Nỗi Nhớ Khôn Nguôi - Fuiwen

Chương 26: Vang danh thiên hạ




Điện thoại vừa ngắt, Cận Lệnh Hàng nhìn thấy cuộc gọi nhỡ trên màn hình. Nhìn thấy cái tên đó, anh hơi sững lại rồi lập tức gọi lại.

Khi ấy Kinh Ngữ đã gần ngủ mất rồi. Nghe tiếng chuông phiền phức vang lên, cô nhắm mắt lần tay tìm điện thoại, bấm tắt, rồi chui đầu vào chăn ngủ tiếp.

Thấy cuộc gọi lại bị cúp, Cận Lệnh Hàng hơi khó hiểu, anh ngẩn người vài giây, đành chuyển sang WeChat nhắn cho tài khoản trùng tên với cô.

Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy nhìn thấy cuộc gọi nhỡ kèm tin nhắn WeChat, Kinh Ngữ cảm giác như trời muốn sập.

Bạn trai đếm ngược: "Lúc nãy tôi đang nghe điện thoại khác. Ngữ Ngữ, xin lỗi em."

Bạn trai đếm ngược: "Ngày mai lúc nào em tìm tôi cũng được. Tối nay ngủ sớm nhé."

Bạn trai đếm ngược: "Chúc ngủ ngon, Ngữ Ngữ."

Aaaaaa! Kinh Ngữ lập tức bật dậy, vội vàng cài riêng cho số của anh một nhạc chuông đặc biệt. Huhu, từ giờ sẽ không bao giờ để lỡ điện thoại của Cận công tử nữa.

Xong xuôi, cô đổi luôn phần ghi chú. Từ bốn chữ rườm rà sửa thành ba chữ đơn giản: Cận Lệnh Hàng.

Nhìn như vậy... đúng là có cảm giác bạn trai hơn.

Hôm nay không có trai đẹp cho cô ngắm, nhưng 99 bông hoa Dolcetto tím vẫn đúng giờ được mang đến, điểm xuyết cho cuộc sống tràn nắng của Kinh Ngữ.

Không biết Cận Lệnh Hàng ngủ đến mấy giờ, buổi trưa Kinh Ngữ không dám nhắn hỏi địa chỉ.

Buổi chiều cô ở nhà cắm hoa, bận rộn đến tận bốn giờ. Mặt trời ngoài cửa sổ đang lùi dần, hoàng hôn sắp buông xuống. Cô đoán chắc anh cũng dậy rồi. Anh nói buổi tối phải đến thăm ông bà ngoại, ăn cơm ở nhà cũ của nhà họ Lệnh.

Hôm nay dù hết tuyết nhưng vẫn rất lạnh, thích hợp để tặng quà.

Kinh Ngữ canh đúng thời điểm nhắn cho Cận Lệnh Hàng, hỏi anh có tiện cho cô địa chỉ hay không. Lúc đó Cận Lệnh Hàng đang ở ngoài. Nghe cô nói muốn mang thứ gì đó qua cho mình, anh liền gửi luôn địa chỉ bữa tối hôm nay.

Rõ ràng là chẳng có gì bất tiện. Đến cả địa chỉ nhà ông bà ngoại, anh cũng đưa cho cô không hề do dự — suy cho cùng, anh đã thuộc nằm lòng địa chỉ nhà cô rồi.

Chiếc Maybach Pullman bản dài lướt qua trục giữa thành phố, đến một khu nhà sân vườn phong cách thời Tống rộng cả ngàn mét vuông ở ngoại thành trước khi mặt trời lặn.

Quản gia bước lên đỡ bà cụ và bảo mẫu xuống xe. Bảo mẫu đưa một hộp quà cho quản gia, dặn: "Bùa bình an gửi sang bên Mỹ như thường lệ nhé, một phần cho Ỷ Ỷ, một phần cho Lệnh Tân. Để Lệnh Tân mang phần của Ỷ Ỷ đi là được."

Quản gia nhận lấy, rồi tiến đến chào Cận Lệnh Hàng bước xuống từ ghế lái.

"Lúc nãy có người mang đến cho cậu một món đồ, nói là gửi cho cậu." Quản gia đưa cho anh chiếc hộp nhỏ đang đeo trên cổ tay. "Tôi còn chưa kịp mang vào nhà."

Cận Lệnh Hàng nhận lấy, đặt lên nắp capo rồi mở hộp ra. Bên trong là một hộp cứng, anh lột nắp ra. Trong ánh chiều tà, một chiếc khăn quàng nam màu đen tuyền với viền ghi xám cùng hoa văn chìm hiện lên trước mắt anh. Ở góc khăn còn có hình hoa mai thêu tông màu tối.

Giữa mùa đông lại có mai đỏ giữa lúc tuyết phủ— một thiết kế tinh tế và kiêu ngạo.

Quản gia liếc qua, bật cười:"Là quà cô gái tặng rồi."

Cận Lệnh Hàng cầm khăn lên. Chất khăn mềm như lông cổ áo khoác phao của cô vậy. Khóe môi anh khẽ cong. Trong đầu thoáng hiện lại những lần cô kéo cổ áo cho anh cùng ánh mắt lo lắng của cô... Anh tự nhiên quàng khăn vào cổ.

"Đúng là mềm thật. Bảo sao Ngữ Ngữ nhà tôi cứ chê tôi mặc ít."

Nghe hai chữ "nhà tôi", quản gia cười hiền: "Ngữ Ngữ, tên hay đấy. Cô bé biết quan tâm, cũng rất chu đáo."

Ông dọn hộp lại, mời anh vào nhà: "Ra ngoài cả ngày rồi, chắc là mệt lắm."

...

Bên này, khi đang nhờ Nhan Điền Tuyết dạy nấu canh, Kinh Ngữ nhanh chóng nhận được review từ "người mua". Trong phòng ăn phong cách thủy mặc kiểu Tống sang trọng đến mức người ta muốn nghẹn, Cận công tử trong áo khoác dày và chiếc khăn quàng cô vừa tặng đang bế một bé gái chừng một tuổi rưỡi đứng cạnh bàn ăn. Em bé tò mò ôm lấy khăn quàng của anh, đáng yêu muốn xỉu. Còn Cận Lệnh Hàng thì nghiêng đầu nhìn vào ống kính.

Nhìn y như ảnh chụp hai chú cháu trong nhà. Chắc là cháu gái anh. Anh đến nhà ông bà ngoại, mà cái bàn ăn đó nhìn thôi là biết dùng cho họp mặt gia đình.

Sau đó, anh còn gửi tấm hình cho cô xem.

Kinh Ngữ không nhịn nổi mà nở một nụ cười ngọt như đường.

Nhan Điền Tuyết liếc qua màn hình, buột miệng: "Ui giời, có ảnh phản hồi luôn à! Cứu mạng, một tên Hải vương mà đẹp trai đến mức này là sao! Ông trời khóa mất cái cửa nào của anh ta vậy!"

"Đúng không, quá ưu ái anh ấy luôn rồi." Kinh Ngữ cũng không nhịn được mà đồng tình, trong tất cả đàn ông cô từng thích, anh là nhất, nhất nhất nhất.

Dù... vẫn chưa chính thức yêu đương. Haiz.

Hôm nay cả hai không gặp nhau. Mãi đến tận ba giờ sáng, Cận Lệnh Hàng thấy con cú đêm Kinh Ngữ vẫn chưa ngủ, còn đang lượn lờ trên Facebook.

Anh liền gọi cho cô một cuộc gọi thoại hai phút. Lúc đó anh đang bước lên cầu thang máy bay.

Giữa đêm đông lạnh cắt da ở ngoại ô thủ đô, gió rít bên tai vù vù, khiến Kinh Ngữ đang cuộn chăn cũng phải co người lại.

"Lên máy bay là tôi ngủ ngay, Ngữ Ngữ." Anh  rất ngoan. "Hôm nay mới sáng tôi đã ra ngoài, chưa nghỉ đủ mười hai tiếng."

"Vậy hả, sao thế?" Anh thành thật như vậy, cô cũng chẳng nỡ giận.

"Bà ngoại đi cúng, sáng sớm gọi tôi. Tôi ra ngoài từ sớm, chiều mới về nhà. Vừa vào cửa đã nhận được khăn quàng."

"Ồ~ đi cúng à." Cô gật gật đầu trong chăn. "Ừ, cúng thì phải đi sớm mới linh."

Giọng anh khẽ cười. Anh kể bà ngoại lo anh dạo này công việc không thuận lợi, muốn đi cầu phúc, bắt anh phải tự mình đến. Anh không từ chối được.

Kinh Ngữ thật sự cảm nhận được tình yêu nặng như núi mà anh nhận được. Khi anh còn nhỏ, bà ngoại vì anh mà góp tiền tu sửa chùa. Đến giờ, một dự án của Jin ở Mỹ gặp khủng hoảng, ngày trước khi anh bay đi, bà ngoại đã kéo anh lên núi cầu phúc từ sáng sớm giữa trời đông giá buốt, ở lại cả ngày.

Chắc là để cầu cho buổi điều trần lần này thuận lợi.

Kinh Ngữ nghĩ vậy. Nhưng cô biết người sống giữa khói lửa tài chính như Cận Lệnh Hàng sẽ không tin thần Phật. Anh tin vào những đồng chip xanh trong tay anh hơn, tin rằng chúng có thể khiến mọi đối thủ phải cúi đầu. Nhưng anh nhất định sẽ đi cùng bà. Bởi vì đối với anh, so với những vị thần xa xôi, mơ hồ không thể thấy mặt... thì những người yêu thương anh, những người nhà trân trọng anh mới là thần Phật.

"Nhất định sẽ thuận lợi mà." Kinh Ngữ nói trong điện thoại.

Sau cuộc gọi đó, lần liên lạc tiếp theo là khi anh báo mình đã hạ cánh.

Rồi lần nhận được tin tức về anh sau đó... không phải anh về nước, mà là video buổi điều trần rò rỉ ra ngoài đúng vào ngày Đông Chí.

Tối hôm đó, Kinh Ngữ đang ở ban công đắp người tuyết thì Nhan Điền Tuyết đang ngồi uống trà cạnh bên đưa điện thoại cho cô xem video đang hot trên Facebook.

Bên Washington đang lúc giữa trưa. Có lẽ anh vừa xử lý xong mọi chuyện.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Cận Lệnh Hàng mặc vest tây. Trong ấn tượng của cô, anh luôn thay đổi linh hoạt giữa phong lưu kiểu Mỹ và lịch lãm kiểu Anh. Nhưng thật dễ để quên mất một điều, anh là người thừa kế của Jin Group Bắc Mỹ, cái tên được mệnh danh là "Đế quốc Jin" trong giới Hoa kiều.

Với xuất thân như vậy, anh có thể không nối nghiệp, nhưng không thể không có năng lực nối nghiệp.

Nhưng rõ ràng, cả hai thứ anh đều có.

Kinh Ngữ nhìn video mà nghiêm túc đến mức không chớp mắt.

Bộ vest đen được may thủ công, phối cà vạt kẻ xanh đậm, chỉnh tề đến mức như một tinh anh xã hội đã sớm lập gia đình và gây dựng sự nghiệp. Vào một buổi sáng sớm như vậy, nếu ở trong nước thì anh chắc chắn còn đang ngủ nướng. Thế mà ở Mỹ, anh lại phải ngồi đó từ tờ mờ sáng, chịu đựng từng vòng chất vấn gay gắt của Hạ viện.

Tranh chấp giữa Jin và Á Mỹ Dung bắt đầu từ ba năm trước. Khi đó cô còn đang du học bên Anh. Mãi đến khi sang Mỹ học tiến sĩ, cô mới hiểu rõ toàn bộ câu chuyện. Á Mỹ Dung và Jin cùng hợp tác trong một dự án viễn thông tại Mỹ. Một trong các công nghệ của dự án này khi đó vẫn chưa nổi bật trên trường quốc tế, Á Mỹ Dung cần Jin hỗ trợ kỹ thuật. Hai bên hợp tác, vốn dĩ là đôi bên cùng có lợi.

Nhưng cuộc hợp tác ấy không hoàn hảo. Về sau Á Mỹ Dung tự phát triển được công nghệ này. Để độc chiếm thị trường Mỹ, họ đâm đơn kiện các bước nghiên cứu tiếp theo của Jin sẽ gây nguy hại cho an ninh quốc phòng Mỹ và tạo tổn thất độc quyền cho họ. Vấn đề độc quyền ở Mỹ vốn bị giám sát cực kỳ nghiêm khắc, đặc biệt với các công ty công nghệ. Một tập đoàn sáng lập bởi người Hoa như Jin, đúng là "
cái gai trong mắt. Ba năm kiện tụng, đến mấy ngày gần đây mới có kết quả cuối cùng: Jin thua, nằm ngoài dự đoán của thế giới.

Năm nay, Mỹ lại xui xẻo ban hành "Đạo luật Cạnh tranh và Cơ hội Nền tảng", cấm các ông lớn công nghệ thâu tóm đối thủ tiềm năng. Đúng là món quà trời cho Á Mỹ Dung, thành bằng chứng vàng trong vụ kiện.

Chưa kể "Đạo luật An ninh và Đầu tư Nước ngoài" cũng như được thiết kế để chặn Jin từ đầu tới chân. Và theo lời Cận Lệnh Hàng từng nhắc đến, nguyên nhân sâu xa nhất khiến Jin thua còn không nằm ở lý do kiện tụng, mà nằm ở nhà họ Lệnh.

Dù nhà họ Cận đã cắm rễ tại Mỹ qua trăm năm, đều là công dân Mỹ, Jin cũng là công ty Mỹ đúng nghĩa. Nhưng nhà họ Lệnh ở Trung Quốc lại quá sức quan trọng, khiến nhà chức trách Mỹ luôn có cảm giác "Jin hai mặt", chân đạp hai thuyền.

Một nguyên nhân khác mà bên ngoài không hề biết liên quan đến hoạt động nghiên cứu không gian của anh hai Cận Lệnh Hành. Người Mỹ luôn cảnh giác với những nhà nghiên cứu không phải người gốc Mỹ trong các lĩnh vực mang tính bước ngoặt.

Nói ngắn gọn, Jin là cái gai đúng nghĩa: không muốn phá hủy, nhưng phải kiềm chế cho bằng được. Thua kiện đồng nghĩa rằng xét theo mặt pháp lý, Jin thực sự bị công nhận là có khả năng gây ảnh hưởng xấu tới quốc phòng Mỹ và độc quyền của Á Mỹ Dung. Nhưng họ không thể rút khỏi thị trường Mỹ hay bỏ cuộc. Cho nên mới có phiên điều trần hôm nay.

Đây là nước cờ cuối cùng để xoay chuyển tình thế.

Nhưng Kinh Ngữ đoán kết quả sẽ không tệ. Bởi những ngày này, các dự án toàn cầu của Á Mỹ Dung bị đánh cho tơi tả, liên tục bị sập đổ như domino. Đòn trả đũa của Jin như cuồng phong, dữ dội đến rợn người. Thiệt hại dài hạn thì chưa thấy, nhưng cảnh thảm bại của Á Mỹ Dung thì cả thế giới đều nhìn rõ. Nhật – Mỹ vốn thân thiết, nên phía Mỹ chắc chắn phải cân nhắc lại việc tiếp tục ép Jin. Theo lý, Mỹ phải cắt dự án của Jin, nâng đỡ Á Mỹ Dung. Nhưng khi Jin chính là "nguyên tắc", mọi nguyên tắc khác đều phải dừng lại. Jin "nhẫn nhục" chiến với vụ kiện ba năm trời, thực chất chỉ để... xem Á Mỹ Dung chịu đựng được bao lâu.

Trong video, Cận Lệnh Hàng ngồi suốt buổi với thần sắc nhàn nhạt như sương sớm trên núi, một phiên bản cực kỳ xa lạ so với người cô quen. Trước mặt cô, anh luôn phủ lên mình một lớp dịu dàng mềm mại, ánh mắt hòa nhã và chân thành. Nhưng ở hội trường, đó là phiên bản hoàn toàn trái ngược, khi bị chất vấn dồn dập vẫn bình tĩnh đối đáp, giọng điệu ôn hòa nhưng lạnh đến mức không dò ra được một chút ấm áp. Khi một nghị sĩ đập bàn tuyên bố có "bằng chứng" cho rằng công nghệ của Jin gây nguy hại cho nước Mỹ, anh chỉ khẽ nâng mí mắt, dùng một tiếng "No" rất nhạt để mở đầu lời phản bác, mà lập luận logic lại sắc như dao.

Vững vàng, kiên định, từng câu từng chữ tiến công trong im lặng, không hề nhún nhường.

Tiếng Anh của anh trôi chảy như nước, nghe như thưởng thức bản tình ca của nam ca sĩ trầm ấm. Kinh Ngữ cảm thấy Cận Lệnh Hàng trong công việc và Cận Lệnh Hàng khi chơi bời ở Bắc Mỹ đều không giống Cận Lệnh Hàng mà cô biết.

Ngoại trừ người cuối cùng kia.

Người đàn ông chìm trong công việc... đúng là đẹp chết người. Nhưng nếu không quen phiên bản dịu dàng nhất của anh, cô tuyệt đối sẽ không dám lại gần kiểu đàn ông như thế. Nhìn là biết đụng vào là mất xác. Nghị sĩ càng bị anh phản bác càng nổi nóng, giọng điệu ngày càng gắt gỏng. Còn anh từ đầu đến cuối đều ung dung, giọng đều đều như mặt hồ mùa đông, không có dao động, lời nói lại sắc như kim châm, khiến đối phương liên tục lùi bước.

Nghe giọng nghị sĩ đã biết anh có thực lực thế nào.

"Video này mà lan ra, chắc cậu lại có thêm... hàng trăm triệu tình địch ở Bắc Mỹ đấy." Nhan Điền Tuyết vừa ăn hạt dưa vừa bảo. "Video đang lên hotsearch số 1 trên Facebook kìa."

Kinh Ngữ liếc cô một cái rồi bật cười: "Thì sao, bọn mình còn chưa quen nhau mà."

"Trời ơi, nên mới sợ Hải vương nhà cậu không quay về đó. Đột nhiên thấy mấy cô gái ở gần anh ta... hợp hơn nhiều."

"..." Không đâu. Cô ấy chỉ nói đùa. Còn cô là thật sự không lo.

Video phát đến cuối phiên điều trần.

Cận Lệnh Hàng đứng dậy, bước qua đám đông, ra khỏi tòa nhà.

Ngoài trời nắng lạnh, gió thổi căm căm.

Tài xế vừa đi vừa phủ thêm áo khoác cho anh. Anh không dừng lại, chỉ cúi đầu chui vào hàng ghế sau.

Hình ảnh cuối cùng là qua lớp kính bên kia, phóng viên quay được cảnh anh ôm chặt chiếc khăn choàng tối màu vào lòng.

Nhan Điền Tuyết và Kinh Ngữ đều nhìn thấy cảnh đó.

"Á Mỹ Dung đúng là đồ khốn." Nhan Điền Tuyết nhấp một ngụm trà rồi phun ra mấy câu chửi, "Lương tâm bị chó gặm mất rồi. May mà chính nghĩa luôn thuộc về Jin, hôm nay Á Mỹ Dung bị dân mạng Mỹ chửi cho tới mức mười tám đời tổ tông cũng chẳng yên nổi."

Kinh Ngữ nhìn cô, mỉm cười: "Mình nhớ mấy hôm trước trên du thuyền, lúc tụi mình nói về vụ kiện này, mình hỏi Cận Lệnh Hàng liệu bọn họ có sợ, rồi có vì sợ mà biết hối cải không. Anh ấy nói một câu làm mình thấy cực kỳ thấm thía."

"Câu gì?"

"Anh ấy nói, chữ sợ từ trước đến nay luôn gắn với dã tâm của kẻ lòng lang dạ thú, chẳng liên quan gì đến lương tâm cả. Lương tâm vốn là thứ có thì ngay từ đầu đã có, không thì mãi mãi chẳng sinh ra được. Nhưng thực lực có thể khiến dã tâm ấy biến mất, từ sợ rồi dẫn đến hối hận."

Nhan Điền Tuyết bật cười: "Quá đúng, quá chí lý! Dù sao sau hôm nay, ở Bắc Mỹ còn ai không biết đến tên Cận Lệnh Hàng nữa chứ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng