Ma Vương Đột Nhiên Hoá Thành Tiểu Đáng Thương

Chương 4




Đại địa chấn rung chuyển, lá rừng rộng lớn chấn động phát ra từng trận “loạch xoạch” không dứt.

Trong biển rừng mênh mông, ba đạo thân ảnh cấp tốc xuyên qua. Phía trước, hai bóng người nắm chặt tay nhau, bước chân vội vàng chạy trốn. Sau lưng, cách chừng ba bốn mét, một bóng người khác dốc sức đuổi theo.

Mà nơi phía sau ba người, bụi mù mịt mờ dâng lên từng lớp cuồn cuộn. Sau lớp bụi dày đặc kia, thú triều như sóng dữ ùn ùn tràn đến.

Khoảng cách giữa thú triều cùng ba người càng lúc càng gần. Đúng vào lúc này, hai bóng người phía trước bất ngờ biến mất không dấu vết. Bóng người thứ ba cũng theo đó mà biến mất giữa rừng rậm.

___

Nơi họ biến mất chính là một hang động ngầm nửa ẩn dưới lòng đất. Trượt qua cửa động, không gian bên trong rộng lớn vô cùng.

Bên trên, tiếng bước chân thú triều gầm vang như cuồng phong bão táp, không ngừng chấn động. Hang động bí mật cũng vì vô số hung thú chạy loạn mà rung lắc kịch liệt, từng mảng đất vụn, đá nát ào ào rơi xuống.

Vách đá lắc lư chao đảo, tưởng chừng chỉ cần thêm một nhịp nữa liền sẽ sụp xuống nghiền nát tất cả.

Ba người nín thở, nép mình ở gần cửa động, vành tai căng lên lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Trận cuồng loạn của hung thú này không rõ nguyên nhân, kéo dài hơn nửa canh giờ mới dần yên lặng trở lại.

Nghe tiếng thú triều xa dần, ba người cuối cùng mới khẽ thở phào một hơi.

“Các ngươi coi như nhặt lại được một mạng.”

Một giọng nói xa lạ đột ngột vang vọng từ sâu trong sơn động. Hướng Đông lập tức theo bản năng chắn Hướng Tây phía sau, ánh mắt đề phòng nhìn vào nơi tối tăm sâu thẳm:

“Là ai ở đó?”

Tiếng vải áo ma sát cùng tiếng bước chân thanh thoát vang lên. Rất nhanh, một bóng người từ trong bóng tối bước ra.

Ánh mắt Hướng Đông liếc xuống phù hiệu trên ngực đối phương.

Màu xanh lục – C cấp.

Ngay khi Hướng Đông còn đang nhìn, Đế Thu đã bình tĩnh đánh giá người vừa xuất hiện.

Đó là một nữ tử trẻ tuổi. Mái tóc đen bóng được buộc cao thành đuôi ngựa gọn gàng, dung mạo tươi đẹp khả ái. Tuổi tác thoạt nhìn cũng không chênh lệch bao nhiêu so với bọn họ.

Trong lòng nàng ta ôm một con vật lông xù mà ngay cả Đế Thu cũng không nhận ra nổi tên gọi. Nữ tử ấy đứng nơi giao thoa sáng tối, ánh mắt bình tĩnh chăm chú nhìn ba người.

Sinh vật trong ngực nàng chỉ to cỡ bằng vòng tay ôm, toàn thân bao phủ lớp lông trắng tinh mềm mịn, vóc dáng lại dài như thỏ. Nó tròn vo ngồi thu mình trong ngực chủ nhân, nhưng vẫn không quên hé miệng thử nhe răng với ba người bọn họ.

“Tiểu Quái, không được nghịch ngợm! Không thể tùy tiện cắn người khác, như vậy là thất lễ.”

Nữ sinh nhẹ nhàng xoa đầu con vật lông mượt, đôi mắt đen lay láy lần lượt đảo qua ba người.

Khi ánh mắt nàng ta dừng lại ở Đế Thu đang nép mình nơi góc tối, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng, song nàng lập tức thu hồi ánh nhìn.

Hướng Đông dán chặt mắt vào con vật trong lòng cô ấy, giọng điệu cảnh giác:

“Thứ trong ngực ngươi… chẳng lẽ là… hung thú cấp A?”

Nữ sinh khẽ cười, bàn tay dịu dàng v**t v* bộ lông trắng muốt:

“Ồ, kiến thức của ngươi cũng không tệ. Ta là Tuần Thú Sư. Nó là phối hợp thú của ta, tên gọi Tiểu Quái.”

Hướng Tây nhỏ giọng thì thào:

“Ca, chẳng phải quy định chỉ được mang vũ khí lạnh vào thôi sao? Như vậy chẳng phải phạm quy sao?”

Đế Thu chậm rãi mở lời:

“Thuở xa xưa, nhân loại đã thuần hóa thú vật để cùng tham chiến. Nếu nói cứng nhắc, thú vật cũng có thể xem như một loại ‘vũ khí lạnh’.”

Lời nói dứt, hắn lập tức tìm một tảng đá sạch, ngồi phịch xuống thở hồng hộc, mệt mỏi rã rời.

Trời ạ, cả đời này hắn chưa từng có lần nào chạy trối chết mệt đến như thế!

Ánh mắt nữ tử lần nữa rơi trên thân hình thiếu niên đang tái nhợt. Mái tóc mềm mượt hơi rối, ngũ quan tinh xảo như thiên sứ bước ra từ bức họa. Gò má trắng ngần bị bùn đất dính lên loang lổ, lại vì quá trình chạy trốn mà ửng đỏ. Một vẻ yếu ớt pha lẫn đáng yêu khó tả.

Nàng nhìn con Tiểu Quái trong ngực, rồi lại lặng lẽ nhìn thiếu niên đang nghỉ ngơi, do dự giây lát, cuối cùng khẽ cắn răng, nhào bước tới trước mặt Đế Thu, nhét một vật vào ngực hắn.

Đế Thu đang âm thầm nguyền rủa hệ thống Khang Đa kỳ quái kia, bỗng cảm giác trong ngực nặng xuống, có thêm vật gì đó.

Cúi đầu nhìn, thì ra là một chiếc khăn mặt.

Nữ sinh đã nhanh chóng lùi về, đứng ở ranh giới sáng tối, dè dặt chỉ vào gò má hắn:

“Trên mặt ngươi dính bùn, dùng khăn mặt này lau đi.”

Đế Thu khẽ cảm tạ. Hắn không có gương, chẳng biết cụ thể chỗ nào bẩn, liền đơn giản cầm khăn chà xát khắp mặt một lượt.

Bùn đất vốn dính trên người từ lúc sa vào đầm lầy nay đã khô cứng, từng mảng bùn dày bong ra rơi lộp bộp, dính đầy y phục vốn đã cũ rách.

Hắn cúi người, từng khối từng khối bùn rơi xuống, lau sạch một lượt từ đầu đến chân. Nhưng đổi lại, bộ quần áo vốn chắp vá nay lại càng nhếch nhác, lem luốc chẳng khác gì ăn mày.

Đế Thu giơ chiếc khăn mặt giờ đã bẩn nhem nhuốc, lắc lắc trong tay:

“Khăn này… ngươi còn muốn lấy lại không? Xử lý thế nào đây?”

Nữ tử thoáng lúng túng, môi mấp máy chưa kịp nghĩ ra lời đáp. Ngay khi còn ngập ngừng, con Tiểu Quái trong ngực nàng bỗng dựng thẳng tai, hướng về phía cửa động gầm gừ mấy tiếng.

Ngay sau đó, tất cả đều nghe thấy âm thanh gọi tìm vang vọng ngoài động.

“Tiểu thư, người ở đâu? Tiểu thư!”

“Sonja nhã! Sonja nhã!”

Tiếng gọi gấp gáp ngoài động bất ngờ vang lên, lập tức cắt ngang sự do dự trong mắt nữ tử. Nàng vội ôm chặt hung thú trong ngực, chạy nhanh về phía cửa động, đồng thời kéo căng cổ họng lớn tiếng đáp lại hai giọng gọi kia:

“Ta ở đây! Ta ở chỗ này này!”

Tiếng bước chân hỗn loạn từ xa truyền đến, càng lúc càng gần. Ba người trong động đưa mắt nhìn nhau, ngay sau đó liền nghe thấy một nam một nữ ở bên ngoài cất giọng đầy lo lắng.

“Tiểu thư! Ngươi làm ta sợ muốn chết!”

“Sonja nhã! Ngươi lại tự tiện chạy loạn thế này, có phải muốn dọa ta đến mất hồn không? Đây là hung thú rừng rậm, không phải hậu hoa viên Tống gia! Nếu ngươi có chuyện gì, ta biết ăn nói thế nào với mẫu thân ngươi?”

Được gọi là “Sonja nhã”, nữ sinh lập tức lộ vẻ áy náy, nũng nịu cầu xin:

“Tiểu cữu cữu, ta sai rồi. Tha cho ta, chỉ lần này thôi.”

Lời nàng vừa dứt đã bị hai người kia kéo tay, lôi thẳng từ trong cửa động ra ngoài.

Nam nhân trẻ tuổi vẫn không nguôi giọng trách cứ, oán giận không thôi:

“Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn theo ta. Nếu không, ta thực sự sẽ trói ngươi dính lấy ta, để xem ngươi còn chạy loạn thế nào! May mà lần này hữu kinh vô hiểm, ngươi còn biết trong lúc thú triều tới tìm được nơi ẩn nấp.”

Nữ sinh vội biện giải:

“Không phải ta tìm được, là Tiểu Quái dẫn ta tới.”

Nam tử trẻ tuổi ngẩn người, im lặng hai nhịp rồi hừ lạnh:

“Một con hung thú còn thông minh hơn ngươi!”

Nữ sinh bĩu môi:

“Anh Anh~”

Nam tử trẻ tuổi xua tay:

“Được rồi, đừng làm bộ khóc lóc nữa. Đi thôi!”

Thế là ba người kia lôi kéo nhau rời đi, dáng vẻ bàng quan chẳng thèm để ý đến ai khác.

Chỉ khi tiếng bước chân bên ngoài hoàn toàn biến mất, Hướng Đông mới mím môi trầm giọng:

“Nữ tử kia, chính là Tuần Thú Sư của Tống gia ở đế đô.”

Hắn thò đầu nhìn ra ngoài, thấy sắc trời đã tối sẫm, liền nói:

“Đêm nay chúng ta cứ ở lại đây nghỉ tạm.”

Nói đoạn, hắn dặn dò tiếp:

“Ta ra ngoài tìm ít củi khô. Hai người ở đây, chớ có chạy loạn.”

Dứt lời, Hướng Đông nhanh nhẹn bò ra khỏi cửa động. Đứng ngay mép động, hắn còn ngoái lại căn dặn thêm một lần nữa, rồi mới xoay người tiến vào rừng sâu.

Chừng một canh giờ sau, khi màn đêm dần buông phủ khắp núi rừng, Hướng Đông mới phong trần mệt mỏi quay trở lại.

Trên lưng hắn vác một bó củi khô lớn, trong tay còn xách hai con thỏ rừng, xem như thu hoạch không nhỏ.

Khả năng sinh tồn dã ngoại của Hướng Đông quả nhiên không tệ. Có Hướng Tây đứng bên cạnh giúp đỡ, chẳng bao lâu bọn họ đã nhóm được lửa trại trong động.

Sau đó, hai huynh đệ phối hợp khéo léo, rất nhanh đã lột da, xiên thỏ lên nướng. Mùi thịt thơm dần dần lan tỏa khắp hang đá.

Trong suốt quá trình ấy, Đế Thu chỉ lười nhác tựa mình vào vách, không hề có chút ý định động tay.

Đợi đến khi thịt thỏ đã chín vàng, Hướng Tây xé lấy một cái chân thỏ, đưa đến trước mặt Đế Thu:

“Thu Thu, chắc ngươi đói lắm rồi. Ăn nhiều một chút đi.”

Đế Thu ngẩng mắt nhìn Hướng Tây, ánh mắt dừng lại vài giây mới nhẹ giọng nói một tiếng “Cảm tạ”, rồi nhận lấy.

Hai huynh đệ Hướng Đông – Hướng Tây ăn uống ngon lành, cười nói không ngớt, hiển nhiên đối với mùi vị thịt nướng cực kỳ vừa miệng.

Thiếu niên cắn một miếng, gương mặt lập tức cứng lại.

Khó ăn đến mức này sao?!

Đây quả thực là lần đầu tiên hắn nếm qua thứ thịt khô già, xơ xác, vừa dai vừa mang theo mùi cay đắng khó tả như vậy.

Trong lòng hắn thầm nhíu mày, liếc nhìn hai huynh đệ bên cạnh. Hai người bọn họ sao lại ăn ngon lành đến thế?

Trong tinh tế thời đại, chẳng lẽ bình thường bọn họ đều ăn mấy thứ thế này ư?

---

Cùng lúc đó, trên màn ảnh trực tiếp, bình luận nhao nhao:

[ Ta nói, cái tên “không vừa ý” này thật sự quá không biết điều! Hai huynh đệ cố ý để dành phần ngon nhất là cái chân thỏ cho hắn, thế mà hắn lại dám chê bai? Hắn tưởng mình là công chúa kiều quý sao? Thật không biết xấu hổ!]

[ Ông trời ơi, mau đưa cái tên “ khó chiều” này ra khỏi tinh mang đi thôi, ta sắp không chịu nổi hắn nữa rồi! ]

[ Các ngươi biết tại sao ta còn cố nán lại xem cái trực tiếp này không? Chính là muốn nhìn coi tên “không vừa ý” này bao giờ thì tự đào hố tự diệt!]

[Đau lòng thay cho hai huynh đệ kia. Dốc lòng giúp đỡ, thu nhận hắn, không những chẳng nhận được chút biết ơn, ngược lại còn bị chê trách. Đây chẳng phải là “cứu người người lấy oán báo ơn” sao? ]

[ Này, hai huynh đệ tốt, nhanh bỏ hắn lại đi thôi! Mang theo bên người cũng chỉ thành gánh nặng. Ta xem thôi cũng đã tức điên cả người rồi!]

[ Tích! Thẻ tử vong của “Không vừa ý”. Hôm nay hắn chết chưa? Vẫn chưa sao? Được rồi, vậy mai ta lại quay lại xem tiếp! ]

Để bồi bổ thể lực cho cái thân thể nhân loại này, Đế Thu thản nhiên nhắm mắt, một hơi ăn sạch cả con thỏ rừng béo mập.

Ăn xong, ngọn lửa trong đống củi khô "bùm bùm" nổ vang, ánh lửa lập loè nhảy múa, hơi ấm lan ra bao trùm cả thân người hắn, khiến mí mắt nặng dần, buồn ngủ kéo đến từng cơn.

Hướng Đông nghiêng người, chậm rãi mở miệng:

“Khoảng cách trận đấu chấm dứt còn hơn hai ngày rưỡi. Theo quy luật ta rút ra lần trước tham gia, thì những vật phẩm trân quý sẽ thường được ném xuống chỗ hung thú tụ tập. Ngày mai, vừa hừng sáng, chúng ta lập tức xuất phát.”

Hắn lại nói tiếp, giọng trầm ổn mà nghiêm túc:

“Rừng rậm ban đêm, hung thú càng đáng sợ, không hề thua kém thú triều ban ngày. Chúng ta tuyệt đối không thể ngủ say hết, nhất định phải chia nhau canh gác. Ba người luân phiên, mỗi kẻ ba canh giờ. Như vậy, ai cũng có sáu canh giờ đầy đủ để nghỉ ngơi. Các ngươi cứ chọn trước thời gian đi.”

Hướng Đông cùng Hướng Tây nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại gọi tên Đế Thu, nhưng hắn chỉ mơ màng đáp lấy lệ, đầu óc nặng trĩu, ý thức dần chìm xuống.

Thanh âm Hướng Tây dường như đã xa tận chân trời:

“Hay là để ta gác đoạn giữa đi? Thu Thu thì để hừng đông, được không?”

Đế Thu mơ hồ gật đầu, cả thân thể theo bản năng tựa vào vách đá phía sau.

Hai huynh đệ phía trước còn bàn thêm điều gì đó, hắn hoàn toàn không nghe lọt vào tai.

Không rõ đã ngủ bao lâu, Đế Thu bỗng bị một trận ồn ào mơ hồ đánh thức.

 “Tê... là chủ nhân!”

 “Gào gừ... chủ nhân ở đâu?”

 “Chủ nhân, ngài ở chỗ nào?”

Thanh âm hỗn loạn vang vọng từ trong khe núi truyền ra, từng tiếng từng tiếng náo loạn như muốn khoét sâu vào giấc mộng. Đế Thu mệt mỏi cau mày, trong mông lung trở mình, buồn bực kéo chăn ngủ tiếp.

Trong cơn mơ mơ hồ hồ, hắn như còn nghe được giọng của huynh đệ Hướng Đông, Hướng Tây:

“... Ngày mai... chúng ta... đi tìm... mang về...”

“... Cẩn thận... đồ ngu... đừng l* m*ng...”

“Xuỵt... đừng ồn... nó tỉnh rồi...”

“Yên tâm... ngủ say rồi... không nghe thấy đâu...”

Đế Thu khẽ nhíu mày, thân thể co rút lại, dịch sang một bên, chìm sâu vào mộng cảnh.

Không biết bao lâu sau, một lực đạo bất ngờ đẩy mạnh vào người hắn.

Đế Thu lập tức mở mắt, ánh nhìn lạnh lẽo. Trước mặt là Hướng Tây đang khom lưng ngồi xổm, cánh tay đặt trên vai hắn cứng đờ giữa không trung, vẻ mặt ngẩn ngơ.

[Keng! Chúc mừng đại nhân, thu được 2 điểm giá trị Sợ hãi.]

Trong thoáng chốc, Đế Thu hoàn toàn tỉnh táo.

Ngay trên đỉnh đầu Hướng Tây, khung vuông vốn trống rỗng nay bỗng hiện lên một điểm sáng lam. Phía sau khung, từng dòng chữ rõ ràng hiển hiện:

[Sợ hãi giá trị: 2]

Đế Thu chớp mắt một cái, ánh nhìn hứng thú dừng lại trên Hướng Tây:

“Ngươi vừa rồi, vì sao lại sợ ta?”

Trong lòng hắn thầm thúc giục: Mau nói! Ta phải ghi nhớ, để sau này còn đem chiêu này hù doạ tiểu Bổn Bổn.

Hướng Tây xấu hổ thu tay về, khẽ ho khan:

“Ta... ta đâu có sợ ngươi. Chỉ là... ngươi lúc nãy đột nhiên trưng ra bộ dạng lạnh băng, không một chút biểu cảm nhìn chằm chằm ta. Khi ấy, ta thật sự có cảm giác ngươi muốn giết người... nên mới sợ đến giật mình thôi.”

Đế Thu vuốt cằm, trầm ngâm:

“Hóa ra... là do khí tràng của ta.”

Hướng Tây gãi đầu, cười gượng:

“Ờm... giờ đến lượt ngươi. Ba canh giờ tiếp theo để ngươi canh gác, được chứ, Thu Thu?”

Đế Thu bình thản gật đầu:

“Không thành vấn đề. Ngươi đi ngủ đi.”

Trong lòng hắn khẽ nhếch khoé môi, vừa đúng lúc có cơ hội luyện tập thêm một phen khí thế bức người.

"Nếu như trên đường ngươi thực sự mệt mỏi rã rời, thì cứ trực tiếp gọi ta dậy, gọi ta một tiếng ca cũng được. Ngươi cứ yên tâm ngủ đi." Hướng Tây trầm ngâm một lát, rồi từ trong lòng lấy ra một viên cầu kim loại tròn trĩnh, bề mặt khắc lỗ hoa tinh xảo, đưa đến trước mặt Đế Thu:

“Đây là khu thú hương. Hung thú cực kỳ ghét mùi này, ngươi mang theo bên người thì bọn chúng bình thường sẽ không dám tới gần. Ngươi đeo bên mình, coi như là phòng hộ.”

Đế Thu đón lấy, đem kim loại tiểu cầu đặt trong lòng bàn tay quan sát. Lạnh lẽo, thô ráp, xúc cảm khiến đầu ngón tay khẽ tê. Từ những khe hoa văn lỗ nhỏ, có thể nhìn thấy bên trong ẩn chứa một viên tiểu bi hình tròn.

Hương thơm thanh nhàn, tựa như u quỳnh nở trong đêm, từ đó tỏa ra, nhẹ nhàng xuyên qua mũi, chậm rãi len lỏi vào hơi thở của Đế Thu.

Thiếu niên trầm mặc suy ngẫm, nhìn chằm chằm quả cầu một lúc lâu, sau đó mới tùy tay treo nó bên hông, giấu vào trong thắt lưng. Hắn chỉ khẽ gật đầu:

“Ta đã biết. Đa tạ.”

Hướng Tây thấy hắn chịu cất giữ bảo vật, lúc này mới yên lòng, hài lòng gật đầu:

“Vậy thì tốt, ta trước hết đi ngủ đây.”

Nói xong, hắn xoay người hướng về phía Hướng Đông, tìm một chỗ dựa bên cạnh rồi nằm xuống.

Hai huynh đệ lưng tựa lưng mà nhắm mắt nghỉ ngơi. Chỉ một lát sau, bên tai Đế Thu đã vang lên nhịp điệu ngáy ngủ đều đều của Hướng Tây.

---

Canh bốn, rạng sáng.

Trong phòng trực tiếp, số người theo dõi đã thưa thớt, gần như chẳng còn bao nhiêu.

Kênh "Không hỏi Tây Đông" lác đác vẫn có vài vị khán giả trung thành ngồi lì, kiên trì không rời.

So với cảnh tượng cuồng hoan thâu đêm ở kênh Phong Diễm, nơi đây yên ắng chẳng khác nào cao nguyên băng giá.

[ Này các huynh đệ, vì sao không chạy sang kênh của Phong Diễm? Hắn chẳng phải là hạt giống tuyển thủ năm nay sao? ]

[ Vội cái gì, kịch hay còn chưa bắt đầu. Ta chờ coi cái tên "Không vừa ý" này bao giờ chết. Nếu hắn không chết ta khó chịu lắm, ta mắc chứng ép buộc rồi. ]

[ Ồ? Vừa rồi Hướng Tây đưa cho hắn một viên cầu kim loại, sao trông quen mắt thế nhỉ? ]

[ Hắn chẳng phải nói đó là thứ xua đuổi hung thú sao? Chắc là loại vật dụng mà Tuần Thú Sư hay dùng. ]

[ Ta nhớ ra rồi! Cái đó chính là dạng túi thơm hộp, bên trong có thể nhét thảo dược hoặc trùng khu thú. Nghe đồn là cổ pháp truyền thừa từ phương Đông. ]

[ Ừ, ta cũng từng nghe. Trước kia từng có một Tuần Thú Sư không tin, cố ý đem túi thơm hộp trộn lẫn hương liệu lung tung, kết quả khiến hung thú nổi khùng, lao đến cắn chết hắn ngay tại chỗ. ]

[ Ai, ta chỉ mong đó là loại túi thơm hấp dẫn hung thú. Nếu vậy thì sớm muộn gì ta cũng được thấy cảnh "Tinh không không vừa thương" sợ hãi đến khóc lóc, cuối cùng bị hung thú xé xác. Chỉ nghĩ thôi đã hả dạ rồi. ]

---

Trong hang đá, lửa trại đã gần tàn, chỉ còn chút tro tàn đỏ rực vương lại, thiêu đốt trên nền đất ẩm ướt.

Đế Thu mở giao diện thi đấu, thấy thời gian hiện đã là bốn giờ sáng.

Bầu trời đêm vốn đen thẫm, nay nơi chân trời đã loáng thoáng sáng dần. Ngẩng đầu từ cửa động nhìn ra, thỉnh thoảng vẫn có thể bắt gặp một, hai ngôi sao chưa chịu rời đi.

Làn gió nhẹ từ cửa động ùa vào, khẽ lay động sợi tóc lòa xòa trước trán thiếu niên. Tóc bay phất phơ lướt qua gò má, như thể ngọn gió cũng đang khẽ hôn lên mặt hắn.

Đế Thu đứng lặng ở cửa động một lúc, sau đó vận động chân tay, rồi leo ra ngoài.

Không rõ hắn đi đâu, chỉ biết rằng khi trở về, trên người đã vương thêm lớp bùn đất lấm lem.

Đến bảy giờ sáng, khác hẳn mọi khi, chưa cần Đế Thu đánh thức, Hướng Đông và Hướng Tây đã tự mình tỉnh dậy.

Ba người đơn giản thu dọn, cẩn thận dùng bùn đất che lấp tro tàn của lửa trại, rồi mới men theo đường cũ, tiến sâu vào trong khu rừng hung thú.

Đi ngang qua một gốc đại thụ, Hướng Tây bỗng dừng lại. Trên đất có vệt máu còn loang lổ, bên cạnh là xác một con thỏ chết đã lâu.

Bụng thỏ bị xé một đường dữ tợn, máu đã đông lại, rõ ràng chính từ đó chảy ra.

"Ca, ngươi xem." Hướng Tây khẽ kéo tay áo Hướng Đông, chỉ vào thi thể thỏ, thấp giọng nói:

“Hình như là…”

Hướng Đông chỉ thản nhiên liếc mắt:

“Đa phần là do tuyển thủ khác để lại. Đừng động vào mấy thứ này, trước hết tìm dấu vết người đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng