Nỗi Nhớ Khôn Nguôi - Fuiwen

Chương 7: Màn pháo hoa tím chỉ dành riêng cho cô




Xe dừng lại trước khách sạn suối nước nóng giữa lưng chừng núi, Cận Lệnh Hàng nghiêng đầu nhìn người ngồi ghế phụ: "Cô có muốn cùng ăn tối không? Tôi đi với anh họ."

Kinh Ngữ mỉm cười, giọng nói nhỏ nhẹ: "Có lẽ... không tiện lắm nhỉ? Giới thiệu tôi chắc cũng khó."

Anh hiểu ý cô, cô không muốn đi cùng. Lý do lại hợp tình hợp lý, nên anh chẳng miễn cưỡng, chỉ đáp gọn: "Vậy tối mai chúng ta ăn riêng nhé."

Ánh mắt anh dừng lại nơi cô, trong giọng nói là sự chờ mong chân thành: "Trưa mai tôi sẽ nhắn tin cho cô."

"Được." Cô khẽ đáp, ánh mắt hai người đan vào nhau dưới ánh đèn xe vàng cam, ngọt ngào mà ấm áp.

Nhưng anh không rời đi ngay. Ánh nhìn vẫn như một luồng sáng ôn hòa phủ trọn lấy cô, sâu và tĩnh, trong đó là sự ngưỡng mộ ẩn giấu sau điềm tĩnh của người đàn ông từng trải.

Anh dịu dàng đến mức khiến lòng người mềm nhũn, như thể đằng sau ánh mắt ấy chẳng có chút dục niệm nào, chỉ còn lại cảm giác được yêu thương và được nâng niu.

"Bye bye~" Nhan Điền Tuyết nhanh nhẹn đỡ Kinh Ngữ xuống xe, thay cô ngoắc tay chào tài xế, cười trêu.

Khách sạn suối nước nóng này nổi tiếng cũng không sai — đồ ăn ngon, rau rừng đặc sản, mà mỗi phòng ăn riêng còn có cả bồn tắm suối khoáng riêng biệt.

Trời vừa mới đổ tuyết xong, đúng là thời tiết lý tưởng để ngâm mình trong nước ấm. Vừa ăn được nửa chừng, Nhan Điền Tuyết đã nhịn không nổi, nhanh chóng thay đồ xuống suối.

Kinh Ngữ thì thong thả hơn, từ tốn ăn đến khi no vừa phải mới đi thay đồ.

Nước ấm từ mắt cá lên đầu gối, qua eo, rồi chạm tới xương quai xanh. Cảm giác ấy thật dễ chịu, như cả thế giới bỗng chậm lại, chỉ còn hơi nước và làn da mềm mại trong làn sương mờ.

Nhan Điền Tuyết ngâm mình, vừa thư giãn vừa buôn chuyện: "Nghe nói tối qua Cận Lệnh Hàng chơi đến tận bảy giờ sáng mới rời tứ hợp viện. Nửa đêm còn ngồi đánh bài, thắng được ít tiền."

"Bao nhiêu?"

"Bốn trăm năm mươi đô."

Kinh Ngữ thở dài: "Đau lòng thật, hôm kia mình vừa bị lừa mất bốn trăm đô. Cùng số tiền, khác vận mệnh."

"Là dự án giải trí mà Ninh Ninh dụ đầu tư đó hả..."

"Ừ, mà dự án đó chưa chắc đã khởi động nổi." Kinh Ngữ nghiêng đầu đếm ngón tay, "Cho dù có, mình cũng không tin là kiếm được. Nhìn thôi đã thấy mạo hiểm."

"Cũng không tệ đâu, mấy năm nay mảng show giải trí hot lắm. Bắc Châu Giải Trí lời nhiều dự án lắm. Nhưng nè, sao lần này cậu dễ dãi vậy? Trước kia đầu tư phim còn phải xem kỹ, hôm qua lại rút tiền luôn. Bị chơi bùa à?"

Kinh Ngữ khẽ thở dài, tay vẽ vòng tròn trong làn nước ấm bốc hơi mờ ảo. "Cũng tại cái vụ bị đăng tin ấy. Một trong mấy người mẫu liên quan hình như thân với Kinh Hiện. Ninh Ninh nói sẽ lo cho cô ta im lặng, không chạy đến mách với anh mình, bảo mình đầu tư chương trình cho cậu ta, dạo này cậu ta đang thiếu tiền. Nói vậy rồi mình sao nỡ không giúp? Cậu ta cứu mình, mình cũng cứu cậu ta thôi."

"Nhưng người mẫu đó đâu phải người bên công ty cậu ta?"

"Cô ta tham gia chương trình của Ninh Ninh, mà Ninh Ninh là nhà đầu tư chính, có quyền thay người."

Nhan Điền Tuyết gật gù: "Vậy cậu bị lừa chỗ nào, chẳng phải là bỏ tiền giải họa à?"

"Giải được đâu! Cả Bắc Kinh này bây giờ đều biết rồi còn gì!"

"..." Cô nàng sực nhớ, trưa nay Kinh Ngữ vừa bị gọi về nhà, "ba phe hội thẩm" xử một trận ra trò.

Nhan Điền Tuyết thương xót: "Đúng là thảm thật. Nhưng cũng không thể trách Ninh Ninh đâu, cậu ta đâu đè nổi chính quyền. Giờ chỉ nên tò mò tại sao lúc đầu êm đẹp, sáng hôm sau lại bỗng bùng nổ thành sự cố nghiêm trọng, rồi phong tỏa, rồi lại ra lệnh giới nghiêm."

Cô nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Kinh Ngữ đặt trên mặt nước, khẽ vuốt: "Nhìn bàn tay yếu ớt này xem, làm sao mà gây chuyện được. Rõ ràng là người ta làm bẩn xe của cậu, chẳng chịu xin lỗi còn chửi lại, cậu chỉ phản ứng một chút thôi mà."

"Phải đó, nên mình mới thấy ấm ức chứ." Kinh Ngữ chu môi, "Trưa nay Kinh Hiện còn chỉ thẳng mặt mình mà mắng trước mọi người, ăn xong mới lén xin lỗi, bảo đừng nói với ba là có liên quan đến anh ta, không thì ba giết mất. Nói là hôm qua biết chuyện đã cắt đứt với cô người mẫu rồi."

"Trời ơi, anh Hiện vẫn thương cậu mà." Nhan Điền Tuyết bật cười, ôm lấy cô, "Cục cưng ơi đừng buồn nữa."

"Thương cái gì mà thương, tình yêu của anh ta rẻ bèo. Chia tay với anh ta chắc còn dễ hơn cả thở. Mình mất hơn ba chục triệu tệ cho tư bản họ Chu, đòi anh ta trả thì anh ta bảo mình khờ, là bài học đắt giá, không trả!"

"Ha ha ha ha ha!" Nhan Điền Tuyết vừa cười vừa ôm vai bạn, "Thôi không sao, có mất thì có được. Nghĩ mà xem, nếu hôm đó không có vụ đó, cậu đâu đi dự tiệc sinh nhật Cận Lệnh Hàng, đâu 'vớ' được anh chàng Hải vương đó. Giờ tuy bị giới nghiêm, nhưng cậu có thể hẹn hò với anh ta mà. Cận công tử đó giá trị chắc không dưới bốn trăm ngàn đô chứ hả?" Cô nàng nhướn mày cười gian.

"..."

Kinh Ngữ lấy tay che mặt rồi cúi đầu.

"Ui chao, Hải hậu còn biết đỏ mặt kìa~" Nhan Điền Tuyết ôm cô cười sảng khoái.

Kinh Ngữ phụng phịu: "Không kìm được. Anh trai Hải vương hai mươi bảy, mình hai mươi lăm, quá là hợp rồi."

"Trời đất..." Nhan Điền Tuyết vừa cười vừa hất nước trả đũa.

Nhưng chưa kịp trả thù màn khoe người yêu, lại có quả dưa mới nóng hổi.

Hải vương hình như ăn xong rồi, vì anh ta đã nhắn tin cho Kinh Ngữ.

Nhan Điền Tuyết vừa ngâm mình thư giãn vừa hóng tin nhắn, vui sướng y như chính mình được tán.

Nhưng rõ ràng, Cận Lệnh Hàng không phải kiểu đàn ông tán gái nhàn rỗi. Dù đã hẹn nhau tối mai dùng bữa, anh vẫn nhắn cho cô — vì có việc thật.

Tin nhắn đầu tiên là anh đã cho người kéo xe cô về trung tâm bảo hành thương hiệu. Khi xe sửa xong, anh sẽ đích thân mang trả, chỉ là phải đợi một thời gian, vì linh kiện và sơn xe đều cần đặt riêng.

Sau khi nói xong chuyện chính, anh hỏi cô thích ăn món gì.

