26./
Khi Chu Thanh Mạch tỉnh dậy, bên tai có tiếng sột soạt, là Trì Lãng đang thức dậy mặc quần áo, nhìn đồng hồ mới bảy giờ kém mười lăm sáng.
Mùa đông mặt trời mọc muộn, ngoài rèm voan là một màu xám mờ, trong phòng là một màu xanh u ám, Chu Thanh Mạch vặn đèn đầu giường, dụi mắt, nhìn vài vết răng trên vai Trì Lãng, “Dậy sớm thế.”
“Có một dự án giao cho mấy đứa nhỏ, mới bắt đầu, anh vẫn phải cùng chúng nó thúc đẩy một chút,” Trì Lãng mặc chiếc áo sơ mi nhung kẻ màu đỏ rượu, vừa cài cúc vừa quay đầu cười với Chu Thanh Mạch, “Em ngủ thêm chút nữa đi, khó khăn lắm mới có kỳ nghỉ.”
“Giọng anh khản cả rồi, mấy đứa nhỏ chắc chắn sẽ hỏi, sếp ơi sếp có bị cảm lạnh không ạ.” Chu Thanh Mạch cũng cười.
Trì Lãng đứng dậy chỉnh lại vạt áo, “Thì cũng phải đi làm chứ, Luật sư Chu lại không bồi thường tinh thần cho anh.”
Chu Thanh Mạch bật dậy, ôm gối, vươn vai như một con mèo, “Anh thường ăn sáng ở đâu?”
Trì Lãng chớp chớp mắt, “Quán vỉa hè, hoặc 7-Eleven.”
Chu Thanh Mạch lật người xuống giường, tìm q**n l*t ở cuối giường mặc vào, nhanh nhẹn đi đến trước tủ quần áo, tùy tiện kéo một cánh cửa ra lục lọi, “Này sếp Trì, bình thường anh không gấp quần áo à.”
Cậu nhìn đống áo len quần dài vò thành cục bên trong, rồi quay mặt lại nhìn Trì Lãng.
Trì Lãng đang thắt dây lưng, vừa thắt vừa nhìn chằm chằm vào cơ thể tr*n tr**ng của cậu, nghe vậy lại nhe răng cười, có chút e thẹn, “Gấp rồi nhét vào vẫn sẽ bị rối, chi bằng cứ để tùy tiện, trước khi mặc thì là lượt sau.”
“Có lý, một ý tưởng mới.” Chu Thanh Mạch gật đầu, rút một chiếc áo len cổ lọ mặc vào cho mình, chiều dài che kín nửa mông, sau đó cậu lê dép đi ra khỏi phòng.
Đợi Trì Lãng mặc xong quần áo đi vào phòng tắm, Chu Thanh Mạch đã vệ sinh cá nhân xong, đang bận rộn tráng trứng trong bếp.
Trì Lãng đi qua ôm cậu, “Làm gì thế.”
Má Chu Thanh Mạch bị râu cọ vào ngứa ngáy, “Bồi thường tổn thất tinh thần, nhanh đi rửa mặt đánh răng đi.”
Vài phút sau, Chu Thanh Mạch bưng lên hai bát mì nấm hương, trứng và cải ngọt.
“Bữa sáng của anh nghe hơi thảm, mỗi ngày chỉ tốn thêm mười mấy phút, đừng có ăn ở cửa hàng tiện lợi mãi.” Chu Thanh Mạch nói, đổ mạnh giấm vào bát của mình, thấy Trì Lãng ngạc nhiên, cậu giải thích, “Nuôi dưỡng dạ dày.”
Trì Lãng kéo kéo mặt như thể đang mơ, cũng tự đổ một chút cho mình.
Hai người cúi đầu ăn mì, trò chuyện vu vơ, không nhiều lời như tối qua, vì hình như cũng không có gì phải gấp gáp nữa.
Theo thường lệ, Trì Lãng luôn chậm chạp, nhưng lần này cậu ấy ăn nhanh hơn Chu Thanh Mạch rất nhiều, cũng không vội đi làm, cứ tựa vào lưng ghế, lặng lẽ nhìn cậu gắp từng sợi mì lên, rồi cắn đứt.
“Mạch Mạch,” Trì Lãng đột nhiên lên tiếng, “Em có nghĩ đến việc chuyển đến ở với anh không?”
Chu Thanh Mạch ngước mắt nhìn cậu ấy một cái, “Tùy.”
Trì Lãng hắng giọng, “Ban đầu anh muốn nói với em, công việc của chúng ta bây giờ đều rất bận rộn, cũng đang trong thời kỳ thăng tiến, ở riêng có lẽ thực tế hơn.”
Chu Thanh Mạch ăn xong miếng cuối cùng, không uống nước súp, đặt đũa xuống cười khúc khích, “Đúng vậy, cứ như bây giờ, gặp nhau là ch*ch một trận, ngày nào cũng có thể ngủ ngon.”
Trì Lãng nghiêm túc hỏi: “Bây giờ đã gặp nhau chưa?”
Chu Thanh Mạch cụp mắt xuống, đá cậu ấy một cái dưới gầm bàn, “Dù sao thì người phải đi làm không phải là em.”
Trì Lãng liền nhe răng cười một cách ranh mãnh.
“Nói nghiêm túc,” Cậu ấy lại hắng giọng, “Vừa nãy anh cũng nghĩ giống em, nhưng anh đã ăn bát mì xa hoa của em, cảm nhận được sự ấm áp như gió xuân của cuộc sống gia đình, anh lại không nỡ để em quay về nữa rồi.”
Chu Thanh Mạch lộ ra vẻ mặt chua đến rụng răng, cậu thầm nghĩ, một người đã làm nghề quảng cáo, cũng giống như làm luật sư, đều không còn xa rời việc phát điên nữa.
“Thế này nhé,” Trì Lãng dường như cũng bị chính mình làm cho thấy ghê tởm một chút, “Anh sẽ đi làm ngay bây giờ, để một chiếc thẻ ra vào trên tủ giày, nếu em muốn chuyển đến sống chung với anh, thì cứ lấy nó đi.”
Chu Thanh Mạch hỏi: “Tiền thuê nhà của anh bây giờ là bao nhiêu? Em thấy ít nhất cũng phải 120 mét vuông, khu này, phải hơn 25.000 chứ?”
Trì Lãng nhét hai viên kẹo bạc hà vào miệng, nhai nát nói: “Là anh mua, còn phải trả góp thêm ba năm nữa.”
Chu Thanh Mạch: “…”
Trì Lãng có chút đắc ý, cứ như một chàng trai trẻ đã chuẩn bị đủ tiền cưới, xỏ giày da, khoác áo khoác ngoài, cậu ấy vẫn chần chừ không muốn ra ngoài.
“Mạch Mạch, Mạch Mạch,” cậu ấy gọi như gọi một con mèo nhỏ, “Lại đây tiễn anh.”
Chu Thanh Mạch đi đến, ‘chụt’ một cái hôn cậu ấy, “Tiễn thế này à? Anh không thấy rất trẻ con ư.”
“Ha ha, không thấy như thế rất có cảm giác vợ chồng à?” Trì Lãng mặt dày, đặt tay lên đùi cậu trượt đi, “À phải rồi, Luật sư Chu hôm nay có kế hoạch gì?”
“Trước hết dọn dẹp nhà cửa cho anh đã, cái này, cái này, và cái này, vứt hết đi, nhìn thấy là em lại bực mình,” Chu Thanh Mạch nhìn chằm chằm vào túi đồ ăn mang về, thùng mì gói, lon bia trên bàn trà, “Lau sàn một chút, lau dầu mỡ bếp núc, rồi cứu vãn tủ quần áo của anh, sau đó em sẽ ngủ.”
Trì Lãng nhìn đến ngây người, cảm thấy mình bây giờ rất nguy hiểm, cứ lãng phí thời gian nữa thì quyết tâm đi làm của mình sẽ hoàn toàn bị tiêu tan, chủ yếu là bộ dạng của Chu Thanh Mạch quá mức phạm quy, bên trên là áo len cổ lọ màu trắng ngà của mình, bên dưới thì hoàn toàn không có gì, khiến cậu ấy phút chốc nghĩ bậy.
Trì Lãng lại hôn lên mắt Chu Thanh Mạch hai cái, rồi mới lưu luyến đẩy cửa bước ra, cho đến khi ngồi vào xe, ngửi thấy mùi cà phê và hơi rượu đêm qua, cậu ấy vẫn còn dư vị của cảm giác mềm mại khi lông mi chạm vào môi.
Chu Thanh Mạch thì không hề nghĩ ngợi lung tung, nhanh chóng hoàn thành “hoài bão lớn” của mình, thấy nhà cửa đã sạch bong, cậu vẫn cảm thấy chưa đủ, cho ga giường bẩn vào máy giặt quay, cậu trải một cái mới, rồi mới nằm vật ra giường ngủ bù.
Mùi vị như lên cơn đ*ng d*c đêm qua vẫn thoang thoảng quanh mũi, nhưng Chu Thanh Mạch cuối cùng vẫn ngủ thiếp đi, tỉnh dậy là hơn bốn giờ chiều, cậu mặc lại bộ vest của mình, xách túi ra khỏi cửa.
Trước khi đi cậu đứng trước tủ giày suy nghĩ hai phút, rồi lấy chiếc thẻ ra vào.
Sau đó cậu đứng ở cửa đợi thang máy, nhìn những nút số bấm mật mã, cậu rất muốn nhấn vào, nhập ngày sinh của mình, đóng mở mấy lần liền, thang máy gần như chạy đi rồi, nhưng tiếng ‘cạch cạch’ của ổ khóa cửa lại cực kỳ rõ ràng, trong lòng cậu tràn ngập một niềm vui đơn giản.
Thôi được, người trẻ con là mình. Chu Thanh Mạch nghĩ.
Cậu quay về căn hộ thuê chung của mình, liên hệ với chủ nhà để nộp tiền phạt hủy hợp đồng và nhận lại tiền thuê, rồi bắt đầu lục tung mọi thứ để dọn đồ, dù sao cũng đã ở hơn ba năm, đồ lặt vặt cũng không ít, những thứ mua chung cậu không định mang đi nữa.
Hình như Lâm Tử không đi học, vẫn đang quấn quýt với lão Q trong phòng ngủ, khi Chu Thanh Mạch dán băng keo niêm phong chiếc thùng giấy thứ ba, cậu ta bước ra khỏi phòng, đứng bên cửa nhìn, gương mặt vẫn còn ửng hồng.
“Đại luật sư, tối hôm qua… tôi thực sự xin lỗi nha. Tôi say quá rồi.” Cậu ta khẽ nói.
“Ừm, lúc đó tôi thực sự muốn b*p ch*t cậu.”
“… Anh sắp đi à?”
Chu Thanh Mạch đặt kéo xuống, đứng dậy, “Tìm được người ở chung rồi, không làm bóng đèn cho hai người nữa đâu. Công ty chuyển nhà sẽ vận chuyển hết những thứ này đi vào ngày mai, cậu xem xem mình có thiếu đồ gì không.”
Lâm Tử trợn tròn mắt, suy nghĩ một lúc, mới hiểu ra, ngây ngốc hỏi, “Anh yêu rồi à?”
“Đúng vậy. Lạ lắm sao?” Chu Thanh Mạch bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, bắt đầu xem điện thoại.
“Lần đầu à?”
“Cũng có thể coi là vậy,” Chu Thanh Mạch mím môi, “Dù sao thì cũng là mối tình đầu của tôi.”
Lâm Tử kêu lên một cách quá đáng, chạy về phòng ngủ báo cáo với lão Q.
Lúc hơn sáu giờ tối, trời đã tối hẳn, Chu Thanh Mạch đang gặm đào vàng ngồi thiền, nhận được điện thoại của Trì Lãng.
“Tỉnh rồi à?” Trì Lãng hỏi.
“Tỉnh sớm rồi, em đã về nhà rồi. Còn anh, tan làm chưa?”
Trì Lãng làm bộ yếu ớt, nói: “Đang kẹt xe, vật lộn với mấy đứa nhỏ vừa tốt nghiệp cả ngày mệt chết anh rồi.”
Chu Thanh Mạch ném hạt đào vào thùng rác bên kia bàn trà, cười nói: “Chuẩn bị về nhà à?”
“Đúng vậy, đúng vậy, nhanh về xem Mạch Mạch ốc sên của anh có lấy tấm thẻ tình yêu của anh đi không—” Trì Lãng kéo dài âm cuối.
Chu Thanh Mạch càng thêm kiên định với suy nghĩ nghề quảng cáo là nghề nguy hiểm, cố gắng nén giọng cho nghiêm túc, nói: “Đừng về vội, em mời anh đi ăn một bữa, ở King’s Steak đi, chúng ta ăn mừng một chút.”
Trì Lãng cười, “Ăn mừng cái gì?”
“Ăn mừng từ tháng này trở đi, em sẽ cùng anh trả góp tiền nhà, tiện thể mượn giường của anh ngủ một chút, mềm quá, thoải mái quá, buổi chiều em suýt chút nữa không muốn đi.”
Tết Nguyên Đán năm đó đến muộn một cách bất thường, mãi đến cuối tháng Hai mới bắt đầu, Chu Thanh Mạch dùng hết kỳ nghỉ phép năm, cộng thêm thứ Bảy Chủ Nhật, tổng cộng được 28 ngày nghỉ, mãi đến cuối tháng Ba mới phải quay lại làm việc.
Ban đầu cậu chỉ nghĩ dùng hết kỳ nghỉ một lần cho sướng, không có kế hoạch cụ thể nào, sau khi trải qua một năm dài như vậy, không phải làm việc cả một tháng trời, đó là khái niệm gì – cậu thì lại rất có kinh nghiệm với việc làm việc liên tục cả một tháng.
Tối hôm sếp công ty luật phê duyệt đơn xin nghỉ phép, sau vài lần quấn quýt, Chu Thanh Mạch báo tin vui cực lớn này cho Trì Lãng.
Trì Lãng đang uống nước, nghe vậy liền “loảng xoảng” đặt ly thủy tinh lên tủ đầu giường, quay đầu nhìn cậu với vẻ mặt kích động, “Muốn đi du lịch không?”
“Đi đâu?” Chu Thanh Mạch dựa vào gối, cẩn thận thắt nút bao cao su.
“Tây Tạng đi? Vùng Xương Đô, Lâm Chi ấy, xem hồ băng lớn.” Trì Lãng nằm trở lại, dang tay ôm cậu vào ngực, “Sau này anh đã tìm hiểu, Namtso, Yamdrok, và cả Lhasa* gì đó, cũng có thể xem, để đến cuối tháng Ba, biết đâu còn có hoa đào. Chụp ảnh chắc chắn siêu lãng mạn.”
(*Hồ Yamdrok là một hồ nước tuyệt đẹp nằm giữa thủ đô Lhasa của Tây Tạng và thị trấn Gyantse.
Namtso là một hồ nước trên núi cao tại khu vực ranh giới giữa huyện Damxung của thành phố Lhasa và huyện Baingoin của địa khu Nagqu tại Khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc)
Chu Thanh Mạch sững lại một chút, cậu quả thực đã từng nói muốn đi Tây Tạng đón Tết một lần, chỉ là lúc đó cậu cảm thấy không vui và bất an trước sự ghé thăm đột ngột của mẹ, lời nói này cũng có yếu tố cảm xúc, không ngờ Trì Lãng lại nhớ suốt bao nhiêu năm như vậy, sau này còn tìm hiểu, chứng tỏ Trì Lãng thực sự đã nghiêm túc mong đợi. Nhưng sau đó họ đã không còn cùng nhau đón Tết Nguyên Đán một lần nào nữa.
Cậu mò lấy điện thoại bên gối, không muốn sự dao động của mình quá rõ ràng, “Ha ha, anh là thiếu nữ đấy à.”
“Có muốn đi không nào,” Trì Lãng vùi đầu vào cổ cậu, nhìn màn hình của cậu, “Điện thoại thú vị đến thế sao!”
Chu Thanh Mạch cười, lắc giao diện ứng dụng du lịch trước mặt Trì Lãng, “Anh đi du lịch không cần đặt vé máy bay đặt khách sạn à? Hay là sếp Trì quen với việc thư ký sắp xếp rồi?”
“Anh không có thư ký đâu…” Trì Lãng ghé vào hôn cậu, lần thứ vô số bái phục khả năng hành động cực cao của người này.
Chu Thanh Mạch rất lạnh lùng đẩy cậu ấy sang một bên, “Còn phải mua hai cái áo khoác dày nữa, vốn đã ngốc rồi, đừng có qua đó bị lạnh càng ngốc hơn.”
Vài phút sau, người đã quen với việc đi công tác này đã đặt xong các đơn hàng, liền đặt điện thoại xuống, chui vào chăn, “Ê, anh đúng là thành thiếu nữ rồi, trốn trong đó không bị ngạt à. Bù một cái hôn nhé? Không chịu à? Vậy bù hai cái.”
**
Họ xuất phát từ Motou, thuê một chiếc xe Jeep Wrangler, đi qua Nyingchi, Basum, đỉnh Namjagamma, rồi đi qua dãy núi Tanggula ở Nagqu trước khi đến Namtso. Dọc đường hai người thay phiên nhau lái xe, mệt thì tìm quán nghỉ lại, nhịp độ hợp lý hơn Chu Thanh Mạch tưởng nhiều.
(*Motuo là huyện biên giới nằm ở đông nam Khu tự trị Tây Tạng, thuộc vùng chân núi Himalaya.
Nyingchi nằm ở khu vực phía đông nam Tây Tạng và còn được biết đến như vùng đất “Thụy Sĩ giữa lòng Tây Tạng” với vẻ đẹp của những khu rừng nguyên sinh, biển hoa và những dãy núi trải dài
Hồ Basum, một hồ nước linh thiêng được coi là biểu tượng tâm linh quan trọng của phái Nyingmapa trong Phật giáo Tây Tạng.
Nói chung là các địa danh của Tây Tạng >_
