Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê

Chương 10: Đúng là một ngày ông nói gà bà nói vịt mà




Buổi tối còn chưa kịp thắp nến, Oanh Thời và Mặc Hâm đã chặn ngay cửa phòng trà, tranh nhau đòi vào chính điện túc trực cho Hoàng đế, mượn danh nghĩa là san sẻ công việc cho Ngọc Phù.
Hai người này có tâm tư gì, Thượng Doanh Doanh biết rõ như lòng bàn tay, nhưng nàng nhìn thấu mà không nói toạc ra, chỉ sảng khoái đồng ý, nhường lại việc trực đêm dâng nước cho họ.
Cung nữ Ngự tiền được Hoàng đế lâm hạnh, ở trong cung thực sự là chuyện quá đỗi bình thường. Giống như con muỗi rơi vào ao, còn chẳng tạo nổi gợn sóng.
Nhưng lọt vào mắt xanh của Hoàng đế là một chuyện, xoay mình thành chủ tử lại là một chuyện khác. Thời tiên đế, những cô nương già không có cơ hội thăng tiến ở Ngự tiền gần như đã chật cứng các gian nhà phụ phía đông và tây, đến chết cũng không giành được một danh phận.
Người đánh cược tự chịu lời lỗ, Thượng Doanh Doanh sẽ không bắt chước, nhưng cũng không bình luận gì, chỉ mong họ đến ngồi trực nhiều hơn, để mình có thể ngủ một giấc an ổn.
Đêm đó, Thượng Doanh Doanh và Hạnh Thư đốt đèn thêu thùa trong phòng, trò chuyện việc nhà.
Nào ngờ hai người càng trò chuyện càng hợp ý, mãi cho đến khi tiếng mõ báo nửa đêm vang lên, mới vội vàng thổi đèn đi nghỉ.
Ngày hôm sau đi làm, Thượng Doanh Doanh không tránh khỏi uể oải buồn ngủ, dựa vào bên bếp trà, mí mắt cứ không ngừng sụp xuống.
Bỗng một cơn gió nhẹ lùa vào vạt áo, Thượng Doanh Doanh nhướng mắt nhìn, chỉ thấy Chước Lan đang ngồi bên chiếc ghế đẩu, quạt gió cho mình.
Vỗ vỗ má để tỉnh táo lại, Thượng Doanh Doanh thẳng lưng, không khỏi cảm thán mấy lần:
“Sau này không thể như vậy nữa, thật là lỡ việc.”
Chước Lan nghe vậy không nhịn được cười trộm, rồi hạ giọng nói: “Nô tỳ thấy Hạnh Thư cô cô cũng không có tinh thần gì mấy, giờ Mùi ra ngoài đi một vòng, lúc này lại về phòng ngủ bù rồi.”
Thượng Doanh Doanh khẽ cong môi, liếc nhìn Chước Lan, giọng điệu ôn hòa mang theo vài phần trêu chọc:
“Ngươi đúng là mắt tinh thật, ngay cả hành tung của người khác cũng nắm rõ. Nếu đã vậy, chi bằng rèn luyện bản lĩnh cho tốt, sau này để ta cũng có thể lười biếng nghỉ ngơi một chút.”
Chước Lan lập tức không giữ được nụ cười nữa, đáng thương kéo dài giọng: “Cô cô, mí mắt nô tỳ giật cả ngày nay, chắc chắn là sắp gặp xui xẻo rồi. Người cứ làm phúc, để hôm khác hãy cho nô tỳ vào dâng trà nhé.”
“Không được.” Thượng Doanh Doanh nghiêm mặt lại, giả vờ nghiêm nghị nói “Chẳng qua là dâng một chén trà cho chủ tử, ngài ấy lại không ăn thịt ngươi, ngươi sợ cái gì?”
Nói ra lời này, Thượng Doanh Doanh có chút chột dạ, ánh mắt không khỏi lảng đi trong thoáng chốc. Vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ có chấn song hình thoi, lại đột nhiên khựng lại.
Chước Lan thấy vậy, cũng đặt quạt xuống, tò mò ghé sát vào cửa sổ quan sát.
“Cô cô, hình như có một vị nương nương vào điện rồi!” Chước Lan kinh ngạc nói.
Từ lúc họ đến Càn Minh Cung làm việc, đây là vị chủ tử đầu tiên đến bồi giá. Chỉ thấy vị cung phi đó mặc một bộ y phục gấm màu mật ong hoa văn bát đạt vựng*, đang thong thả bước vào Thụy Ái Đường. Tuy chỉ nhìn rõ bóng lưng, nhưng đã toát lên một phong thái tao nhã.
Hoa văn bát đạt vựng*: Là tên một loại hoa văn trên gấm, có thể hiểu là hoa văn hình vầng mây hoặc các vòng sáng tám lớp tinh xảo
“Chẳng lẽ là Hoàng hậu nương nương?” Chước Lan nghển cổ nhìn ra, lẩm bẩm.
Nha đầu đun nước tên Thái Thước bưng một chiếc mẹt tre xanh, vừa từ cửa đi vào, nghe thấy lời của Chước Lan, không khỏi hưng phấn xen vào: “Chước Lan tỷ tỷ, vừa rồi muội ra ngoài thu hoa nhài, đúng lúc gặp Đại tổng quản dặn dò Lưu công công, nên tình cờ nghe lỏm được. Hình như là Vạn tuế gia đã ra lệnh, cho người đi mời Tuệ Tần nương nương đến.”
Chuyện này thật lạ. Một Hoàng hậu hai vị phi còn chưa được Hoàng đế triệu kiến, vậy mà lại có một vị chủ tử ở phân vị Tần đến trước.
“Tần chủ tử trông thật có khí chất, thảo nào Vạn tuế gia lại thích.” Thái Thước tiếp lời cười nói.
“Sao ngươi biết Tuệ Tần chủ tử được sủng ái?” Chước Lan kỳ quái hỏi.
“Tỷ xem trong số các chủ tử được sơ phong lần này, chỉ có một mình Tuệ Tần nương nương có phong hiệu. Trong lòng Vạn tuế gia, chắc chắn người có vị trí khác biệt rồi.”
Lúc này trong phòng trà công việc không bận rộn, mọi người đều tụ lại một chỗ tán gẫu, nghe xong suy đoán của Thái Thước, ai nấy đều tán thành:
“Ồ, đúng thật…”
Chước Lan nghe xong, trong lòng lập tức rất không vui. Lén nhìn Ngọc Phù cô cô, thấy nàng đang trầm ngâm suy nghĩ, Chước Lan liền nhíu mày xua đuổi: “Được rồi, được rồi, Thái Thước đã thu hoa nhài phơi khô về rồi, các ngươi cũng đừng nhàn rỗi nữa, mau tìm một túi thơm cất đi.”
Lại nói Thượng Doanh Doanh một lúc lâu không lên tiếng, đúng là đang thất thần. Nhưng nàng không phải đang suy nghĩ xem nương nương nào được sủng ái, mà là đột nhiên nhớ lại cuộc đối thoại giữa nghĩa phụ và Hoàng đế trong điện ngày hôm qua.
Thượng Doanh Doanh cụp mi mắt, trong lòng đoán thầm: Chẳng lẽ vị Tuệ Tần này, chính là dưỡng mẫu mà Hoàng đế chọn cho Đại hoàng tử?
Đang lúc suy tư, trong ấm trà bằng đồng truyền đến tiếng nước sôi như tiếng gió thổi qua rừng thông và tiếng suối chảy. Thượng Doanh Doanh hoàn hồn, phát hiện nước đã sôi đúng lúc, vội vàng dời bếp tắt lửa. Đợi nước bớt sôi một chút, liền nhanh nhẹn pha một chén trà Xuân Tuyết.
Ngẩng mắt nhìn Chước Lan, Thượng Doanh Doanh ôn tồn nói: “Đi thôi, ngươi theo ta vào trong dâng trà.”
“Vâng, cô cô.”
Lần này Chước Lan lại không hề thoái thác, sau khi bưng khay trà lên, hiên ngang đi bên cạnh Thượng Doanh Doanh, trong lòng thầm khẳng định, cô cô mới là người được Vạn tuế gia yêu thích nhất.
Phát hiện Chước Lan đột nhiên biến thành con gà chọi nhỏ, Thượng Doanh Doanh trong lòng hơi ngạc nhiên. Nhưng nghĩ lại, có lẽ Chước Lan thật sự đã nhận được lệnh của Thái hoàng thái hậu, sau này chuẩn bị hầu hạ Hoàng thượng. Vậy thì những vị nương nương được sủng ái trong cung, chẳng phải là kẻ địch sau này của nàng ấy sao?
Thượng Doanh Doanh bừng tỉnh ngộ, lại sợ Chước Lan hấp tấp đắc tội với chủ tử, vội khẽ giọng nhắc nhở: “Vì có nương nương ở bên trong, chúng ta càng phải cẩn thận hơn, đừng để xảy ra sai sót. Còn ngươi, phàm việc gì cũng không được vội vàng, nước chảy từ từ mới có thể chảy dài.”
Nghe những lời dường như có ẩn ý này, Chước Lan không khỏi ngơ ngác, nhưng Ngọc Phù đã lên tiếng, nàng ta liền vội cười gượng đáp: “Vâng, cô cô nói phải.”
Buổi chiều hè oi bức không một gợn gió, ánh tà dương xuyên qua rèm tre trước cửa, lọc ra một mảng bóng râm màu xanh xám trên nền gạch vàng.
Trong Thụy Ái Đường, vua và phi tần đang dựa vào bàn kháng* đánh cờ. Vị trí chủ tọa bên trái quay lưng ra cửa, Yến Tự Lễ nghe tiếng vén rèm, nhưng không có động tĩnh gì.
Bàn kháng* : Bàn đặt trên trường kỷ
Tuệ Tần lại ngẩng mắt nhìn qua, vừa hay đối mặt với Thượng Doanh Doanh.
Khác với Thượng Doanh Doanh cung kính cúi đầu, Tuệ Tần bị thu hút ánh nhìn, liền không khỏi khẽ thất thần, trong lòng tự thấy kỳ lạ: Cung nữ này trông thật diễm lệ tuyệt trần, tựa như một đóa hoa mẫu đơn vậy.
Đang định thưởng thức kỹ hơn, Hoàng đế đối diện lại đột nhiên cầm một quân cờ ngọc bích, gõ một tiếng “tạch” vào cạnh bàn cờ.
Tuệ Tần nghe ra ý giục giã, đành phải tạm thời thu hồi ánh mắt, cúi đầu suy ngẫm thế cờ.
Thượng Doanh Doanh có ý muốn để Chước Lan lộ diện trước mặt Hoàng đế, liền đi thẳng qua bên trái, hướng về phía Tuệ Tần đang ngồi ở bên phải.
Dù Thượng Doanh Doanh cúi mày thu lại ánh nhìn, cũng có thể từ khóe mắt thấy rõ, giữa hai hàng lông mày của Tuệ Tần có một nốt ruồi son xanh, lúc cúi mắt xuống trông tựa như Quan Âm từ bi.
Chỉ một cái liếc vội, Thượng Doanh Doanh đã tự thấy mình diêm dúa dung tục, không khỏi thầm ngưỡng mộ khí chất thanh nhã của người ta.
Tuệ Tần nâng chén trà lên, nhưng không vội nếm, mà cười nhạt hỏi: “Vị cô cô này là…?”
Không ngờ Tuệ Tần lại bắt chuyện, Thượng Doanh Doanh vốn định cùng Chước Lan lui xuống, lúc này đành phải một mình ở lại trong điện.
“Nô tỳ Ngọc Phù, thỉnh an Tuệ Tần chủ tử.” Thượng Doanh Doanh quỳ gối hành lễ.
“Mau đứng lên đi.” Tuệ Tần đặt chén trà xuống, giơ tay ra hiệu cho Thượng Doanh Doanh đứng dậy.
Sau khi quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt, Tuệ Tần cười hỏi:
“Với dung sắc của Ngọc Phù cô cô, quả thực xứng với câu ‘Bạch ngọc phù cừ*’, không biết có phải là tên thật ở nhà không?”
Bạch ngọc phù cừ*: Hoa sen bằng ngọc trắng
“Tần chủ tử quá khen.” Gương mặt treo một nụ cười vừa phải, Thượng Doanh Doanh ung dung đáp lời “Nô tỳ họ Thượng, tên hai chữ Doanh Doanh. Ngọc Phù là tên nô tỳ lấy sau khi vào cung, để tiện cho các chủ tử sai bảo.”
Tuệ Tần từ nhỏ đã tao nhã giỏi thơ, lúc này nhẩm tên của Thượng Doanh Doanh hai lần, lập tức hiểu ra then chốt trong đó.
“Hai chữ ‘Ngọc Phù’ này của ngươi lấy thật là hợp lý, bên trong còn có cả điển tích…”
Phát hiện Hoàng đế mãi không lên tiếng, Tuệ Tần tinh ý đưa chuyện sang hắn: “Chẳng lẽ là Hoàng thượng đặt cho sao?”
Vừa rồi thấy Ngọc Phù đi thẳng đến chỗ Tuệ Tần, Yến Tự Lễ đã không vui, lúc này thấy hai người họ trò chuyện vui vẻ, lại càng thêm phiền lòng.
“Trẫm chưa bao giờ hỏi tên họ của nàng ta, cũng chỉ có nàng thích tìm tòi, cứ kéo nàng ta hỏi đông hỏi tây.”
Yến Tự Lễ ung dung nhấp một ngụm trà, nhưng đáy mắt lại chẳng có ý cười:
“Đừng nói là biết mình sắp thua cờ, nên mới cố tình lảng sang chuyện khác đấy nhé?”
Lời này là nói với Tuệ Tần, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Thượng Doanh Doanh.
Thượng Doanh Doanh mím chặt môi, thầm nghĩ là Tuệ Tần bắt chuyện trước, chứ không phải nàng cố ý đứng đây làm mất hứng, Vạn tuế gia sao lại lườm nàng một cái chứ?
Nhìn rõ sắc mặt của Hoàng đế, Thượng Doanh Doanh thu dọn khay trà, lặng lẽ phúc thân cáo lui.
Tuệ Tần bất đắc dĩ cười nhẹ, đành phải tiếp tục đánh cờ cùng Hoàng đế. Dần dần, Tuệ Tần phát hiện, tâm tư của Hoàng đế đã không còn ở trên ván cờ nữa.
Không phải nói nước cờ của Hoàng đế có sơ hở, mà là vừa rồi hắn còn chịu thu liễm một chút, thỉnh thoảng lại nhường nàng. Lúc này lại đầy sát khí, xem ra chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.
Nhìn vào bàn cờ một lúc lâu, Tuệ Tần đặt quân cờ ngọc vào lại trong hũ cờ, thẳng thắn nói:
“Tần thiếp thua rồi.”
Dường như cũng nhận ra mình có hơi quá đáng, Yến Tự Lễ im lặng một lát, đột nhiên khẽ gọi một tiếng:
“Quân Ninh.”
Tuệ Tần Bách Quân Ninh khẽ ngước mắt, khóe môi vẫn giữ nụ cười điềm đạm, nhưng nhìn kỹ lại không có chút vui vẻ nào, ngược lại còn thêm vài phần do dự.
Phải biết rằng Hoàng đế bề ngoài lạnh nhạt, trong lòng càng bạc bẽo hơn. Lúc này đột nhiên thân mật vài câu, hẳn là có chỗ cần dùng đến nàng.
Quả nhiên, sự ấm áp của Yến Tự Lễ chỉ là thoáng qua, lúc mở miệng lần nữa đã nói rõ ý đồ:
“Ba tháng qua, Thừa Hựu được mẫu phi chăm sóc tận tình, nay đã có thể nuôi được rồi. Vài ngày nữa trẫm định đón Thừa Hựu về, sẽ tạm thời gửi đến cung của nàng, thế nào?”
Nghe ra trong lời Hoàng đế vẫn còn có chỗ thương lượng, Bách Quân Ninh lập tức đứng dậy khỏi trường kỷ, quỳ xuống đáp lời: “Tần thiếp may mắn được Hoàng thượng tin tưởng, vốn không nên từ chối. Chỉ là trên tần thiếp còn có Hoàng hậu nương nương, còn có Văn, Liễu hai vị tỷ tỷ. Nghĩ thế nào, cũng không đến lượt tần thiếp nuôi dưỡng Đại hoàng tử.”
Yến Tự Lễ cúi mắt nhìn Tuệ Tần, từ từ dụ dỗ: “Nếu nàng có công nuôi dưỡng hoàng tự, cũng không cần phải ở dưới Văn phi và Liễu phi.”
Ngụ ý của Hoàng đế, ít nhất là sẽ phong cho nàng vị Phi, thậm chí Quý phi cũng không phải là không thể.
Nhưng từ xưa đến nay, dưỡng mẫu khó làm, người khác có lẽ sẵn sàng vì vinh hoa phú quý mà đánh cược một phen, Bách Quân Ninh lại vô cùng không muốn nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này.
“Tần thiếp đức mỏng tài mọn, vốn đã không bằng hai vị tỷ tỷ, sao dám vượt quá phận? Hơn nữa tần thiếp tuổi còn trẻ, chưa từng trải qua chuyện sinh nở, chỉ e chăm sóc Đại hoàng tử không chu toàn, ngược lại làm Hoàng thượng thất vọng.”
Tuệ Tần biết điều hiểu chuyện, không tranh không giành, Yến Tự Lễ trước nay vẫn luôn đánh giá cao nàng ta. Nhưng tiếc là nàng ta quá ôn hòa, đôi khi lại thiếu đi một chút chí tiến thủ.
“Thôi được rồi.”
Tuy nói Yến Tự Lễ yên tâm nhất là Tuệ Tần, nhưng nàng ta đã không muốn, cũng không đến mức phải miễn cưỡng.
“Trẫm chỉ hỏi ý của nàng thôi, đứng dậy đi.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.”
Bách Quân Ninh trong lòng khẽ nhẹ nhõm, nhưng không ngồi lại lên trường kỷ, mà khom người nói:
“Hiện giờ trời sắp tối, hẳn là Hoàng thượng còn có triều chính cần xử lý, tần thiếp không làm phiền ở đây nữa.”
Chuyện cần nói hôm nay đã xong, Yến Tự Lễ quả thực không có tâm tư giữ người lại, phất tay lệnh cho Lưu Hỷ ra ngoài chuẩn bị kiệu, rồi thuận miệng nói cho có lệ:
“Nàng đúng là vội về thật.”
“Bên cạnh Hoàng thượng có giai nhân bầu bạn, tần thiếp nếu còn ở lì không đi, thật đúng là tự rước lấy xấu hổ rồi.”
Nhận ra tâm trạng Hoàng đế vẫn ổn, Bách Quân Ninh cũng nửa đùa nửa thật đáp lại.
Yến Tự Lễ khựng lại, đợi đến khi hiểu ra là đang nói đến Ngọc Phù, không nhịn được mà bật cười một tiếng bằng hơi:
“Nàng ta chỉ là một cung nữ thôi mà, xem lời nàng nói kìa.”
Tuệ Tần nghe vậy, chỉ cong môi không nói, hành lễ lui xuống.
Đợi đến khi trong điện lại một lần nữa yên tĩnh, Yến Tự Lễ xoa xoa vành chén trà, trong lòng quả thực muốn bắt người đến hỏi chuyện.
Phát hiện Hoàng đế liếc mắt về phía mình, Lai Thọ liền lập tức lon ton chạy tới, khẽ giọng xin chỉ thị:
“Vạn tuế gia có gì phân phó ạ?”
“Đi gọi Ngọc Phù đến đây.”
Nói xong, Yến Tự Lễ giơ tay chống trán, dựa ra sau nhắm mắt dưỡng thần.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng