Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê

Chương 41: Bảo Lâm có được không ạ?




Giọng nói khàn khàn xen lẫn ý cười vang lên bên tai, tựa như cơn gió ấm đầu xuân, khẽ khàng lay động trái tim người ta.
Cơn buồn ngủ mơ màng của Thượng Doanh Doanh bị lời nói này khuấy động, lập tức tỉnh táo hơn phân nửa.
Danh phận tất nhiên không thể xem nhẹ, nàng không phải là cô nương ngây thơ không hiểu sự đời, sao có thể có suy nghĩ toàn thân rút lui?
Lần trước xin đi, chẳng qua là lấy lùi làm tiến, thăm dò thánh ý. Nếu được Hoàng đế giữ lại, liền có thể nhân cơ hội mưu cầu một thế cục có lợi hơn; nếu như ân đoạn nghĩa tuyệt, cũng có thể thoát khỏi chiếc lồng son này. Tiến hay lùi, đều có chỗ hay.
Thế nhưng lại có người không kìm nén được, dường như rất sợ nàng rời đi, nhất quyết phải xen vào phá đám.
Lông mi Thượng Doanh Doanh khẽ run, nhìn về phía Hoàng đế gần trong gang tấc, đột nhiên lại rụt rè không dám ngẩng đầu, co rúm trong lòng hắn tay chân đều mềm nhũn.
Nàng tuy rành sự đời, nhưng lại không rành chuyện tình cảm, lúc này thật sự là nhìn thấy Yến Tự Lễ liền thấy ngượng.
Thượng Doanh Doanh khẽ lắc đầu, mái tóc xanh cọ qua vai Yến Tự Lễ, mang đến từng cơn ngứa ngáy.
Đôi mắt hoa đào vốn đang mỉm cười của Yến Tự Lễ, thấy vậy cảm giác ấm áp liền tan biến hết. Nhưng khắp người lại mang theo vẻ thỏa mãn, cuối cùng không nỡ đối xử không dịu dàng với Thượng Doanh Doanh.
Nếu đã như vậy, Yến Tự Lễ dứt khoát vén rèm lên, cao giọng nói ra ngoài, có chút hờn dỗi:
“Chuẩn bị một bát tuyệt tử thang đến đây, rót cho vị bên trong này. Để tránh sau này lưu lại mầm họa không rõ ràng.”
Lai Thọ cúi đầu nhìn chằm chằm tấm thảm hoa trên đất, tròng mắt cũng sắp trợn ra ngoài.
Gia của tôi ơi! Chuyện này, chuyện này sao lại chuyển hướng đột ngột như vậy?
Lai Thọ lén hé mắt lên, cách lớp màn gấm vàng, lờ mờ nhìn thấy động tĩnh bên trong.
Đang đắn đo xem nên đáp lời hay nên giả điếc, lại thấy sau tấm rèm, đột nhiên thò ra một cánh tay trắng ngần mịn màng như ngó sen, choàng lấy cổ Hoàng đế.
Cánh tay ấy mảnh mai, làn da trắng hơn tuyết. Chiếc vòng tay mỹ nhân trượt xuống kẹt ở xương cổ tay, cách đó hơn một tấc, lại có một vết hằn tròn màu đỏ nhạt. Rõ ràng là lúc đêm qua tình nồng, bị Hoàng đế nắm chặt hồi lâu mới hằn lên.
Ngọc mềm hương ấm, mang theo dư vị của đêm qua quấn quýt không rời, cứ thế ập đến.
Mí mắt Lai Thọ giật mạnh một cái, thầm nghĩ:
Được rồi! Đây lại là đang đánh trống mắng yêu, tán tỉnh v* v*n nhau đây mà.
Ông ta vội khom lưng, nhón gót chân, lặng lẽ không một tiếng động lui ra ngoài. Còn những chuyện khác, để sau hãy nói, lúc này nói không chừng còn phải đi đun nước nóng!
Phía sau tấm rèm rũ, lại là một khung cảnh quyến luyến khác.
Thượng Doanh Doanh vùi vào hõm cổ Hoàng đế, cánh môi mềm mại phớt qua cằm hắn, nịnh nọt cọ nhẹ:
“Vạn tuế gia nguôi giận, nô tỳ không có ý đó.”
Yến Tự Lễ cố ý làm mặt lạnh, tỏ vẻ cơn giận vẫn chưa nguôi:
“Vậy nàng có ý gì?”
Phát hiện Yến Tự Lễ không ôm mình, Thượng Doanh Doanh lại chui vào lòng hắn thêm một chút, đầu ngón tay đặt lên ngực hắn, uất ức lí nhí:
“Nô tỳ chỉ là không muốn phải xa Vạn tuế gia. Nô tỳ đến Ngự tiền đã gần một năm, ngài đột nhiên đuổi nô tỳ đi, nô tỳ vẫn chưa quen.”
Lời này như một vốc tuyết ngọc, dập tắt hơn phân nửa lửa giận trong lòng Yến Tự Lễ.
Yến Tự Lễ cúi mắt, nhìn nữ nhân trong lòng trông có vẻ yếu đuối, thực ra gan không hề nhỏ này, tự mình cười khẽ một tiếng.
Bàn tay to không cho phép bàn cãi mà phủ lên khối mềm mại trước ngực nàng, hung hăng x** n*n hai cái, Yến Tự Lễ khẽ trách nàng:
“Ngang bướng.”
Thượng Doanh Doanh kinh hãi muốn trốn, hai má tức thì ửng hồng, thầm nghĩ ban ngày ban mặt, sao có thể thật sự ra tay chứ?
Thấy dáng vẻ này của Thượng Doanh Doanh, chút khó chịu trong lòng Yến Tự Lễ hoàn toàn tan thành mây khói, chỉ còn lại lồng ngực nóng rực.
“Coi như nàng cũng còn chút lương tâm” Yến Tự Lễ hừ cười nói “Muốn lúc nào cũng nhìn thấy trẫm như vậy sao?”
Thượng Doanh Doanh vùi trong lòng Yến Tự Lễ, buồn bã gật đầu. Thầm nghĩ nàng mới không muốn nhìn thấy tên Hoàng đế xấu xa này, chỉ là ở bên cạnh hắn mới có thể được che chở nhiều hơn.
“Mấy ngày trước nàng không phải đã ra ngoài đi dạo sao? Phía sau có một Lưu Huỳnh Tiểu Trúc*, để trống cũng chẳng làm gì, đợi cho cung nhân dọn dẹp xong, nàng cứ ở đó trước đi.” Yến Tự Lễ vòng tay ôm eo Thượng Doanh Doanh, không yên phận mà khẽ x** n*n, đã hoàn toàn không để tâm đến nói chuyện phiếm nữa.
Tiểu trúc*: là một thuật ngữ trong tiếng Hán Việt, thường được dùng để chỉ một ngôi nhà nhỏ, căn nhà nhỏ, được xây dựng đơn giản, thường gần gũi với thiên nhiên, đặc biệt là tre (trúc).
Lưu Huỳnh Tiểu Trúc cách trai phòng Khoái Tuyết Thời Tình rất gần, đi qua một cánh cửa vòm mặt trăng là đến, đúng là một nơi tốt để lúc nào cũng ở trong tầm mắt của Hoàng đế.
Thượng Doanh Doanh nghe vậy, trong lòng nhẹ nhõm, chỗ ở coi như đã ổn thỏa, danh phận cũng phải nghĩ cách cầu xin một vị trí cao hơn.
