Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê

Chương 35: Vạn tuế gia và Cố Tiểu Vương gia đánh nhau rồi!




Kể từ khi cúng Táo Vương Gia vào đầu năm mới, trong Tử Cấm Thành này chưa từng được yên tĩnh. Hôm nay mở tiệc lớn đãi toàn thể văn võ trong triều, ngày mai lại mời khắp phi tần lục cung, lửa bếp trong thiện phòng cháy cả ngày lẫn đêm.
Trời chưa sáng Thượng Doanh Doanh đã thức dậy, bận rộn một mạch đến quá trưa, giám sát các nha đầu trong ngoài dọn dẹp, lau cả nền gạch vàng của Càn Minh Cung đến sáng bóng loáng.
Trong Phật đường khói xanh lượn lờ, ở lâu sẽ bị hun đến đau cả đầu. Thượng Doanh Doanh thấy thời gian không còn sớm, vội thay chiếc áo giáp bạc có viền lông chuột được ngự ban, dự định đến điện Lân Chỉ hầu tiệc.
Vừa đút tay vào áo đi xuống bậc thềm, lại thấy Lai Đại tổng quản trốn sau Thọ Hạc bằng đá, nháy mắt với nàng mấy cái.
Thượng Doanh Doanh tự lĩnh hội trong lòng, vội đi nhanh mấy bước lên trước, hạ giọng hỏi: “Đại tổng quản sao lại lẻn ra ngoài vậy? Có phải Vạn tuế gia có chỉ thị gì không?”
Lai Thọ phất cây phất trần, cười đến mặt đầy nếp nhăn “Có một chuyện vui muốn báo cho cô nương, Lưu Hỷ đang dẫn đám khỉ con đợi ở ngoài cửa ngoài kia, đặc biệt đưa người đi gặp người thân.”
Trước đây chuyện gặp người thân đều do nghĩa phụ lo liệu cho nàng, bây giờ Thượng Doanh Doanh đã có tiền đồ, không ít người tranh nhau hầu hạ trước sau cho nàng.
“Nhưng công việc hôm nay vẫn chưa làm xong…” Thượng Doanh Doanh nhìn về phía điện Lân Chỉ, nhỏ giọng hỏi, “Theo quy củ của những năm trước, không phải đều phải đợi đến lúc muộn hơn, sau khi tiệc ở phía trước tan rồi mới được phép đi sao?”
“Haiz!” Lai Thọ cười ha hả nói, “Đây không phải là ân điển của Vạn tuế gia sao? Cho phép người nhà của người đợi ở căn nhà thấp bên kia sông Kim Cô Tử, nhân dịp lễ tết, cũng để người qua đó ăn một bữa cơm đoàn viên. Người đi sớm về sớm, đỡ cho người nhà còn phải vội vàng ra khỏi thành, mò mẫm trong đêm tối.”
Nói rồi, Lai Thọ từ trong tay áo lôi ra một chiếc túi gấm thêu hoa văn Ngũ phúc phủng thọ, trông có vẻ nặng trĩu, cứ chực rơi xuống.
Thượng Doanh Doanh nhận lấy cân nhắc, lập tức tròn mắt: “Nô tỳ trước đó đã lĩnh tiền thưởng rồi…”
“Cô nương đừng lớn tiếng. Đây là Vạn tuế gia thưởng thêm, nói là cho nhà người thêm chút tiền ăn.” Lai Thọ bĩu môi về phía đông, nghiêng người nhường đường “Tiệc ở phía trước lát nữa cũng nên tan rồi, người tranh thủ thời gian, mau qua đó đi.”
“Vâng ạ, nô tỳ sẽ về sớm, nói không chừng còn có thể kịp về hầu tiệc.” Thượng Doanh Doanh ôm túi gấm, trong lòng vừa cảm kích vừa vui mừng.
Lai Thọ lại xua tay, nháy mắt với nàng: “Hôm nay người dự tiệc là hoàng thân quốc thích, Vạn tuế gia sợ người gần đây quá mệt, đặc biệt dặn không cho người qua đó…”
Nói đến đây, Lai Thọ còn cố ý kéo dài giọng.
Thượng Doanh Doanh bỗng mím môi cười, lại có chút bất đắc dĩ.
Mệt hay không mệt cái gì chứ? Rõ ràng là để phòng nàng gặp Cố Tiểu Vương gia.
Bên cạnh Hữu Bình Môn, Lưu Hỷ đang cùng hai tiểu thái giám đợi sẵn, thấy Thượng Doanh Doanh đeo tay nải đi ra, vội vàng tiến lên hành lễ: “Ngọc Phù cô cô cát tường.”
Lưu Hỷ nghiêng người dẫn đường phía trước, các tiểu thái giám thì bưng tay nải vải đỏ theo sau.
Thấy không ai để ý, Thượng Doanh Doanh lén mở túi gấm, liếc vào trong. Những thỏi vàng óng ánh phản chiếu ánh tuyết, làm mí mắt nàng giật một cái.
Trong túi gấm lại toàn là vàng!
Mân mê thỏi vàng lạnh băng trong túi gấm, lòng Thượng Doanh Doanh rối như tơ vò, ngơ ngác không biết phải làm sao.
Lúc này trên sông Kim Cô Tử đã đóng băng cứng, Thượng Doanh Doanh giẫm lên mặt băng, đi qua hàng rào sơn đỏ trước Lợi Trinh Môn, đến trước một dãy nhà ngói xám thấp chen chúc nhau.
“Bên trong đều đã chuẩn bị xong rồi, cô cô tự mình vào đi. Nô tài về điện Lân Chỉ trước, lát nữa sẽ quay lại đón người.”
Lưu Hỷ đã được dặn dò từ trước, tự nhiên sẽ không đứng đây làm vướng mắt, sau khi đưa tay nải cho Thượng Doanh Doanh, liền khom người rời đi.
Thượng Doanh Doanh hít một hơi thật sâu, lòng đầy kích động đẩy cửa phòng ra, đối diện liền thấy mẫu thân đang ngồi trên mép giường sưởi, thần sắc có phần câu nệ.
Và khi vừa thấy Thượng Doanh Doanh bước vào, Thượng mẫu suýt chút nữa không dám nhận ra, lại gần nhìn con gái từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau mới ngập ngừng nói:
“Doanh Doanh?”
Thượng Doanh Doanh vui mừng đến rơi lệ, khẽ gọi một tiếng: “Nương.”
“Nữ nhi của ta… Con đây là uống phải tiên đan hay sao? Sao nửa năm không gặp, lại trở nên xinh đẹp thế này?”
Thượng mẫu vội lau nước mắt cho Thượng Doanh Doanh, dắt tay nàng ngồi xuống mép giường sưởi, vẫn không khỏi nhìn không ngớt.
Thượng Doanh Doanh vô thức sờ mặt mình, chợt nhớ ra đây là lần đầu tiên kể từ năm mười lăm tuổi, mẫu thân nhìn thấy dáng vẻ không bôi phấn vàng của mình.
Lý do trong đó, Thượng Doanh Doanh không muốn giải thích nhiều, liền thuận miệng nói bừa: “Là bột trân châu chủ tử ban thưởng, bôi lên rất dưỡng người.”
Nói rồi, Thượng Doanh Doanh lại lấy ra tiền thưởng, đưa hết cho nương thân:
“Nương, nửa năm nay con dành dụm được không ít tiền riêng. Nhân dịp gặp mặt này, nương cứ mang hết về nhà đi, con ở trong cung cũng không dùng đến…”
Chậu than trong phòng cháy rất vượng, trên bàn trà đặt một mâm xuân tám món, giữa có một nồi lẩu đồng đang sôi ùng ục, mùi thơm thịt gà lôi xộc thẳng vào mũi.
Thượng mẫu nhận lấy, dùng đầu ngón tay nứt nẻ cẩn thận mân mê, kinh ngạc đến mức suýt làm rơi túi gấm vào nồi lẩu:
“Doanh Doanh, trong này phải có bao nhiêu vậy?”
Thượng Doanh Doanh đưa ngón tay ra hiệu một con số, lại gắp một miếng thịt gà lôi vào bát nương thân, cong môi cười nói:
“Lát nữa nương đưa cho cữu phụ cữu mẫu một ít, còn lại… thì đều để dành cho muội muội làm của hồi môn đi.”
Nhắc đến hôn sự của nữ nhi thứ, Thượng mẫu lập tức vui mừng ra mặt, hạ giọng nói:
“Hôn sự của tiểu muội, quả thực đã có nơi có chốn rồi.”
“Bây giờ có một vị Thôi đại nhân, tuổi còn trẻ, lại có tướng mạo tuấn tú, đang đảm nhận chức Tán Lễ lang ở Thái Thường Tự. Đêm Trung thu trước đó, ngài ấy cưỡi ngựa đi qua ngõ nhà ta, một ánh mắt liền đã nhìn trúng muội muội của con…”
Thượng mẫu mặt mày rạng rỡ, vui vẻ tưởng tượng:
“Nghe nói ngài ấy rất được cấp trên coi trọng, sau này nói không chừng còn được bổ nhiệm chức Tòng Thất phẩm Châu đồng tri nữa đó!”
Thượng Doanh Doanh nghe xong, lại đột nhiên nhíu mày, đắn đo khuyên nhủ:
“Nương, đây dù sao cũng là chuyện cả đời của muội muội, nương và cữu cữu nên để tâm nhiều hơn. Nếu thực sự như lời nương nói, vị Thôi đại nhân này trẻ tuổi tài cao, lại có chí lớn, vậy ngài ấy tại sao không cưới một vị tiểu thư quan gia? Lại cố tình chọn một gia đình như chúng ta.”
Tuy không thể vơ đũa cả nắm, nhưng từ trước đến nay sĩ tử nhà nghèo muốn thăng tiến nhanh, không gì khác ngoài dựa vào sự đề bạt của nhạc gia*, nếu không cũng chẳng có những câu chuyện cười về việc bắt rể sau khi đỗ bảng.
Nhạc gia*: nhà vợ
Nếu vị Thôi đại nhân này là người không có chí lớn, thì thôi cũng đành. Đã muốn thăng quan tiến chức, lại cưới nữ nhi nhà thường dân, chẳng phải là mâu thuẫn sao?
Thượng mẫu nghe vậy ngẩn ra, không muốn tin rằng mối hôn sự tốt này có thể có sai sót, liền nói một cách mơ hồ: “Đương nhiên là đã nhờ người dò hỏi rồi, biết đâu vị Thôi đại nhân này lại khác với người khác…”
Nói được nửa chừng, Thượng mẫu lại cười chuyển chủ đề sang Thượng Doanh Doanh: “Đúng rồi, con đó, bây giờ hầu hạ ở Ngự tiền, sau này có thể cầu xin một ân điển, nhờ chủ tử chỉ cho con một mối hôn sự tốt không?”
Nhắc đến Hoàng đế, cổ họng Thượng Doanh Doanh không khỏi thắt lại, sợ nương thân nhìn ra điều bất thường, vội cụp mắt xuống, khẽ nói:
“Tiểu Vương gia của Gia Nghị Vương phủ, nương đã nghe nói qua chưa ạ?”
Thấy mẫu thân gật đầu, Thượng Doanh Doanh liền nói vài ba câu, kể về việc Tiểu Vương gia muốn cưới nàng làm trắc thất.
Vốn còn lo lắng mẫu thân sẽ mừng rỡ quá đà, khuyên mình chấp nhận, nào ngờ Thượng mẫu đột nhiên có chút vội vàng:
“Cái này, cái này… không được… tuyệt đối không được.”
“Gia Nghị Vương phủ rất bề thế, Vương phi cũng là người nhân hậu, thường dẫn người trong phủ đi làm từ thiện, những điều này nương đều đã nhìn thấy từ xa.”
Thượng mẫu một tay nắm lấy tay Thượng Doanh Doanh, mắt hoe đỏ lẩm bẩm nói:
“Nhà họ tuy là tốt, nhưng trắc thất này nói thế nào cũng thấp hơn người ta một bậc. Trong nhà cao cửa rộng cũng lắm mưu sâu kế hiểm, cơm ngon áo đẹp cũng phải có mạng mà hưởng mới được.”
Thượng Doanh Doanh cúi mắt nhìn vết đỏ bị siết trên cổ tay, trong lòng vừa thở phào nhẹ nhõm, lại có chút mất mát mơ hồ. Luôn cảm thấy thái độ của nương đối với hôn sự của nàng và muội muội, dường như hoàn toàn khác nhau.
“Huống hồ, nam nhân nhà họ Cố đều phải ra chiến trường đánh giặc, tuy bây giờ thiên hạ thái bình, nhưng ai cũng không thể đảm bảo được sau này.”
Thấy Thượng Doanh Doanh không lên tiếng, Thượng mẫu vội đưa tay đỡ lấy má nàng, hết lời khuyên nhủ:
“Doanh Doanh, chúng ta không dính vào chuyện của những nhà vương hầu đó, nương và muội muội đều ở nhà chờ con về…”
“Nương, nương yên tâm.” Thượng Doanh Doanh nhếch môi cười, dịu dàng nói “Chuyện này nữ nhi đã từ chối rồi, Vạn tuế gia cũng sẽ không ép nữ nhi gả qua đó đâu.”
Thượng mẫu lúc này thần sắc mới tự nhiên trở lại, lại nhớ đến túi vàng thỏi, không khỏi cảm thán: “Đúng là mồ mả tổ tiên bốc khói xanh, mới để con có được phúc phận như vậy, lại may mắn được đến bên cạnh Vạn tuế gia làm việc…”
Bàn tay cầm đũa bạc của Thượng Doanh Doanh dừng lại giữa không trung, cuối cùng cũng không nói lời làm mất hứng, chỉ lặng lẽ lắng nghe, cùng nương thân ăn bữa cơm đoàn viên tám năm chưa từng có này.
Đậu hũ đông lạnh ngấm đầy nước dùng gà, Thượng Doanh Doanh cúi mắt nhai, lại chợt thấy mặn đến phát đắng.
Bên ngoài trời sắc dần tối, trước khi tiễn nương thân ra về, Thượng Doanh Doanh lại không nhịn được dặn dò:
“Hôn sự của muội muội và Thôi đại nhân, nương và các bậc trưởng bối vẫn cần phải cẩn thận hơn. Huống hồ muội muội tuổi còn trẻ, cũng đừng quá vội vàng…”
Trên cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng gõ nhẹ, cắt ngang lời của Thượng Doanh Doanh.
Thấy nương thân sợ đến mặt mày căng thẳng, Thượng Doanh Doanh vỗ nhẹ lưng bàn tay bà an ủi, nghĩ bụng có lẽ là Lưu Hỷ đến đón, liền tiến lên mở cửa sổ.
Người bên ngoài quả nhiên là Lưu Hỷ, nhưng trời đông giá rét mà hắn ta lại vã mồ hôi như tắm. Hơi nóng từ cổ áo bốc lên thẳng tắp, sống động như một cái xửng hấp vừa mở nắp.
“Cô cô thứ tội, nô tài cũng không muốn làm phiền người gặp người thân…”
Lưu Hỷ lấy tay áo quệt mặt, cố gắng hạ thấp giọng, run rẩy nói:
“Chỉ là người thật sự phải qua đó một chuyến, Vạn tuế gia và Cố Tiểu Vương gia đánh nhau rồi!”

Tại Ngự giáo trường trong đêm đông, tuyết đọng trên mặt đất đều bị những đôi ủng da hươu giẫm nát.
Yến Tự Lễ ngay cả áo choàng cũng không khoác, chỉ mặc long bào lụa dệt màu vàng sáng bên trong, quyền phong quét qua cành liễu khô, làm băng trên cành rơi lả tả.
“Ngươi chẳng phải là thấy nàng ấy xinh đẹp sao?” Yến Tự Lễ tức giận chất vấn.
Ban nãy trên yến tiệc, Cố Tuy lại định công khai cầu hôn Thượng Doanh Doanh. May mà Yến Tự Lễ phản ứng nhanh, chưa đợi hắn ta mở miệng đã dứt khoát quát ngăn. Dù vậy, không khí vui vẻ trên tiệc cũng bị quét sạch. Yến Tự Lễ lôi tên khốn này đến Ngự giáo trường, lòng chỉ muốn đánh cho hắn một trận.
Cố Tuy giơ tay đỡ một đòn, đế ủng trên nền tuyết cọ ra hai vệt trắng, vẫn không chịu thua cãi lại:
“Đương nhiên không phải! Kể từ lần đầu tiên gặp nàng ấy, ta đã cảm thấy nàng ấy khác biệt với mọi người——”
Lời còn chưa dứt, Yến Tự Lễ đã tức giận đá hắn ta một cước. Cố Tuy loạng choạng lùi đến bên giá vũ khí, va vào mười tám loại binh khí kêu loảng xoảng.
“Vạn tuế gia nói thì hay lắm!”
Cố Tuy lăn người né đòn, tức giận lớn tiếng:
“Thực ra ngài mới là kẻ mê mẩn gương mặt đó của nàng ấy phải không?”
“Nói bậy! Nàng ấy dù có xấu như Vô Diệm, trẫm cũng thích nàng ấy!”
Yến Tự Lễ ra quyền mạnh mẽ, nhưng cuối cùng khi chạm đến bụng Cố Tuy, cũng đã thu lại mấy phần lực đạo.
“Ta cũng vậy!”
Cố Tuy cứng rắn chịu một quyền này, nhân thế ôm lấy cánh tay Yến Tự Lễ kéo về phía trước. Hai người cùng nhau ngã vào đống tuyết, làm kinh động mấy con quạ đêm đang đậu.
Vĩnh Vương dậm chân chen vào giữa, chiếc mũ ấm da chồn sớm đã lệch ra sau gáy, tóc mai lộ ra cũng bị mồ hôi thấm ướt.
“Ca ca, ca… đừng đánh nữa!”
Vĩnh Vương kéo người này xong lại lôi người kia, giống như con lừa kéo cối xay vòng qua vòng lại:
“Tĩnh Chi! Ngươi cũng mau nhận sai đi, đừng cãi lại cửu thúc của ngươi——”
Yến Tự Lễ từ trong tuyết bò dậy được nửa người, chợt sờ thấy một cục đất đông cứng, giơ tay lên định ném.
Vĩnh Vương sợ đến mức vội vàng lao tới, dùng thân mình che chắn phía trước: “Ôi ca ca ơi, không được không được! Cái này mà ném trúng có mệnh hệ gì, đợi mấy ngày nữa mùng hai tháng hai tế tổ ở Thái Miếu, nước bọt của các đại thần có thể dìm chết huynh đó!”
Cố Tuy nhân cơ hội một cú cá chép bật dậy, lau vệt mồ hôi nóng hổi hét lớn: “Vạn tuế gia muốn ném thì cứ ném! Ta nhất quyết phải cưới Ngọc Phù cô nương!”
“Ngươi——”
Yến Tự Lễ đẩy Vĩnh Vương ra khỏi người, giận dữ định mắng, nhưng lời đến miệng lại nghẹn ở môi.
Dính dáng thân thích chính là có điểm không tốt này, lúc muốn mắng người cũng không mở miệng được. Nếu không cẩn thận, còn sợ mắng luôn cả mình.
Thượng Doanh Doanh theo sau Lưu Hỷ, loạng choạng chạy đến Ngự giáo trường, vừa hay thấy Yến Tự Lễ từ trong tuyết đứng dậy.
Tưởng rằng Yến Tự Lễ đã thua trận, Thượng Doanh Doanh trước mắt tối sầm, nhất thời cũng không còn để ý đến lễ tiết gì nữa, hoảng hốt xông vào giữa hai người, một tay ôm lấy eo Yến Tự Lễ.
“Chủ tử gia!”
Giọng Thượng Doanh Doanh đã xen lẫn tiếng khóc, ngón tay siết chặt lấy đai ngọc bên hông hắn:
“Ngài có bị thương không? Để nô tỳ xem…”
Những giọt lệ long lanh trong hốc mắt, chực rơi mà chưa rơi, lại còn nóng hơn cả nước sôi.
Yến Tự Lễ vội vàng thu quyền, trở tay ôm Thượng Doanh Doanh vào lòng, ngón cái yêu chiều lau qua khóe mắt nàng.
Sau đó, Yến Tự Lễ lại ngước mắt nhìn về phía Cố Tuy không xa, trong mắt đầy vẻ đắc ý và khiêu khích, như thể muốn cho hắn thấy rõ, Thượng Doanh Doanh rốt cuộc thiên vị ai?
Cố Tuy thấy vậy cứng người tại chỗ, hốc mắt đỏ như sắp rỉ máu. Nắm đấm siết chặt kêu răng rắc, nhưng cuối cùng cũng không dám tiến lên thêm nửa bước.
“Được rồi được rồi, mau đi thôi! Thập nhị thúc đưa ngươi về phủ.”
Vĩnh Vương nhân cơ hội khoác vai Cố Tuy, nửa kéo nửa lôi hắn ta đi ra ngoài, trong lòng không khỏi kêu khổ: Ôi trời ơi! Hóa ra ban nãy suýt chút nữa đánh luôn cả mình, bây giờ Ngọc Phù vừa đến, thì đều không dám động thủ nữa. Dựa vào cái gì chứ? Lát nữa ông đây cũng phải nằm lăn ra đất ăn vạ!
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, Thượng Doanh Doanh lúc này mới nhận ra mình thất thố, vội vàng muốn lùi ra. Yến Tự Lễ lại siết chặt eo sau của nàng không buông, cứ giữ tư thế đó, cúi người bên tai nàng cười nói:
“Bớt gào như đưa đám đi, trẫm có thể có chuyện gì chứ?”
Ban nãy Thượng Doanh Doanh đến vội, lớp lông chuột bạc trên cổ áo giáp cũng dựng đứng lên, sống động như một con sẻ nhà bị kinh động, thật là đáng thương.
Lúc này đã hoàn hồn lại, Thượng Doanh Doanh đoán rằng Tiểu Vương gia dù có mê muội đến đâu, cũng không dám thật sự ra tay với Hoàng đế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trời đang tháng giêng, ngài với Tiểu Vương gia đánh nhau làm gì vậy?” Thượng Doanh Doanh nhón chân giúp Yến Tự Lễ cài lại áo choàng, còn không nhịn được cứ sụt sịt mũi.
Thấy Thượng Doanh Doanh bước thấp bước cao trên nền tuyết, Yến Tự Lễ dứt khoát cúi người, bế ngang nàng lên.
“Tên khốn đó đầu óc hồ đồ, trẫm giúp hắn ta tỉnh táo lại.” Yến Tự Lễ nói, lại hừ một tiếng từ trong mũi “Nếu không phải nàng cản, hôm nay trẫm nhất định phải đánh hắn ta.”
Bỗng nhiên bị nhấc bổng lên không, Thượng Doanh Doanh sợ hãi ôm chặt cổ Yến Tự Lễ, cẩn thận hỏi:
“Chủ tử gia, có phải ngài đã uống say ở tiệc không ạ?”
“Không có.”
Sắc mặt Yến Tự Lễ lạnh đi, thầm nghĩ sao cứ hễ nói những lời Thượng Doanh Doanh không thích nghe, nàng liền nói ngài đã uống say, đang nói bậy bạ.
Thấy trong đôi mắt hồ ly đó rõ ràng viết hai chữ “không tin”, trong lòng Yến Tự Lễ bỗng bùng lên một ngọn lửa, cố ý ôm nàng nhấc lên một cái.
Thượng Doanh Doanh kinh hô một tiếng nắm chặt vai Yến Tự Lễ, lại nghe thấy tiếng cười khẩy từ trên đỉnh đầu truyền xuống:
“Trong toàn thể văn võ triều đình, cũng chỉ có cái thùng rượu già Gia Nghị Vương đó mới có thể chuốc say trẫm——”
“Tiếc là năm nay ông ta đang gặm cát ở Mạc Bắc, chẳng thèm để ý đến việc về kinh.”
Yến Tự Lễ nhất quyết phải cãi cho bằng được là mình không say, có lẽ cũng là do cái tính hiếu thắng không đâu vào đâu đang tác quái.
Thượng Doanh Doanh nghe những lời này, nhớ lại loại rượu Thiêu Đao Tử đã nếm nhầm cách đây không lâu, không khỏi nhăn mũi. Thầm nghĩ thứ đó cay nồng, có gì ngon mà uống?
Dưới ánh đèn lồng sừng dê, tóc mai Yến Tự Lễ như dao cắt, bóng đổ bên sống mũi, còn sắc bén hơn cả rìu búa chém xuống.
Thượng Doanh Doanh liếc trộm, không khỏi âm thầm suy ngẫm, nếu như không phải bắt buộc phải ngồi lên ngôi vị Hoàng đế này, Yến Tự Lễ có phải cũng giống như Tiểu Vương gia, thích cuộc sống tự do tự tại ở biên ải hơn không?
Nhưng Thượng Doanh Doanh biết chừng mực, cũng không có ý định hỏi ra.
Trong lúc suy tư, Yến Tự Lễ đã bế nàng, nhanh chân bước vào Càn Minh Cung.
Thấy Thượng Doanh Doanh ngẩn người, Yến Tự Lễ nhân tiện rẽ vào góc hành lang, cúi xuống trộm một nụ hôn trên môi nàng, dịu dàng dỗ dành:
“Được rồi, đừng lúc nào cũng lo lắng. Nam nhân với nhau đánh nhau là chuyện thường tình, cùng lắm thì lát nữa uống một trận rượu, không ai thù dai đâu.”
Thượng Doanh Doanh úp mặt vào vai Yến Tự Lễ, uể oải “ờ” một tiếng.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng