Ngoan Ngoãn Chờ Anh Đến - Chanh Mặc Mạt

Chương 37: Chương 37




Trong bức ảnh, Hàn Tự không mặc chiếc áo sơ mi hồi sáng nữa, thay vào đó là một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xám nhạt, thoạt nhìn trông rất thoải mái.

Màn đêm buông xuống, anh đang nhận lấy cái túi mà Ninh Hạ đưa cho.

Ống kính quá xa nên cô không nhìn rõ trong túi giấy có những gì, hình như là quần áo.

Hai người bọn họ đứng ở lối vào của một khu dân cư, Hứa Nguyên biết khu này, đây chính là nơi mà các nhân vật nổi tiếng trong mảng kinh doanh và chính trị tụ hội. Khiến cho người ta tưởng tượng liên miên.

"Hứa Nguyên: Rảnh rỗi quá!"

Hứa Nguyên trả lời Khâu Tử Dao.

Dường như Khâu Tử Dao đang chờ đợi câu trả lời của cô, cô ấy đáp lại chỉ trong tích tắc: Hạnh phúc hiện tại của tôi chính là cười trên nỗi đau của cô.

Cái con nhỏ Khâu Tử Dao này!

Hứa Nguyên tức đến mức phì cười.

Cô phóng to bức ảnh, ánh mắt dừng lại ở gương mặt của Ninh Hạ. Khuôn mặt Ninh Hạ có đường nét vô cùng dịu dàng, khí chất lại hòa nhã, bất luận lúc nào trông cũng rất đẹp.

Hứa Nguyên thở dài một hơi, cô biết rõ giữa Hàn Tự với Ninh Hạ không có gì, nhưng trong lòng cô vẫn luôn buồn bực và khó chịu. Giống như là bị cái gì đó dồn nén, vừa chua xót lại còn đau đớn đến mức không thở nổi.

Hứa Nguyên lại tìm tới ảnh đại diện của Hàn Tự, chưa đến mười phút, cô đã vứt bỏ liêm sỉ của mình mà đưa anh ra khỏi danh sách đen.

Vòng bạn bè của anh trống không, hôm nay anh vẫn chưa đăng gì lên cả.

Tình yêu là thứ làm cho con người ta cứ phải lo được lo mất.

Quả thực đáng ghét.

Cô gọi lại cho Trình Vi Vi, vẫn không ai bắt máy.

Hứa Nguyên bắt đầu lo lắng, cô lo đến mức đứng ngồi không yên.

Lúc này lý do Trình Vi Vi không nghe điện thoại chính là vì cô ấy đang phải đối phó với buổi tiệc liên hoan của khoa, hôm nay là sinh nhật của một người đồng nghiệp trong khoa cô ấy, nhà văn nổi tiếng đã hào phóng bao trọn buổi tiệc, mời bạn bè của người đồng nghiệp kia và cô ấy.

Nói là chơi chung cho vui.

Trình Vi Vi không thích buổi liên hoan kiểu như thế này, nhưng mối quan hệ giữa cô ấy và người đồng nghiệp kia khá tốt, hôm nay lại còn là sinh nhật, cô ấy không thể không nể mặt của đối phương.

Kết quả, hậu quả của việc nể mặt chính là cô ấy bắt đầu bị bạn bè của người đồng nghiệp kia mời rượu.

"Vi Vi, nào, chúng ta uống một chén." Đối phương chính là công tử bột nên nói chuyện không có chỗ nào kiêng dè.

Trình Vi Vi cảm thấy hơi phản cảm: "Tôi bị dị ứng với cồn." Cô ấy nói dối.

"Sao thế được? Ở đây có bác sĩ và y tá, nếu cô bị dị ứng thì vẫn có người sơ cứu." Những người khác ai nấy cũng ồn ào, mọi người đều cảm nhận được anh ta rất thích Trình Vi Vi.

"Tôi không uống được thật." Cô kìm nén tức giận, gần như đập tay xuống mép bàn.

"Không sao, cùng lắm thì bọn tôi đưa cô về nhà."

Trong lúc căng thẳng, liền có giọng một nói lạnh lẽo xuyên qua những âm thanh ồn ào: "Để tôi uống thay cô ấy."

Trình Vi Vi hơi sững người, cô quay đầu lại.

Dưới ánh đèn, người đàn ông anh tuấn cao lớn chầm chậm bước vào.

Anh ấy mặc áo sơ mi đồ tây, dung mạo như tranh vẽ, đem theo sự lạnh lùng quanh thân.

Tiếng ồn ngừng lại.

Tên công tử bột đang mời rượu vừa thấy Chu Tễ Duyên liền cười rộ lên: "Tổng giám đốc Chu!"

Chu Tễ Duyên gật đầu, đi đến bên cạnh Trình Vi Vi: "Lúc nãy tôi có gọi cho cô nhưng sao cô không nghe máy?" Khi nói chuyện với cô ấy, giọng nói của Chu Tễ Duyên mang chút dịu dàng, thoáng lộ rõ sự lưu luyến và thích thú.

Âm thanh không nhẹ, cũng không nặng, vài người nghe được vẻ mặt rất mơ hồ. Ánh mắt bọn họ đảo quanh hai người, giống như là đã phát hiện ra một lục địa mới.

Trình Vi Vi hơi giật mình: "Tôi không nghe thấy tiếng chuông."

Cô vội vàng lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhưng lại bị anh ấy giữ chặt. Chu Tễ Duyên liếc nhìn xung quanh và tập trung ánh mắt lại trên người tên nhà giàu kia. Anh ấy không nhớ rõ tên này là ai nhưng chắc là không quan trọng lắm.

Chu Tễ Duyên cười cười rồi cúi đầu cầm lấy chén rượu của Trình Vi Vi, anh ấy hướng về phía của tên nhà giàu ra hiệu, ngửa đầu uống cạn chén rượu.

Tên đó đang làm ầm ĩ bỗng giật mình, hắn ta gãi đầu ngượng ngùng, uống cũng không được, không uống cũng không xong. Hắn ta đành cầm lấy chén rượu của mình, hướng ánh mắt về phía bạn bè.

Ánh mắt chạm nhau nhưng ai cũng né tránh.

Người đó chính là Chu Tễ Duyên đó, bọn họ làm sao có gan chống lại.

Không ngờ Trình Vi Vi lại có quan hệ với Chu Tễ Duyên.

Tên công tử bột cười ngượng ngùng: "Tổng giám đốc Chu, tôi đã mạo phạm anh rồi." Hắn ta rót thêm rượu vang đỏ vào ly của mình rồi cố gắng nốc cạn.

Bao tử nháy mắt có cảm giác như bị thiêu đốt.

Chu Tễ Duyên gật đầu rồi xoay người rời đi.

Anh ấy đến rồi lại đi, thoải mái tự nhiên nhưng lực sát thương lại vô cùng kinh người.

Trình Vi Vi cầm điện thoại đuổi theo anh.

"Cái đó…" Cô ấy đuổi theo Chu Tễ Duyên: "Anh có gọi cho tôi sao?"

Chu Tễ Duyên dừng bước, quay đầu nhìn lại. Căn phòng tiệc đã sôi động trở lại.

Chu Tễ Duyên nhìn Trình Vi Vi, trong mắt toát ra vẻ hơi không đồng ý: "Xã giao?"

Trình Vi Vi không được tự nhiên: "Không phải, là tiệc sinh nhật."

"Ừm."

Bầu không khí lúc này vô cùng gượng gạo và tẻ nhạt.

Trình Vi Vi cúi đầu nhìn điện thoại, bên trong chỉ có cuộc gọi của Hứa Nguyên, không hề có của Chu Tễ Duyên.

Trình Vi Vi đã hiểu ra vừa rồi anh ấy cố tình nói như thế để giải vây cho mình.

"Cảm ơn anh." Trình Vi Vi nói lời cảm ơn.

Chu Tễ Duyên đứng trước mặt lạnh lùng đáp: "Ừm."

Đêm nay Chu Tễ Duyên cũng có tiệc xã giao, Trình Vi Vi ở trên lầu, anh ấy nhìn thấy cô từ phía xa nên có lưu ý hơn một chút. Kết quả là trông thấy cô bị ép uống rượu, bước chân anh ấy đã hành động nhanh hơn não bộ.

Kỳ thật Chu Tễ Duyên không nên như vậy, chỉ là nhìn thấy cô bị làm khó dễ khiến anh ấy khó chịu trong lòng.

"Cảm ơn cô đã kiểm tra lại giúp mẹ tôi suốt thời gian qua." Chu Tễ Duyên tìm cho mình một lý do thật hoàn hảo.

Trình Vi Vi ngẩn người, cô va phải ánh mắt của Chu Tễ Duyên. Ánh mắt anh ấy đen kịt không một gợn sóng, trong lòng cô vô cớ cảm thấy mất mát.

Cô nhìn anh cười: "Không có gì, dì mời tôi đi ăn rồi."

"Ừm." Chu Tễ Duyên cũng không có gì để nói: "Cô quay về đi."

"Được."

Nhìn theo bóng dáng Chu Tễ Duyên rời đi, Trình Vi Vi thở dài một hơi.

"Trình Vi Vi: Có chuyện gì?"

Trình Vi Vi gửi tin nhắn cho Hứa Nguyên, dù sao bản thân cô ấy cũng không muốn đi vào nên đứng ngoài hành lang cùng trò chuyện với Hứa Nguyên.

Hứa Nguyên kể hết đầu đuôi sự việc, Trình Vi Vi nghe xong mém chút nữa lại tức giận đến hộc máu.

Nhỏ Hứa Nguyên này! Đồ kì quặc.

Tán gẫu xong, Trình Vi Vi quay trở về phòng tiệc, mọi người đều nhìn cô ấy bằng ánh mắt không được bình thường, nhưng mà cô ấy không thèm để ý.

Cũng chỉ là đồng nghiệp mà thôi.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, Trình Vi Vi đứng ở cửa chờ taxi, đột nhiên có người đứng đằng sau lưng vỗ một cái.

"Cô đi chơi ở chỗ này à?" Tưởng minh Châu cố ý chờ cô ấy: "Cuộc sống về đêm của bác sĩ Trình thật đặc sắc nha."

Đêm nay anh ta tham gia tiệc xã giao cùng với Chu Tễ Duyên, cũng nhìn thấy Trình Vi Vi.

Trình Vi Vi hơi hoảng hốt, thái độ cũng không tốt lắm: "Anh Tưởng mới là muôn màu muôn vẻ, anh lại hẹn cô nàng minh tinh nào nữa sao?"

Lần đầu bọn họ gặp nhau, anh ta đem lại cho Trình Vi Vi một ấn tượng khắc sâu trong tâm trí, đến bây giờ vẫn chưa quên được. Mấy lời đồn đại trong làng giải trí toàn là kim chủ đùa giỡn k.ích th.ích cùng với sao nữ.

Nụ cười của Tưởng Minh Châu hơi sụp đổ, anh ta xoay chìa khóa xe trong tay: "Chúng ta bỏ qua chuyện này đi, được không?”

Trình Vi Vi nhún vai.

Anh ta nắm lấy chìa khóa: "Tôi đưa cô về nhé?"

"Đừng, tôi sợ một lát nữa sẽ lên hot search."

Tưởng Minh Châu không thèm để ý, liền chuyển chủ đề: "Cô có muốn hôm nào đó tổ chức một bữa tiệc không?”

Trình Vi Vi cảm thấy khó tin: "Chúng ta? Tôi?" Cô ấy chỉ Tưởng Minh Châu, rồi lại chỉ về bản thân mình: "Chúng ta tổ chức bữa tiệc gì?"

Tưởng Minh Châu lại quay về bộ dạng cợt nhả: "Cho Hàn Tự và Hứa Nguyên!"

"Anh có lòng tốt thế sao?"

"Cô có ý gì?"

Trình Vi Vi nhìn anh ta một lượt, Tưởng Minh Châu là con nhà tài phiệt giàu xổi từ mấy đời trước, anh ta là lăn lộn trong giới giải trí cứ như cá gặp nước. Trong mắt cô ấy, anh ta là một công tử bột.

Tưởng Minh Châu mặc cho Trình Vi Vi soi xét: "Một người là bạn thân tôi, một người là…"

Anh ta đột nhiên dừng lại.

Một người là em gái của người mà anh ta từng thích, thói quen của anh ta chính là yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Trình Vi Vi phát hiện vẻ mặt của Tưởng Minh Châu đột nhiên trở nên ảm đạm, anh ta cụp mắt xuống, che đi những sắc thái trong đôi mắt, hiện lên một chút cô đơn không hợp với hình tượng vốn có của anh ta.

"Người còn lại là gì?"

Tưởng Minh Châu hoàn hồn: "Người còn lại giống như là em gái của tôi."

"Sao tôi có thể không để tâm được cơ chứ?" Giọng điệu của anh ta chẳng nghiêm túc chút nào.

Trình Vi Vi suy nghĩ một hồi: "Được, anh nói xem sẽ tổ chức như thế nào?"

Tưởng Minh Châu cười nói: "Tôi đưa cô về nhà, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé?"

"Được."

Hành động của Tưởng Minh Châu khiến người ta kinh ngạc, nói tổ chức bữa tiệc liền tổ chức, buổi tối ngày hôm sau, Trình Vi Vi lôi kéo Hứa Nguyên đến nhà hàng mà Tưởng Minh Châu đã lựa chọn cẩn thận.

Nhà hàng được ngăn cách bởi một phòng riêng, sự riêng tư cũng khá tốt. Bên trong phòng, một nửa là bàn ăn, một nửa là quầy bar.

Tưởng Minh Châu chỉ mời Hàn Tự, Diêu Khải Việt, chị em nhà họ Đào, cộng thêm Trình Vi Vi và Hứa Nguyên, tổng cộng là bảy người.

Về lí do vì sao lại mời Đào Tri Sơ và Đào Tri Du, anh ta chỉ nói một câu nửa úp nửa mở với Trình Vi Vi: "Không thể nói."

Khi Hứa Nguyên đến, Hàn Tự đã có mặt ở đây từ trước.

Sau khi chia tay, cô và anh đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Đến một tin nhắn cả hai người cũng chưa từng nhắn với nhau dù chỉ một câu, càng khỏi phải nói đến việc gặp mặt.

Lúc này gặp lại, Hứa Nguyên đột nhiên có ảo giác như "cửu biệt trùng phùng”.

Ánh mắt cô tham lam dừng lại trên người Hàn Tự, nhìn từ lông mày cho đến cằm.

Nhưng ánh mắt của anh lại không nhìn về cô.

Tưởng Minh Châu thấy vậy: "Chậc chậc chậc, sao vậy, đã công khai rồi mà hai người vẫn còn ngồi cách xa nhau thế à?”

Hứa Nguyên theo bản năng nhìn Hàn Tự.

Anh chưa nói việc bọn họ đã chia tay sao?

Diêu Khải Việt rót trà cho Hứa Nguyên rồi hỏi: "Em có muốn uống nước ép dưa hấu không?" cậu liếc nhìn Hàn Tự: "Hay là nước chanh?"

Cậu đã cầm sẵn bình nước dưa hấu vừa ép, định rót cho cô.

Không ngờ lại bị Hàn Tự nhanh tay lẹ mắt đón lấy

Anh đổ vào ly của mình, thành ra nước ép dưa hấu chỉ còn lại một chút xíu, không đủ để rót thêm một ly nữa.

Diêu Khải Việt: "…"

Chỉ có Trình Vi Vi nở một nụ cười đầy ẩn ý, cô ấy đụng vào vai Hứa Nguyên, cười mức toe toét.

Hôm nay Hứa Nguyên không thể uống nước ép dưa hấu.

Diêu Khải Việt không hiểu: "Hay anh lấy thêm cho em nhé?" Cậu hỏi Hứa Nguyên.

Hàn Tự uống đi một nửa lượng nước dưa hấu trong ly của mình, sau đó rót hết những gì còn lại trong bình vào ly, bình nước dưa hấu đã cạn sạch.

"Để dành dưa cho bữa tối." Anh nhẹ nhàng nói.

Điều này có nghĩa là Diêu Khải Việt không được phép ép hai quả dưa hấu còn lại.

Hứa Nguyên ngoan ngoãn nâng chum trà lên: "Em uống trà."

Diêu Khải Việt: "…"

Chẳng hiểu kiểu gì.

Trước khi ăn cơm, Đào Tri Du kéo Hứa Nguyên đến quầy bar.

"Em cãi nhau với Hàn Tự hả?" Chị ấy hỏi.

Bây giờ nhìn thấy Đào Tri Du, trong đầu cô cứ không ngừng tuôn trào ra cái tên Hoa Sầm này.

Nhưng cô lại làm bộ như không biết việc ấy.

Cô mím môi, vốn định phủ nhận, nhưng nhìn sang lại thấy Hàn Tự đang thì thầm to nhỏ với Tưởng minh Châu, cô không nghe rõ cái gì.

Vì thế cô gật đầu nói: "Vâng, bọn em cãi nhau."

Đào Tri Du cũng nhìn sang: "Vì sao?"

Hứa Nguyên uể oải ghé vào quầy bar nhỏ, một năm một mười nói.

Đào Tri Du dở khóc dở cười, chị ấy vẫn như trước dịu dàng nhỏ nhẹ nói với cô: "Em có hối hận không?"

Hứa Nguyên nhéo ngón tay của mình: "Em hối hận từ sớm rồi." Cô ảo não không thôi: "Bây giờ em phải làm sao đây? Em lại còn nói lời chia tay. Chị Tri Du, chị biết con người em mà, dễ dàng xúc động, nóng tính, cái gì cũng làm được, lúc ấy em thật sự là..."

Cô không nói được nữa.

"Dù sao em cũng chẳng biết như thế nào, nhưng em đã lỡ nói ra hai chữ chia tay mất rồi.”

"Chị Tri Du, có phải em đã đã thương người ta rồi không ạ?"

Hứa Nguyên trông mong nhìn chị ấy.

Nói không chừng, anh vẫn chưa bị làm sao.

Đào Tri Du chậm rãi gật đầu dưới cái nhìn chăm chú của cô.

Hứa Nguyên trông giống như một quả bóng xì hơi, lại một lần nữa nằm sấp xuống.

Cô đầu gối lên tay, vò loạn mái tóc mình: "Em phải làm gì bây giờ?"

Ngay từ đầu cô không chịu nói cho ba mẹ biết chuyện tình cảm của bọn họ, chính xác là còn có suy nghĩ khác. Tận sâu trong lòng cô khẳng định rằng bọn họ sẽ không đi được lâu dài, không chừng một ngày nào đó sẽ chia tay. Nhưng khi thật sự nói "chia tay", gần như là một giây sau cô đã cảm thấy hối hận.

Cô thật sự không muốn chia tay.

Hứa Nguyên nghiêng đầu, nhìn sang Đào Tri Du: "Nếu em chủ động tìm Hàn Tự thì có còn kịp không ạ?"

Vừa nói chia tay cô đã hối hận, nhưng Hàn Tự là đàn ông, sao có thể nhỏ mọn như vậy!

Anh còn đồng ý nữa chứ!

Đào Tri Du bỗng nở nụ cười, trong đáy mắt chị lờ mờ có ánh sáng dịu dàng, khóe miệng cong lên một vòng cung rất đẹp.

"Chẳng qua cũng là." Hứa Nguyên đổi giọng: "Em đã nói lời chia tay với anh ấy, với cái tính tình công tử của ảnh, chịu quay lại mới là lạ."

"Chị Tri Du, em có vô tâm quá không? Em luôn ỷ lại vào sự dung túng của anh ấy, muốn làm gì thì làm, hình như anh ấy cũng rất ấm ức."

Cô một bên oán giận, một bên thì viện cớ bao biện cho Hàn Tự.

Đào Tri Du cảm thấy buồn cười.

Chị ấy quay sang nhìn về hướng Hàn Tự, đây mà là bộ dạng của người mới chia tay sao? Tuy là anh nói chuyện cùng với Tưởng Minh Châu, nhưng rõ ràng là đang không yên lòng, thỉnh thoảng lại hướng mắt nhìn sang đây.

Mọi sự chú ý của Hàn Tự đều ở trên người của Hứa Nguyên.

Cặp oan gia này!

Đào Tri Du thu lại ánh mắt và mỉm cười dịu dàng: "Tri Sơ đã từng hỏi em, vì sao em lại thích tên nhóc đó, có đúng không?"

Thật ra chị ấy có thể hiểu được những lo lắng của Hàn Tự, hồi ở vườn hoa nhà họ Hàn chị ấy cũng nghe được.

"Vâng, có hỏi ạ."

"Hiện tại chị có thể hỏi em cùng một câu hỏi có được không?"

Hứa Nguyên bối rối, nhưng vẫn gật đầu.

Đào Tri Du vẫn cười: "Nguyên Nguyên, vì sao lúc trước em lại thích Tri Sơ?"

Hứa Nguyên theo bản năng muốn nói rằng đó là vì bố, bởi vì Hàn Tự, đang định buộc miệng nói ra trong giây lát liền bị giật mình.

Giờ đây nghĩ kỹ lại, cô không thể phân biệt được là do Đào Tri Sơ giống bố hơn, hay vì anh ấy hoàn toàn khác với Hàn Tự.

Trong đầu mờ mờ ảo ảo hiện lên một ý niệm, mơ hồ không nắm bắt được.

Hứa Nguyên từ từ bình tĩnh lại, cô nhìn về phía Hàn Tự, bất chợt chạm phải ánh mắt của anh.

Đây chính là lần đầu tiên hai người chính thức nghiêm túc nhìn nhau trong đêm nay.

Mặc dù Hàn Tự rất nhanh chóng di chuyển ánh mắt đi nơi khác.

Trước đây, cô luôn cảm thấy mình cùng Hàn Tự quá thân thuộc, mối quan hệ của cả hai được củng cố nhờ cãi cọ từ ngày bé đến lớn, cô chưa từng nghĩ có một ngày giữa cô và anh lại biến thành như bây giờ.

Cô lần lượt thăm dò điểm giới hạn của anh dành cho cô, từng lần một đều lượn lờ trên ranh giới chọc tức anh, thế nhưng lần nào thái độ của anh cũng là dung túng.

Mà cô lại…

Hứa Nguyên vò đầu, lúc này cô bị Khâu Tử Dao khiêu khích, hấp tấp đăng lên vòng bạn bè rồi xóa đi, cô vốn tưởng không có chuyện gì, nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như cô đã hiểu câu nói không đầu không đuôi của Hàn Tự ngày hôm qua rồi: "Ngoại trừ cái khác, em có xác định người em thích chính là anh?"

Cô xác thực tiền án mà cô có rất nhiều, lúc trước cô còn theo đuổi Đào Tri Sơ không thành. Đặc biệt là, cô còn mang những lời này đi hỏi Khâu Tử Dao, hỏi cô ấy có thật sự thích Hàn Tự hay không, hay chỉ muốn chọc tức cô.

Rốt cuộc tại sao đến lượt bản thân mình thì cô lại không hiểu chứ?

Hứa Nguyên chống cằm nhìn Hàn Tự.

Cho dù anh không còn nhìn sang cô một lần nào nữa, nhưng chỉ cần nhìn anh thôi cũng khiến cô cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng.

Đây là sự dịu dàng làm thỏa mãn mà không ai có thể thay thế được.

"Tính tình của Hàn Tự không tốt, độc miệng, keo kiệt, lại thích gây gổ với em, chán ghét chết mất." Trái tim của Hứa Nguyên dần được bao phủ bởi sự dịu dàng, từ từ lan rộng: "Nhưng nếu anh ấy không cãi nhau với em, em lại cảm thấy khó chịu khắp người."

Đào Tri Du lắng nghe một cách cẩn thận mà không ngắt lời.

Hứa Nguyên cười, cúi đầu chọc chọc màn hình điện thoại.

Màn hình khóa chính là hình cô và Hàn Tự.

Ngày đó, dưới sự kí.ch th.ích của Khâu Tử Dao, cô đã hôn Hàn Tự và chụp lại một bức ảnh, về sau cô ngắm nó, thế mà tấm ảnh này lại thuận mắt một cách lạ kỳ.

Cô liền cài nó làm màn hình khóa.

"Giống như anh ấy nói em ngang ngược tùy hứng, nhưng tất cả đều giống với gu của anh ấy." Hứa Nguyên nghiêng đầu, trong mắt hiện lên hình ảnh phản chiếu của Đào Tri Du, cô hết sức nghiêm túc: "Mọi thứ về anh ấy cũng na ná gu người yêu của em."

Người khác yêu đương đều muốn thể hiện những mặt tốt nhất của mình cho đối phương, nhưng cô và Hàn Tự thì không.

Anh biết tất cả những khuyết điểm và tính xấu của cô, và cả cô cũng vậy.

Cô thích anh, cô sẽ không bao giờ dám phản pháo lại nữa.

Đào Tri Du nhìn Hứa Nguyên, chị vừa hâm mộ, vừa thấy phiền muộn.

Thẳng thắn, vô tư nói thích, rồi quang minh chính đại cãi nhau.

Như thế tốt biết bao.

Hứa Nguyên như đã hạ quyết tâm: "Em đã có thói quen tranh cãi và cãi vã với anh ấy từ lâu, và điều đáng sợ là, em không muốn phá bỏ thói quen này."

"Chị Tri Du, điều này có hơi đáng sợ nhỉ?"

Đào Tri Du lắc đầu.

Hứa Nguyên mỉm cười: "Thế thì, đã không muốn sửa, cần gì phải ép buộc chính mình? Nên thừa lúc không bị bắt phải thay đổi, chúng ta mau nhanh kiếm nó trở về không tốt hơn sao?

Cô như đang độc thoại với chính bản thân, nhưng Đào Tri Du lại cảm thấy như giọng nói của cô càng ngày càng xa, dây cung căng thẳng trong đầu chị ấy hình như đã đứt rồi.

Trí tuệ khơi mỏ, thanh tịnh sáng suốt.

Chính là đạo lý này.

Chị ấy thích hoa sầm, đó là thói quen mà chị không thể thay đổi, cũng không muốn thay đổi, vậy thì tại sao phải đau khổ gượng ép bản thân.

Chị ấy còn không thông suốt bằng Hứa Nguyên.

Hứa Nguyên lại chọc điện thoại, chọc vào mặt Hàn Tự trên màn hình. Biểu cảm của anh hơi đờ đẫn, lại có vẻ ngoan ngoãn dị thường, còn rất dễ thương nữa.

"Chị Tri Du, chị nói xem, Hàn Tự có thật sự không bao giờ để ý đến em nữa không?"

Cô ôm điện thoại: "Em phải làm sao bây giờ?"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hứa Nguyên Nguyên đã thông suốt: Làm sao bây giờ? Online chờ đợi, đang gấp lúm!

Nhân vật gián điệp phản diện Khâu Tử Dao: Không cần làm gì hết, để tôi, để tôi lấy anh ấy!

Người máy Diêu Khải Việt: Không cần làm gì hết, hôn anh ấy đi, hôn một cái thật mạnh!

Trình Vi Vi không có sức cà khịa: Không cần làm gì hết, đánh cậu ấy, đánh một anh ấy một trận!

Đại ca Tưởng dạo chơi nhân gian: Không cần làm gì hết, bám dính lấy cậu ấy, bám dính lấy cậu ấy không cho xuống giường!

Ông chủ Hàn đã vùng lên khỏi đáy xã hội: E hèm!