Chuyện thành thân, người đề nghị muốn kết hôn nhanh nhất là Tạ Ngự Trần, nhưng hiện tại người không đồng ý cũng là Tạ Ngự Trần.
“Các ngươi có yêu cầu gì về sính lễ, nói thẳng, ta sẽ đáp ứng. “
Thanh niên tóc đen vận huyền y tựa người vào thành ghế, ánh mắt lãnh đạm cùng ngữ khí ngông cuồng hướng về phía bậc đế vương ngồi trên vị trí chủ điện.
Đế Hậu Đại Yến thần triều, chi chủ thiên hạ Cửu Châu. Ngay cả, Thanh Khung đạo tông, tông môn mạnh nhất Cửu châu cũng phải kính nể bảy phần đối với hai người bọn họ, ấy vậy mà khi người thanh niên này mở miệng lại chẳng coi ai ra gì, giọng điệu cũng không có nghe ra được mấy phần kính trọng bậc chí tôn nhân gian.
Yến Uyên tức giận đập bàn đứng lên, nói: “Sính lễ cái gì mà sính lễ, Yến Yến không phải công chúa, Yến Yến phải cưới thái tử phi.”
Hoa Nguyệt Lung bên cạnh níu lấy ống tay áo của hắn, sắc mặt cũng đồng thời không thua kém: “Yến Yến là con trai của chúng ta, là thái tử Đại Yến thần triều, không gả đi được.”
Thanh Khung đạo chủ ngồi đối diện thanh niên tóc đen vận huyền y kia cũng khuyên nhủ: “Cũng có thể ở rể, sư đệ chắc không có vấn đề gì đâu.”
Từ Tinh Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ: “...”
Sóng gió hoàng tộc, hắn không nên chen vào, dù sao hắn ngồi ở đây cũng chỉ là góp mặt cho đủ số lượng bên phe sư thúc tổ mà thôi, không có tiếng nói trong này.
Nguyên lai, Yến Tuyết Không cùng Tạ Ngự Trần sau khi từ Thiên Thượng Thiên giải quyết xong tất cả mọi việc của thần cung cùng thần mộ, thái tử điện hạ nói với Đế Hậu Đại Yến muốn tổ chức đại điển kết đạo lữ, thành thân cùng với Nguyên Thần Thiên Tôn. Vốn dĩ, hai bên đều rất hoà thuận đồng ý cho đề nghị này, ngồi xuống cùng nhau thương lượng nên bày kế hoạch tổ chức thế nào, ai ngờ Nguyên Thần Thiên Tôn vừa mở miệng một câu đã giẫm vào vảy ngược của Đế Hậu Đại Yến.
Từ vui vẻ bàn chuyện tổ chức buổi lễ biến thành căng thẳng trong việc nên gả hay cưới.
Hắn không hiểu, gả hay cưới thì hai vị này cuối cùng cũng ở bên nhau thôi à?
“Không được.”
Tạ Ngự Trần lạnh lùng nhìn Hoa Nguyệt Lung cùng Yến Uyên, sau đó ánh mắt dần trở nên dịu dàng nhìn về phía Yến Tuyết Không, nhẹ giọng: “Em không thể cưới thái tử phi, sao không thể gả cho ta?”
Yến Tuyết Không ngồi trên ghế, tay nắm lấy tay Tạ Ngự Trần, ngẩng đầu lên mỉm cười với hắn: “Huynh có thể làm thái tử phi, gả cho ta.”
Tạ Ngự Trần: “...”
Lấy tính cách thẳng nam không học được cách hạ mình của Tạ Ngự Trần, hắn sẽ không nghĩ đến việc chính mình có thể gả đi.
Thanh Khung đạo chủ: “Khụ”
Ông không nghĩ tới.
Hoa Nguyệt Lung kéo Yến Uyên ngồi xuống, trong lòng tủm tỉm cười. Con trai của nàng cuối cùng cũng học được cách phản đòn lại rồi, chứ để cái tên Nguyên Thần Thiên Tôn này chiếm tiện nghi Yến Yến của nàng mãi, nàng chướng mắt lắm.
“Yến Yến, cái này không được, ta…” Tạ Ngự Trần nghiêng đầu nhìn y, trong mắt hiếm thấy xuất hiện tia hoang mang không nhỏ, hắn làm thái tử phi? Đừng có đùa.
Trong đầu hiện lên mấy phân cảnh thoại bảo mà hư ảnh thiên đạo từng bô la bô la bên tai, nào là thái tử có thái tử phi, trắc phi, thậm chí sẽ có Đông cung lục viện… mà hắn thì không cho phép điều đó xảy ra.
“Ngự Trần ca ca, huynh không muốn gả cho ta sao?” Yến Tuyết Không đối diện với ánh mắt của hắn, y hỏi mang theo ngữ điệu nghiêm túc.
Câu này thật khó trả lời quá.
Nếu hắn nói muốn thì chẳng phải là đồng ý gả đi à? Nguyên Thần Thiên Tôn nào có thể gả đi được.
Nhưng nếu hắn nói không, thì chả phải hắn không chịu kết hôn cùng Yến Yến sao? Cái này càng không thể.
Tạ Ngự Trần trầm mặc nắm lấy tay Yến Tuyết Không, sau đó hít sâu một hơi, mở miệng nói cái gì…. Liền biến mất ngay tại chỗ không thấy tăm tích.
Yến Tuyết Không: “...” Người chạy rồi.
Thanh Khung đạo chủ: “...” Sư đệ cũng có ngày chạy trối chết như vậy.
Hoa Nguyệt Lung che miệng như muốn bật ra tiếng cười: “Yến Yến, thái tử phi này của con tính tình có chút rụt rè nha.”
Yến Tuyết Không: “...”
Từ Tinh Nhiên chậm rì rì lên tiếng: “Người chạy rồi, thái tử điện hạ có muốn đuổi theo không?”
“Đuổi theo cái gì? Nếu người đã chạy rồi thì không cần thành thân gì hết, giải tán đi.” Yến Uyên phất phất ống tay áo, nhân cơ hội này mà muốn thừa dịp hủy bỏ hôn lễ chưa đi tới đâu.
Yến Tuyết Không vội vàng đứng lên, y biết đối phương đi đâu nhưng trong lòng vẫn là gấp gáp muốn tìm Tạ Ngự Trần. Mới vừa rồi y chỉ muốn trêu chọc hắn một chút, ai biết Ngự Trần ca ca đối với cái này da mặt mỏng như vậy, liền bỏ chạy, không giống với lúc muốn hôn hôn ôm ôm y da mặt không có mỏng như vậy.
“Yến Yến con định đi đâu?” Yến Uyên thấy y đứng lên, cũng đứng lên theo.
“Không hủy bỏ hôn lễ được, phụ hoàng, con phải chịu trách nhiệm với huynh ấy.”
“Hừ, hắn sẽ là người đầu tiên không cho con hủy bỏ hôn lễ, Yến Yến ngồi xuống đi.” Yến Uyên đè lại vai Yến Tuyết Không, sắc mặt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Tạ Ngự Trần, dám cướp con trai bảo bối của hắn đi hả? Đừng có mơ!
“Cái gì mà phải chịu trách nhiệm?” Hoa Nguyệt Lung không có nóng nảy như Yến Uyên, nàng bắt được trọng điểm trong câu nói của con trai mình.
“...thái phó đã từng dạy, làm người trên đời này đều phải chịu trách nhiệm với việc mình làm. Con là nam nhân, phải chịu trách nhiệm với quyết định của mình…” Giọng Yến Tuyết Không càng ngày càng thấp, y bị Yến Uyên đè lại vai, bị ánh mắt Hoa Nguyệt Lung nhìn chằm chằm, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng: “...con ngủ với huynh ấy, tất nhiên phải chịu trách nhiệm.”
Mọi người: “...”
Gì cơ? Bọn họ có nghe nhầm gì không?
Long thần vừa bước vào trong đại điện, chưa nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện nhưng lại nghe rõ rành rành câu nói cuối cùng của Yến Tuyết Không, nhất thời há miệng gào lên: “Yến Yến, con ngủ với ai?”
Yến Uyên sững sờ nhìn con trai mình, chốc lát sau bùng nổ, hắn dám? Nguyên Thần Thiên Tôn dám làm vậy với con trai của hắn? Tên khốn…khoan chờ đã…
Hoa Nguyệt Lung đứng bật dậy khỏi ghế, giọng điệu cảm khái, con trai nàng thật có bản lĩnh, đúng là con trai lợi hại của nàng.
Phượng Nhiên theo sau bước vào đại điện, mặt ngoài bình tĩnh nhưng bên trong dậy sóng: “Yến Yến, con nói cho ta biết, con lập lại lần nữa lời vừa nãy.”
Thanh Khung đạo chủ nhìn trời cùng với Từ Tinh Nhiên, hôm nay sao bầu trời có màu âm u thế nhỉ?
Ồ hoá ra, là người đứng đầu bầu trời đang thẹn mà.
“Ta xác thực là…” Lời này thật khó lập lại một lần nữa, y quay đầu hướng ánh mắt về phía tất cả mọi người, có chút khó xử nhưng vẫn cúi đầu thi lễ, giọng mang theo chút mềm mại cùng bất đắc dĩ.
“Phụ hoàng, mẫu hậu, ông ngoại, bà ngoại, đạo chủ gia gia, Tinh Nhiên ca ca, ta phải đi tìm Ngự Trần ca ca trước. Có chuyện, chúng ta bàn lại sau, thất lễ rồi.”
“Đi đi, khi nào về, mẫu hậu có chuyện muốn tâm sự cùng con.” Hoa Nguyệt Lung xua xua tay, mỉm cười nhìn Yến Tuyết Không.
Y không nói thêm gì nữa, trực tiếp thi pháp, ngân hà vô tận lưu chuyển chấn động không gian. Thoáng chốc, thân hình y biến mất ngay tại chỗ.
Thiên Thượng Thiên.
Gió thoảng sương tan, đình đài ngọc lộ hoa mỹ thấp thoáng trong mây mờ.
Yến Tuyết Không sau khi đạt được thần cảnh liền có thể tự do đi lại trên Thiên Thượng Thiên mà không có chút ràng buộc nào, thiếu niên hoa phục lộng lẫy đứng dưới mái ngói lưu ly tráng lệ, dung sắc kinh diễm không vì sự rực rỡ của chốn tiên cảnh làm phai mờ. Ngược lại, dung tư tuyệt sắc khiến cho chốn tiên cảnh ảm đạm, thoái lui e ngại sợ không sánh cùng.
“Ta biết huynh đang ở đây mà.” Thiếu niên mỉm cười trước ánh chiều tà phản chiếu, nụ cười rực rỡ giữa đất trời đẹp không sao sánh bằng, y chậm rãi bước tới người nam nhân đang ngồi trên thềm ngọc, đôi tay trắng mịn vòng qua ôm lấy cổ đối phương từ phía sau lưng, để cằm mình đặt lên vai hắn, thấp giọng.
“Thật là, thái tử phi của ta chạy rồi. Phải làm sao bây giờ, Ngự Trần ca ca?”
“Yến Yến” Tạ Ngự Trần một thân huyền y cẩm bào, ngồi dưới tàng cây cổ thụ trong tay đang cầm một quân cờ trắng giơ lên ngang tầm mắt, khi Yến Tuyết Không ôm lấy cổ hắn thì động tác trên tay đột ngột ngừng lại, nghiêng đầu nhìn y.
“Ai nha, Tiểu Tuyết Hoa ngươi cũng đến rồi.” Hư ảnh thiên đạo than thở một tiếng, nó tụ lại thành bóng người mờ mờ nhấc một con cờ đen hạ xuống, chán nản nói: “Ngươi mà không quay lại, Thiên Tôn sẽ ép chết ta mất. Ta không muốn chơi nữa.”
Yến Tuyết Không hạ tầm mắt nhìn bàn cờ giữa hai người bọn họ, vừa nhìn, cũng chỉ là bàn cờ bình thường không phải là bàn cờ mà y thấy bên trong Tĩnh Thế kính, ánh mắt dò hỏi nhìn sang Tạ Ngự Trần.
“Chơi cờ không có gì thú vị, huynh sao còn chơi.”
“Yến Yến, mới vừa rồi em nói, thái tử phi cái gì chạy?” Tạ Ngự Trần buông xuống quân trắng, phất ống tay áo, ngay lập tức bàn cờ trước mắt biến mất không còn tung tích, mở miệng bình tĩnh nói: “Chỉ là muốn dời suy nghĩ mà thôi.”
“Ai nha, Tiểu Tuyết Hoa, các ngươi ở dưới nhân gian cãi nhau sao? Thiên Tôn vừa về đã xách ta đến đây đấu trí đấu dũng khiến ta đầu choáng mắt hoa, bắt nạt một thiên đạo mới sinh ra ý thức yếu ớt lại đáng thương như ta.”
Hư ảnh thiên đạo bay đến bên cạnh gò má Yến Tuyết Không than khóc kể lể: “Ta còn chưa đọc xong thoại bản của nhân gian nữa đâu.”
“Không có cãi nhau, chỉ là có người cướp mất thái tử phi của ta rồi chạy mất thôi.” Yến Tuyết Không ở nơi hõm vai của Tạ Ngự Trần khẽ cọ cọ má mình lên cần cổ hắn, mái tóc bạc xoã dài theo cử động của y mà rơi xuống trên tay Tạ Ngự Trần.
“Cái gì? Ai cả gan dám cướp thái tử phi của ngươi?” Hư ảnh thiên đạo hô lên, như chợt nhận ra gì đó nó vội vàng bật thốt: “Ơ còn Thiên Tôn thì sao? Tiểu Tuyết Hoa, ngươi không thể vứt bỏ Thiên Tôn nhà chúng ta mà đi cưới thái tử phi được. Dù sao Thiên Tôn cũng là một người nam nhân tốt, mặc dù ngày thường hắn có hơi hung dữ một chút, lạnh lùng một chút, nóng tính một chút, không coi ai ra gì một chút, thậm chí là bắt nạt kẻ yếu thiên đạo đáng thương như ta thì nói tóm lại là hắn vẫn là một nam nhân tuyệt vời nhất thế gian. Ngươi không thể bỏ hắn mà cưới người khác như vậy…ai ui ui ta biết ngươi thương tâm mà Thiên Tôn đừng đánh đừng đánh…”
Tạ Ngự Trần: “...”
Không trung truyền đến tiếng sấm vang rền khắp chân trời, sắc mặt Tạ Ngự Trần lạnh lùng tựa hàn đạm vạn năm mà nhìn hư ảnh thiên đạo.
Yến Tuyết Không không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nụ cười thiếu niên sáng trong hơn cả thiên quang chói lọi, đẹp đẽ như đoá hoa nở rộ giữa vùng trời ngập tràn bão giông.
Tạ Ngự Trần sững sờ tại chỗ, đưa tay vuốt nhẹ lên khóe môi đang nhếch lên của thiếu niên.
“Ngự Trần ca ca là tốt nhất.” Bờ môi mềm mại mấp máy mở miệng phát ra âm thanh, theo đó hé ra ngậm lấy ngón tay Tạ Ngự Trần đang sờ đến, Yến Tuyết Không cong mắt đem đầu lưỡi cuốn lấy đầu ngón tay hắn.
“Yến Yến…” Tạ Ngự Trần không kịp chuẩn bị khi thiếu niên khiêu khích, đầu ngón tay mang theo xúc cảm ẩm ướt tê dại, thân thể cứng đờ tại chỗ: “Chuyện thành thân lúc trước, chúng ta nói…ta thật sự lấy Thiên Thượng Thiên làm sính lễ cưới em.”
Yến Tuyết Không cổ tay xoay chuyển một cái, đem thân thể Tạ Ngự Trần áp xuống mặt đất, bản thân mình thì nằm đè lên người đối phương vòng tay qua ôm lấy cổ hắn đ.è xuống: “Huynh dựa vào cái gì đều là huynh cưới ta?”
Tạ Ngự Trần ngược lại cũng không có phản kháng, dung túng mặc y tùy thích muốn làm gì thì làm, chỉ lẳng lặng giơ tay vòng ra phía sau xoa nhẹ gáy y, thấp giọng nói: “Đây là thành ý của ta, ta cũng có thể vì em ở rể.”
“Ta không cần tân lang, ta cũng không muốn gả cho huynh…” Yến Tuyết Không cúi đầu hạ xuống nơi yết hầu của người dưới thân một cái m.út nhẹ nhàng, đầu l.ưỡi ướ.t át chạm vào khối thịt nho nhỏ trượt lên trượt xuống trông có vẻ chơi rất vui mà quấn lấy chẳng chịu tách rời.
“Yến…Yến em có biết mình đang làm gì không?”
Theo thanh âm rung động phát ra từ cổ họng, tiếng thở bình ổn có chút thay đổi sắc thái mà trở nên nặng nề đi đôi chút. Tạ Ngự Trần cánh tay từ gáy y trượt xuống tấm lưng của người phía trên, hắn hơi ngửa đầu than khẽ.
Mái tóc bạc phiêu tản trên người, thiếu niên cúi người áp lên huyền y, đen trắng đan xen khiến người ta có cảm giác sinh ra một loại hoà hợp cực kỳ.
Mẫu hậu y từng nói, điểm yếu của nam nhân dễ dàng kích phát nhất chính là hầu kết. Nếu một ngày nào đó, y muốn gì, đòi hỏi điều chi thì chỉ cần nhắm ngay vào hầu kết của đối phương mà tiến.
“... Ngự Trần ca ca, ta muốn cưới huynh, cưới huynh về làm thái tử phi.” Mắt vàng rạng rỡ lưu chuyển mang theo vẻ nghiêm túc cùng không cho phép chối từ, Yến Tuyết Khôn hôn lên xương quai xanh của hắn, nói: “Ta muốn đem tứ hải bát hoang thái bình phồn hoa làm sính lễ để cưới Nguyên thần Thiên Tôn. Tuy kỳ trân dị bảo hoàng cung Đại Yến không so được với Thiên Thượng Thiên nhưng có một loại ước định thề nguyện sánh cùng thiên địa, một lời thề nói ra của bậc chi chủ thần triều chính là lời dùng cả thần hồn cùng huyết nhục để thề.”
“Ta…”
Lời còn chưa dứt đã bị Tạ Ngự Trần hung hăng dùng tay che miệng y lại.
Yến Tuyết Không ánh mắt kiên định, thiếu niên lẳng lặng nhìn hắn. Đôi con ngươi vàng kim rực rỡ tựa nắng ban mai đối diện với đôi mắt đen thăm thẳm tựa đêm dài.
Yến Yến của hắn đã lớn rồi.
Lúc còn nhỏ, y cũng có chủ kiến và quyết đoán như vậy. Hắn buông tay ra, bất đắc dĩ nhìn người trong lòng, nói: “Đừng như vậy, ta đau lòng.”
“Không được, Ngự Trần ca ca, là huynh không yên tâm gả cho ta sao?”
Tạ Ngự Trần: “...”
Lời này hỏi ra có chút không ổn, không biết đáp thế nào.
Hư ảnh thiên đạo: “...” Nó còn chưa chết đâu, sao hai người này cứ ngang nhiên quấn quýt mà không để ý đến sự tồn tại của nó vậy?
Nói ra thì nó đã đọc nhiều thoại bản lắm rồi, vấn đề của bọn họ nó cũng là lần đầu tiên thấy luôn, bình thường mà nói đôi tình nhân cãi nhau toàn có tiểu tam tiểu tứ tranh giành hậu cung các thứ, còn cái này? Vấn đề là thái tử người ta đích thân đến đây kêu Thiên Tôn làm thái tử phi của ngươi ta luôn, không cần hậu cung tranh giành đấu đá làm gì cũng đã leo lên được vị trí cao cao trong chốn thâm cung rồi. Vậy mà Thiên Tôn nhà nó còn không chịu.
Ơ mà khoan, Thiên Tôn gả đi á? Nếu tin này truyền ra bên ngoài thì chấn động cỡ nào.
Hư ảnh thiên đạo thấy mình phát hiện ra một tin sắp chấn động, vì muốn bảo toàn tính mạng trước khi làm bóng đèn quá phát sáng mà tự giác rời đi xem kịch..
“Ngự Trần ca ca, huynh nghe ta nói.” Yến Tuyết Không một tay nắm lấy tay hắn, một tay chọc nhẹ lên mặt đối phương: “Ta, Yến Tuyết Không, thái tử Đại Yến thần triều tuyên thệ, một đời một kiếp vĩnh viễn thích Tạ Ngự Trần, yêu huynh ấy, bên cạnh huynh ấy, đối xử tốt với huynh ấy. Thiên địa chấp pháp, nếu ta trái thệ nguyện, tuyệt không có chốn dung.”
Rầm! Rầm! Không trung truyền đến tiếng vang sấm chớp.
Tạ Ngự Trần nhắm mắt như là gian nan đấu tranh hạ quyết định, nói: “Ta đáp ứng em, gả cho em.”
“Hảo rồi hảo rồi.” Yến Tuyết Không nở nụ cười, cúi xuống hôn lên môi Tạ Ngự Trần. Tạ Ngự Trần theo bản năng đáp lại y, hai người từ chạm môi hôn biến thành triền miên dây dưa hôn.
Bàn về kỹ xảo hôn thì Tạ Ngự Trần nhỉnh hơn một chút, khí thế áp đảo khiến đầu óc Yến Tuyết Không cứ mơ mơ màng màng. Nhưng bàn về kỹ năng dằn vặt người khác thì không ai lợi hại hơn Yến Tuyết Không, y buông vai Tạ Ngự Trần dần dần trượt tay xuống phía bên dưới nắm lấy hạ thể đối phương nhẹ nhàng x.oa n.ắn khi cách một lớp áo quần.
Tạ Ngự Trần động tác hôn ngừng lại, thân thể cứng đờ: “...”
“Ngự Trần ca ca, huynh nhắm mắt lại được không?” Yến Tuyết Không ngẩng đầu, mắt vàng khẽ chớp mang theo vô số ánh sáng rực rỡ phản chiếu bóng hình người đối diện, khiến đối phương cam tâm tình nguyện bị vây hãm trong đó, vạn kiếp bất phục.
Tạ Ngự Trần không nhịn được rướn người hôn lên khoé mắt y, khẽ thì thầm gọi: “Yến Yến, nghe em.”
Thấy đối phương đã nhắm mắt lại, Yến Tuyết Không từ từ ở trên môi hắn chậm rãi hôn xuống, một tay kéo lấy vạt áo Tạ Ngự Trần, trong miệng thầm lẩm bẩm thi pháp. Đột nhiên, xung quanh hai người xuất hiện không gian ngân hà lưu chuyển, vô tận vì sao trôi nổi chung quang khiến cho không gian rung chuyển rồi bao phủ hai người bọn họ, biến mất ngay tại chỗ.
Hư ảnh thiên đạo thở dài một cách sầu muộn, nó bị hai người này nhét thức ăn cho chó rồi còn ngồi đây chứng kiến động tĩnh không hợp lứa tuổi thì quả thật không nên. Dù cho bọn họ có kết giới ngăn cách không cho nó nhìn, nhưng mà nó cũng não bổ ra được bọn họ làm gì trong đó.
Mà giờ đi rồi.
Tạ Ngự Trần nghi hoặc có chút không đúng, mở mắt ra nhìn một chút lại phát hiện nơi này không phải Thiên Thượng Thiên, kỳ thật trên một mức độ nào đó hắn có thể cảm nhận được Yến Tuyết Không thi pháp, nhưng hắn đối với y một chút đề phòng cũng không có, sau khi định thần lại thì chính mình bị đưa tới một nơi khác.
“Lần này, chúng ta đổi địa điểm một chút…” Bên tai ửng hồng lan đến gò má, Yến Tuyết Không ôm lấy cổ Tạ Ngự Trần, thấp giọng làm nũng: “Lần trước là chỗ của huynh, lần này đến chỗ của ta, có được không?”
Tạ Ngự Trần: “...” Cái này cũng muốn so với hắn.
Đúng là tiểu hài tử tính tình không chịu thua kém ai, hắn cũng nguyện ý dung túng y.
“Yến Yến, bất luận em muốn cái gì ta cũng sẽ đáp ứng em.”
“Ngự Trần ca ca là tốt nhất.”
Hai người bên trong tẩm điện Đông cung triền miên hôn môi, thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh thêm một đại lão ba trăm tuổi cũng chưa từng chạm qua ai, hai người bọn họ rất dễ thắp cháy sinh ra lửa nhiệt cho dù có bị gián đoạn hay không. Một bên hôn, một bên g.ặm c.ắn muốn đem đối phương dây đưa đến không ngừng.
Yến Tuyết Không tháo rèm buông xuống, đem Tạ Ngự Trần áp dưới thân, ngọt ngào lại mềm mại cắn lấy vành tai hắn: “Đừng động, huynh lần này sẽ không đau như vậy.”
Quần áo bị ném rải rác xuống sàn, tóc bạc cùng tóc đen quấn quýt hoà lẫn cùng nhau, da thịt tr.ần tr.ụi kề cận sinh ra rung động khiến lòng người muốn nếm trải d.ục v.ọng buông thả.
“Không có chuyện gì.” Tạ Ngự Trần hời hợt trả lời, mặc dù kỹ thuật Yến Yến lần trước có chút đau nhưng trong đau cũng có loại cảm thụ khác, mà hắn thấy cái đau này không là gì với thân thể đã đạt cảnh giới thần. Bất quá, Yến Tuyết Không cũng là thần, sức lực tất nhiên so với hắn còn muốn mạnh mẽ hơn, điều này khiến cho Tạ Ngự Trần lúc ấy cảm thấy hối hận khi thoái nhượng y nhưng giờ nghĩ lại thì chỉ cần Yến Yến vui vẻ là được rồi.
“Hảo rồi hảo rồi, vậy để ta…”
Lời còn chưa dứt, nụ hôn bên môi ngăn lại kéo theo thanh âm thở d.ốc trầm khàn, Tạ Ngự Trần mở lòng bàn tay, thân thể thả lỏng mà nhìn y: “Đến.”
Yến Tuyết Không nở nụ cười.
Người trong lòng ở trước mặt, thiếu niên rong ruổi nơi ngọt ngào nhất cõi đời này.
Hoàng cung Đại Yến, Trung châu.
Mặt trời dần ló dạng từ phía chân trời xa xa, ánh nắng xuyên qua từng tán lá chiếu xuống mặt đất, trăm nụ hoa anh đào đua nhau khoe sắc nở rộ.
Lúc này, trong triều Đại Yến truyền đến tin tức chấn động thế nhân, sau đó ngay cả nhân gian Cửu châu cũng kinh sợ một quãng thời gian không thôi.
Thái tử điện hạ Đại Yến thần triều Yến Tuyết Không cưới Nguyên Thần Thiên Tôn của Thiên Thượng Tạ Ngự Trần.
Toàn Văn Hoàn