Có lẽ là để đặt bàn trước cho bữa tối ngày mai.

Kinh Ngữ trả lời: "Tôi ăn chay, không kén món đâu."

Có vẻ anh khá ngạc nhiên, lần này còn gửi cả tin nhắn thoại.

Giọng nói trầm ấm có từ tính của anh vang lên trong làn sương mờ của buổi hoàng hôn, êm dịu đến mức nghe thôi cũng thấy say.

"Cô ăn chay à, Ngữ Ngữ?"

Nhan Điền Tuyết nghe vậy thì cầm ly rượu cười nghiêng ngả: "Cận công tử cả đời toàn ăn thịt cá, không ngờ lại gặp phải một người ăn chay cơ đấy, hahaha."

Kinh Ngữ: "..."

Đây cũng chính là lý do hôm nay cô không muốn ăn chung với anh và người khác, bởi vì chỉ cần nói đến việc mình ăn chay, ai cũng sẽ tò mò hỏi này hỏi kia, mà cô lại không thích phải giải thích với người lạ. Cô nghĩ, đợi sau này nếu cô và anh thật sự có quan hệ, lúc ấy tự nói với anh thì hơn.

Nhưng với người mình thích, cô dĩ nhiên vẫn muốn nói rõ ràng.

Cô dựa người bên bờ suối nước nóng, tay nghịch làn nước lăn tăn, vừa nhấn nút ghi âm vừa nói: "Cũng không hẳn là hoàn toàn, chỉ là tôi không ăn thịt — dù sống hay chín, kể cả thịt nhân tạo cũng không. Nhưng hải sản thì được. Xin lỗi nhé, có hơi phiền phức, nếu anh thấy bất tiện, tôi có thể mời anh ăn ở nhà tôi. Coi như cảm ơn anh mấy hôm nay đã giúp đỡ, không cần ra ngoài đâu."

Nhan Điền Tuyết giơ ngón cái tán thưởng: đúng mực đến mức hoàn hảo. Một lời khéo léo, vừa có thể giữ thể diện cho cả hai, vừa khiến tình cảm chưa kịp nảy mầm cũng có thể kết thúc một cách nhẹ nhàng. Nếu đối phương thật sự định rút lui, e là cũng phải thấy ngại.

Cô nàng cười nói: "Yên tâm đi, anh ta sẽ không vì cậu ăn chay mà dừng bước đâu. Cùng lắm là đặt vài món chay hoặc rủ cậu ăn hải sản thôi, thú vị biết bao. Anh ta chắc chắn chỉ thấy mới mẻ, hoàn toàn không thấy phiền."

Vừa dứt lời, tin nhắn của Cận Lệnh Hàng đến ngay: "Sao lại phiền được, một chút cũng không. Ngày mai tôi đến đón cô."

Kinh Ngữ mỉm cười, gửi lại một sticker đáp lễ, rồi thả điện thoại sang bên, lười biếng trôi ra giữa bể nước.

Nhan Điền Tuyết khẽ nâng ly rượu, nheo mắt nói: "Anh ta không biết cô Kinh đây ngày ba bữa chay, nhưng tinh thần thì lại ăn mặn lắm."

Kinh Ngữ bật cười: "Sao anh ta lại không biết được chứ?"

"... Cậu đúng là hư thật."

"Không phải cậu bắt đầu trước à?"

"Thì cậu cứ hùa theo mình! Quả nhiên là Hải hậu danh xứng với thực."

Kinh Ngữ chỉ cười mà không đáp.

Nhan Điền Tuyết lại tò mò: "Này, cậu nói xem, lúc ở trong xe anh ta nói muốn tặng cậu món gì đó bền lâu, có thể nhìn mãi không chán, ý là gì nhỉ? Không lẽ là nhẫn kim cương?"

"Chắc không đâu." Kinh Ngữ lắc đầu, "Cũng không hiểu nữa, anh ta là kiểu người mình gặp lần đầu, đoán không ra."

"Thì cứ đoán thử đi, mình sắp tò mò chết rồi."

"Có thể... chính là anh ta?"

"Trời đất, thế thì tầm thường quá rồi. Lẽ nào anh ta còn tưởng hai người sẽ thiên trường địa cửu à? Mà anh ta cũng không phải kiểu tự luyến như vậy đâu, sao lại đi nói suông thế được."

Kinh Ngữ cũng chỉ khẽ cười không phủ nhận.

Đúng lúc ấy, điện thoại của Nhan Điền Tuyết rung lên. Cô nàng cúi xuống nhìn, là tin nhắn thanh toán từ khách sạn.

Cô nhướng mày, ngạc nhiên: "Ủa, ai thanh toán cho mình rồi này?"

Kinh Ngữ hờ hững liếc mắt, qua làn hơi nước nhìn cô, khóe môi cong lên: "Không phải Cận công tử thì còn ai biết cậu ở đây nữa?"

"Trời ạ!" Nhan Điền Tuyết ném điện thoại xuống đệm nước, "Mình biết ngay mà, anh ta đúng là kiểu chịu chi để cưa gái, nhất là với cậu."

Cô nàng vung nước bắn lên vai Kinh Ngữ: "Người đẹp ơi, vì nụ cười của cậu mà tiêu tiền như nước, đấy là bản năng của đàn ông! Mình thích kiểu đó."

Kinh Ngữ chỉ cười, không biết nên nói gì.

Nhan Điền Tuyết thở dài cảm khái: "Nên là mình thật sự không đoán nổi anh ta định tặng cậu thứ gì. Cái tin này còn mới toanh, chưa có phần tiếp theo cũng mệt thật. Hay là... ngày mai cậu bật mic lên, cho mình nghe trực tiếp buổi hẹn đi, Ngữ Ngữ?"

"Cậu bị b**n th** à?" Kinh Ngữ đỏ mặt mắng.

"Chỉ là ăn tối thôi mà, b**n th** gì chứ?" Cô nàng nói lý: "Mình chỉ muốn nghe thử xem vị công tử số một giới thượng lưu kia tán gái kiểu gì. Còn chuyện sau đó... thì mình không nghe đâu, sợ tài khoản WeChat bị khóa mất."

"..."

Cả người Kinh Ngữ đỏ bừng, còn nóng hơn cả nước suối.

Cô vốc nước hắt lại: "Đồ xấu xa! Ai mới hẹn lần đầu đã lên khách sạn hả?"

"Ơ kìa, người khác thì không, nhưng cậu thì khác. Mà anh ta cũng đâu phải kiểu mất tự chủ, dù có thèm cũng biết nhịn. Nhưng mà... nhìn cậu đi." Nhan Điền Tuyết vừa nói vừa nâng cằm cô lên, nhìn gương mặt mờ trong làn sương nóng. "Gương mặt này, dáng người này... đúng là kiệt tác của Nữ Oa, không phạm tội mới lạ đấy."

"..."

"Còn cậu thì ánh mắt cứ rình rập người ta. Nói thật nhé, mình không ngạc nhiên nếu ngày mai cậu chủ động mời anh ta qua đêm. Nếu ở khách sạn thì thôi, nhưng nếu cậu dám dẫn anh ta về nhà, nhớ báo mình biết trước để mình dọn ra vỉa hè ngủ nhé."

"Trời ơi, đừng nói nữa!" Kinh Ngữ vừa xấu hổ vừa tức, che mặt kêu lên.

Nhan Điền Tuyết cười nghiêng ngả.

Đang lúc đùa giỡn, cái khay gỗ trên mặt nước bất ngờ lật úp, điện thoại cô rơi tõm xuống suối.

Kinh Ngữ vội lặn xuống mò lên, tóc tai ướt sũng. Cô ngồi bên bờ, lấy khăn lau đầu, rồi dùng điện thoại mình gọi lễ tân.

Một lát sau, nhân viên khách sạn đến, đẩy cửa bước vào, mở tấm bình phong, cúi người nhận lấy chiếc điện thoại ướt sũng của Nhan Điền Tuyết.

Điện thoại tắt ngúm. Nhan Điền Tuyết bảo nhân viên mang đi sấy thử, không được thì mai xuống núi mua cái mới.

Người kia gật đầu rồi rời đi.

Kinh Ngữ tự tay đẩy tấm bình phong ra, để không khí trong phòng lưu thông hơn.

Lúc nhân viên khách sạn mở cửa ra rồi khép lại, cô thoáng nhìn thấy qua tán cây thông phủ đầy tuyết trắng trong phòng, ngoài hành lang có vài người đi ngang.

Trong số đó có một bóng dáng quen thuộc, mang áo khoác đen, găng tay da cầm trong tay, ánh đèn cam rọi xuống bờ vai thẳng tắp. Khuôn mặt nghiêng của anh vừa sâu vừa mềm, quý khí tỏa ra một cách tự nhiên, kiểu công tử Bắc Mỹ sang trọng đến mức khiến người ta cảm giác như không thật.

Người đàn ông khẽ tránh sang bên nhường đường cho nhân viên, ánh mắt vô tình lướt vào trong phòng. Chỉ một cái nhìn, anh đã thấy bên trong căn phòng Nhật với cây thông Noel ấy, nơi bờ suối nước nóng bốc khói lượn lờ, có một người phụ nữ đang nằm dựa vào thành đá.

Cô khoác bộ bikini cổ yếm màu hồng phấn, bờ vai mảnh mai, làn tóc ướt rơi từng giọt trên gò má.

Cô quay đầu nhìn ra, ngón tay thon khẽ vén tóc ra sau, đôi môi khẽ hé, hơi thở mờ mịt trong làn nước nóng, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Trong khu vườn bên ngoài, những cành mai vương tuyết khẽ chạm vào cánh tay anh.

Anh khựng lại, lùi nửa bước, bông tuyết rơi lả tả trong ánh đèn lồng, tựa như rơi trong mộng.

Người đàn ông nghiêng đầu, ánh sáng trong ánh mắt sâu hút đó lấp lánh như dòng suối chảy — có cả kinh ngạc, cả vui mừng, len lỏi qua khe cửa chỉ vừa đủ bốn mươi lăm độ, chiếu rọi lên một góc nơi người con gái đang nằm tựa trong suối nước nóng.

Chỉ một ánh nhìn thôi đã nóng rực như lửa, lan tràn khắp thân tâm.

Ngay khi cửa khép lại, Kinh Ngữ sững người vài giây, rồi lập tức cúi đầu chui vào làn nước.

"Gì thế?" Nhan Điền Tuyết đang nhàm chán tập yoga dưới nước, đợi xem kết quả được cứu sống hay tử hình của chiếc điện thoại.

Kinh Ngữ nổi lên, đưa tay lau mặt, ngẩng đầu nhìn qua trần kính trong suốt thấy bầu trời đầy sao sau tuyết.

"Mình thấy Cận Lệnh Hàng."

"Cậu đang mơ giữa ban ngày à?"

"..."

Kinh Ngữ nghiêng đầu, nghiêm túc nói: "Anh ta vừa đi ngang qua cửa, nhìn vào trong."

"Vậy là cũng thấy cậu rồi."

"Ừ."

Nhan Điền Tuyết liếc cô, đánh giá một lượt trang phục, bikini thì kín đáo, chỉ có mỗi phần rãnh ngực là khiến người ta tưởng tượng.

"Ăn mặc thế này vẫn là quá kín."

"..."

Kinh Ngữ bật cười, lấy nước hắt cô: "Cậu đúng là xấu tính!"

Đúng lúc đó, bên ngoài bỗng vang lên tiếng "phụt" nhẹ — từ sườn núi, từng chùm pháo hoa bắn thẳng lên trời.

Là pháo hoa màu tím, nổ tung ngay đối diện khung cửa kính lớn.

Ánh sáng tím rực rỡ nhuộm cả căn phòng, làm bầu không khí tĩnh lặng trong suối nước nóng như đông lại, trái tim người xem cũng đập thình thịch theo từng tiếng nổ.

"Sao lại có pháo hoa nhỉ?" Nhan Điền Tuyết kinh ngạc. "Giờ chưa đến đêm Giáng Sinh, cũng chẳng phải giao thừa, mình đến đây mấy lần chưa bao giờ thấy có tiết mục này."

Kinh Ngữ cũng không hiểu, chỉ tựa vào tảng đá bên bờ, ánh mắt sáng lên vì vui sướng. Ánh pháo hoa rực rỡ chiếu lên gương mặt cô, đẹp đến mức tưởng như cảnh tượng trong mơ.

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại đặt trên bờ rung lên.

Cô vừa ngắm pháo hoa vừa với tay lấy, mở ra — là tin nhắn thoại từ Cận Lệnh Hàng.

Cô nghĩ chắc anh sắp xuống núi, nhắn để chào một tiếng.

Nhưng khi mở ra, trong tiếng pháo hoa rộn ràng, giọng nam trầm thấp có từ tính của anh vang lên: "Đẹp không? Món quà kỷ niệm lần đầu chúng ta gặp nhau, Ngữ Ngữ."

Kinh Ngữ còn chưa kịp phản ứng thì Nhan Điền Tuyết ở đối diện đã trợn tròn mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng