mình cũng hơi cô đơn."

Cận Lệnh Hàng cúi đầu, nghiêm túc nhìn cô.

Cô chớp mắt, trong ánh nhìn tràn đầy cảm giác mới mẻ trước một cuộc sống hoàn toàn khác.

Cận Lệnh Hàng dịu dàng v**t v* gò má được ánh nắng sưởi ấm của cô: "Nếu là con gái, nhất định sẽ giống Ngữ Ngữ của anh. Để anh suy nghĩ thêm một chút được không? Ngữ Ngữ, em vẫn còn rất trẻ."

"Cũng không trẻ lắm đâu, em hai mươi bảy rồi. Cận Lệnh Hàng hai mươi chín. Như vậy, có khi sinh nhật ba mươi tuổi của anh là đã được làm bố rồi."

Khóe môi Cận Lệnh Hàng cong lên.

Kinh Ngữ vùi vào lòng anh cười không ngớt.

Chuyện này coi như mơ hồ được quyết định. Dù sau đó mỗi tối làm chuyện xấu, Cận Lệnh Hàng vẫn tự nhiên dùng biện pháp bảo vệ, nhưng thỉnh thoảng bị Kinh Ngữ trêu chọc, anh cũng ra vẻ hung dữ mà bỏ qua.

Rồi sau đó, chính Kinh Ngữ lại sợ, cô chui vào lòng anh, vừa rấm rứt vừa nói rằng với tâm lý và tuổi tác hiện tại, cô không thể làm mẹ được, bảo anh tự nuôi con một mình.

Cận Lệnh Hàng bị cô chọc cười, hết lần này đến lần khác cam đoan rằng nếu có em bé, anh nhất định sẽ một mình chăm sóc thật tốt, bảo cô cứ yên tâm.

Dù sao thì hai người cũng toàn nói bừa diễn kịch, ngày nào cũng tung ra đủ loại lời thoại như phim truyền hình.

Gần đây, ở New Zealand còn có Lệnh Lợi Ỷ và Tần Lệnh Tân.

Nhiều năm trước, vào sinh nhật mười tám tuổi của Lệnh Lợi Ỷ, Tần Lệnh Tân đã tặng cô một hòn đảo nhỏ ở New Zealand làm quà.

Vì Úc và New Zealand nằm ở Nam bán cầu, khí hậu và mùa vụ ngược với Bắc bán cầu, nên khi tặng hòn đảo ấy, hai người đã tính toán: sau này về già, mỗi khi đến mùa đông có thể chạy sang đây tận hưởng xuân hè, trồng hoa trồng cây, sống những ngày tháng nhàn nhã an yên.

Nhưng những năm qua, họ chẳng có nhiều thời gian đến đây. Mỗi lần có kỳ nghỉ không dài không ngắn là lại chạy sang châu Âu hưởng thụ, chẳng định tới nơi này "chịu khổ".

Vì vậy, hòn đảo bị bỏ hoang gần mười năm, đến năm nay khi họ có một kỳ nghỉ dài, cuối cùng cũng bắt đầu được cải tạo.

Vậy hiện giờ hai người đang làm gì ở đây?

Tần Lệnh Tân mỗi ngày xách cuốc ra khai hoang.

Trên đảo có rất nhiều đất chưa được khai khẩn, cực kỳ thích hợp để trồng rau, hoa và cây ăn trái. Ngày đầu tiên Lệnh Lợi Ỷ đến đã nói muốn trồng hoa, trồng đủ loại rau cô thích ăn, liệt kê ra một danh sách dài, rồi lên mạng mua hạt giống.

Đã là thứ cô muốn, Tần Lệnh Tân đến cả mặt trăng cũng sẵn sàng hái cho cô. Vậy nên bây giờ mỗi ngày anh đều cần mẫn khai hoang, đến hiện tại đã cày xới được gần một mẫu đất.

Anh cả nghe chuyện thì bảo: "Cậu đi nghỉ dưỡng để dưỡng bệnh, không phải đến khai hoang. Cứ làm thế này, cơ thể cậu còn tệ hơn quay về đi làm."

Tần Lệnh Tân coi như không nghe thấy, vẫn ngày ngày xách cuốc, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.

Tần Lệnh Tân rất vui, mà Ỷ Ỷ của anh cũng vui. Mỗi ngày cô đều trồng hoa, trồng cỏ, trồng rau.

Rau mùi cô trồng vừa nhú mầm, lập tức chụp ảnh gửi cho anh cả, bảo anh khi nào rảnh thì đến chơi, tiện giúp họ tiêu thụ đám rau này, sắp ăn không xuể rồi.

Nhưng qua video, Cận Lệnh Trì nhìn lượng rau đó còn chưa đủ nhét kẽ răng. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng anh không nói ra, bởi người anh thương nhất chính là Ỷ Ỷ, nên vẫn sắp xếp thời gian đến thăm họ.

Từ lúc Lệnh Lợi Ỷ mời đến khi Cận Lệnh Trì thật sự bay sang New Zealand thăm họ cũng phải gần mười ngày. Vì vậy, khi anh tới nơi, mảnh vườn ấy quả thật đã xanh mướt lên, nhìn qua thì đủ cho ba người ăn.

Thế là anh thật sự ở lại đó vài ngày, ngày nào cũng khen hai người họ rất hợp với việc trồng trọt. Lời khen ấy có chân thành hay không thì hai người kia cũng chẳng biết. Nhưng trong lòng Tần Lệnh Tân thực sự cảm thấy rất dễ chịu — anh và Ỷ Ỷ của anh đúng là rất hợp với kiểu sống này.

Ở đây chưa đầy một tháng, anh đã có chút không muốn rời đi. Anh bắt đầu mệt mỏi với cuộc sống trước kia, muốn buông bỏ, không muốn tranh đấu nữa. Tranh đi tranh lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, cuối cùng chỉ làm hao tổn sinh mệnh của anh và Ỷ Ỷ.

Giờ anh chỉ muốn yên ổn ở đây, lặng lẽ sống cùng Ỷ Ỷ đến già, không tham gia bất cứ chuyện gì nữa.

Ban đầu họ không biết gia đình ba người của Cận Lệnh Hàng cũng đã đến New Zealand. Sau khi biết, hai người lập tức mời họ ra đảo nghỉ dưỡng, tiện giúp ăn bớt rau. Và cả ba người họ thật sự đã tới.

Không ai biết Nika yêu nơi này đến nhường nào. Sau khi rau được nhổ đi, đất đai trở nên tơi xốp mềm mại, giẫm lên như bông. Mỗi ngày thức dậy, việc nó thích nhất là chạy ra mảnh vườn đó giẫm giẫm giẫm.

Ngày nào nó cũng làm mình lấm lem bẩn thỉu, nhưng vui đến không gì sánh được. Bố mẹ nhìn mà cũng cười, không chán chút nào, ngày ngày vui vẻ tắm rửa cho nó.

Lúc rời đi, nó còn lưu luyến không nỡ, cứ cọ cọ vào Lệnh Lợi Ỷ, rồi lại cọ cọ vào Tần Lệnh Tân, khiến hai người cảm động đến không nói nên lời.

...

Những ngày nghỉ dưỡng ở New Zealand quá đỗi thư thái, quá phóng túng, quá thả lỏng — bất kể ngày hay đêm. Đến mức sau khi nghỉ dưỡng tròn một tháng quay về Mỹ, mới chỉ một tuần, Kinh Ngữ đã vô tình phát hiện... kỳ kinh nguyệt của mình bị trễ.

Tim cô chợt phát hoảng. Phản xạ đầu tiên không phải là tự kiểm tra — cô căn bản chẳng biết kiểm tra thế nào. Mỗi khi gặp chuyện, người cô nghĩ đến đầu tiên luôn là Cận Lệnh Hàng.

Anh đã đi làm, cô bấm điện thoại đến mức sắp "bay" lên.

"Cận Lệnh Hàng! Cận Lệnh Hàng!!!"

"Có chuyện gì vậy Ngữ Ngữ?" Chưa kịp đợi cô trả lời, cuộc gọi thoại của anh đã gọi tới.

"Lệnh Hàng..." Cô vội vàng bắt máy, giọng nghe như máy móc.

"Ngữ Ngữ, xảy ra chuyện gì rồi?"

"Em... em cái đó..."

"Hử? Em bị thương à? Hay là Kaka sao rồi?"

"Không phải. Em phát hiện... tháng này em chưa tới kỳ."

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.

Kinh Ngữ: "Anh... anh biết kiểm tra thế nào không? Anh tìm trên mạng giúp em được không? Có phải phải đi bệnh viện không? Hay... ngày mai mình đi bệnh viện nhé?"

"Đừng căng thẳng, Ngữ Nhi. Đợi anh về, anh sẽ sắp xếp kiểm tra cho em. Không sao đâu, em cũng đừng tìm trên mạng, cứ chơi đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra."

"Vâng... vâng." Cuối cùng Kinh Ngữ cũng thấy yên tâm hơn.

Cúp máy xong, cô theo bản năng đi tìm Nika.

Cậu nhóc chơi mãi không chán chiếc cầu trượt daddy lắp cho nó — ngày nào cũng vậy, ăn xong là chạy đi chơi.

"Kaka."

"Gâu~" Nó chạy lại.

Kinh Ngữ ôm lấy nó hôn mấy cái, cong mắt cười hỏi: "Nếu daddy mommy sinh thêm một em bé, con có thích không?"

Nika mơ hồ nghiêng đầu.

Kinh Ngữ bị nó làm cho tan chảy, hôn thêm mấy cái nữa: "Em bé sẽ đáng yêu giống Kaka vậy, nhất định là thế. Con là đáng yêu nhất trên đời."

Nửa tiếng sau, Cận Lệnh Hàng về đến nhà, tay xách một túi thuốc.

Kinh Ngữ và Nika đang nằm trên sofa đọc sách. Cô đọc sách về hàng không vũ trụ, Nika buồn ngủ đã thiếp đi trong lòng cô, nghe thấy tiếng daddy mới tỉnh dậy.

Cận Lệnh Hàng quỳ một gối trước sofa: "Ngữ Ngữ."

Kinh Ngữ vươn vai cười với anh: "Về nhanh thế, không cần gấp mà."

"Không sao. Anh đã tìm hiểu rồi, em tự thử trước nhé? Nếu có, chúng ta cẩn thận một chút, ngày mai đi bệnh viện. Nếu không thì vài hôm nữa thử lại."

"Được."

Anh đỡ cô đứng dậy, đưa đồ cho cô.

Cận Lệnh Hàng đã nghiên cứu kỹ cách sử dụng, giải thích xong thì ôm Nika, nhìn theo cô đi vào phòng tắm.

Nika rất tò mò mommy đi làm gì, cọ cọ đòi leo lên vai daddy.

Cận Lệnh Hàng bế nó đi ra cửa sổ ngắm cảnh, cũng để ổn định lại tâm trạng có phần bất an của chính mình.

"Gâu~" Nó hôn daddy, muốn chơi.

Cận Lệnh Hàng cũng hôn nó, dỗ dành: "Ngoan, đợi mommy ra rồi chơi tiếp nhé."

Nó không hiểu.

Nhưng vẫn ngoan ngoãn gác đầu lên hõm vai anh, nhìn chằm chằm về phía mommy.

Khoảng bốn, năm phút sau, tiếng bước chân vang lên.

Cận Lệnh Hàng lập tức quay người, bế Nika bước tới.

Kinh Ngữ giơ que thử thai đưa cho anh.

Anh liếc mắt nhìn thấy hai vạch đỏ chót.

Khựng lại vài giây, anh ngước mắt lên. Bốn mắt chạm nhau, gò má cô bất giác đỏ bừng, cô tiến sát lại, vùi vào hõm vai anh: "Cận Lệnh Hàng... hu hu... anh đã sẵn sàng làm daddy chưa? Em thì vẫn chưa chuẩn bị xong để làm mommy..."

Anh bật cười.

Anh cúi xuống hôn cô, dịu dàng dỗ dành vài câu: "Không sao đâu, có anh ở đây mà, Ngữ Ngữ. Nếu đã thật sự có rồi, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em và baby của chúng ta, được không? Đừng lo."

Nỗi lo chỉ thoáng qua. Đến khi hoàn hồn lại, Kinh Ngữ bắt đầu thấy phấn khích.

Hôm sau đến bệnh viện kiểm tra, xác nhận đã mang thai và mọi thứ đều bình thường. Trên đường về nhà, Kinh Ngữ nhắn tin cho Nhan Điền Tuyết.

Có lẽ cô ấy đang bận, đến khi Kinh Ngữ về nhà thì mới gọi lại.

"Ngữ Nhi, cậu nói gì cơ? Cậu... mang thai rồi?"

"Ừ." Giọng Kinh Ngữ tràn đầy vui sướng. "Cậu làm mẹ đỡ đầu nhé."

"..." Nhan Điền Tuyết sững lại một chút, rồi chậm rãi cười: "Được chứ, tất nhiên rồi. Chỉ là... mình muốn hỏi, sao nhanh vậy? Cậu mới cưới mấy tháng thôi mà, Ngữ Ngữ. Là ngoài ý muốn sao?"

Kinh Ngữ kể lại cho cô ấy nghe cuộc trò chuyện trước đó với Cận Lệnh Hàng về chuyện sinh con.

Nhan Điền Tuyết vốn tưởng là ngoài ý muốn, không ngờ bọn họ đã có chuẩn bị.

"Vậy thì tốt, tốt rồi. Ngữ Ngữ, nhất định phải là nghiêm túc suy nghĩ kỹ, không phải do bất ngờ. Cậu còn trẻ, lại còn công việc và học tập bận rộn."

"Vâng vâng, không sao đâu, mình và Cận Lệnh Hàng đều đã sẵn sàng rồi." Cô cười tươi rói. "Chỉ không biết em bé bên phía anh Hiện còn bao lâu nữa mới sinh, mình sợ lúc đó không về nước kịp để thăm cháu."

"Ừm... anh Hiện..."

"Cậu chưa biết anh ấy có con à?" Kinh Ngữ đoán chắc hôm cưới chỉ gặp nhau ăn cơm, Kinh Hiện không nói, nên tự kể: "Anh ấy đúng là... lỡ làm người tình có thai."

"À... vậy sao?"

"Không phải người tình, nghe nói là tình một đêm, uống rượu xong không cẩn thận..."

"À, ra vậy."

"Trước kia cậu còn nói thích anh ấy nữa mà, mắt nhìn người của cậu kém thật đó Tuyết Nhi."

"......" Nhan Điền Tuyết cười gượng.

Kinh Ngữ hỏi: "Giờ cậu đang ở đâu thế? Khi nào cậu mới có thời gian sang thăm mình, Kaka và baby?"

"Mình... mình đang ở Anh. Hai tháng này có nhiều buổi biểu diễn lắm, xin lỗi cậu. Để mình xem lúc nào rảnh nhất định sẽ sang thăm."

"Cậu bận thì thôi, đừng quá sức, Tết rồi gặp."

"Tết thì mình..."

"Sao vậy, Tết đến cậu cũng có lịch biểu diễn à?"

"Không, nhưng chưa chắc sẽ về nước. Giống năm ngoái, mình với bố mẹ ra nước ngoài thăm ông bà."

"Năm nay cũng vậy sao?"

"Ngữ Nhi, mình chưa chắc. Nếu Tết không gặp được, sau Tết mình nhất định sẽ sang thăm cậu, baby và cả bé Ka của chúng ta."

"Ừm ừm, được, người nhớ cậu nhất trong nhà là Kaka đó."

Nhan Điền Tuyết cười: "Bé Ka sau này có người chơi cùng rồi, tốt quá."

"Đúng vậy, nhưng Cận Lệnh Hàng nói có khi nó cũng không thích."

"Không đâu. Nó thích cậu với dì lắm mà, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Nó mềm lòng lắm, chỉ cần đối xử tốt với nó là nó sẽ thích."

"Ừm ừm, chắc chắn rồi. Vậy mình đợi cậu nhé, Tuyết Nhi."

"Được~"

Kinh Ngữ chạy đi tìm Cận Lệnh Hàng.

Anh đang nghiên cứu những điều cần chú ý trong thai kỳ.

Cô lao vào lòng anh: "Tuyết Nhi nửa cuối năm nhiều buổi biểu diễn quá, từ sau đám cưới là em chưa gặp lại cậu ấy. Tiệc mừng công của em cậu ấy không đến được, bây giờ cũng không có thời gian, Tết cũng chưa chắc về nước... hu hu hu..."

Kinh Ngữ cuộn mình trong lòng anh, khe khẽ than thở.

Cận Lệnh Hàng ôm cô, khẽ khàng đung đưa như đang dỗ dành một đứa trẻ sơ sinh: "Anh thấy trên Facebook em ấy để tên là nghệ sĩ đã nghỉ hưu, nhưng thực tế lại là người cực kỳ chăm chỉ."

Kinh Ngữ bật cười: "Đúng vậy, không biết người nghệ sĩ này đến bao giờ mới chịu để bản thân nghỉ ngơi một chút."

"Mỗi người đều có kế hoạch của riêng mình, không sao cả. Nếu em nhớ em ấy nhiều, thì đợi ba tháng nữa, khi baby ổn định hơn rồi, Ngữ Nhi, anh sẽ đưa em đi gặp em ấy."

"Thật hả? Thật hả~" Kinh Ngữ vui vẻ quay đầu tìm con. "Kaka."

Nó ngẩng đầu khỏi tấm thảm, vẫy đuôi.

Kinh Ngữ nghiêm túc nói: "Mommy hứa, ba tháng nữa nhất định sẽ cho con gặp dì."

Nó vui vẻ tiến lại gần, đặt hai chân trước lên đùi cô, đòi được bế.

Kinh Ngữ lập tức ôm nó vào lòng.

Cận Lệnh Hàng nhắc nhở: "Sau này không được tùy tiện bế nó nữa đâu Ngữ Ngữ. Nó hơn ba mươi cân rồi, em bế không nổi đâu, đừng làm tổn thương cơ thể."

"Ư..." Kinh Ngữ cúi xuống hôn lên đầu nó. "Kaka, mommy yêu con, yêu nhất trên đời."

"Gâu."

...

Nhan Điền Tuyết không đến được, Kinh Ngữ liền gọi cho người khác.

Không hiểu vì sao, hễ có chuyện là cô lại nhớ nhà. Rõ ràng Cận Lệnh Hàng đang ở bên cạnh, vậy mà cô vẫn hơi nhớ Kinh Hiện và bố.

Kinh Kính Hành vừa biết cô mang thai đã lập tức sắp xếp máy bay, nói mấy ngày nữa sẽ sang thăm cô.

Kinh Ngữ lại gọi cho anh trai.

Kinh Hiện: "Cái gì cơ???????"

"Sao nào? Anh còn chưa hợp pháp mà còn sinh được, em mang thai thì có vấn đề gì?"

"......"

"Anh có thể sang thăm em không, anh trai?"

"......" Anh không hiểu. "Cận Lệnh Hàng không ở Los Angeles à?"

"Có chứ, nhưng em nhớ anh mà, cũng không biết vì sao."

"......"

Kinh Hiện áy náy nói: "Anh... gần đây đang đi công tác, vài hôm nữa được không?"

"Được chứ, trước Tết sang là được. Đừng để đến lúc em về nước rồi vẫn không gặp được anh, như thế anh sẽ mất em gái, trở thành con một đó."

"......" Anh thở dài. "Để anh mang quà cho em nhé? Mang cho cháu nữa, cả Kaka của anh nữa."

"Kaka thành của anh từ khi nào vậy?"

"......" Đồ keo kiệt.

"Anh đi công tác ở đâu vậy? Có mua quà cho em không?"

"Tất nhiên rồi, ở Anh."

"Hu hu hu hu, em ghét nước Anh."

"Gì vậy?" Anh cười. "Sao tự dưng có con rồi lại ghét nước Anh thế, có liên quan gì đâu."

"Tuyết Tuyết cũng ở Anh, cũng nói không qua thăm em được."

"...Ồ, ồ ồ."

"Không đáng ghét sao!"

"Ghét ghét ghét. Để anh mua quà cho em, đừng giận nữa. Anh bận rồi, cúp máy nhé."

"Ok."

*

Cận Lệnh Hàng dành hẳn một ngày để nghiên cứu đủ loại lưu ý trong thai kỳ và các phản ứng khi mang thai, chỉ để chăm sóc Kinh Ngữ tốt hơn.

Nhưng cơ thể Kinh Ngữ lại rất ổn. Đến giai đoạn lẽ ra phải có chút nghén và buồn ngủ, cô vẫn như người không có chuyện gì, mỗi ngày vẫn đi làm bình thường, không nghỉ một buổi nào.

Công ty của cô và Cận Lệnh Hàng ở Los Angeles nằm chung một khu, nên ngày thường anh luôn tranh thủ mỗi một hai tiếng lại sang thăm cô.

Ngoài việc ăn ngon miệng hơn một chút, cô thật sự không có bất kỳ phản ứng nào, khiến Cận Lệnh Hàng thường xuyên thở phào nhẹ nhõm.

Mười ngày sau, Kinh Hiện tới, ở lại hai ngày rồi nói còn việc phải sang Anh, dặn dò Cận Lệnh Hàng chăm sóc tốt một nhà ba đứa trẻ xong lại rời đi.

Trong thời gian đó, bố cũng đã tới mấy ngày rồi rời đi, Kinh Ngữ lại thấy cô đơn.

Trước đây cô chưa bao giờ chạy sang công ty Cận Lệnh Hàng trong giờ làm việc để tìm anh. Nhưng lần này... là lần đầu tiên.

Lần đầu cô đến, Cận Lệnh Hàng sững sờ, ngay cả Kaka đang chơi ở chỗ daddy cũng sững sờ theo.

Cận Lệnh Hàng lập tức bước nhanh tới, ôm lấy người đang tươi cười rạng rỡ kia, nói ngay: "Ngữ Nhi, anh biết sau khi em mang thai, em thay đổi ở chỗ nào rồi."

"Ở đâu cơ? Em thấy đâu có gì đâu, em còn rất sung sức mà."

Anh hôn nhẹ khóe môi cô: "Ngữ Nhi nhà anh dính anh quá rồi."

"!!" Cô đỏ mặt. "Vậy... vậy thì..."

"Anh rất thích. Anh yêu." Anh nâng mặt cô lên rồi trao một nụ hôn sâu.

Nụ hôn kiểu Pháp khiến Kinh Ngữ đứng không vững, được Cận Lệnh Hàng bế lên, cùng ngồi xuống bàn làm việc. Vừa nói cho cô nghe công việc gần đây, anh vừa xen vào một câu: "Nếu là con gái, anh hy vọng con bé cũng dính anh như Ngữ Ngữ nhà anh, và như Kaka."

"Vậy anh có lo xuể không, Cận Lệnh Hàng?" Cô trêu chọc. "Ba người lận đó, anh chăm sao cho hết."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng