"Trời ạ." Đoạn Nghị không nhịn được thốt lên.
Đến lúc hoàn hồn lại, những tiếng trầm trồ kinh ngạc cũng bắt đầu vang lên liên tiếp.
"Thật hay giả vậy?" Diên Quân Minh hít sâu một hơi, nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt với vẻ không thể tin nổi.
"Ngữ Ngữ, em... em nắm cổ phần rồi à??" Đoạn Nghị hoàn hồn, khó tin hỏi, "Em góp vốn bằng kỹ thuật sao? Em học chuyên ngành gì? Hơn nữa em còn chưa tốt nghiệp mà."
Minh Kiêu cũng nhắc nhở: "Đây là dự án hàng không đấy."
Kinh Ngữ điềm tĩnh giải thích cho họ: "Hiện tại em đang là nghiên cứu sinh tiến sĩ năm ba ngành hàng không vũ trụ ở Caltech. Luận văn và bằng sáng chế của em đều có thể tra được. Nếu mọi người tò mò hoặc chưa yên tâm về trình độ chuyên môn của em, bây giờ có thể kiểm tra."
"Em học hàng không vũ trụ á?!" Đoạn Nghị càng kinh ngạc hơn, "Tiến sĩ năm ba ư?!"
Minh Kiêu nheo mắt: "Em mới hai mươi lăm tuổi mà đã năm ba tiến sĩ rồi."
Tịch Khiên nhướng mày, không nghi ngờ gì, chỉ nói: "Tuổi trẻ tài cao."
Ngay cả Tịch Quyền từ nãy đến giờ uống trà rất "Phật hệ" cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc và tán thưởng.
Còn Diên Quân Minh thì khỏi phải nói, lúc này là người ngơ ngác nhất toàn tập — vì anh ta chưa từng nghĩ lần này Cận Lệnh Hàng lại quen một nhân vật lợi hại đến vậy.
Kinh Ngữ nói với họ: "Đúng vậy, em là tiến sĩ năm ba. Tuy chưa tốt nghiệp nhưng em đã đủ điều kiện tốt nghiệp rồi. Ngoài ra, em cũng có thể giải thích vì sao mình tham gia dự án này. Thứ nhất, nó đúng là hướng nghiên cứu của em, những năm trước em đã tham gia rất nhiều dự án rồi. Năm nay có liên quan đến Jin, trước hết là vì Cận Lệnh Hàng chuẩn bị hợp tác với Caltech; ngoài ra thì, dĩ nhiên cũng không tránh khỏi việc em và anh ấy quen biết nhau, nên năm nay em thuận lý thành chương không tham gia dự án của các công ty khác."
Mọi người lắng nghe chăm chú.
"Nhưng mối quan hệ của bọn em chỉ là thứ yếu. Về vấn đề Cận Lệnh Hàng kiểm soát dự án thế nào, mọi người không cần lo lắng. Anh ấy sẽ không coi dự án như trò đùa. Dự án này từ giai đoạn ươm mầm từ con số không đến một, hiện tại em tham gia toàn bộ quá trình."
"Còn một điểm nữa là, về sau bọn em sẽ có một hợp tác lớn hơn. Dự án đó có thể mọi người sẽ không tham gia, nhưng Cận Lệnh Hàng đã bàn bạc xong với em rồi, vì vậy mọi người cũng không cần lo lắng về việc anh ấy dùng người ra sao."
"Cho nên tối nay, em là người đàm phán, đại diện cho Jin. Nếu có vấn đề gì em không giải quyết được, em sẽ gọi điện cho anh ấy ngay tại chỗ. Mọi người không cần lo chuyện không đạt được thỏa thuận."
Cả phòng bị những lời này đè xuống vài giây, im lặng một lát, rồi lần lượt quay sang nhìn Kinh Hiện.
Minh Kiêu vỗ vai anh: "Sao cậu không nói sớm chứ, Ngữ Ngữ giỏi thế này cơ mà."
Kinh Hiện ho sặc sụa đến long trời lở đất, vừa ho vừa chỉ vào Kinh Ngữ: "Em... em mẹ nó cũng không nói với anh à!"
"Anh sợ thì bây giờ có thể rút vốn."
Mọi người: "......"
Ngay giây tiếp theo, cả phòng bao trùm bởi một tràng cười lớn.
Nika không hiểu chuyện, hơi sợ hãi chạy về bên cạnh mẹ.
Diên Quân Minh ra hiệu cho nhân viên phục vụ đẩy tới một chiếc sofa đơn.
Kinh Ngữ để Nika trèo lên ngồi, đặt đầu nó lên đùi mình.
Cô vừa v**t v* nó vừa nói: "Nếu mọi người không còn ý kiến hay thắc mắc gì nữa thì bắt đầu nhé, kẻo anh Tịch Quyền về muộn lại bị khóa cửa nhốt bên ngoài."
Tịch Quyền bật cười.
So với việc nói chuyện theo khuôn phép với Cận Lệnh Hàng, lúc này mọi người rõ ràng hứng thú với cô hơn, nên đều đồng loạt bảo bắt đầu.
Hướng hợp tác dự án đã được xác định từ trước — ai góp tiền, ai góp sức cũng đã bàn xong. Hôm nay chỉ là giai đoạn chốt lại, thảo luận những vấn đề tiếp theo khi khởi động dự án.
Với tư cách là nhà thiết kế, không ai hiểu mảng này rõ hơn Kinh Ngữ. Hơn nữa, toàn bộ dữ liệu của dự án, cho dù Cận Lệnh Hàng có đến, e rằng cũng không chi tiết, rành rọt như cô. Đây là tiến độ do chính cô tham gia thúc đẩy từ đầu đến cuối.
Vì vậy, sáu người đàn ông có mặt cứ thế lặng lẽ nhìn cô gái duy nhất ngồi trên ghế sofa ôm tách trà, nói chuyện thao thao bất tuyệt: từ các số liệu kỹ thuật tinh vi của dự án, giai đoạn một, hai, ba; đội ngũ kỹ sư và thiết kế của từng giai đoạn; tiến độ thời gian; thành quả đạt được; cho đến khâu hoàn thiện cuối cùng...
Một loạt thứ cô nắm rõ như đang trình chiếu PPT, không hề vấp váp, trôi chảy hoàn hảo.
Cô nói suốt khoảng bốn mươi phút.
Kinh Ngữ uống hết hai tách trà, cũng cho Nika ăn gần nửa đĩa dâu tây.
"Đại khái là như vậy. Nếu các anh có vấn đề nào cần bàn thêm với Cận Lệnh Hàng, em có thể gọi cho anh ấy ngay bây giờ." Kinh Ngữ lấy điện thoại ra xem giờ, "Giờ này chắc anh ấy vẫn chưa lên máy bay."
Quả thật họ có câu hỏi, nhưng hầu hết Kinh Ngữ đều trả lời được ngay. Có vài chỗ thật sự chưa chắc, cô cũng có thể mở tài liệu dự án trên điện thoại để tiếp tục giải đáp.
Các câu hỏi kéo dài khoảng hai mươi phút. Trong đó Đoạn Nghị và Tịch Khiên hỏi nhiều nhất, vì hai người họ thuộc trụ sở hãng hàng không; những người khác chỉ là bên góp vốn liên doanh.
Kinh thị thực ra đã đầu tư rất nhiều vào Hoa Khoa, xem như cổ đông lớn. Nhưng trong khi ai cũng có đôi chút thắc mắc, thì từ đầu đến cuối Kinh Hiện lại không hỏi lấy một câu, cứ lười biếng tựa vào sofa, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu, liếc nhìn đứa cháu ăn no rồi chạy lung tung, lại nhìn trần nhà.
Tóm lại, anh không nói một chữ.
Kinh Ngữ biết, anh không muốn làm khó cô, vì sợ hỏi trúng thứ cô không rành.
Có lúc cô cũng nhận ra Kinh Hiện thật sự thương cô. Điểm rõ ràng nhất là anh rất thích Nika. Cả buổi tối luôn để ý đến nó: thấy nó chạy ra cửa thì sợ nó lạc mất, liền nhờ phục vụ khóa cửa lại; thấy nó chui xuống gầm bàn thì sợ bị tàn thuốc làm bỏng, liền bế nó lên ngồi cùng trên sofa; thấy nó ăn miếng dâu quá to thì sợ nó nghẹn, còn xoa ngực giúp nó trôi xuống.
Tóm lại, cả tối anh rất bận — chỉ là không hỏi câu nào.
Kinh Ngữ hiểu đó là yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, cuộc trò chuyện kết thúc — nhanh hơn và suôn sẻ hơn tưởng tượng.
Trong lòng Kinh Ngữ bảo rằng không thở phào nhẹ nhõm là nói dối. Dẫu sao những người này vừa là họ hàng, bạn bè thân thiết của Kinh Hiện, lại càng là người nhà của Cận Lệnh Hàng. Nhưng dự án là dự án, tình thân là tình thân — cùng lắm thì họ không làm khó, những điều cần làm rõ vẫn phải làm rõ; anh em ruột còn sòng phẳng chuyện tiền nong.
Khoảnh khắc này, cô thực sự hiểu câu Cận Lệnh Hàng từng nói: sau này cô cũng cần tham gia những việc này, coi như thực hành.
Không thực hành, không tích lũy kinh nghiệm, sau này cô lấy gì mà phấn đấu cho công ty của mình?
"Giỏi thật." Diên Quân Minh không nhịn được tán thưởng, "Cô Kinh tuổi trẻ tài cao, xuất chúng hơn người. Cũng không biết thằng nhóc Lệnh Hàng kia đốt hương gì mà gặp được em."
Mọi người đều bật cười.
Minh Kiêu đá nhẹ vào chân Kinh Hiện: "Tôi thấy là nhà cậu mới đúng là đốt hương đấy."
Đoạn Nghị cười hùa: "Đúng đúng, thật sự ghen tị quá, giỏi thế này cơ mà. Ngữ Ngữ à, vậy em khi nào tốt nghiệp? Tốt nghiệp xong có thể trực tiếp về Hoa Khoa không, anh ít nhất cũng cho em khởi điểm làm phó tổng giám đốc."
"Bắt người nhanh thật đấy." Tịch Khiên xen vào, quay sang nói với Kinh Ngữ, "Thế em lại ở nước ngoài... chi bằng đến Duật Linh đi, anh rất hoan nghênh."
Kinh Ngữ mỉm cười với họ: "Cảm ơn anh Tịch Khiên và anh Đoạn Nghị. Thời gian tốt nghiệp của em chắc còn khoảng hai năm nữa. Nhưng sau khi tốt nghiệp, em có dự định tự mở công ty riêng, cảm ơn hai anh."
"Em muốn tự mở công ty à." Đoạn Nghị tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng lại thấy rất hợp lý, người có bản lĩnh, ai mà thích làm thuê cho người khác. "Tiếc thật, tiếc thật. Thế thì anh đầu tư, anh đầu tư cho Ngữ Ngữ."
Kinh Ngữ lại nói lời cảm ơn: "Có cơ hội nhất định em sẽ xin anh Đoạn Nghị chỉ giáo. Các anh đều là đại lão trong ngành, em có là gì đâu, vẫn còn đang học hỏi thôi."
"Học hỏi cái gì nữa, đúng là nhân tài." Diên Quân Minh nói, rồi quay sang Kinh Hiện, "Nếu không phải trước đó có chuyện thông báo, Cận Lệnh Hàng tìm tôi, tôi còn chẳng biết nhà cậu có cô em gái như thế đấy, Kinh Hiện."
Cả tối nay, Kinh Hiện rốt cuộc cũng ậm ừ được một câu: "Nó người Mỹ, tôi người Trung Quốc, không quen."
Mọi người cười rộ lên.
Kinh Ngữ tiện tay ném cho anh một quả dâu tây.
Anh "này" một tiếng, giơ tay đón lấy, rồi nhìn quả dâu mình không thích với vẻ chê bai, quay sang đưa cho Nika đang chơi dưới đất.
Nika nhìn, nhưng không ăn.
Anh bực bội ném ngược lại cho Kinh Ngữ. Kinh Ngữ cầm lấy đút cho Nika, nó há miệng cắn gọn cả quả.
"Đúng là không ăn đồ người khác cho."
"Không ăn thật."
"Khí phách nhỉ."
Mấy người đàn ông cười nghiêng ngả, cảm khái không thôi. Người tức nhất chính là Kinh Hiện — thỉnh thoảng lại thấy mình không còn yêu nổi đứa cháu này nữa, đúng là nuôi không thân.
Nhưng anh là anh, trước lúc rời đi, mấy người đàn ông có mặt đều nói muốn lì xì cho Nika, còn bảo nhân viên phục vụ mang phong bao đến nhét tiền.
Kinh Ngữ cảm ơn một lượt, ôm Nika cúi người nói: "Cảm ơn các cậu, Nika chúc Tết các cậu, chúc năm mới ai cũng phát tài."
"Gâu gâu."
Mọi người cười lớn.
Kinh Hiện nghiêng đầu bật cười.
Kinh Ngữ ôm một đống lì xì cùng Nika đang vui rỡ rời khỏi phòng riêng. Phía sau họ chắc chắn còn tiếp tục tụ tập, mà cô thì không thích xen vào mấy cuộc vui đàn ông thế này, đỡ để có người phải ngại ngùng gọi phụ nữ đến tiếp rượu, nhất là tên đàn ông tệ hại Kinh Hiện.
Thực ra, đống lì xì này ít nhất một nửa là nể mặt Kinh Hiện; một phần nữa là vì cô là bạn gái của Cận Lệnh Hàng — trong phòng có mấy người là họ hàng của anh, tự nhiên cũng nể mặt cô; phần còn lại là vì một người mới tinh gia nhập dự án như cô, họ muốn bày tỏ sự khích lệ và chào đón.
Lì xì cho chó thực chất cũng là cho cô.
Kinh Ngữ dắt Nika sang phòng bao nơi tổ chức sinh nhật, Châu Ninh đang xã giao chơi ở bên đó.
Trong phòng có khá nhiều cô gái, vừa nhìn thấy liền hỏi: "Oa, Ngữ Ngữ, đây là con chó Cận Lệnh Hàng nuôi đúng không?"
"Ừ."
"Trời ơi, đáng yêu quá."
"Ngữ Ngữ, hai người ngọt ngào làm người ta ghen tị thật."
"Hai người sắp tu thành chính quả rồi à??!!"
Kinh Ngữ chỉ cười, không đáp.
Mấy cô gái muốn sờ nó.
Nhưng Nika ghét người lạ, không chủ động tấn công đã là tốt lắm rồi, người khác đưa tay sờ là nó tránh xa tít, làm không khí có hơi ngượng. Vì thế Kinh Ngữ nói nó vừa mới nhỏ thuốc tẩy giun, tâm trạng không tốt lắm, trên người còn mùi thuốc, bảo mọi người đừng sờ kẻo phải đi rửa tay.
Nói chuyện với nhân vật chính sinh nhật được vài câu, cô bảo mình vừa uống khá nhiều rượu, không chơi tiếp được nữa, xin về trước.
Châu Ninh tiễn cô ra ngoài, đến cửa hỏi: "Mọi chuyện nói xong cả rồi?"
"Ừ, xong rồi. Ông chủ Diên nhà cậu vẫn ở trong đó."
Châu Ninh mỉm cười, cũng không nói chuyện bạn trai, mà quay sang nói về cô: "Ngữ Ngữ nhà chúng ta giỏi thật đấy, xông thẳng vào sào huyệt của họ luôn rồi."
Kinh Ngữ cười: "Chỉ là thay Cận Lệnh Hàng thôi."
"Nhưng cậu tham gia thật mà, còn góp vốn nữa." Châu Ninh tiễn cô đến trước thang máy, xoa xoa gương mặt láng mịn của cô, "Nở mày nở mặt quá."
Thang máy mở ra, Kinh Ngữ vẫy tay.
Châu Ninh tựa vào khung cửa, nói nhỏ với cô: "Cậu với Cận Lệnh Hàng yêu đương thế này, ngày nào cũng thành đề tài trà dư tửu hậu của mấy phu nhân danh giá."
Kinh Ngữ giữ nút mở cửa, nghiêng người lại gần: "Họ nói gì thế? Lúc chưa có ảnh chụp, mình còn tưởng chẳng có gì để nói."
"Khen cũng có, nói hai người ân ái cũng có, nhưng cũng có vài người bảo Cận Lệnh Hàng kiểu Hải vương thế thì tu thành chính quả gì, đùa à. Còn cậu nữa, cậu cũng nổi tiếng là chơi thoáng, cho nên mấy người ghen tị đó thật ra cũng chẳng biết mình đang ghen cái gì."
Kinh Ngữ hiểu ra: "Ra vậy."
Châu Ninh khoanh tay dựa ở cửa, nói sâu hơn với cô: "Cậu nghĩ thế nào? Bây giờ cậu đã dính dáng đến công ty của Cận Lệnh Hàng rồi, lỡ mà thật sự mỗi người một ngả thì xử lý sao đây?"
Kinh Ngữ không nói đến những lời hứa Cận Lệnh Hàng từng cho cô, càng không thể nói về quỹ tín thác của anh.
Nghĩ một lát, cô chỉ nói về hiện tại: "Cụ thể bao lâu thì đúng là bây giờ chưa nói được. Nhưng ít nhất, trong giai đoạn đầu của dự án này, khi còn cần đến mình, mình nghĩ quan hệ của bọn mình sẽ vẫn rất ổn. Dù sao cũng đang thời kỳ yêu đương nồng nhiệt mà, rất khó để không yêu nhau."
Châu Ninh bật cười: "Vậy là được rồi. Đừng quan tâm người khác nói gì, cậu vui là được. Với lại bây giờ mình khá có thiện cảm với Cận công tử đấy, trước kia nhìn phiến diện quá, không ngờ anh ta lại là người như vậy."
Kinh Ngữ cũng cười, gật đầu "ừ" một tiếng.
Lúc đến là ngồi xe của Kinh Hiện, giờ Kinh Ngữ chỉ có thể nhờ hội sở sắp xếp cho cô một chiếc xe.
Quản lý hội sở Nguyên Đình xuống tầng hầm đợi cô, chọn cho cô một chiếc xe xong, một người một chó hớn hở chuẩn bị về nhà. Vừa ngồi vào xe, Kinh Ngữ đã không chậm trễ mà gọi điện cho Cận Lệnh Hàng.
Anh đã lên máy bay rồi.
"Em làm xong hết rồi nhé~ tròn trịa mỹ mãn. Cả đám người đó còn khách sáo lắm, kéo em nhập hội, đòi đầu tư cho em, xong xuôi còn lì xì cho Kaka mấy phong bao." Cô cười nói.
Giọng Cận Lệnh Hàng cũng tràn ngập vui sướng rõ rệt: "Ngữ Ngữ của anh giỏi quá, vất vả cho em rồi, Ngữ Nhi."
"Vất vả gì đâu... chỉ là không tránh khỏi hơi căng thẳng thôi. Đến lúc làm xong, em lại nghĩ, chỉ có anh mới dẫn em làm mấy chuyện này, cho em thực hành tích lũy kinh nghiệm."
"Đó là vì bản thân Ngữ Ngữ đã rất lợi hại rồi. Người có lý tưởng rộng lớn là em, người có năng lực vượt trội cũng là em, người có kế hoạch cho tương lai càng là em. Khiến anh cũng không nhịn được muốn chiếm chút tiện nghi, để Ngữ Ngữ của anh giúp anh một tay. Dù là góp vốn dự án hay chuyện tối nay, người được lợi từ đầu đến cuối đều là anh."
Kinh Ngữ gục đầu lên vô-lăng, hốc mắt đỏ hoe. Cô chỉ nói một câu ngắn gọn, vậy mà anh lại dùng từng ấy lời để khẳng định năng lực của cô và chứng minh rằng người được lợi thật sự là anh.
"Cận Lệnh Hàng."
"Em xứng đáng với tất cả. Nhớ kỹ câu này, Ngữ Ngữ."
Cô vừa sụt sịt hít mũi, khóe môi lại cong lên, hỏi: "Vậy khi nào anh về?"
"Khoảng hai giờ là anh về đến nhà rồi. Em nghỉ sớm đi, Ngữ Ngữ. Sáng sớm tỉnh dậy là anh đã ở bên cạnh em rồi."
"Không phải ngày mai, nửa đêm em đã muốn gặp anh cơ."
Anh mỉm cười: "Được thôi. Nhưng nếu buồn ngủ thì cứ ngủ, đừng cố gắng gượng. Cùng lắm anh về tới nhà thì gọi em dậy, được không?"
"Dạ~" Cô vui vẻ đáp, cuối cùng cũng chịu cúp máy.
Hôm nay thời tiết không tệ, về nhà cũng chẳng có việc gì, rời khỏi Nguyên Đình Hội, Kinh Ngữ không vội quay về mà lái xe chở Nika đi dạo.
Cô phát hiện nhóc con khá thích về nước, mỗi lần đưa nó ra ngoài chơi đều rất vui, ngồi trong xe đuôi cứ lắc qua lắc lại không ngừng.
Đi được nửa đường thì gặp một ngã tư có cảnh sát giao thông lập chốt chặn xe, trông như đang kiểm tra nồng độ cồn. Kinh Ngữ nghĩ bụng: không vấn đề gì, tối nay mình chỉ uống Đại Hồng Bào, tỉnh táo hơn ai hết.
Cô định lái xe lại gần cảnh sát giao thông, nào ngờ đúng lúc đó không hiểu vì sao vô-lăng lại trở nên cứng ngắc rất khó xoay.
Cô xoay không nổi, nhíu mày, chỉ đành đạp phanh.
Định dừng xe tại chỗ, nhưng đúng khoảnh khắc ấy, vô-lăng lại đột nhiên tự xoay, ngoặt mạnh sang một bên, cả chiếc xe lao thẳng vào dải cây xanh ở ngã tư.
"Rầm" một tiếng, bồn hoa trong dải phân cách vỡ toang sụp xuống. Kinh Ngữ suýt nữa đập mặt vào vô-lăng, túi khí bung ra làm ngực cô đau nhói.
"Gâu gâu gâu~" Nika ngã lăn ra, kêu loạn cả lên.
Kinh Ngữ thở hổn hển, lập tức ngả người ra sau, vươn tay: "Kaka, Kaka có bị thương không?"
Trong cảnh tượng hỗn loạn, nó lao tới, chui thẳng vào lòng mẹ, sợ hãi run cầm cập.
Cảnh sát giao thông ở ngã tư nhanh chóng vây lại.
Kinh Ngữ chỉ cúi đầu kiểm tra xem Nika có bị thương không, nó sợ đến mức không dám nhúc nhích, rúc trong lòng mẹ run bần bật.
"Không sao, không sao rồi, ngoan nào, có mẹ đây." Kinh Ngữ vừa vuốt lưng nó dỗ dành, vừa cúi đầu hôn nhẹ, "Đừng sợ, không sao đâu, không sao."
Cảnh sát giao thông gõ gõ cửa xe.
Kinh Ngữ quay đầu, hạ kính cửa xuống.
Đối phương lạnh giọng hỏi cô: "Cô làm gì đấy?"
"À, vô-lăng hình như bị mất kiểm soát."
"Mất kiểm soát? Tôi còn tưởng cô định chạy trốn."
"Chạy trốn cái gì? Không phải đang kiểm tra nồng độ cồn sao? Tôi không uống rượu."
"Không uống rượu, thế biển số xe của cô đâu?"
"Hả?"
Anh ta bắt đầu mất kiên nhẫn: "Xe không biển số mà còn chạy lên cả vành đai hai. Mời xuất trình bằng lái."
"......" Kinh Ngữ cảm giác như sét đánh ngang tai, sững người mấy giây.
Xe không biển số? Cái quái gì thế này? Xe này không có biển thật à?
Kinh Ngữ vội vàng tháo dây an toàn, nhảy xuống xe chạy ra đầu xe nhìn, rồi vòng ra phía sau.
Quả nhiên, trước sau đều trống trơn...
Trời đánh thánh vật, xe là do quản lý Nguyên Đình Hội đưa cho cô. Đưa xe có vấn đề đã đành, sao còn đưa luôn một chiếc không biển số chứ!!
Muốn tiễn cô lên Tây Thiên hay gì.
Nika thấy có người chặn xe của mình, lại còn nói chuyện với mẹ bằng giọng khó chịu, liền ngồi trong xe hướng về phía cảnh sát giao thông mà gầm gừ sủa inh ỏi: "Gâu! Gâu!"
Kinh Ngữ lập tức quay lại, ôm chặt nó: "Đừng sủa, đừng sủa, mình sai mà con."
Mặc kệ, nó vẫn mắng. Nika tiếp tục hướng về gã cảnh sát mặt mày dữ dằn kia mà "khai hỏa": "Gâu! Gâu!"
Cảnh sát giao thông lạnh lùng liếc nó một cái, rồi nói với Kinh Ngữ: "Xe bị tạm giữ, phạt hai trăm, trừ chín điểm bằng lái." Nói xong anh ta quay đi xử lý xe phía sau, bỏ mặc hai mẹ con.
Kinh Ngữ ôm đầu, trời như sập xuống.
Chín điểm?????
Cả đời chấp hành pháp luật, đến giây phút này Kinh Ngữ cảm thấy xương sống mình như gãy rời.
Đúng là chịu thua cái ông quản lý Nguyên Đình Hội, còn bảo chiếc Mercedes này vừa bảo dưỡng xong, lái rất êm.
Cái vô-lăng chết tiệt kia chắc chính là "thành quả" bảo dưỡng của họ đó, đã thế còn không có biển số.
Lúc mới lên xe Nika còn nhảy nhót tưng bừng, cô mải chăm nó nên cũng không để ý chiếc xe này đang... chạy trần.
"Thế bây giờ tôi về nhà bằng cách nào? Ở đây có bắt được xe không?" Kinh Ngữ đau lòng thò đầu ra ngoài cửa sổ hỏi cảnh sát giao thông.
Đối phương ở cách đó không xa, lạnh nhạt đáp: "Khu Kiến Quốc Môn đang hạn chế giao thông, không bắt xe được."
"Hả? Thế tôi..." Lúc này cô mới nhận ra không phải đang kiểm tra nồng độ cồn, mà là điều tiết giao thông.
"Có thể đi tàu điện ngầm."
"Tôi còn mang theo chó mà."
"Vậy thì chịu."
"......"
Lần này thì "êm" thật rồi — hai mẹ con không chết giữa đường nhưng phải đi bộ về nhà trong nội thành vành đai hai, đúng là chẳng khác gì lưu lạc.
Cả buổi tối xuân phong đắc ý, ai ngờ lại trật chân ngã ngựa.
Kinh Ngữ quay đầu nhìn Nika mặt mày ủ rũ, tội nghiệp vô cùng, đau lòng hôn lên đầu nó: "Không sao đâu, có mẹ ở đây mà."
Nó "ưm" một tiếng.
Kinh Ngữ lấy điện thoại ra, nghĩ xem nên gọi cho ai.
Cận Lệnh Hàng thì không ở trong nước; còn gọi cho Kinh Hiện... chỉ cần anh biết chuyện này thôi, chắc chắn sẽ đem nó ra thay cho vụ cô đi xem nam người mẫu, cười nhạo cô cả đời.