Sau khi suy đi tính lại, Thượng Doanh Doanh lén tránh khỏi bàn tay to không an phận của Yến Tự Lễ, úp mặt vào vai hắn giả khóc mách tội:
“Vạn tuế gia, Văn phi nương nương lúc trước đã nói chuyện với nô tỳ một lúc lâu, làm nô tỳ sợ lắm…”
Yến Tự Lễ lòng ngứa ngáy khó chịu, thuận miệng hỏi:
“Văn phi? Nàng ta tìm nàng nói chuyện lúc nào?”
“Chính là đầu tháng hai, lần nương nương đưa Đại hoàng tử đến thỉnh an ngài đó” Thượng Doanh Doanh mơ hồ nói “Nô tỳ hầu hạ ở bên ngoài, nương nương tình cờ trông thấy, liền nhắc nhở nô tỳ mấy câu.”
Mày Yến Tự Lễ khẽ nhướng, đáy mắt lướt qua một tia sáng.
Chẳng trách dạo đó nàng đột nhiên đòi đến Lục Thượng Cục làm việc, lẽ nào mấu chốt là ở đây?
Cuối cùng không còn tâm tư bay bổng nữa, Yến Tự Lễ nghiêm túc hơn vài phần, hỏi: “Nàng ta đã nói những lời gì với nàng? Nói cho trẫm nghe xem.”
Thượng Doanh Doanh trong lòng nhanh chóng sắp xếp lời lẽ, ra vẻ nghiêm trọng nói: “Nương nương nói trong lòng Vạn tuế gia, có lẽ là xem thường những cung nhân xuất thân thấp hèn như nô tỳ.”
Giọng Thượng Doanh Doanh càng lúc càng nhỏ, mang theo vẻ rụt rè: “Dù có may mắn được ân sủng, sau này cũng sẽ không được ban cho danh phận chính đáng nào đâu…”
Nói đến đây, liền dừng lại đúng lúc, chỉ còn lại tiếng nức nở khe khẽ. Như thể những lời phía sau quá mức khó nghe, nàng không dám nói ra nữa.
Những lời này quả thực là giả, nhưng cũng đừng trách nàng hắt nước bẩn lên người Văn phi, trước đây chẳng qua là nhẫn nhịn mối đe dọa nhất thời, thật sự tưởng nàng ở trong cung ăn không ngồi rồi tám năm sao?
Yến Tự Lễ nghe vậy, đầu tiên là sắc mặt trầm xuống, trong lòng lập tức dâng lên sự tức giận.
Nhưng ngọn lửa này cháy một hồi, lại phát hiện có điều không đúng. Yến Tự Lễ híp mắt, cẩn thận đánh giá Thượng Doanh Doanh đang khóc như mưa trong lòng, chợt nhận ra suýt chút nữa đã mắc phải cái bẫy của con hồ ly lừa người này.
Thượng Doanh Doanh quen giả vờ, nên luôn khiến người ta cảm thấy nàng ngây thơ yếu đuối. Thực ra xem những việc nàng làm, việc sau càng ngày càng liều lĩnh hơn việc trước.
Mấy câu nói của Văn phi có thể dọa nàng sợ vỡ mật sao? Dồn đến tận bây giờ mới mách tội, là sợ nói thẳng với hắn, hắn sẽ vì nể Đại hoàng tử mà dung túng bao che cho Văn phi sao?
Yến Tự Lễ trong lòng sáng như gương, nhưng cũng không vạch trần, âm thầm dung túng cho nàng tính kế mình. Có tâm kế cũng tốt, như vậy mới có thể khiến hắn yên tâm.
Nhưng nghĩ đến những tháng ngày dày vò, chỉ vì một chuyện nhỏ như hạt vừng hạt đậu này, Yến Tự Lễ vẫn không khỏi hận đến nghiến răng.
“Vậy nàng nghĩ thế nào?” Yến Tự Lễ nghiêng người, như trừng phạt mà kh* c*n v*nh t** nàng “Nàng nghĩ trẫm sẽ cho nàng danh phận gì?”
Thượng Doanh Doanh âm thầm chịu đựng Hoàng đế trút giận, do dự một lát, cẩn thận thăm dò: “Bảo lâm có được không ạ?”
Ánh mắt Yến Tự Lễ tối đi vài phần, nhìn chằm chằm Thượng Doanh Doanh hồi lâu.
Thân thể Thượng Doanh Doanh khẽ run, vừa có mong đợi, lại vừa có hoảng sợ. Nàng cảm thấy mình đòi hỏi có hơi cao, tiểu thư quan gia bình thường tuyển tú vào cung, ban đầu cũng chỉ được phong làm Bảo lâm mà thôi.
Yến Tự Lễ đột nhiên bật cười trầm thấp, tiếng cười ấy trầm trầm, mang một ý vị không thể nói rõ.
Giây tiếp theo, Yến Tự Lễ lại khẽ ấn vai Thượng Doanh Doanh, đặt nàng trở lại đống chăn gấm mềm mại.
Yến Tự Lễ chống tay bên cạnh Thượng Doanh Doanh, khẽ cúi đầu, hơi thở nóng rực phả vào vành tai nàng, giọng nói khàn khàn quyến rũ:
“Vậy thì phải xem bản lĩnh của nàng rồi.”
Ý tứ ám chỉ trong lời này, không thể rõ ràng hơn được nữa.
Thượng Doanh Doanh sợ đến run người, chút tính toán và hy vọng ban nãy, thoáng chốc đã bị ném lên chín tầng mây.
Thượng Doanh Doanh vội vàng bò dậy định trốn, lần này là thật sự muốn khóc, đâu còn nửa phần trấn tĩnh như vừa rồi:
“Vạn tuế gia tha mạng, nô tỳ không dám đòi hỏi vị trí Bảo lâm, người tùy tiện phong một chức Thái nữ, Tuyển thị… gì cũng được ạ.”
Thượng Doanh Doanh nói năng lộn xộn cầu xin, bản lĩnh của Yến Tự Lễ, đêm qua nàng đã lĩnh giáo đủ rồi. Thêm một lần nữa, chỉ sợ thật sự sẽ rã rời.
Yến Tự Lễ một tay tóm lấy eo Thượng Doanh Doanh, kéo nàng trở lại nằm úp sấp trước gối mềm. Ban nãy đã nhường nàng, lúc này cũng nên đến lượt hắn phản công rồi chứ?
“Sao lại thế được? Khí phách khó khăn lắm mới gầy dựng lại, sao nói tắt là tắt được?” Yến Tự Lễ như có như không châm chọc nàng vài câu, liền đưa ngón tay vào trong chăn.
Thượng Doanh Doanh liều mạng co chân lại, nức nở cầu xin: “Không được đâu, thật sự không được đâu.”
Yến Tự Lễ ung dung x** n*n, cười nói:
“Chỗ nào không được? Rõ ràng vẫn còn nguyên vẹn mà.”
Một lúc sau, Yến Tự Lễ xoa xoa đầu ngón tay, bôi thứ mật ngọt ẩm ướt lên vầng tuyết mềm, không nặng không nhẹ vỗ một cái, trầm giọng nói:
“Nói dối.”
Thượng Doanh Doanh úp mặt vào gối mềm, cũng nhận ra rằng mình khó kìm nén được tình cảm, nhưng nàng lại không biết phải làm sao, chỉ đành xấu hổ khóc nấc lên:
“Vạn tuế gia, nô tỳ quỳ không nổi nữa.”
Yến Tự Lễ lúc này lại kiên nhẫn nhất, đưa tay đỡ eo Thượng Doanh Doanh, giúp nàng bày ra một tư thế nằm thoải mái:
“Vậy thì không quỳ, nằm sấp là được.”

Trong trai phòng Khoái Tuyết Thời Tình xuân sắc đang nồng, bên ngoài lại là trời quang vạn dặm, cái nóng mùa hè dần có xu hướng quay trở lại.
Bên hồ Hàm Hư Thái Thanh, cung nữ dâng trà đưa hương, bưng rượu dâng đồ ăn, qua lại như con thoi giữa các đình đài thủy tạ.
“Hôm nay may được Hoàng hậu nương nương mời, nếu không tần thiếp biết đi đâu để ngắm mẫu đơn đẹp thế này?”
Ngu Tư tay cầm chiếc quạt mỹ nhân màu đỏ phù dung, che miệng cười nói với mọi người.
Các phi tần nghe vậy, đều mỉm cười hưởng ứng, nói những lời như “nhờ phúc của nương nương”, “cảm tạ tấm lòng Bồ tát của nương nương”.
Vốn là sau khi đến hành cung nghỉ mát, các triều thần qua lại núi Dụ Hoa có nhiều bất tiện, theo lệ cũ các năm, liền đổi thành ba ngày một buổi chầu.
Hoàng hậu học theo, nhân tiện miễn luôn việc thỉnh an sớm tối, để có được tiếng thơm hiền đức khoan dung, chỉ thỉnh thoảng gọi các phi tần đến thưởng hoa du thuyền.
Thiệu Tài nhân đi đến trước bụi mẫu đơn Diêu Hoàng, cầm khăn tay khẽ chấm lên cánh hoa, cười tủm tỉm nói: “Trước đây khi tần thiếp còn ở nhà, cũng từng thấy mẫu thân bỏ ra số tiền lớn để mua hơn trăm gốc mẫu đơn, nhưng chẳng thể nào bằng một cành trong ngự uyển này. Đúng là tiên hoa được nuôi dưỡng bởi sự giàu sang của thiên gia, quả nhiên không phải những vật bình thường có thể so sánh, tần thiếp hôm nay cũng coi như được hưởng phúc của nương nương rồi.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều không khỏi liếc trộm nàng ta. Ai mà không nghe ra Thiệu Loan Nhi bề ngoài thì khiêm tốn, thực ra đang ngầm khoe khoang gia thế giàu có?
Cái thân đầy dã tâm kia, đều thể hiện hết trên tên rồi, đầu óc thì lại chẳng phát triển chút nào.
“Mọi người đều là nhờ ơn của Vạn tuế gia, hôm nay xem được vui vẻ là tốt rồi, sau này cũng có thể thường xuyên đến.”
Phó Dao không đến mức đi so đo với một nha đầu mười mấy tuổi, chỉ vịn tay Đồng Châu, thong thả đi về phía đình.
Đang lúc gió dương liễu thổi tới, mọi người bỗng nghe bên hồ có tiếng “đoàng” một cái.
Phó Dao quay đầu lại nhìn, hóa ra là trên búi tóc Thiệu Loan Nhi cài quá nhiều trâm hoàn, ban nãy chen lên phía trước, không cẩn thận làm tuột một chiếc trâm chạm hình hoa bằng vàng nạm ngọc.
Mấy giọt nước bắn lên, lại không may làm ướt vạt váy của Quý phi.
Liễu Trạc Nguyệt vốn đã nóng đến bực mình, thấy vậy liền “bốp” một tiếng ném chiếc quạt tròn, dường như sắp nổi giận với Thiệu Tài nhân.
Thiệu Loan Nhi lúc mới vào cung, chính là được phân đến dưới trướng Liễu Trạc Nguyệt để học cung quy, trời sinh đã là người cùng phe với Quý phi.
Thầm nghĩ trước mặt người ngoài đừng nên gây nội chiến, Ngu Tư vội cười tươi giảng hòa:
“Gặp nước là điềm lành, đây là điềm tốt đó, Quý phi nương nương sắp có tin vui từ trên trời rơi xuống rồi.”
Nói xong, Ngu Tư lệnh cho cung nữ nhặt chiếc quạt tròn lên, nửa dìu Quý phi vào đình hóng mát.
Còn chiếc trâm vàng của Thiệu Tài nhân, để tự nàng ta nghĩ cách mà vớt lên đi. Mọi người đều ghét bỏ nàng ta, chỉ coi như không nhìn thấy, còn tiếc sao không để Quý phi xử phạt nàng ta một phen?
Các cung phi trang điểm lộng lẫy cùng nhau đổ về phía đình, Bách Vân Ninh không muốn chen chúc với mọi người, liền tự mình ở lại phía sau ngắm cảnh, không ngờ lại có người nghĩ giống mình.
Nghiêng mắt nhìn thấy Cố Lệnh Y, Bách Vân Ninh mỉm cười bắt chuyện:
“Cố tần muội muội sao không lên phía trước đi?”
“Phía trước mùi son phấn nồng quá, tần thiếp chỉ muốn bầu bạn cùng Tuệ tần nương nương, nương nương sẽ không chê tần thiếp chứ?” Cố Lệnh Y cười đáp.
“Sao lại nói vậy chứ?” Bách Vân Ninh đưa khăn lụa lên che miệng, thầm nghĩ Cố tần và Quý phi tuy đều là con gái nhà võ tướng, nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực.
“Nghe nói hôm qua là sinh thần của Cố muội muội, bổn cung đột nhiên hay tin, bên mình lại không mang theo món quà quý giá nào, sau này về cung nhất định sẽ tặng bù.” Bách Vân Ninh khẽ nói.
“Nương nương khách khí rồi, bức tranh hoa sen bằng ngọc trâm mà người tặng hôm qua, đã là rất tốt rồi.”
Cố Lệnh Y nói, ánh mắt tùy ý liếc qua đầu cầu Chu Ngọc, lại thấy Lai Thọ tươi cười rạng rỡ đi về phía này, sau lưng là một hàng tiểu thái giám, tay ai nấy đều bưng hộp thức ăn bằng gỗ sơn mài chạm khắc màu đỏ.
“Ô, nô tài thỉnh an hai vị tần chủ nhi.” Lai Thọ cũng trông thấy hai người, vội vàng cầm phất trần lên trước hành lễ.
Bách Vân Ninh cười nhạt cho đứng dậy, lại nhìn những hộp thức ăn kia, hỏi:
“Những thứ này là…”
“Hoàng thượng nghe nói các nương nương đang ở đây thưởng hoa, đặc biệt ra lệnh cho nô tài mang trà bánh đến.” Lai Thọ nghiêng người dẫn một tiểu thái giám qua, hé một góc nắp hộp thức ăn chạm khắc “Bên trong vừa hay có mấy món điểm tâm Giang Nam tinh xảo, lát nữa không thể không phiền Tuệ tần nương nương chỉ điểm phẩm bình.”
Nhận ra trong đĩa kia chính là kẹo giòn đậu nành, Bách Vân Ninh nhíu mày suy nghĩ, mơ hồ lĩnh ngộ được ý của Yến Tự Lễ, nhưng lại không khỏi tò mò đây là mang đến để nhắc nhở ai?
Đợi mọi người lần lượt ngồi vào chỗ trong đình, Lai Thọ quả nhiên cười hì hì tiến lên thỉnh an, lại lệnh cho các thái giám bày biện trà bánh.
Bách Vân Ninh ngồi một bên nhìn chằm chằm, bất ngờ phát hiện đĩa kẹo giòn đậu nành kia, lại được đặt trước mặt Văn phi.
“Văn phi nương nương, món kẹo giòn đậu nành này là Vạn tuế gia đặc biệt dặn dò cho người, mời người từ từ thưởng thức, đừng phụ lòng Vạn tuế gia.”
Mọi người nghe tiếng, lập tức đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ. Văn Hành lại hơi ngạc nhiên, vì chuyện xảy ra bất thường, trong lòng cũng mơ hồ bất an.
Thấy Lai Thọ nháy mắt với mình, Bách Vân Ninh thầm thở dài, đành phải nói ra lời đắc tội này:
“Văn phi nương nương, trên món điểm tâm này có lăn một lớp bột đậu nành dày, người nếm thử chớ có mở miệng, phải ngậm cho tan từ từ mới được, nếu không cẩn thận hít vào cổ họng, e sẽ bị sặc ho không ngừng.”
Ý tứ trong lời nói, dường như là đang cảnh cáo nàng ta “im miệng”.
Mặt Văn Hành hơi tái đi, nhếch môi nói:
“Đa tạ Tuệ tần muội muội nhắc nhở.”
Đang lúc Văn Hành thầm nuôi hy vọng may mắn, một câu nói của Lai Thọ hoàn toàn khiến nàng ta hết hy vọng.
“Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, đêm qua Vạn tuế gia đã chiêu hạnh* Ngọc Phù cô nương phụng trà ở Ngự tiền. Ban nãy đã lệnh cho Nội thị giám soạn chỉ, sắc phong làm Thượng Tài nhân, ngày mai sẽ đến thỉnh an người.”
Chiêu hạnh*: Là một thuật ngữ cổ dùng trong cung đình Trung Quốc, đặc biệt là liên quan đến hoàng đế. Nó có nghĩa là triệu gọi một phi tần, cung nữ đến để thị tẩm, tức là ngủ cùng hoàng đế.
Phó Dao nghe vậy khẽ nhướng mày, đáy mắt lướt qua vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó khóe môi khẽ nhếch. Nàng ta vốn định dùng đứa muội muội ngốc nghêch của Ngọc Phù làm cái cớ, ép nàng khuất phục, không ngờ nha đầu này hữu dụng, lại tự mình leo lên được long sàng. Tuy có ngoài dự đoán, nhưng lại đỡ cho nàng ta một phen vất vả.
“Bổn cung biết rồi, Đại tổng quản thay bổn cung nhắn lại một câu, cứ nói là chúc mừng Vạn tuế gia có được giai nhân mới.”
Phó Dao mỉm cười nâng chén trà sứ xanh, trong chén trà Bích Loa Xuân tỏa ra hơi nóng lượn lờ, che đi vẻ đắc ý trong đáy mắt.
Nhưng các phi tần trong bàn nghe vậy, lại ghen đến đỏ mắt, Thiệu Tài nhân đi đầu cười khẩy: “Nàng ta chẳng qua chỉ là một cung nữ thấp hèn, dựa vào đâu mà vừa vào cung đã ngang hàng ngang vế với chúng ta?”
Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để mọi người đều nghe thấy.
Phó Dao lúc này đang hài lòng về Ngọc Phù, tự nhiên không nghe lọt tai những lời làm mất hứng này. Nàng ta không nhanh không chậm đặt chén trà xuống, giọng điệu hiếm khi nặng hơn vài phần:
“Thiệu Tài nhân liệu chừng mực. Thượng Tài nhân trước đây đã hầu hạ trong Càn Minh Cung gần một năm, nếu nói về công lao khổ lao, sao lại không thể đứng trên các tỷ muội khác?”
Thiệu Loan Nhi ngay cả mặt Hoàng đế cũng chưa gặp được mấy lần, lập tức mặt đỏ bừng, ngượng ngùng im miệng không nói.
Văn Hành ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ hồng, mặt nở nụ cười nhạt nghe mọi người nói chuyện phiếm, nhưng móng tay dưới tay áo rộng đã bấm sâu vào lòng bàn tay.
Ngọc Phù cố ý tiết lộ tin tức muốn chuyển đến Lục Thượng Cục, hóa ra là đang tính kế hoãn binh. Hay cho một chiêu minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương*, thật hay, lại dám chơi nàng ta một vố đau.
Chiêu minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương*: Ý nói một chiến lược đánh lừa đối phương bằng cách tạo ra một hành động giả, trong khi thực hiện một mục tiêu thực sự một cách bí mật.
Cũng trách nàng ta đã sơ suất, trước đây lại chưa từng để cung nữ này vào mắt.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng