Nỗi Nhớ Khôn Nguôi - Fuiwen

Chương 62: Lần đầu tiên trong đời Cận Lệnh Hàng sụp đổ




Thật ra Kinh Ngữ cũng mơ hồ về tương lai của họ. Ngoại tình, phản bội ư? Rõ ràng là không thể. Vậy chơi chán rồi chia tay sao? Cũng chẳng thực tế.

Bởi vì họ không phải đang yêu cho vui.

Nếu ngay từ đầu, trong khu tứ hợp viện, khi cô muốn hôn Cận Lệnh Hàng, anh để cô hôn, rồi đêm đó nước chảy thành sông mà ở bên nhau, thì có lẽ đến giờ họ đã chán nhau và chia tay rồi.

Nhưng họ đến với nhau là sau đêm Giáng Sinh ở tứ hợp viện và chuyến du lịch Nhật Bản. Khi ấy, tâm thế của cả hai đã chuyển từ "thử cho biết" sang "rất nghiêm túc", nghiêm túc yêu đối phương.

Vì thế rốt cuộc sẽ đi tới đâu, cô cũng không biết. Mà hiện tại, cô cũng chẳng cần nghĩ nhiều — hai người mới bên nhau có mấy ngày.

Nếu Cận Lệnh Hàng mà biết lúc này cô đang lẩm nhẩm nghĩ đến chuyện chia tay trong tương lai, chắc Cận công tử sẽ buồn lắm. Dù sao thì trong mối quan hệ này, anh "sa chân" nặng hơn cô nhiều — nghĩ mà buồn cười.

...

Ngày hai mươi bốn tháng Chạp, nhận được chiếc khăn đen đã đan từ sớm, Kinh Hiện cười đến mức không khép nổi miệng, hết lời khen Kinh Ngữ là "cục cưng". Nói rằng từ Canada vất vả bay về nước mà lưng cũng không mỏi, người cũng chẳng mệt. Đeo khăn xong, anh tiện tay đưa cho Kinh Ngữ một chiếc thẻ coi như tiền tip, rồi vui vẻ ra ngoài xã giao.

Từ nhỏ tới lớn, Kinh Ngữ chưa từng nghe anh nói lời nào dễ nghe đến thế, nên tâm trạng cũng theo đó mà tốt lên không ít.

Ngày hai mươi lăm tháng Chạp, Kinh Ngữ lên chiếc máy bay riêng từ Bắc Kinh quay về L.A., mang theo Nika và một chiếc khăn vừa mới đan xong.

Không thấy dì nhỏ, nhóc con có hơi buồn. Ngồi trong khoang máy bay, ánh mắt nó nhìn mommy có chút ngơ ngác, cái đầu nhỏ cứ đảo quanh tìm người, cố tìm bóng dáng dì. Tuy ăn cơm chỉ chịu cho mommy đút, nhưng người mỗi ngày đúng giờ nấu ăn cho nó lại là Nhan Điền Tuyết. Lần nào dì bận rộn trong bếp, nó cũng lẽo đẽo đứng xem, nên nó biết rõ bát cơm của mình từ đâu mà ra — và nó cũng yêu dì.

Bữa ăn trên máy bay hôm nay thậm chí còn do Nhan Điền Tuyết dậy sớm chuẩn bị riêng cho nó. Hương vị quen thuộc, khẩu phần quen thuộc, chia làm ba phần, đóng gói mang theo lên máy bay, dặn Kinh Ngữ tới giờ thì cho vào lò vi sóng hâm nóng rồi cho nó ăn.

Kinh Ngữ biết nó buồn. Kaka nhà cô là đứa trẻ rất dễ đáp lại tình yêu của những người yêu thương mình — mềm lòng và ngoan ngoãn.

Trong suốt chặng bay, cô cứ ôm nó trong lòng, dỗ dành rằng tuy tạm thời không gặp được dì nhỏ, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ gặp daddy. Daddy cũng sẽ làm cho Kaka những món ngon nhất nó thích.

Cận Lệnh Hàng cuối năm thực sự rất bận. Chuyện Á Mỹ Dung đã xử lý xong, sang năm mới anh phải khởi động lại dự án; bên này vẫn phải lo guồng quay dự án của công ty; lại còn phải xử lý các sản nghiệp ở Thụy Sĩ. Chưa kể Jin còn đang chuẩn bị một dự án mới vào đầu năm — đúng là phân thân không nổi.

Khi ở Thụy Sĩ, lúc gọi video với Kinh Ngữ, anh còn nói đùa rằng hiếm khi không có Nika quấy phá bên cạnh, chuyến đi này thấy nhẹ nhõm hẳn. Theo thói quen trước đây, dù bận đến mấy anh cũng phải tranh thủ thời gian dẫn nó đi chơi.

Nghe vậy, Kinh Ngữ thấy lòng mình trĩu xuống. Quen biết anh lâu rồi, cô cũng vô thức ngày càng dịu dàng với Kinh Hiện, nghĩ rằng ít nhất anh đã giúp cô gánh vác rất nhiều chuyện gia tộc, để cô hai mươi lăm tuổi vẫn có thể ở tận nước Mỹ học hành, dùng thời gian quý báu theo đuổi lý tưởng của mình.

Áp lực của Cận Lệnh Hàng cũng lớn vô cùng. Anh chỉ có chị gái tạm thời giúp đỡ, về sau sẽ chỉ còn lại một mình — thật sự quá vất vả.

Máy bay của Kinh Ngữ đáp xuống Los Angeles vào ngày hai mươi sáu tháng Chạp theo giờ trong nước. Cùng lúc đó, Cận Lệnh Hàng đang chuẩn bị từ Thụy Sĩ bay về Mỹ, nhưng anh có việc phải ghé Washington trước; ngày hôm sau anh sẽ tới L.A. gặp Kinh Ngữ.

Kinh Ngữ đưa chú chó nhỏ về căn nhà của mình trước.

Cô vốn dự định sau Tết sẽ chuyển nhà, mấy ngày này bận quá nên chưa thu xếp. Không ngờ vừa tới bãi đậu xe tầng hầm đã đụng phải người bạn thân cũ từng phản bội cô.

Người phụ nữ đang chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên chạm mặt thì sững lại một giây, rồi như chưa có chuyện gì, nở nụ cười: "Ngữ Ngữ, cậu cuối cùng cũng về rồi."

Nika tò mò nhìn người lạ mặt này.

Kinh Ngữ không biết phải phản ứng ra sao. Im lặng hai giây, cô giả vờ bị Nika kéo đi: "Này, chậm thôi."

Người phụ nữ phía sau gọi với theo: "Ngữ Ngữ..."

Kinh Ngữ tự mình bước vào thang máy trong tầng hầm, không quay đầu lại.

Căn nhà của cô vẫn có người ở — một nghiên cứu sinh tiến sĩ cùng khóa. Nhưng đối phương học được hai năm thì nhận ra chí hướng không còn ở đó, dứt khoát bỏ học, hiện giờ vừa làm thêm vừa suy nghĩ về cuộc đời.

Cô ấy là người Belarus. Sau khi bỏ học, cuộc sống và chỗ ở đều khó khăn, nên tạm thời ở nhờ trong căn hộ của Kinh Ngữ.

Thấy Nika, cô bạn cùng nhà vô cùng ngạc nhiên rồi tỏ ra rất thích, nói nó trông giống chú chó trong truyện tranh. Dù cho đồ ăn nó cũng chẳng thèm liếc, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng tới việc cô luôn tươi cười với nó, suốt ngày gọi nó là "Nika baby".

Kinh Ngữ đi tắm trước. Xong xuôi, cô cầm điện thoại chat với Nhan Điền Tuyết, quay cảnh Nika chạy nhảy điên cuồng trong nhà gửi cho cô ấy xem.

Cô gửi tin nhắn thoại: "Trên máy bay nó cứ buồn ơi là buồn, nhớ cậu muốn khóc luôn. Đi đâu cũng tìm cậu, làm mình cũng nhớ cậu quá, Tuyết Nhi."

Giọng Nhan Điền Tuyết ở đầu bên kia cười rung cả lên: "Trời ơi, nếu không phải đầu năm ông anh Hải vương kia chắc sẽ sang L.A. ở hẳn, mình ngại làm bóng đèn, thì vừa qua Tết là mình xách hành lý sang thăm hai mẹ con cậu liền rồi."

Kinh Ngữ cười không ngớt, nói mình mong cô ấy sang tới mức nào, rồi tiện thể hỏi cách nấu bữa tối cho Nika. Cô muốn làm cho con chút đồ ngon, dỗ dành nó vì không có dì nhỏ mà buồn.

Trong nhà vốn có một cô giúp việc nấu ăn cho cô, nhưng gần đây vì cô về nước nghỉ nên dì ấy cũng xin nghỉ luôn. Bạn cùng nhà thì thường tự nấu, không muốn dùng người giúp việc của cô, thấy mình ở đây đã là làm phiền rồi.

Ở đầu bên kia, Nhan Điền Tuyết hì hục gõ từng bước của mấy công thức rồi gửi sang.

Kinh Ngữ lập tức vào bếp mở tủ lạnh.

Đồ trong bếp đều do bạn cùng nhà mua, nhưng cô có thể dùng thoải mái. Cô không lấy tiền thuê nhà, ở Mỹ tiền thuê đắt đỏ, nên bạn cùng nhà tiết kiệm được rất nhiều, vì thế bình thường hay mời cô đi ăn để bày tỏ cảm ơn.

Nhan Điền Tuyết biết cô không biết nấu ăn, nên từng bước hướng dẫn đều rất chi tiết, đến cả thời gian áp chảo hay luộc mấy phút cũng ghi rõ ràng, sợ cô không nắm được nhiệt độ.

Khả năng học hỏi của Kinh Ngữ rất tốt — giống như đan khăn, cô làm đâu ra đấy.

Mất gần một tiếng, cô tắt bếp cho món cuối cùng, vui vẻ chuẩn bị bày ra để đút cho cục cưng nhà mình.

Đúng lúc này, một tiếng hét chói tai xé toạc không gian căn hộ.

"Á—!!!"

Kinh Ngữ từ trong bếp nhìn về phía phòng của bạn cùng nhà, vừa cởi tạp dề vừa nhanh chân đi ra: "What's up?"

Đẩy cửa phòng khép hờ, Nika chui ra từ bên trong, trông như bị tiếng hét làm cho hoảng sợ.

Kinh Ngữ bước tới trước bàn máy tính của bạn cùng nhà, nhìn đôi tay cô ấy đang che mặt, rồi liếc sang màn hình máy tính đã tối đen, khó hiểu hỏi lại một lần nữa.

"What's wrong with you?"

"Nika." Cô ấy hạ tay xuống, chỉ vào cây máy tính dưới chân mình, nói bằng tiếng Anh rằng Nika đã tắt máy của cô. Cô ấy đang viết luận văn.

Kinh Ngữ nghe xong: "......"

Cô trợn tròn mắt.

Tim như rung lên đến mức sắp nhồi máu, cô lập tức ngoái đầu nhìn về góc cửa, nơi con chó vừa gây án xong đã bỏ trốn, cũng không phải bị tiếng hét dọa chạy mất. Mấy giây sau, cô mới cứng cổ quay lại: "Sorry..."

Cô nói cô sẽ "đánh chết" Nika.

Kinh Ngữ suýt quỳ tại chỗ. Thật sự đã bắt đầu nghiêm túc cân nhắc việc quỳ xuống xin lỗi ngay lập tức... Trời ơi Nika, mommy thật sự chịu thua con rồi, con đang làm cái gì vậy hả...

Bạn cùng nhà ngẩng đầu, bỗng bật cười: "No." Cô ấy nói đừng đánh nó. "I'm very happy."

Kinh Ngữ: "......"

Sắc mặt cô đã trắng bệch, yếu ớt hỏi lại xem có phải bạn cùng nhà buồn quá nên bị k*ch th*ch không.

Bạn cùng nhà kích động lắc đầu, nói liến thoắng: "Xóa rồi thì tốt, quá tuyệt vời. Mìnhvẫn luôn cảm thấy, thứ mình viết là một đống rác rưởi. Nhưng—" Cô ấy đặt tay lên ngực, nhìn chằm chằm màn hình máy tính đen thui, "Mình không thể bỏ nó được, mình không làm nổi. Nika đã giúp mình xóa nó. Theo cách nói của người Trung Quốc các cậu, cái này gọi là... định mệnh."

Kinh Ngữ: "......"

Cô cười gượng, gãi gãi đầu: "Sorry... để tôi bồi thường cho cậu chút gì đó nhé... cậu đã tốn rất nhiều tâm huyết."

Nếu cô nhớ không nhầm, trước khi cô về nước nghỉ phép, đối phương đã bắt đầu viết luận văn này rồi, viết suốt cả tháng trời... bị Nika một cú xóa sạch.

Kinh Ngữ thậm chí không dám tưởng tượng nếu luận văn của mình bị xóa, mối quan hệ mẹ con với Nika có đi đến hồi kết hay không.

Bạn cùng nhà đứng dậy, vươn vai, rất kiên quyết nói là không cần. Thứ bị xóa chỉ là phần viết trong vòng một tuần gần đây, lại còn chưa lưu. Sở dĩ không lưu là vì cô ấy luôn cảm thấy nó không đáng để lưu, vẫn muốn sửa lại, trau chuốt thêm.

Những phần viết trước đó vẫn còn, nhưng một khi đã bị xóa, cô ấy cũng không muốn viết lại nữa — Nika đã giúp cô đưa ra quyết định.

Cô ấy nhìn màn hình tối đen một lúc, mấy giây liền không nhúc nhích, tinh thần có chút hoảng hốt — rõ ràng vẫn có chút luyến tiếc...

Kinh Ngữ thật sự áy náy muốn chết.

Giây sau, cô ấy lại xua tay, lần nữa nói là không sao, bảo rằng mình muốn đi Iceland chơi một vòng.

Kinh Ngữ: "......"

Nói xong, cô ấy đã rút điện thoại ra xem vé máy bay.

Xem khoảng mười giây, cô ấy đặt máy xuống, cười ngại ngùng nói chắc phải đi làm thêm một thời gian nữa mới đủ tiền.

Kinh Ngữ lấy điện thoại ra: "Để mình chuyển cho cậu một khoản, vé máy bay bao nhiêu? Mình lo tiền vé khứ hồi cho."

"No, An." Cô ấy gọi tên tiếng Anh của Kinh Ngữ, nắm tay cô nói rằng cô đã giúp mình rất nhiều rồi.

Kinh Ngữ còn muốn nói thêm gì đó để bù đắp, nhưng đối phương cứ kiên quyết lắc đầu.

Kinh Ngữ chỉ có thể thôi, áy náy dặn rằng có chuyện gì cần nhất định phải nói với cô — họ là bạn tốt, tuyệt đối đừng khách sáo.

Bạn cùng nhà nói không sao cả, vừa hay có thể yên tâm đi làm thêm.

Cô ấy còn nói ngày mai có hai ca làm, viết cái luận văn chết tiệt kia chỉ khiến cô ấy không ngủ được mà thôi.

"Một ngày hai ca, có mệt quá không?" Kinh Ngữ hỏi, trong đầu lại nảy ra ý định chuyển tiền cho cô ấy.

Bạn cùng nhà nói cả hai đều là việc mới. Trong đó có một việc bắt buộc phải đi làm ngay ngày mai, việc còn lại thì lúc nào cũng được. Nhưng nếu đã nhận việc thì ngày mai phải đi làm, cô ấy sẽ không thể xin nghỉ để thử xem việc kia có ổn không, nên quyết định ngày mai ban ngày làm một chỗ, ban đêm làm chỗ kia, sang ngày kia mới quyết định giữ cái nào.

"Như vậy... cực quá." Kinh Ngữ có chút xót xa, buồn buồn nói, "Thế tối mai cậu mấy giờ về? Có cần mình ra đón không? Cậu sợ bóng tối mà."

Bạn cùng nhà nghĩ một lúc, bỗng hỏi Kinh Ngữ ngày mai có bận gì không.

Kinh Ngữ lắc đầu, vui vẻ hỏi: "Có việc gì mình giúp được không?"

Bạn cùng nhà hỏi liệu Kinh Ngữ có thể giúp cô đi thử ca làm kia không — chỉ hai tiếng thôi. Nếu ổn, cô ấy sẽ bỏ việc phải đi làm ngày mai, vì chỗ đó ở khá xa.

Kinh Ngữ lập tức đồng ý. Cô chưa từng đi làm thêm, cũng khá hứng thú.

Nhưng hỏi kỹ mới biết... là đi làm ở tiệm thức ăn nhanh.

Trong đầu Kinh Ngữ lập tức hiện ra đủ thứ liên quan đến đồ ăn nhanh — công việc như vậy... có phải tiếp xúc với thịt không...

Dù chỉ là bưng khay, dọn dẹp bàn ghế...

Ừm, chắc là không đâu.

Người bạn cùng nhà này luôn có thói quen: một thời gian thì làm những công việc gia sư cao cấp, một thời gian lại đi làm những việc lao động tay chân cực kỳ bình thường. Cô ấy nói như vậy giúp đầu óc không bị căng thẳng quá độ, cũng không rơi vào trạng thái tê liệt mệt mỏi. Đổi việc là cách tốt nhất để tự điều chỉnh bản thân.

Cô ấy bảo tiệm thức ăn nhanh McDonald's này mình chưa từng làm qua, không biết thế nào.

Kinh Ngữ nói ngày mai nhất định sẽ đi thử giúp cô ấy, hai tiếng thôi, chuyện nhỏ.

Chúc nhau ngủ ngon xong, Kinh Ngữ đi ra ngoài, đóng cửa lại rồi gọi Nika vẫn trốn trong góc đang lén lút nhìn về phía căn phòng đi theo mình vào bếp.

"Mommy nấu cơm cho con rồi nè, cục cưng." Cô không trách nó nữa, chỉ dắt nó vào bếp.

Cô múc món cuối cùng ra, cho cùng các món trước đó vào bát ăn riêng của nó, cả canh lẫn cái đều bưng lên, đi tới bên cửa sổ sát đất.

Nhóc con thích ăn ở cạnh cửa sổ.

Cô đặt đồ ăn và canh lên chiếc bàn nhỏ, còn mình thì ngồi bệt xuống trước bàn.

"Ăn đi, cục cưng."

Nó vui vẻ vẫy đuôi, chúi đầu vào bát ăn.

Nhìn nó ăn ngon lành như thế, Kinh Ngữ vừa xót vừa thương — hôm nay không có thịt, xúc xích cũng toàn là tinh bột...

Cô không dám chạm vào thịt, chỉ có thể chiên cá, chiên trứng và xào rau cho nó.

May mà Nika không kén ăn, vẫn ăn rất ngon, cái đuôi lúc nào cũng vẫy.

Kinh Ngữ vừa yên lòng vừa thương xót, xoa đầu nó nói: "Ngày mai daddy tới rồi, để daddy nấu cho con ăn, làm chút thịt nhé... Qua mùng năm cô giúp việc nhà mình sẽ quay lại, lúc đó Nika ở đây sẽ có người nấu cho con những bữa ngon hơn."

"Gâu~"

Không biết có hiểu không, nhưng mommy nói gì nó cũng chủ trương là nghe hết, câu nào cũng đáp lại.

Kinh Ngữ hôn lên trán nó một cái.

Nó ngẩng đầu, cái miệng nhỏ vẫn nhóp nhép nhai xúc xích, vừa tò mò nhìn mommy. Đôi mắt ướt long lanh như hai viên dạ minh châu trong đêm lấp lánh thứ ánh sáng thuần khiết nhất, ngọt ngào đến mức không chịu nổi, đáng yêu vô cùng.

Tim Kinh Ngữ tan chảy: "Kaka nhà ta là chú chó đáng yêu nhất thế giới mà~"

Ánh mắt nó còn sáng hơn nữa.

Ăn xong, Kinh Ngữ dẫn nó vào phòng tắm, lau tay lau chân, đánh răng, rửa mặt, rồi cả hai sạch sẽ thơm tho cùng nhau về phòng ngủ.

Nhóc con nhảy phắt lên giường, ngoan ngoãn nằm ngửa, bốn chân chổng lên chờ mommy.

Kinh Ngữ nằm bên cạnh nó, mở camera điện thoại, chụp một tấm ảnh selfie chung với nó rồi gửi cho Cận Lệnh Hàng.

Khi đó Cận Lệnh Hàng đang ngồi trên xe nghe điện thoại, lúc điện thoại rung lên, anh còn tưởng mình hoa mắt hay do đường xóc.

Đến khi về tới nhà, nhìn thấy tin nhắn, anh không khỏi bật cười một lúc lâu.

Anh nhắn lại, nhưng Kinh Ngữ đã ngủ vì lệch múi giờ; ngay cả Nika mấy hôm nay cũng sinh hoạt theo giờ Trung Quốc đã cuộn tròn trong lòng mommy ngủ ngon lành, không ai trả lời anh.

...

Chiều hôm sau, Cận Lệnh Hàng đã tới Los Angeles.

Ngày hai mươi sáu tháng Chạp theo lịch Mỹ, bầu trời Los Angeles xanh thẳm, áng mây trải đầy, ánh nắng xuyên qua kẽ mây rơi xuống. Không khí lạnh buốt nhưng trong lành.

Cận Lệnh Hàng là người xuống máy bay trước, phía sau là Bối Cạnh Thiên và Tùy Phi Thừa, trên  tay Tùy Phi Thừa đang bế một đứa trẻ còn đang ngủ chưa tỉnh.

Ba phút sau, Kinh Ngữ mới phát hiện Cận Lệnh Hàng nhắn tin cho cô, hỏi cô có đang ở nhà không.

Kinh Ngữ trả lời: "Em không ở nhà, em đang ở ngoài... ừm... làm thêm."

Cận Lệnh Hàng: "Cái gì?"

Kinh Ngữ bật cười, đứng nép ở cửa nhà hàng nhìn hai chữ đầy nghi vấn kia, cảm thấy có lẽ trong đời này, hai chữ khó hiểu nhất đối với Cận Lệnh Hàng chính là "làm thêm".

Trong tiệm đã có người vẫy tay gọi cô. Cô vội ấn nút ghi âm, trả lời: "Em làm giúp một ca cho bạn cùng nhà, ở tiệm McDonald's gần khu kỹ thuật. Tối qua Kaka tắt máy tính của bạn em, xóa luôn luận văn của cô ấy. Dù bạn em nói vốn dĩ cũng không quá muốn giữ, không sao cả, nhưng hôm nay cô ấy rất bận, hỏi em có thể giúp làm một ca không, thế là em đồng ý. Anh về nhà trước được không? Kaka vẫn đang ở nhà, anh về chơi với nó trước đi. Còn khoảng hai tiếng nữa là em xong rồi."

Cận Lệnh Hàng đeo tai nghe, ngồi trên xe nghe hết toàn bộ tin nhắn thoại.

"......"

Nika!

Cận Lệnh Hàng chưa bao giờ cảm thấy vừa sốc vừa cạn lời như thế trong đời mình.

Anh hít sâu một hơi, day day giữa trán. Dưới ánh nhìn đầy khó hiểu của hai người đàn ông còn lại trong xe, anh nhắn cho Kinh Ngữ: "Ngữ Nhi, anh có thể mang Nika tới gặp em không?"

Lần đầu tiên trong đời, Cận Lệnh Hàng cảm thấy mình sắp... sụp đổ.

Bên kia, Kinh Ngữ vừa dọn bàn vừa trả lời: "Được chứ~"

Cận Lệnh Hàng liếc nhìn Diệp Na vừa tỉnh ngủ trong vòng tay Tùy Phi Thừa. Bối Cạnh Thiên lạnh mặt dỗ đứa trẻ, bàn với Tùy Phi Thừa tối nay đi ăn gì: "Sinh nhật Tiểu Diệp Na, ăn uống cho tử tế chút."

Thiên thần nhỏ trong lòng cha cười tươi với anh.

Cận Lệnh Hàng thu ánh mắt, nhắn lại cho Kinh Ngữ: "Có thể... mang theo Bối Cạnh Thiên và Tùy Phi Thừa, với Diệp Na không, Ngữ Ngữ?"

Kinh Ngữ nhướng mày — họ cùng tới Los Angeles sao?

Nhìn cái dấu ba chấm kia, có lẽ là lần đầu tiên anh không tự tin đến vậy trong đời, cẩn trọng dò hỏi cô, hẳn là sợ cô không thoải mái.

Nhưng Kinh Ngữ hoàn toàn không có cảm giác ấy. Trái lại, cô thấy trải nghiệm này khá mới mẻ, vui vẻ trả lời: "Được mà, nhưng mọi người có muốn đi ăn tối trước không? Vừa xuống máy bay đó, ăn xong rồi hẵng qua tìm em."

Cận Lệnh Hàng nói: "Không sao, còn sớm, bọn anh qua trước."

Nói xong, anh ngẩng đầu, nhìn hai người đang bàn xem nên ăn đồ Ý hay đồ Trung: "Đi ăn McDonald's đi."

"......"

"......"

Bối Cạnh Thiên chợt ngẩng mắt, nhìn anh như gặp phải quỷ.

Trong ba người họ, vốn dĩ Bối Cạnh Thiên là người lạnh lùng nhất. Nhưng người kia là lạnh lùng đến vô cảm, trừ phi trời sập, không, dù núi lửa phun ngay trước mặt, Tùy Phi Thừa cũng sẽ không chớp mắt một cái.

Giống như lúc này, anh ta chỉ bế đứa trẻ tựa vào ghế, nheo mắt, ánh nhìn sắc lẹm như tên lửa đóng thẳng lên người Cận Lệnh Hàng.

Bối Cạnh Thiên thật sự sợ Cận Lệnh Hàng bị đánh — đắc tội Tùy Phi Thừa thì còn được, nhưng đắc tội con của anh ta thì không. Không thì Tùy Phi Thừa thật sự có thể chôn sống người ngay tại chỗ.

Vì vậy, Bối Cạnh Thiên tốt bụng nhắc nhở Cận Lệnh Hàng: "Hôm nay là sinh nhật Diệp Na."

Cận Lệnh Hàng nói: "Trẻ con thích ăn cái này."

Bối Cạnh Thiên: "......"

Anh ta lặng lẽ quay sang nhìn Tùy Phi Thừa.

Cận Lệnh Hàng cúi xuống trêu Diệp Na: "Baby, mình đi ăn McDonald's nhé? Có gà rán, hamburger, cola, khoai tây chiên..."

"Vâng vâng vâng~" Nhóc con lập tức cười tươi, ngẩng đầu nhìn ba, lắp bắp nói tiếng Trung: "Daddy, McDonald's... trông có vẻ rất ngon, con chưa... ăn bao giờ."

Tùy Phi Thừa: "......"

Nhìn ánh mắt của Tùy Phi Thừa, Bối Cạnh Thiên biết chắc anh ta thật sự muốn chôn sống Cận Lệnh Hàng.

Cuối cùng, anh ta chỉ có thể tò mò hỏi một câu: "Tại sao?"

Ngay dưới áp lực như bão tố, giọng Cận Lệnh Hàng vẫn nhẹ nhàng ôn hòa như gió xuân mưa bụi: "Vì Ngữ Ngữ nhà tôi đang làm thêm ở đó."

Bối Cạnh Thiên: "......"

Lý do này không khác gì một tiếng sét giữa trời quang.

Anh ta quay sang nhìn Tùy Phi Thừa.

Ánh mắt của Tùy Phi Thừa kiên định hơn bao giờ hết, như muốn kích nổ một quả bom nguyên tử để hủy diệt thế giới.

Chiếc xe đầu tiên ghé qua căn hộ của Kinh Ngữ. Trong nhà chỉ có Nika đang ngủ, bạn cùng nhà của cô đã đi làm thêm.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Nika tưởng mommy về, nó mở to đôi mắt ngái ngủ, còn chưa thấy người đã vẫy đuôi. Đến khi nhìn rõ, nó thấy người đứng trước mặt mình lại là daddy đã xa nó nửa tháng.

"Nika."

Nhóc con trợn tròn mắt, rồi lăn người bật dậy như tên bắn, lao thẳng về phía anh: "Gâu gâu gâu~"

Cận Lệnh Hàng quỳ nửa người xuống cũng suýt bị nó húc ngã, anh không nhịn được lại bật cười. Ý định muốn "dạy dỗ" nó ban đầu đã bị tiếng kêu đáng thương kia rửa trôi sạch sẽ.

"Gâu gâu~" Nó cọ tới cọ lui không ngừng, sức lực còn rất lớn.

"Nhớ daddy rồi sao? Daddy cũng nhớ Nika." Anh ôm lấy cổ nó, cúi đầu dụi vào cái đầu lông xù của nó, "Ngoan."

"Gâu gâu~" Cái đuôi nó quẫy như cánh quạt trực thăng, hai mắt sáng rực.

Cận Lệnh Hàng lại hôn lên trán nó một cái. Khi cúi xuống, anh thấy trong đám lông nơi cổ nó lấp lánh ánh vàng.

Mấy hôm nay xem ảnh đã để ý thấy nó đeo thứ gì đó.

Lấy ra xem, là một tấm bùa ánh vàng lưu chuyển, xung quanh khắc chữ "Bình an, khỏe mạnh", mặt sau còn khắc "Phổ Từ Tự phụng".

"Mommy cầu cho con đó."

"Gâu gâu~" Nó vẫy đuôi.

Nó chưa từng tới Trung Quốc. Mới hai tuổi, tính tình đã cô độc, một mình sống ở Bắc Mỹ. Lần đầu tiên được mommy đưa về nước lại tới đúng ngôi chùa mà bà ngoại đã quyên góp tu sửa cho daddy khi xưa, đeo trên cổ một miếng bùa độc nhất của chùa Phổ Từ rồi trở về Los Angeles.

Nó không biết mối liên hệ giữa ngôi chùa ấy và daddy. Nhưng...

Cận Lệnh Hàng nhìn đôi mắt sáng long lanh, tràn đầy niềm vui của nó, khóe môi không kìm được nhếch lên từng chút một.

"Chúng ta đi tìm mommy nhé, được không?"

"Gâu~" Trên đời này, âm thanh hay nhất chính là hai tiếng daddy và mommy~ Nó yêu nhất hai cách xưng hô ấy, vừa nghe là vui đến mức suýt thì... nói được tiếng người luôn rồi.

Cận Lệnh Hàng đeo dây dắt cho nó, cùng xuống lầu lên xe.

Cửa hàng McDonald's nằm ngay gần Caltech, từ trong trường đi qua chỉ hơn một cây số, trước kia anh từng học ở đây nên rất quen thuộc khu vực xung quanh. Từ căn hộ của Kinh Ngữ đến đó khoảng ba cây số.

Tổng cộng chưa tới năm phút, Cận Lệnh Hàng đã dắt Nika xuống xe, bước vào McDonald's.

Không gian ồn ào náo nhiệt, không có phòng riêng, trẻ con la hét om sòm, nhân viên tất bật, đồ ăn toàn một màu vàng chóe đơn điệu, mùi dầu mỡ nồng nặc, chỉ ngửi thôi cũng thấy ngấy.

Từng thứ từng thứ một như thế đều khiến trên gương mặt của Bối Cạnh Thiên xuất thân từ gia tộc lâu đời, vốn quen sống trong nhung lụa, bắt đầu xuất hiện những vết nứt vỡ rất rõ ràng, một chút sụp đổ không che giấu được.

Ngược lại, sắc mặt Tùy Phi Thừa lúc này lại tốt đến kỳ lạ. Bởi đứa trẻ được anh nắm tay đang mở to đôi mắt tò mò nhìn thế giới xa lạ chưa từng tiếp xúc, chỉ trỏ khắp nơi, cái gì cũng hỏi bố.

Mà Tùy Phi Thừa thì thích nhất là dạy con, nên nét mặt dịu dàng hiếm thấy, kiên nhẫn trả lời từng câu một.

Kinh Ngữ bưng khay thức ăn vừa dọn xong, vừa ngẩng đầu đã chạm mặt một đoàn bốn người một chó.

Cận Lệnh Hàng khựng lại, sững người nhìn cô trong bộ đồng phục áo len cổ hồng, thắt tạp dề xám.

Nika nhận ra là mommy, nó vui quá nhảy dựng lên lao về phía trước.

Cận Lệnh Hàng vội kéo chặt dây dắt, sợ nó đâm trúng khay thức ăn trong tay cô.

Anh rất cao, lúc này khoác chiếc áo khoác dài màu đen bằng cashmere được cắt may tinh xảo, dáng vẻ tuấn nhã, mắt sáng mày thanh, chỉ cần liếc một cái là đã thấy khí chất quý tộc lịch lãm.

Đứng giữa quán ăn nhanh ồn ào, thật sự rất... lạc quẻ, nhưng —

Kinh Ngữ ngay lập tức bật cười, niềm vui hiện rõ trên mặt. Hơn nữa... tóc anh đã phai thành màu nâu rồi, không còn đen nữa!

Cô khe khẽ nói một tiếng "hi", rồi chỉ về chiếc bàn ở góc mà mình vừa dọn xong, nói nhỏ: "Qua kia ngồi đi."

Cận Lệnh Hàng bước tới gần, khoảng cách gần đến mức nghe rõ hơi thở, anh hạ giọng thì thầm: "Có mệt không, Ngữ Ngữ?"

Trong giọng nói ấy không có niềm vui của cuộc gặp gỡ, chỉ có nỗi thương xót không dứt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng