Edit: Upehehe
—
40.
Tôi gửi xong tin nhắn Wechat cho Uyển Kiêu rồi tắt điện thoại, chuyên tâm chờ đèn giao thông trên đường.
Kim đồng hồ trên cổ tay chỉ hướng 10 giờ, đã lâu rồi không đi làm, tôi nhẹ nhàng vuốt vô lăng vừa suy nghĩ, bữa giờ mắc đi tán trai, có nên nghỉ việc luôn không ta.
Suy tư một hồi, tôi vẫn quyết định ghé công ty một chuyến.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, một cuộc điện thoại chợt gọi đến. Ông sếp ngu ngốc nói với giọng điệu nhẹ nhàng nịnh nọt, “Alo, cậu Hoắc à, ừ thì là tôi nè, cậu xem xem, cũng bốn ngày rồi í.”
“Làm sao?”
“Không không không, không phải tôi muốn giục cậu đi làm đâu, chỉ cần cậu chịu quay lại, tôi nhất định sẽ trải thảm đỏ chào mừng cậu, cánh cổng công ty lúc nào cũng rộng mở đón cậu —”
“Bớt nói nhảm lại, có chuyện thì nói.”
“Là như này, cậu Phùng đột nhiên muốn nâng đỡ một minh tinh nhỏ trong công ty, cậu xem ý cậu thế nào?”
“Phùng Bắc muốn nâng thì để cậu ta nâng đi.”
Tôi lập tức cúp máy, lờ mờ nhớ ra hình như đúng là dưới trướng có người đúng gu Phùng Bắc, hèn chi daddy này mới chịu đồng ý vung tiền.
Vậy thì tôi đỡ phải đi làm công ăn lương nữa rồi.
Bản thiếu gia đây đếch làm nữa.
41.
Vừa quyết định xong, tôi lập tức chuẩn bị quay đầu xe đi tìm Uyển Kiêu.
Nghĩ lại thì, giờ này chắc cậu ta vẫn còn đang đi học ở trường, đi học cũng tốt, tan học về vừa vặn có thể đón người đi ăn cơm.
Còn cơm no bụng ấm xong làm gì nữa thì đúng thật là tôi chưa nghĩ ra, vừa hay đúng lúc đi ngang qua một hồ bơi trong nhà, tôi chợt nảy ra một ý tưởng.
Sau khi bước vào, tôi lập tức nói thằng với lễ tân, “Tôi muốn gặp quản lý.”
Rất nhanh, quản lý sau khi nghe xong yêu câu của tôi liền hoa mắt chóng mặt, hỏi lại lần nữa cho chắc ăn, “Cậu thật sự muốn bao trọn cả hồ bơi ạ?”
Tôi gật đầu, ngó vào bên trong thấy cũng không tệ lắm, nói tiếp, “Nhớ thay nước mới, tắt toàn bộ camera.”
“Cậu tính tổ chức party hồ bơi ạ?”
“Không.”
“Vậy là để?”
“Chỉ để bơi thôi.”
Tôi nói bằng giọng điệu thâm sâu khó lường xong rồi đi.
Quản lý ở phía sau gọi tôi lại, “Cậu ơi, cậu quên cầm thẻ ngân hàng.”
Tôi hơi ngẩn ra, cầm lấy thẻ ngân hàng rồi đi ra ngoài.
Mũi Uyển Kiêu cao như vậy, xuyên qua lớp quần rộng thùng thình có thể mơ hồ thấy được hình dáng của nó, càng nghĩ tới càng mụ đầu.
Yết hầu cũng không nhịn được trượt xuống.
Rốt cuộc là size gì chứ.
42.
Uyển Kiêu nằm bò trên bàn học trong lớp. Vì quá cao nên cậu ngồi bàn cuối, chán chết đi được, chỉ có thể nghĩ ngợi xem bây giờ Hoắc Dật đang làm gì.
Cậu cúi đầu, đột nhiên thấy điện thoại trong ngăn kéo sáng lên.
“Cậu học ở trường trung học nào?”
Avatar của Hoắc Dật cũng lạnh như con người anh, chỉ là khối đen trắng giản đơn, nhưng dòng tin nhắn gửi tới lại có chút nóng bỏng.
Tựa như một mỹ nhân yêu mị đang khẽ thì thầm quyến rũ bên tai người ta.
Uyển Kiêu nhìn chằm chằm màn hình di động, tròng mắt đen nhánh ánh lên vẻ chiếm hữu mãnh liệt.
“Trường trung học số bốn, Anh Hoắc định đến đón em ạ?”
Gửi xong câu này, cậu cúi đầu nằm trên bàn học cười tươi như hoa, niềm vui ẩn giấu và d*c v*ng cháy bỏng đều bùng lên hừng hực.
Cừu chui vào miệng hổ, là do nó tự tìm đến.
43.
“Khi nào tan học?”
Gửi xong tin nhắn, thật ra tôi đã lái xe vào cổng trường trung học số bốn rồi.
Khi đăng ký, bảo vệ thuận miệng hỏi, “Cậu tới tìm ai?”
“…” Tôi định nói là tìm đàn ông, nhưng sợ nói xong bị chặn ngoài cổng nên đáp đại, “Tìm cháu trai.”
Bảo vệ nhìn chiếc xe đắt hú hồn của tôi, cũng không dám hỏi nhiều mà cho vào.
Điện thoại lập tức nhận tin nhắn của Uyển Kiêu, “12 giờ.”
Cũng sắp rồi.
Tôi nhàn nhã đi dạo quanh khuôn viên trường, thấy không ít học sinh mặc đồng phục, cảm giác không khí thanh xuân tươi mát trong trẻo ập vào mặt.
Nhưng chẳng ai đẹp bằng Uyển Kiêu.
Tôi chắc chắn người mình nhăm nhe chính là cực phẩm, một bé hồng hài nhi xuất sắc bậc nhất, hiếm có khó tìm.
Khi đi ngang qua bức tường danh dự, ảnh Uyển Kiêu chụp quá xuất sắc, đồng phục xanh trắng thoải mái sạch sẽ, gương mặt ngây ngô sáng sủa, lúc cười rộ lên rực rỡ như ánh mặt trời.
Phía dưới toàn là giải nhất, thành tích cũng rất khá, đúng là gương mặt đại diện của trường.
Ngắm nghía hồi lâu cho đến khi chuông tan học vang lên.
Tôi ngồi lại vào xe, cửa phụ bên kia mở ra, đám học sinh ùa ra thoáng nhìn thấy Rolls-Royce đều vô cùng tò mò.
Tôi nhắn cho Uyển Kiêu, “Cổng toà giảng đường số ba phải không?”
Cậu ta gửi lại tin nhắn thoại, giọng cười vui vẻ, chất giọng thiếu niên hơi trầm nhưng rất dễ nghe.
“Dạ đúng, anh Hoắc chờ em chút, em ra liền ngay.”
44.
Uyển Kiêu đẩy cửa sổ ra, nhìn chiếc Rolls-Royce đang dừng đằng kia, gân xanh trên mu bàn tay hơi nổi lên, cậu chống đầu lưỡi ngây thơ cười tươi, khoe môi cong lên rất đẹp.
Chỉ là cậu bạn ngồi cùng bàn với cậu đột nhiên thoáng nhìn mấy món đồ trong túi áo đồng phục cậu chưa mặc vào, tò mò lấy ra nhìn rồi hỏi, “Này Uyển Kiêu, cậu mua nhiều bao cao su thế để làm gì?”
