Nỗi Nhớ Khôn Nguôi - Fuiwen

Chương 40: Anh rất vui được dùng trước một chút danh xưng 'bạn gái anh'




Những lời khi nãy Kinh Ngữ nói đều chỉ là đùa vui, hoàn toàn không để tâm.

Gió đêm bắt đầu se lạnh. Hai người dọc theo bãi cát đi ngược về, cảm nhận bầu không khí Giáng Sinh nồng đậm của vùng biển riêng tư. Rất ngọt, không khí cũng ngọt, như mang theo mùi trái cây.

Nhà họ ở ngay gần đó, lái xe một chút là đến. Tối nay cả hai không có ý định chơi bời tới khuya; năm tiếng mấy trên máy bay cũng đã đủ mệt, hơn nữa Cận Lệnh Hàng vẫn nhớ rõ cô mới khỏi sốt.

Về đến nhà, việc đầu tiên anh làm là rót nước cho cô uống thuốc. Nhưng cô nhõng nhẽo đòi không uống. Trông cô tối nay tràn đầy sức sống, có vẻ thật sự khỏe rồi nên anh do dự vài giây rồi không ép nữa. Chào nhau chúc ngủ ngon xong, cả hai về phòng.

Kinh Ngữ ngủ rất sâu. Có lẽ vì cơ thể sau cơn sốt vẫn còn yếu, lại thêm cả ngày vui chơi khiến thể lực tiêu hao gần như sạch.

Tỉnh dậy, ánh nắng Ryukyu dịu dàng chào cô như đang nói: Nữ hoàng, cô dậy rồi à.

Tâm trạng Kinh Ngữ vui vẻ, trở mình ngồi dậy, rửa mặt xong liền chạy đi tìm Cận Lệnh Hàng.

Anh cũng đang mở cửa ra khỏi phòng.

Khoảnh khắc gặp nhau vào buổi sáng khiến cô vui đến khó tả. Anh ôm lấy cô đi ăn bữa sáng do quản gia chuẩn bị, rồi cả hai cùng ra ngoài.

Thấy cô hôm nay tinh thần và sức khỏe đều tốt, Cận Lệnh Hàng liền dẫn cô bắt đầu hành trình tự lái quanh đảo.

Nhà họ gần sân bay, ở phía nam Okinawa, nên họ quyết định men theo con đường ven đảo, từ nam tới trung tâm rồi lên phía bắc. Cuối cùng vòng một vòng lớn trở về nhà.

Ngày đầu tiên họ nhẩn nha chơi ở ba địa điểm. Những nơi này trước đây mỗi người đều từng đến, nhưng chuyến đi này thuộc về hai người — một kỳ nghỉ riêng tư đúng nghĩa.

Ở dưới ngọn hải đăng Cape Zanpa, Kinh Ngữ ngồi rất lâu. Cô nhìn gió thổi trên bãi cỏ thành từng mảng, nhìn biển xanh ngũ sắc, nhìn bầu trời xanh và ngọn tháp trắng y như trong truyện tranh — và nhìn Cận Lệnh Hàng.

Anh ngồi bên cạnh, yên lặng bầu bạn với cô. Trong ánh mặt trời lấp lánh, mái tóc anh ánh lên sắc vàng, đôi mắt xám dưới nắng lại thành màu hổ phách. Bóng những sợi tóc nghịch ngợm phấp phới trên cánh mũi anh, một sợi rồi một sợ, như đang gãi nhẹ lên trái tim cô.

Kinh Ngữ không kiềm được mà tựa đầu vào vai anh, anh chẳng cần nghĩ ngợi mà đưa tay ôm cô vào lòng.

Khách du lịch đủ loại đi ngang đều nhìn họ với ánh mắt tò mò, không hiểu sao họ lại ngồi đây lâu như vậy. Thật ra điểm này chỉ cần vài phút là xem xong.

Nhưng giống như việc Kinh Ngữ biết tình cảm với anh có thể rất ngắn ngủi... nhưng anh lại là người đáng để khắc ghi cả đời.

Vậy nên cô cứ ở đó rất lâu, tựa lên vai anh, rồi gối đầu lên chân anh trò chuyện, cuối cùng gần như ngủ thiếp đi trên đùi anh.

Đến tối, họ chuyển tới khách sạn ở khu trung tâm Okinawa.

Nhớ tới hôm qua cô bảo ở khách sạn thì tốt, thuê hẳn một suite, nên khi đặt phòng Cận Lệnh Hàng nói thẳng: "Lấy phòng suite."

Kinh Ngữ ở quầy lễ tân chỉ mải nghịch cây thông Noel của họ, chẳng biểu lộ chút kinh ngạc nào.

Nhận thẻ phòng màu đen, anh cầm lấy, rồi thuận tay nắm lấy cổ tay cô đưa cô theo quản gia lên phòng. Tấm thẻ lạnh lạnh nằm trên cổ tay cô, anh khẽ vuốt nhẹ lên tay áo cô.

Hai người không nói gì suốt quãng đường. Nếu không phải anh vẫn vô thức nắm cổ tay cô thay vì nắm tay, có lẽ Kinh Ngữ đã tưởng họ yêu nhau được một năm rồi, bước vào phòng là có thể lăn lên giường ngay.

Quản gia mở cửa phòng. Gió biển ùa vào mát rượi.

Cận Lệnh Hàng bảo không cần giới thiệu, rồi tiễn quản gia.

Anh cảm giác bước chân Kinh Ngữ hơi mềm, có vẻ cô mệt rồi.

Quả nhiên, cửa vừa đóng, cô liền vươn vai thở than: "Mệt quá. Đi chơi đúng là hao sức thật."

"Vậy đi rửa mặt rồi ngủ sớm nhé, Ngữ Ngữ."

Dù vẫn còn sớm, nhưng đi du lịch mà, luôn tiêu hao nhiều năng lượng.

Kinh Ngữ ngoảnh lại thì thấy anh đang treo cả hai chiếc áo khoác của họ lên ghế sofa, rồi vẫy tay gọi cô, xách đồ dẫn cô vào phòng ngủ chính.

Rộng rãi, hướng nhìn thẳng ra biển. Bên cạnh còn có một phòng phụ, đương nhiên Cận Lệnh Hàng để cho mình.

Phòng phụ cũng nhìn thấy một góc biển.

Kinh Ngữ dạo quanh phòng anh một vòng rồi ngoan ngoãn trở về phòng chính tắm rửa.

Bồn tắm rất lớn, đủ cho hai người ngâm. Cô xả nước đầy rồi tự nghĩ thầm: Hừm... chắc Cận Lệnh Hàng chưa từng đi du lịch với một cô gái mà phải tự ngủ một mình như thế này đâu...

Cô cũng chưa từng đi nghỉ với người khác phái mà không phải bạn trai.

Thật đáng tiếc.

Hay là bây giờ sang phòng bên gõ cửa, nói thẳng luôn: chúng ta quen nhau đi?

Như vậy mấy ngày tới chưa chắc đã "ăn" được anh, nhưng hôn thì chắc chắn được rồi nhỉ?

Haiz... khổ nỗi đã từng nếm rồi, nhớ mãi không quên, nhưng lại không thể cứ lao vào "ăn" mãi.

Cô tiếc nuối thả vào bồn một viên bath bomb cánh hoa. Làn nước trong veo lập tức chuyển thành màu rượu vang, cánh hồng nổi bồng bềnh rất lãng mạn. Cô c** đ* bước vào bồn.

Vừa ngâm vừa chơi điện thoại.

WeChat đã đầy bình luận mới, người biết cô đi cùng Cận Lệnh Hàng và cả người không biết, ai cũng trầm trồ việc cô trốn sang Nhật tận hưởng Giáng Sinh. Nhiệt độ Okinawa tối nay đúng là dễ chịu hơn Bắc Kinh rất nhiều.

Tất nhiên, trong mắt Kinh Ngữ, quan trọng là có Cận Lệnh Hàng. Giờ bảo cô cùng anh đi Nam Cực xem chim cánh cụt cô cũng đi luôn. Lúc này lạnh tới đâu cô cũng chịu, miễn là anh ở đó.

Ừm... lần sau rảnh rỗi kéo anh đi Nam Cực một chuyến cũng được.

Cô tiện tay đặt điện thoại lên giá bên bồn tắm, nhắm mắt tận hưởng cảm giác nóng ấm xoáy quanh người, hương hoa lượn lờ trong không khí.

Không biết Cận Lệnh Hàng đang làm gì? Tắm rồi à? Chiều nay cô gối đầu lên chân anh tắm nắng, gió thổi khiến mắt cô sáng lóa, thế là cô chui luôn vào bụng anh tránh nắng. Nói thật, cơ bụng tám múi của anh cứng ngắt, nhìn thôi đã muốn sờ... Hôm ở Bột Hải nhìn mà không dám chạm vào.

Đúng là đ* h** s*c, bị Nhan Tuyết dạy hư rồi, hừ.

Cô lăn qua lăn lại trong bồn như nàng tiên cá. Nếu không phải đang vui quá mà húc đổ cái giá đặt đồ thì tốt rồi.

Mọi thứ trong hộp gỗ đều rơi tõm xuống biển hoa hồng của cô.

Cô phải mò một lúc lâu mới vớt lại hết. Cuối cùng mệt quá đành nằm nghỉ.

Tắm xong, sấy tóc xong cũng một tiếng trôi qua. Một tiếng không thấy Cận Lệnh Hàng khiến cô nhớ nhung khôn nguôi, định đi tìm anh ngay.

Nhưng trước khi ra cửa, cô tìm quanh phòng tắm mãi không thấy điện thoại.

Cô suy nghĩ một chốc, ánh mắt dừng lại ở cái giá bên bồn tắm. Hình như nãy cô đặt điện thoại lên đó rồi... nhưng giờ thì không còn.

Lúc giá đổ, cô có vớt đồ lên, nhưng...

Mi mắt cô giật mạnh. Cô hít sâu.

Nhìn chằm chằm vào bồn nước đỏ sóng sánh cánh hoa.

Không lẽ...

Không thể nào...

Cô lặng lẽ đi xả nước trong bồn tắm. Vài phút dài đằng đẵng trôi qua, chiếc điện thoại lộ nguyên hình nằm im dưới đáy bồn. Kinh Ngữ thở dài, đưa tay vớt nó lên, lấy khăn lau vài cái, rồi lắc nhẹ cho nước rơi bớt. Cuối cùng cô thận trọng bấm nút nguồn.

Hoàn toàn lặng im. Như xác chết.

Cô đặt nó lên bệ rửa, lặng thinh bước ra ngoài.

Phòng khách yên tĩnh, ánh đèn tường dịu mờ. Bên dưới ánh trăng, một bó hồng Dolcetto màu tím lặng lẽ nằm trên bàn. Gió đêm Okinawa theo khe cửa kính thổi vào, làm những cánh hoa lay động, hương thơm lan tràn trong không khí.

Nhịp tim cô như gặp bão. Kinh Ngữ nhìn hoa rất lâu không chớp mắt.

Thế giới tạo ra một người như Cận Lệnh Hàng. Và Cận Lệnh Hàng lại tạo ra một Kinh Ngữ luôn được bao bọc trong kinh ngạc và những điều ngọt ngào.

Tiếng bước chân vang lên bên tai cô, cùng với giọng nói trầm ấm quen thuộc: "Ngữ Ngữ, tắm xong rồi?"

Cô quay đầu lại.

Dưới ánh đèn vàng chạy dọc lối đi từ phòng ngủ ra phòng khách, người đàn ông khoác áo choàng tắm màu be đang bước đến. Ánh sáng như những giọt sao khẽ chảy xuống xương quai xanh của anh.

Lần đầu tiên cô thấy anh mặc áo choàng tắm...

Quần áo chỉnh tề đã quyến rũ rồi, nhưng Cận Lệnh Hàng trong áo tắm thật sự có thể giết người.

Ánh mắt cô khẽ lay động, đảo qua bờ vai rộng lớn thẳng tắp, vòng eo săn gọn, đôi chân dài ẩn hiện trong vạt áo bay nhẹ. Rồi cô làm như không có gì, ngẩng lên nhìn vào mắt anh.

"Xong rồi. Anh... mua hoa cho em."

Khóe môi anh cong nhẹ. Anh đứng trước mặt cô: "Hôm qua chưa tặng. Hôm nay phải bù lại."

Kinh Ngữ chu môi, làm nũng: "Không cần đâu mà~ Về nước cũng đừng tặng nữa, anh tặng nhiều lắm rồi."

"Anh muốn tặng."

"..."

Cô bất lực bật cười, đưa tay khẽ gẩy vài sợi tóc còn ẩm của anh: "Không sấy tóc à? Anh còn không đóng cửa sổ, gió mạnh lắm."

"Không sao, gió thổi cũng tốt." Anh vòng tay kéo cô lại, ngăn cô đi đóng cửa. "Vừa nãy anh xử lý chút việc, tắm hơi muộn. Đoán chắc em cũng xong rồi, nên muốn ra tìm."

Anh ôm lấy cô, đưa đến sofa.

Kinh Ngữ chợt hiểu, thì ra vì muốn tìm cô nên anh còn chưa sấy tóc.

Vừa ngồi xuống, cô bắt đầu kể về cái điện thoại vừa "chết".

"Em tắm hơi lâu, rồi điện thoại rơi xuống bồn tắm. Em không biết, thế là nó ngâm nước với em hơn nửa tiếng."

"Ừm? Hư rồi."

"Ừ, chết hẳn rồi." Cô thở dài, ôm bó hoa tựa vào vai anh. "Ngày mai em mua cái mới. Tối nay không chơi điện thoại nữa. Tối nay ngắm trai đẹp và hoa."

Cận Lệnh Hàng bật cười khẽ. Anh lấy một chiếc chăn mỏng trùm lên vai cô, rồi đứng dậy vào phòng lấy điện thoại của mình.

Khi Kinh Ngữ đang ngắm hoa, anh đưa điện thoại ra: "Đêm nay em dùng tạm của anh."

"Anh mang hai cái điện thoại à?"

"Không. Đi du lịch anh ít xử lý công việc nên không mang máy làm việc. Có gì gấp họ sẽ email. Không sao, em dùng đi."

"Vậy không cần đâu." Cô cười, thành thật từ chối. "Cần thì giờ em đặt luôn được."

Không ngờ vừa ngồi xuống, Cận Lệnh Hàng lại nói một câu khiến cô ngẩn người: "Đáng tiếc iPhone bản Mỹ không hỗ trợ hai SIM, eSIM cũng không đổi được. Không dùng số của em được. Bằng không... cho đến lúc về nước, em có thể chỉ dùng máy của anh, Ngữ Ngữ."

Cô chậm rãi quay sang, nhìn vào đôi mắt đầy ý cười của anh. Cô cắn môi, ghé sát, giọng nói mơ hồ như gió: "Hai người dùng chung một chiếc điện thoại... Anh đúng là không sợ lộ bí mật nhỉ, Cận — công — tử."

Giọng anh thấp như tiếng thì thầm lúc nửa đêm, nóng và có điện: "Bí mật không quan trọng. Anh chỉ hy vọng... giữa hai chúng ta, có thêm một vài thứ... khó mà tách rời."

Tim cô rộn ràng liên hồi. Hơi thở rối loạn mất mấy giây. Dưới ánh mắt nóng rực như muốn đốt cháy người ta của anh, cô mới quay sang nhìn hoa để bình tĩnh lại.

Anh vòng tay đặt lên vai cô, kéo cô vào lòng, mở khóa điện thoại. Mật mã vẫn là sinh nhật cô.

Cô đăng nhập WeChat. Lúc này anh ghé sát tai cô, giọng khẽ như đang dụ: "Ngữ Ngữ, hay là... đăng một bài viết mới đi? Nói rằng mấy ngày tới liên hệ số mới. 1999..."

"..." Cô biết — đó là số của anh.

Cô như mất đi nhịp thở. Nhưng tim lại ngứa ngáy, không sao cưỡng nổi. Thế là cô thật sự làm theo, dùng điện thoại anh đăng một dòng trạng thái y như anh bảo.

Mọi người lập tức hỏi cô đổi số à.

Cô không trả lời. Thoát ra, cầm điện thoại xoay xoay trong tay.

"Vậy... tối nay nếu có cuộc gọi đến thì sao?"

"Để chế độ im lặng, đừng ảnh hưởng em nghỉ ngơi. Nhưng nếu em tình cờ thấy cuộc gọi đến..." Anh cọ cọ má vào gò má nóng hổi vì ngâm nước của cô. "...Thì phiền Ngữ Ngữ giúp anh nghe máy."

"..."

Kinh Ngữ suýt bật dậy. Cô quay sang nhìn anh rất nghiêm túc: "Cái này... không hợp lý lắm đâu."

Cận Lệnh Hàng mỉm cười, nhìn vào mắt cô: "Anh tin sẽ không có cuộc gọi từ phụ nữ."

"..." Cô phồng má. "Em không chỉ nói chuyện đó! Lỡ có cuộc gọi công việc thì sao? Hay người nhà?"

"Việc công không gọi vào số này. Thường email trước. Còn người nhà... em hoàn toàn có thể nghe, Ngữ Ngữ."

"..." Cô vỗ nhẹ vào ngực anh. "Thế em phải tự giới thiệu sao? Nói em là tổng đài chăm sóc khách hàng riêng của Cận Lệnh Hàng sao?"

Anh bật cười.

"Xem Ngữ Ngữ có ngại không. Nếu không ngại, anh rất vui được... dùng trước một chút danh xưng 'bạn gái anh'."

"..."

"Nếu em ngại, em nói... em là bạn của Cận Lệnh Hàng cũng được."

"Có bạn nữ nào nửa đêm nghe điện thoại giúp anh không hả, Cận Lệnh Hàng? Anh từng làm vậy chưa?"

"Chưa." Tay anh siết chặt vòng ôm, cúi đầu đến khi trán chạm trán cô: "Vậy nên... chỉ có thể làm phiền Ngữ Ngữ. Cho anh dùng tạm một hai lần thôi. Cái gọi là bạn gái."

Đôi mắt anh đầy chân thành, dịu dàng như nước.

Kinh Ngữ sắp nổ tung. Lúc tắm cô còn định nói hay là... chúng ta đến với nhau đi? Nhưng nhanh quá. Mới đêm Giáng Sinh hai người nói sẽ suy nghĩ lại. Mới đi chơi một ngày đã đổi ý... Cô sợ mình quá thiếu kiềm chế, chẳng bình tĩnh chút nào.

Nhưng hai ngày nay, anh thật sự... thật sự... thật sự... quá tốt với cô. Tốt đến mức cô không thể đếm nổi nữa.

"Thôi được, Cận công tử đã chia sẻ điện thoại với em rồi mà em còn kén chọn này nọ, đúng là không biết điều." Cô tự tìm cho mình một bậc thang để bước xuống.

Anh bật cười, biết cô cố ý nói vậy, nên cũng không dỗ dành gì. Chỉ ôm cô vào lòng: "Mệt chưa? Lúc trước em bảo mệt mà."

"Ngâm nước xong tỉnh rồi. Còn anh? Hôm nay lái xe cả ngày."

"Anh không sao... ở cạnh em, phần lớn thời gian anh đều rất tỉnh táo."

Kinh Ngữ phải kìm nén cơn ngứa ngáy trong tim thật lâu mới nhận ra, mối tình này không phải là anh đang chờ cô ban cho sự tha thứ hay đồng ý. Mà là chính bản thân cô đang cố gắng chống đỡ trước tình cảm nóng bỏng mà anh dành cho mình. Cả người cô đều nóng lên, nhịp tim cứ thế tăng cao, muốn ôm anh vào lòng.

Cô cũng không muốn thành ra như vậy... nhưng không kìm lại được.

Đột nhiên điện thoại trong tay cô rung lên, "tít" một tiếng, có tin nhắn đến.

Kinh Ngữ theo phản xạ đưa điện thoại cho Cận Lệnh Hàng.

Là WeChat.

Anh mở ngay trước mặt cô, là tin nhắn từ chị gái anh.

"Chị vẫn nói với em một tiếng, để em xử lý cho tiện hơn..."

Kinh Ngữ không nhìn vào nội dung, không có ý định xem trộm. Nhân lúc anh đọc tin, cô lại nhìn tóc anh — tự hỏi bao giờ màu đen này mới phai để cô được thấy mái tóc nâu của anh.

"Ngữ Ngữ."

"Dạ?"

Cận Lệnh Hàng ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt long lanh ánh sáng của cô.

"Có chuyện này... anh xin lỗi trước. Anh làm liên lụy đến tập đoàn nhà em."

"Sao cơ?"

"Anh có thể hỏi em một việc liên quan đến tập đoàn Kinh thị không?"

Cô chớp đôi mắt to tròn: "Được. Nhưng mà em chỉ lấy cổ tức, còn tình hình tập đoàn thế nào em chẳng biết gì."

"Vậy anh nói em nghe một chuyện. Em gọi về hỏi gia đình thử được không? Là anh gây ra, nên em phải báo cho họ biết."

"Anh nói đi." Cô lập tức nghiêm túc.

Cận Lệnh Hàng: "Người liên hệ với em tối nay ấy... công ty họ có hợp tác với Kinh thị không?"

"Chắc là không..." Nhưng vừa nói xong cô ngừng lại. "Ừm, trước đây thì không. Nhưng lúc nhắn tin tối nay, anh ta nói dạo này phải qua Kinh rhị một chuyến. Có thể gần đây có hợp tác mới."

"Vậy em gọi cho người nhà, nhắc họ biết công ty này đã gặp Quan Uẩn Ngọc. Người đàn ông đó cũng đã gặp Quan Uẩn Ngọc. Em biết Quan Uẩn Ngọc là ai không?"

"Không."

Anh giải thích rõ ràng thân phận của đối phương.

Kinh Ngữ bỗng hiểu ra: "Vị trí tương đương với chú hai của em, quyền lực rất lớn."

"Đúng. Cụ thể họ đã bàn bạc công việc gì thì anh chưa rõ. Nhưng Quan Uẩn Ngọc tiếp cận bất cứ người nào liên quan đến anh, tức là liên quan đến em, đều là vì mục đích trả thù anh. Cho nên..."

Kinh Ngữ hít một hơi: "Ra vậy. Ok, để em gọi ngay."

"Cảm ơn. Và xin lỗi."

"Không cần nói vậy đâu, chuyện nhỏ. Với lại em nhớ anh ta nói 'dạo này', tức là còn chưa đến bước cuối. Vẫn xử lý được."

Cận Lệnh Hàng đưa điện thoại cho cô.

Cô vừa nhận lấy — điện thoại lập tức đổ chuông.

Cô chớp mắt.

Hả? Cuộc gọi của anh...?

Cô chưa cúi xuống nhìn màn hình ngay, vẫn nhìn anh, bốn mắt giao nhau, ánh nhìn quấn lấy nhau không dứt.

Cận Lệnh Hàng bình tĩnh: "Ừm? Ngữ Ngữ."

"Là điện thoại của anh à?"

"Không chắc."

"Nếu là của anh... anh xác định người gọi là đàn ông chứ?"

"Có thể."

Kinh Ngữ cắn môi: "Nếu là con gái thì sao? Cận Lệnh Hàng, em... em tiêu chuẩn kép đó."

Cận Lệnh Hàng mỉm cười, vòng tay siết eo cô, giọng nói trầm thấp và mềm như muốn quấn lấy người ta: "Ở chỗ anh, em mãi mãi có quyền tiêu chuẩn kép. Nếu là người khác phái... em muốn làm gì tùy em. Ngữ Ngữ, anh tội càng thêm tội, giao hết cho em xử."

Kinh Ngữ úp điện thoại xuống, hai tay đưa lên nhẹ bóp cổ anh: "Nếu là con gái... anh chết chắc rồi, Cận — Lệnh — Hàng. Hai ta coi như xong. Xong hẳn!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng