Cô nghe vậy thì chẳng buồn giả vờ say nữa, mở bừng hai mắt, tự mình tháo khuy áo.
Tựa như muốn giữ một khoảng cách nào đó, cô không để anh chạm vào, chỉ lặng lẽ tự làm.
Áo cởi ra xong, cô cũng tiện đà đặt lên tay anh.
Cận Lệnh Hàng nhẹ nhàng đón lấy rồi treo lên giá áo.
Trong ánh nhìn thoáng qua nơi đuôi mắt, bóng lưng người đàn ông cao gầy, áo khoác mở rộng theo động tác để lộ lớp len đen mềm mịn bên trong... đáng tiếc là anh mặc kín quá, nếu gặp anh vào mùa hè, có khi đã thấy cả cơ bụng săn chắc rồi.
Anh quay lại, cúi người tháo đôi bốt ngắn nơi chân cô rồi kéo chăn đắp lên đôi vai mảnh. Dưới ánh đèn vàng ấm trong phòng, giữa tiếng mưa đêm rào rạt, hai người một đứng, một ngồi lặng lẽ nhìn nhau.
"Đây là phòng ngủ chính của tôi. Sẽ không ai đến làm phiền, kể cả tôi. Ngủ ngon nhé, Ngữ Ngữ."
"..." Kể cả anh? Cô thầm nghĩ. Em có nói em ngại anh đâu... em không ngại anh đến mà.
Kinh Ngữ không muốn đêm nay trôi qua quá nhanh, dù sáng mai họ vẫn sẽ gặp lại. Nghĩ một lát, cô cố tìm cớ giữ anh lại: "Thế... anh ngủ ở đâu?"
"Tôi ngủ ở phòng khách, căn khi nãy."
Cô nhớ tối qua lúc lên núi ăn tối, anh từng nói mình không quen đổi chỗ ngủ, nên sau sinh nhật lại trở về thành phố.
Ý là — anh "kén giường" rồi.
Tối nay vốn dĩ không định giữ cô lại, nên chắc cũng không có ý định ở lại. Nhưng giờ thì...
"Nhưng mà, anh không quen mà?"
Cô nghiêng người ra mép giường, ngẩng đầu nhìn lên bóng dáng cao lớn ngay cạnh, giọng nói mềm đi: "Thật ra giờ còn sớm mà, anh nghỉ một chút rồi em về cũng được..."
Dù sao, đêm nay họ cũng chẳng định làm gì khác.
Ánh mắt Cận Lệnh Hàng hơi khẽ lay động, rồi cúi xuống, chống tay bên vai cô: "Không sao đâu, Ngữ Ngữ. Em cứ ngủ ở đây. Tôi quen rồi."
"Vậy tối nay anh lại thức trắng nữa à? Em không thích đâu."
Anh khựng lại một giây rồi khẽ cười, nụ cười ấy khiến cả màn đêm như sáng lên. Kinh Ngữ phồng má, vươn tay định ngồi dậy.
Anh giữ lấy cổ tay cô, xoay người cô lại, giúp cô nằm xuống: "Không đâu, sẽ không thức trắng. Có em ở đây rồi, tôi cũng yên tâm. Em cứ ngủ ngoan, tôi cũng sẽ ngủ ngon."
Cô nhìn anh chằm chằm, dường như muốn nói gì đó mà lại thôi... Trời ơi, rõ ràng muốn ở cùng em mà lại dịu dàng đến vậy. Chỉ bảo em ngủ ngoan, ngay cả một cái hôn chúc ngủ ngon cũng không cho — thế chẳng phải em ra ngoài chịu lạnh cả đêm vô ích à? Cả hai đều thiệt mà.
"Vậy anh đi ngủ đi. Nếu không ngủ được thì gọi em nhé... có khi em cũng chưa ngủ đâu."
Cô khẽ nhắm mắt lại.
Anh như hiểu ẩn ý trong lời cô. Một lát sau, anh ngồi xuống bên cạnh, đưa tay trái nâng mặt cô, cúi người xuống, rút ngắn khoảng cách giữa hai người — chỉ còn chừng ba mươi phân.
Cô mở mắt.
Anh khẽ vuốt dọc gò má mịn màng, luồn qua sợi tóc mềm, cúi đầu, giọng nói ấm áp dịu dàng đến mức tim cô run lên: "Tôi chỉ muốn đối xử với em thật tốt, Ngữ Ngữ. Nhưng em thì đừng tốt với tôi quá. Hiện giờ tôi vẫn chưa xứng đáng."
Tim cô đập loạn hai nhịp rồi... bỗng lặng đi như có gì đó khô cạn.
Cô hoàn toàn bất lực, chẳng biết làm sao với anh cả.
Cô xoay người, chui hẳn vào trong chăn, chỉ để lại một cái đầu lộ ra ngoài.
Mái tóc đen ánh tím xõa trên chiếc gối xám, hương trà sơn chi thoang thoảng hòa cùng mùi trầm hương trong phòng khiến không khí của đêm mưa bỗng trở nên ấm áp.
Cận Lệnh Hàng khẽ xoa đầu cô.
"Ưm." Cô giật nhẹ, như con nhím nhỏ xù lông.
Anh lập tức rụt tay lại, "Xin lỗi."
"Ưm ưm." Cô lại dụi đầu vào gối, nhúc nhích vài cái.
Anh như hiểu ý, lần đầu là cô giận vì lời anh nói, lần thứ hai là cô phủ nhận, không muốn anh xin lỗi.
Anh mỉm cười, lại xoa nhẹ lên mái tóc mềm ấy thêm một lần nữa rồi kéo chăn trùm kín người cô.
"Ngủ ngon nhé, Ngữ Ngữ."
Anh thật sự đi ra ngoài.
Một đêm này không biết ai lời hơn ai.
Kinh Ngữ biết anh có được một cô gái nhiệt tình như lửa; còn cô đổi lại chỉ là một lần bế kiểu công chúa — nhìn bên ngoài thì có vẻ lời, nhưng thật ra là cô thua thảm hại.
Quả nhiên là cao tay... Cận Lệnh Hàng.
Giờ cô chẳng tiến được cũng chẳng lùi được, mắc kẹt giữa lưng chừng núi.
Tuyết rơi suốt đến tận năm giờ sáng rồi mới dừng lại trước khi trời sáng.
Kinh Ngữ cả đêm chập chờn, đến giờ thì tỉnh hẳn. Kỳ lạ là bên ngoài yên tĩnh, mưa cũng tạnh, chẳng còn gì làm phiền giấc ngủ, thế mà cô lại không sao ngủ tiếp được.
Cô cầm điện thoại lên xem.
Tin nhắn từ Nhan Điền Tuyết gửi lúc nửa đêm: "Hu hu hu gửi nhầm nhóm mất rồi. Nhưng mà cậu giỏi quá đó, Ngữ Ngữ ơi. Anh trai Hải Vương nhà mình đúng là cực phẩm."
Cô mở ảnh chụp màn hình cô bạn gửi. Là tin trong một nhóm chat.
"Đúng là vợ chồng hoạn nạn có nhau, luân phiên bị truy sát."
Tin vừa được gửi đến, cả nhóm lập tức nổ tung.
Nhìn cái tên nhóm trừu tượng đến buồn cười — "Nguồn gốc ngành xám số một thế giới" — tám phần mười là do Nhan Điền Tuyết đặt.
Tài khoản mạng xã hội của cô bạn này đều rất "điên rồ": WeChat tên là Người Câm Điếc, bảo rằng không thích tám chuyện, nói chuyện quá tốn sức; thích ở một mình xem video nấu ăn hơn.
Còn Facebook là Retired Artist — nghệ sĩ giải nghệ. Cô nàng là một nghệ sĩ violin nổi tiếng, thường xuyên nhận được lời mời thương mại, nhưng miệng thì luôn than muốn giải nghệ.
Nhóm chat này chắc là nhóm họ hàng trong một buổi tiệc cưới nào đó.
Thế mà mấy gia tộc đứng đầu thế giới trong nhóm lại bị cô làm cho giống như một ổ tội phạm xám xịt.
Ngay sau đó, loạt tin nhắn hiện lên:
"?"
"Ai cơ?"
"Là nói về Lệnh Hàng à? Tôi cũng thấy người ta đang truy tìm anh ta đấy. Nhưng còn người kia là ai?"
Nhan Điền Tuyết hoảng hốt nhắn lại: "Hu hu hu gửi nhầm, gửi nhầm rồi!"
Nhưng bên dưới vẫn có người nói tiếp: "Là Lệnh Hàng đấy. Nghe nói có người lái xe làm bắn nước lên người bạn anh ta, anh ta lái siêu xe đuổi theo, tạt nước trả thù hai lần rồi về luôn.
Đối phương ướt như chuột lột, tức đến phát điên, còn dọa sẽ nghiền nát xe anh ta ra thành tro."
"Ha ha ha ha ha—"
"Ha ha ha, báo thù ngay tại chỗ, sảng khoái thật!"
Kinh Ngữ cũng bật cười, nhưng lại nhướng mày đầy tò mò — lẽ nào Cận Lệnh Hàng vì giúp cô trả thù mà bị người ta gây chuyện? Còn bị truy nã nữa ư? Cái tên khốn kiếp đó!
Nhưng cô cũng chẳng cần lo. Cận Lệnh Hàng là người từng bị trục xuất mà vẫn ung dung ra vào nội địa mỗi năm, trời có sập xuống cũng có cả nhà họ Lệnh chống cho anh ta.
Sau khi trả lời tin nhắn của Nhan Điền Tuyết, Kinh Ngữ lên mạng dạo chơi.
Ban đầu cô chỉ định xem tài khoản taiht·nika của Cận Lệnh Hàng, ai ngờ vừa vào đã thấy có bài đăng mới lúc ba giờ sáng.
Là hai tấm ảnh anh chụp cô ở Nam Viên — một tấm cô nhìn ra ngoài cửa sổ, một tấm quay lại nhìn anh.
Chết tiệt, thì ra đây đúng là tài khoản của anh ta, còn tưởng là lập cho con chó nhà anh.
Mà lạ thật, trước giờ những bài đăng trên đó toàn là ảnh của chính cung nương nương — con chó săn lông xoăn nhà anh, không hề có bóng dáng phụ nữ nào. Cùng lắm chỉ là một cái bóng hoặc một phần dáng người của người cầm máy. Sao lần này lại đến mức đăng hẳn ảnh của cô?
Kinh Ngữ cố ý không ấn theo dõi, chỉ thả một cái tim rồi vui vẻ thoát ra, chuyển qua lướt tin tức khác.
Lướt được nửa chừng, điện thoại báo tin nhắn từ trợ lý thư ký của Tập đoàn Kinh Thị, nhắc cô sáng nay nhất định phải đến dự cuộc họp.
Cuối năm rồi, sắp đến kỳ đại hội cổ đông.
Dù cô không giữ chức vụ gì trong tập đoàn, nhưng vẫn nắm khá nhiều cổ phần, nên mỗi lần họp đều phải có mặt.
Kinh Ngữ vừa nhìn đã thấy phiền. Cô ném điện thoại sang một bên, chui vào chăn, lầu bầu đầy oán khí: "Cái công việc chết tiệt... lạnh thế này! Còn Cận Lệnh Hàng thì chẳng cần đi làm, bay khắp thế giới, trêu ong ghẹo bướm khắp nơi! Trời ơi, chẳng lẽ thiếu mình thì cái đế chế đó sập mất chắc?"
Dù có oán thán, cô cũng biết nằm lì nhà người ta đến trưa là bất lịch sự. Với lại, kiểu tứ hợp viện này vốn hợp với không khí sáng sớm — nắng lên, gió nhẹ, uống trà, ngắm cảnh, thong thả bắt đầu ngày mới.
Khoảng chín giờ, cô cùng anh ăn một bữa sáng kiểu Trung tinh tế, vừa ăn vừa dạy cho bé Nha Nha gọi "ba", khiến Cận công tử hiếm khi đỏ mặt, chỉ mỉm cười nghiêng đầu tránh đi.
Kinh Ngữ vui vẻ ngồi lên xe của "tài xế lão luyện" Cận Lệnh Hàng để về nhà.
Hai người hẹn tối gặp lại, đi ăn khuya thay vì ăn tối, vì anh có việc phải về nhà — sáng sớm hôm sau còn bay sang Mỹ.
Kinh Ngữ không để tâm, cô vốn đã chuẩn bị tâm lý cho một cuộc tình chậm mà chắc.
Thật ra cô còn thấy nhịp thế này khá tốt — cho cô thêm chút thời gian để suy nghĩ kỹ, học cách yêu đương với một cao thủ tình trường, tránh để mình bị ăn đến sạch xương.
Nếu mà thua, thì đúng là lật thuyền trong mương — mất mặt chết đi được. Khi đó "Hồi ký về tình yêu sâu đậm của Kinh Ngữ" cũng khỏi cần viết nữa.
Xe chạy vun vút trên đường cao tốc về trung tâm, ánh nắng sau mưa chiếu vào cabin, vừa ấm áp lại dịu dàng. Radio đang phát bài tiếng Quảng "Liên tỏa phản ứng":
"Vì em, nhiệt độ cơ thể tăng vọt — nhịp tim cất tiếng gọi...
Sắp có hỏa hoạn xảy ra rồi — trong mắt toàn là sao trời..."
Kinh Ngữ ngồi nghe, thấy hôm nay thật sự — quá — hoàn — hảo.
Bởi khi điệp khúc vang lên đầy cuồng nhiệt, cô liếc qua, thấy khóe môi Cận Lệnh Hàng đang nhếch lên.
Rõ ràng bài hát đó hát trúng tim anh rồi.
Đến gara, cô thấy chiếc xe anh để lại trên núi hôm trước, liền hỏi: "Vậy chiếc này sao đây? Hôm nay anh không lái được, tối em mang qua cho nhé?"
Cận Lệnh Hàng đứng trước đầu xe, xoa nhẹ tóc cô, giọng nói trầm ấm vang lên: "Không sao, cứ để lại cho em đi vài ngày, tôi chưa cần dùng."
"Để em nhìn vật nhớ người à?"
Chạm phải ánh mắt trêu chọc của cô, anh chỉ khẽ cười: "Không dám nhận, Ngữ Ngữ."
"..." Cái kiểu khiêm tốn muốn chết ấy, nếu không phải ngay ngày đầu đã đổi WeChat thành Nha Nha dad để đánh dấu lãnh thổ, cô thật sự đã tin anh rồi đấy.
Cô vẫy tay: "Lái cẩn thận nhé, đường vẫn còn trơn."
"Ừ."
Anh biết cô muốn đợi đến khi mình đi hẳn mới vào thang máy, nên nhanh chóng khởi động xe. Nhưng lúc bận rộn vẫn không quên liếc ra ngoài cửa sổ nhìn cô.
Ánh nhìn ấy khiến lòng Kinh Ngữ như có từng gợn sóng nhỏ nổ tí tách, chỉ muốn chạy đến ôm anh, bảo anh đừng đi.
Cô vẫy tay, tiễn người đàn ông đầy lưu luyến ấy đi xa dần.
Không ngờ về đến nhà đã thấy Nhan Điền Tuyết đang ngồi ăn sáng, vừa thấy cô liền tròn mắt vỗ tay: "Trời ơi, thật sự đi mở phòng luôn à! Về sớm thế này, không mệt sao?"
"..."
Kinh Ngữ giơ tay làm động tác "bắn chết cậu", cảnh cáo: "Cấm nói bậy. Mình chỉ qua tứ hợp viện của anh ta chơi thôi. Trời mưa to nên mới ở lại. Dù là mình cố tình giả vờ say thì thời tiết cũng giúp mình một tay."
"Wow, Hải Hậu lợi hại quá! Phong độ như mọi khi!"
"..." Kinh Ngữ bật cười, chống tay lên bàn, nhìn bạn thân đang cắm cúi ăn, nhăn mày nói: "Nhưng chưa có gì cả."
"Hả?" Nhan Điền Tuyết trố mắt, "Cả đêm luôn? Hai người không phải là kiểu vợ chồng hoạn nạn có nhau sao? Chưa ở cùng thì ít nhất cậu cũng phải ăn anh ta rồi chứ?"
"..." Kinh Ngữ thở dài, lắc đầu: "Đừng nói ăn, mình mới định hôn thôi anh ta đã né mất rồi."
"Xì..." Nhan Điền Tuyết hít sâu, ngỡ ngàng: "Gì cơ? Chẳng lẽ tin tình báo của mình sai rồi, Cận công tử thực ra là trai ngoan nhất thế giới?"
"Không phải đâu, anh ta đang thả mồi câu cá lớn đấy." Kinh Ngữ cười khẽ. "Nhưng nói thật, tối qua khổ sở lắm. Anh ta ôm mình về phòng ngủ chính rồi đi luôn, ngay cả một cái hôn chúc ngủ ngon cũng không có. Mình sống đến từng tuổi này, chưa bao giờ trải qua một đêm nào trong sáng đến thế, khi người mình thích ở ngay bên cạnh."
"..." Nhan Điền Tuyết cuối cùng cũng hiểu vì sao cô đang nhíu mày, "Cảm giác cá sắp vào lưới mà lại tuột mất, là mình chắc cũng đau tim luôn."
"Nhưng mà..." Kinh Ngữ mím môi, "Anh ta lại đăng ảnh mình lên Facebook, trước giờ chưa từng đăng người phụ nữ nào cả."
"Thật hay giả vậy trời?" Nhan Điền Tuyết lập tức cầm điện thoại tra mạng.
Chưa đầy nửa phút sau, cô nàng hét lên: "Trời ơi, thật luôn! Đỉnh của chóp! Nhan sắc của Ngữ Ngữ nhà chúng ta đúng là cực phẩm, mà kỹ năng quay phim của anh Cận cũng quá lợi hại."
Cô ấy vui vẻ nâng mặt Kinh Ngữ lên, cười tươi rạng rỡ: "Giờ thì cậu chính là người phụ nữ đầu tiên xuất hiện trên tài khoản mạng xã hội của anh ta rồi, cùng đẳng cấp với cún cưng của anh ta luôn rồi!"
"..."
Kinh Ngữ thở dài, giọng nói buồn chán: "Mai anh ta phải đi rồi, không gặp được nữa."
"Về Mỹ hả?"
"Ừ. Dù có nói thời gian về lại rồi, nhưng..."
Nhan Điền Tuyết liền nhéo má cô: "Trời ạ, nghe như đang khoe ấy nhỉ?"
Kinh Ngữ bật cười, né tránh: "Mình chỉ kể là tạm thời chưa 'hạ' được anh ta thôi, đâu có nói anh ta không thích mình. Anh Cận nhà mình mê mình chết đi được ấy chứ. Mình nói rồi, anh ta đang 'thả mồi câu cá lớn' đấy — một nụ hôn chưa đủ, anh ta muốn đầu tư lâu dài, muốn có cả mình, cả thân và tâm."
"Hừ." Nhan Điền Tuyết bĩu môi, im lặng cúi đầu ăn sáng, không thèm tốn thời gian nghe chuyện tình cảm ngọt ngào của bạn mình.
Kinh Ngữ cũng chuẩn bị đi tắm, dọn dẹp, lát nữa còn có việc.
Trước khi đi, cô chợt nhớ ra: "À đúng rồi, chuyện tối qua ấy, cái người chủ xe gây chuyện với anh Cận, có tin gì mới không?"
Nhan Điền Tuyết bật cười khẩy: "Có chứ. Nghe nói Tần Lệnh Tân ở chung một group với đối phương, thấy hắn tức điên đăng ảnh truy tìm biển số xe thì trả lời luôn. Đại ý là hắn lái xe tạt nước ướt hết người em anh ta với bạn, người ta tạt lại hai phát mà hắn còn muốn tính sổ à?'"
"Cậu biết không Ngữ Ngữ, cái group đó toàn con nhà giàu ở thủ đô thôi. Vì một câu của Tần Lệnh Tân mà cả nhóm nổ tung luôn."
Nhan Điền Tuyết cầm đũa chỉ vào cô: "Còn có người giống mình, gửi nhầm tin vào group. Chưa kịp thu hồi thì bị chụp màn hình, lan sang cả nhóm gia đình. Tối qua đúng là đêm tận thế."
Cô ấy mở điện thoại cho Kinh Ngữ xem.
Ảnh chụp là một tài khoản nam trong group hơn trăm người viết: "Tần Lệnh Tân với Lệnh Lợi Ỷ là hai kẻ liều mạng, anh em nhà này rắn rết cùng ổ, ai dại mà chọc vào."
Kinh Ngữ nhướng mày: "Không phải Tần Lệnh Tân là người nhà họ Lệnh à? Sao lại có người nói xấu anh ta thế? Còn Lệnh Lợi Ỷ là ai? Em gái à?"
"Em họ, là chị gái song sinh của Cận Lệnh Hàng đó — họ Lệnh. Tần Lệnh Tân thì mình không quen lắm, chỉ là hôm sinh nhật Cận Lệnh Hàng mình được kéo vào nhóm người thân rồi tiện thể add WeChat, trước đó chưa từng gặp. Nhưng mình có hỏi thăm rồi, nghe bảo Tần Lệnh Tân với cô em họ cùng lập một tập đoàn, lĩnh vực làm ăn khá nhạy cảm, kẻ thù cũng không ít, chắc vì vậy mới bị nói xấu sau lưng."
Kinh Ngữ gật đầu hiểu ra.
Nhan Điền Tuyết nói tiếp: "Sau đó nghe nói mấy người gửi nhầm tin bao gồm cả cái kẻ tạt nước vào các cậu tối qua liền tới nhà Tần Lệnh Tân xin lỗi tận nơi. Anh ta đúng là ghê gớm thật."
"Ừm~" Kinh Ngữ hài lòng, chẳng quan tâm kẻ gây chuyện ra sao, chỉ cần Cận Lệnh Hàng không bị liên lụy là đủ.
Cô mỉm cười vẫy tay quay về phòng.
Sau khi tắm rửa, cô đến trụ sở tập đoàn Kinh Thị ăn trưa rồi vào họp. Tan họp, cô cùng anh trai và ba trở về nhà ăn tối — cũng ngoan ngoãn như Cận công tử nhà người ta, đóng vai đứa con mẫu mực phiên bản giới hạn.
Chỉ là Kinh Ngữ không ngờ, chuyến bay "sáng mai" mà Cận Lệnh Hàng nói thật ra là ba giờ sáng.
Thế nên khi biết tin ấy lúc đang ở cùng anh, cô dứt khoát không về nhà nữa mà ở lại đến khuya để tiễn anh ra sân bay.
Ban đầu Cận Lệnh Hàng không đồng ý, bảo cô khỏi vất vả, đường xa, đêm lạnh, cô còn phải thức khuya. Tính anh vốn là người rất biết quan tâm, chẳng dễ chấp nhận chuyện này.
Nhưng Kinh Ngữ chỉ cười nói: "Em là cú đêm mà, em không sợ xa. Em muốn tiễn anh."
Câu đó hoàn toàn hạ gục Cận Lệnh Hàng.
Hơn hai giờ sáng, chiếc siêu xe dừng lại bên cạnh chiếc Bombardier Global 7500 mang logo JIN.
Anh bay chiếc này về nước, thật sự quá sang trọng và tiện nghi. Nhớ vài năm trước, cô từng đòi đi xem concert ở nước ngoài, muốn ngồi chiếc 7500 này cùng bạn bè. Ba cô mắng là phí tiền, sau đó xin cho cô chiếc BBG8000 của anh trai. Từ đó về sau, ông học được bài học — im lặng chính là cách tiết kiệm tiền hiệu quả nhất.
Đêm nay trời quang, những dải đèn dẫn đường trên sân bay lấp lánh như sao rơi. Cận Lệnh Hàng đứng cạnh cầu thang máy bay, gió thổi tung vạt áo da, lướt qua đôi ủng dài của cô. Khoảnh khắc ấy đẹp đến mức Kinh Ngữ quên luôn cái lạnh.
Thật lãng mạn — một kiểu lãng mạn có chút bi thương của chia ly.
Cô chưa từng có thứ cảm giác se thắt đến vậy với ai khác, cái cảm giác muốn níu giữ từng giây từng phút trước khi xa nhau. Chỉ khi thật lòng, người ta mới thấy không nỡ rời đi.
Dù lạnh đến mức phải hà hơi sưởi tay, nhưng trong đầu cô chỉ có hình bóng anh, chẳng còn nghĩ tới cái rét.
Cận Lệnh Hàng cúi xuống, kéo mũ lông cho cô thấp thêm một chút rồi quấn chặt khăn quàng quanh cổ. Giây phút ấy, ánh mắt anh còn sáng hơn cả bầu trời đầy sao và những dải đèn dẫn dưới chân.
Cuối cùng, anh nâng khuôn mặt cô lên, vẫn giữ khoảng cách chừng hai mươi phân, nhìn sâu vào mắt cô: "Cảm ơn em, Ngữ Ngữ, vì đã đến tiễn tôi."
"Không có gì~" Cô run lập cập vì lạnh, nhưng vì trai đẹp mà hy sinh cũng xứng đáng. Đã mất công rồi thì để anh nhớ cả đời đi, Cận Lệnh Hàng.
"Vì sao phải bay lúc nửa đêm thế?" Cô hỏi ra điều nghi hoặc trong lòng trước khi anh đi, "Anh về vì có việc gấp à?"
"Ừ. Dạo này hơi nhiều việc."
Một câu ngắn ngủi mà khiến tim Kinh Ngữ như nứt ra một đường.
Cô nghĩ đến Á Mỹ Dung...
Chắc cũng là vì chuyện đó nên anh mới phải bay đêm như thế.
Nhìn vào đôi mắt xám băng sâu thẳm trong trẻo như ngọc dưới màn đêm giá buốt, Kinh Ngữ bỗng thấy nhói nơi trái tim, một cảm giác khó chịu âm ỉ dâng lên.
Bề ngoài người ta nói anh là người thừa kế duy nhất của một gia tộc quyền thế, nhưng thực ra, các anh trai anh đều đã tách ra lập nghiệp, sống độc lập, còn chị gái thì chỉ có thể đỡ đần được anh trong chốc lát.
Anh mới hai mươi bảy tuổi thôi mà đã phải gánh trên vai bao nhiêu trọng trách...
Anh không hề nhàn nhã như vẻ ngoài. Bao nhiêu tình yêu trong anh là bấy nhiêu gánh nặng và trách nhiệm. Sau này còn phải tham dự mấy buổi điều trần nữa.
"Cực quá rồi," Cô nói khẽ, "Em có xem tin tức, mong mọi chuyện của anh luôn suôn sẻ."
"Washington mấy hôm nay có bão tuyết lớn lắm, ra ngoài nhớ mặc ấm, đừng để cảm nhé."
Đôi mắt xám kia vì câu đầu tiên mà trở nên sâu lắng, rồi lại vì câu sau mà khẽ sáng lên. Anh bất giác cúi người về phía cô: "Ngữ Ngữ."
"Nếu vừa xuống máy bay đã phải làm việc thì anh tranh thủ ngủ trên máy bay nhé." Kinh Ngữ nín thở, cố làm ngơ khoảng cách đang dần thu hẹp, khẽ dặn dò, "Đêm qua anh có ngủ đâu... À, mà anh có ngủ được trên máy bay không?"
"Không ngủ được cũng không sao, tối hôm qua tôi có ngủ rồi."
"Hừ," Cô quay mặt đi, "Tối qua anh còn đăng Facebook giờ đó, mộng du đăng ảnh mỹ nhân chắc?"
Cận Lệnh Hàng bật cười, nhìn gương mặt nghiêng đầy kiêu ngạo của cô, trong lòng lại thấy dịu đi. Anh đưa tay khẽ v**t v* gò má mịn màng sáng bóng ấy.
Kinh Ngữ chậm rãi quay đầu, bắt gặp ánh mắt anh.
Cô mở to mắt, cố giữ cho ánh nhìn của mình không run rẩy, cứ thế để hai người gần kề, đôi mắt giao nhau trong khoảng cách ngắn ngủi.
Anh dừng lại, cách cô chừng mười phân.
"Ngữ Ngữ," Giọng anh trầm thấp, "Ngày mai tôi có một món quà tặng em. Nếu có thời gian, hãy tự mình ký nhận nhé, được không?"
"Món quà gì thế? Không phải là hoa à?" Cô chớp mắt tò mò.
"Có hoa, nhưng cũng có thứ khác." Anh mỉm cười, "Em muốn tôi nói ngay bây giờ hay để dành cho bất ngờ? Thật ra... tôi không dám nói đâu, sợ vừa lên máy bay xong lại bị em đánh một trận."
"..."
Cô nắm lấy tay anh, kéo găng tay và tay áo xuống, để lộ phần cổ tay rắn chắc nổi gân xanh, rồi cúi đầu cắn một cái. Dấu răng rõ rệt in hằn trên làn da, giữa cái lạnh cắt da của gió đêm.
"Tôi sẽ nhớ dấu cắn này, cũng như nhớ Ngữ Ngữ của tôi." Cận Lệnh Hàng nhìn chằm chằm vào vết cắn đáng yêu ấy, ánh mắt dần dời lên, chạm vào đôi mắt lấp lánh của cô.
Khoảnh khắc đó, ai mà chẳng yêu được người đàn ông này.
Kinh Ngữ khẽ nói, giọng như gió tan trong tuyết: "Đi đường bình an nhé~"
