Ma Vương Đột Nhiên Hoá Thành Tiểu Đáng Thương

Chương 23




Đế Thu tắm rửa sạch sẽ, rồi kéo một thân hình ướt nhẹp, tóc nâu còn nhỏ nước ngồi xuống trước bàn đọc sách.

Hắn mở túi sách, từ bên trong lấy ra một quả trứng màu trắng ― chính là Trùng Vương Trứng, đặt lên bàn. Sau đó hắn lại kéo ngăn kéo ra, lôi tiếp hạt giống hình quả phỉ do hệ thống ban thưởng, đặt ngay bên cạnh quả trứng.

Ánh mắt dừng lại trên hai thứ trước mặt, Đế Thu dần thả lỏng, ý thức chìm thẳng vào hệ thống.

Hiện tại hắn đang phải tiến hành nhiệm vụ: số người trực tiếp dưới trướng phải đạt đến năm vạn. Trước đó, thời hạn một trận thi đấu kết thúc, con số cao nhất hắn đạt được mới chỉ là hơn bốn vạn một.

Lúc này, trước mặt hắn chỉ còn hai con đường.

Một, cứu vớt thế giới, đối mặt với một sức mạnh hủy diệt chưa từng biết đến.

Hai, bảo vệ Trùng Vương Trứng, mục tiêu là chống lại sự tấn công của đại quân trùng tộc cấp SS.

Mà những gì hắn đang nắm trong tay thì ít ỏi đến đáng thương:

Thứ nhất: khoảng hai nghìn điểm giá trị sợ hãi, nhưng cụ thể công dụng thế nào hắn vẫn chưa rõ.

Thứ hai: giá trị ma lực bằng không.

Thứ ba: một hạt giống công dụng hoàn toàn chưa biết.

Thứ tư: một đám đồng đội chẳng khác nào… heo.

Đế Thu khẽ bật cười. Thật đúng là giỏi lắm!

Nghe được tiếng cười ấy, hệ thống không khỏi run lên:

[ Ký chủ đại nhân, có chuyện gì khiến ngài… hài lòng như vậy sao? ]

Tiếng cười này, chẳng phải mang ý nghĩa hài lòng ư?

Đế Thu đáp:

[ Lần đầu tiên ta gặp nhiệm vụ có độ khiêu chiến thế này. ]

Hắn khẽ ép bàn tay lên lồng ngực, cách lớp áo cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ đập dồn.

Sau lần chạm mặt kỵ sĩ sói bạc, hắn từng mơ thấy những hình ảnh kỳ lạ. Trong mộng, bản thân nằm giữa bãi cỏ, chung quanh là vô số ma thú bao vây. Tiếng gào thảm thiết và bi thương vang vọng khắp nơi.

Hắn không hiểu bọn chúng vì sao lại như thế, nhưng mơ hồ đoán được: nguyên nhân, hẳn là vì hắn.

Có lẽ, trong quá trình xuyên qua, hắn đã quên mất điều gì đó quan trọng.

[ Hệ thống, các ngươi đưa ta đến đây khi ta đang ngủ phải không? ] ― Đế Thu vừa hỏi, vừa đưa quả Trùng Vương Trứng lên tay, lật qua lật lại thưởng thức.

Hệ thống thoáng ngập ngừng rồi trả lời:

[ Đúng vậy. Khi ấy ngài ngủ rất say, chúng ta đã gọi nhiều lần nhưng ngài không tỉnh. Thời gian lại gấp gáp, đành phải trực tiếp mang ngài đến. ]

Ngón tay Đế Thu khựng lại:

[ Các ngươi không hề nghĩ rằng, lý do ta bất tỉnh là bởi vì ta đang rơi vào một loại giấc ngủ cưỡng chế nào đó, không thể tự mình tỉnh lại sao? ]

Ví dụ như… một loại phong ấn?

Hệ thống cười gượng mấy tiếng, cố gắng che giấu sự lúng túng:

[ Ha ha… cũng có khả năng đó. Ta đã nói rồi mà, vĩ đại Ma Vương đại nhân sao có thể chỉ vì ngủ say mà gọi không dậy được chứ. ]

Đế Thu nheo mắt:

[ Ngươi hình như rất sợ ta? ]

[ A… rõ ràng vậy sao? ] Hệ thống tiếp tục cười gượng:

[ Đương nhiên là sợ chứ. Ngài là Ma Vương cơ mà! Tin ta đi, nếu có lựa chọn, chúng ta nhất định đã trói kéo một nhân vật chính phái nghe lời ngoan ngoãn. Trói nhầm phản diện như ngài cực kỳ dễ “lật xe”. Một khi xử lý quan hệ không khéo, chúng ta rất dễ bị phản phệ. Nói thật thì… ta sợ chết lắm. ]

Ngoài miệng nói vậy, nhưng nó không dám nói ra nguyên nhân thật sự: chính là tính cách khó lường của Ma Vương.

Trong quá trình tính toán, khi phát hiện Đế Thu có khả năng cứu vớt thế giới, hệ thống đã thử suy diễn đến hàng nghìn tỉ lần. Kết quả cho thấy:

Xác suất hắn thật sự hoàn thành cứu thế: chỉ có một phần vạn.

Xác suất hắn trực tiếp bãi nát, khiến kết cục thành hủy diệt: năm phần vạn.

Còn tuyệt đại đa số trường hợp khác… hắn đều trở tay tiêu diệt toàn bộ tinh hệ.

Một kẻ vừa có thể là Chúa cứu Thế, lại đồng thời là Hủy Diệt Giả.

Hệ thống sao có thể không lo sợ?

Cuối cùng, bộ não trung tâm bất đắc dĩ phải ra quyết định: dùng ma pháp để khắc chế ma pháp.

Nếu không kéo Đế Thu đến, vũ trụ tất diệt. Kéo đến, dù chỉ một phần vạn hy vọng, nhưng vẫn còn hy vọng.

Dĩ nhiên, chuyện này tuyệt đối không thể để Ma Vương biết. Nếu hắn biết “cứu thế” chỉ là một xác suất nhỏ nhoi, hắn có khi sẽ mặc kệ, thẳng tay hủy diệt luôn cho xong.

Đế Thu trầm mặc:

[ … ]

Xem ra, ý đồ ngủ đông để hồi phục sức mạnh của hắn, hệ thống đều nắm rõ cả rồi.

Hắn tiếp tục vuốt nhẹ quả trứng trong tay. Dù bề ngoài giống như trứng, nhưng mặt vỏ bóng loáng, mịn màng ấm áp, sờ vào khiến lòng người dễ chịu.

Nghĩ ngợi vài giây, hắn chợt bật cười.

Đồ chơi này thoải mái như thế, nếu mang vào Hàn Băng Khu, chẳng phải có thể dùng làm một cái “Bảo Bảo sưởi ấm” sao?

Ý nghĩ vừa lóe lên, bên trong quả trứng, bóng đen vốn yên lặng bỗng chuyển động, thậm chí cả vỏ trứng cũng run rẩy theo.

Ánh mắt Đế Thu chợt lóe sáng ― quả trứng này chẳng lẽ đọc được ý nghĩ của hắn?

Bên trong bóng đen lại động thêm mấy lần, dường như đang đáp lại suy nghĩ của hắn.

Hệ thống dè dặt hỏi:

[ Ký chủ đại nhân, ngài tính xử lý Trùng Vương Trứng thế nào? Trong lúc thi đấu sẽ để ở nhà hay mang theo bên người? ]

Đế Thu cười nhạt:

[ Tất nhiên là mang theo. Vào phó bản Hàn Băng Khu, vừa khéo làm một Bảo Bảo sưởi ấm. ]

Hệ thống: [ … ]

Thật đúng là… vật tận dụng triệt để.

---

Năm ngày nhanh chóng trôi qua, cuộc thi đấu lần thứ ba đã đến gần.

Lần này, địa điểm là vùng cực hàn ― Hàn Băng Khu.

Đế Thu lục tung nhà cũ của nguyên chủ, tìm ra được vài bộ quần áo chống lạnh cùng vài tấm thảm lông. Tất cả gói ghém nhét vào túi sau lưng. Đồ đạc không ít, nhưng có sói bạc, hắn chẳng phải lo lắng, nó dễ dàng mang đi hết.

Thu dọn xong, Đế Thu dẫn sói bạc ra cửa, thẳng hướng khu chuẩn bị.

Vừa tới nơi, từ xa hắn đã thấy Sonja Nhã cùng đoàn người Tống gia đứng ở vị trí nổi bật, vẫy tay gọi hắn.

Đế Thu khẽ liếc, bất đắc dĩ dắt sói bạc bước tới.

Sonja Nhã reo lên:

“Thu Thu, ngươi xem, gia gia bảo ta mang cho ngươi cái này!”

Nói xong, hai gò má nàng đỏ bừng, vừa phấn khích vừa ngượng ngùng.

Nàng nhanh nhẹn lục trong bụng tiểu thú nuôi, rút ra một bộ áo choàng nhung mới tinh.

Bộ áo màu lam tươi sáng, bên ngoài viền lông trắng mềm mại.

Sonja Nhã cầm tay áo, nhẹ nhàng ấn một chỗ. Ngay lập tức, màu lam nhạt biến đổi thành ánh bạc.

“Này là Vũ Nhung Phục, dùng vật liệu tự phát nhiệt. Dù ở khí hậu âm sáu mươi độ cũng không thấy lạnh. Lông ngoài dựa theo nguyên lý quang học, có thể biến đổi hai màu. Khi muốn ẩn thân, để màu bạc. Nếu cần người cứu viện dễ phát hiện, chỉ cần bấm chỗ này, lập tức biến lại màu lam.”

Nói rồi, nàng chỉ vào một nút nhỏ trên ống tay áo. Đế Thu cúi nhìn mới thấy quả nhiên có nút bấm kín đáo.

“Ngoài ra, còn thảm lông các loại, đều cất trong bụng tiểu thú. Lúc nào cần, ta sẽ lấy cho ngươi.”

Nói đến đây, nàng hơi ngập ngừng:

“Còn cái này… vốn không thể đưa, nhưng…”

Từ sau lưng, Chu Lệ rút ra một khối năng lượng thạch cấp 1, đưa cho Đế Thu, nói:

“Không biết nhà ngươi ở đâu, cũng chẳng có cách liên lạc, chúng ta chỉ có thể chờ ngươi tại đây. Còn khối năng lượng thạch này, vốn là thù lao khi ngươi cứu Nhã Nhã ở hoang dã lần trước.”

Đế Thu cúi nhìn khối năng lượng thạch trong tay, rồi ngẩng lên bắt gặp ánh mắt cười hiền lành của lão gia tử.

Chỉ vì khối năng lượng thạch này, nụ cười của ông ta trong mắt hắn cũng bớt chướng hơn nhiều.

“Ít ra, cũng không quỵt nợ.” ― hắn nghĩ thầm.

Nhận lấy năng lượng thạch, hắn lập tức hấp thu. Viên đá này tinh khiết, năng lượng phong phú, khiến thân thể hắn nhanh chóng tích lũy được đủ sáu mươi điểm ma lực.

“Tiểu Thu à,” ― Tống lão gia tử nhìn thiếu niên đang chìm trong hấp thu năng lượng, giọng đầy thương xót ― “ta muốn nhờ ngươi một việc…”

Đế Thu hỏi bâng quơ:

“Việc gì?”

Tống lão gia tử khẽ thở dài:

“Chu Lệ sơ suất, hai lần thi đấu đều để mất Nhã Nhã. Con bé nhát gan, ta mong ngươi trong quá trình tranh tài có thể chăm sóc nó một chút. Còn cả Tống Dương nữa… Ta biết thằng nhóc đó từng nói năng l* m*ng với ngươi, nhưng nó vốn vậy với ai cũng thế, không phải chỉ nhằm vào ngươi. Nếu ngươi gặp hắn gặp nguy hiểm, xin hãy tiện tay cứu giúp.”

Đế Thu vừa vặn hấp thu xong năng lượng, ngẩng đầu nhìn:

“Ý ngươi là muốn ta bảo vệ Sonja Nhã cùng Tống Dương, đúng không? Được thôi, dễ như ăn cháo.”

Tống lão gia tử lập tức rạng rỡ, vô cùng cảm kích:

“Thật sao? Tốt quá, cảm ơn ngươi. Ngươi cứu bọn họ, đó chính là ân nhân của Tống gia ta!”

Đế Thu thản nhiên đưa tay ra.

Tống lão gia tử thoáng sững sờ, không hiểu.

Chu Lệ khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.

Đế Thu thản nhiên nói:

“Không cần cảm ơn. Thật sự dễ như ăn cháo, không có tình cảm gì chen vào giữa. Nhưng… theo ngươi thấy, Sonja Nhã và Tống Dương đáng giá bao nhiêu khối năng lượng thạch?”

Đừng hòng bàn chuyện cảm tình với hắn, bàn đến cảm tình, hắn sẽ đổi sang bàn… tiền.

Tống lão gia tử ngơ ngác:

“Á…?”

Chu Lệ: “…”

Quả nhiên, ta đã đoán được mà!

Trong lúc này, thời gian tập hợp đã gần đến, đồng hồ đeo tay báo đếm ngược. Đế Thu liếc nhìn:

“Xem ra ngươi chưa nghĩ xong. Vậy cho ngươi vài ngày nữa, đợi sau khi chúng ta trở về từ cuộc tranh tài thứ ba sẽ tiếp tục bàn. Ta đi trước đây.”

Dứt lời, hắn xoay người, bước vào khu chuẩn bị.

Đi ngang thùng rác, hắn tiện tay ném khối năng lượng thạch vô dụng vào.

Mọi người lập tức sững sờ:

“???”

Vứt bỏ năng lượng thạch cấp 1? Đây là cái trò quái gì?!

Nhìn theo bóng lưng Đế Thu đi xa, một người Tống gia không nhịn được hỏi:

“Gia chủ, vì sao lại nhiều lần cầu khẩn một kẻ vô năng như hắn bảo vệ tiểu thư và thiếu gia? Với năng lực của hắn, ngay cả bản thân cũng khó bảo vệ nổi chứ nói gì đến người khác?”

Tống lão gia tử liếc hắn, chậm rãi nói:

“Ngươi biết cái gì? Hắn hiện tại không phải ‘kẻ vô năng’, mà là ‘kẻ chưa biết năng lực’. ‘Chưa biết’ nghĩa là có vô hạn khả năng. Ta sống quá lâu, gặp quá nhiều người, quá nhiều chuyện. Tất cả đều dạy ta một đạo lý: tuyệt đối không được chỉ dựa vào bề ngoài để đánh giá một người. Nếu không, nhất định sẽ có một ngày hối hận.”

Hắn từng hỏi qua Dương Lâm, không ngờ lại được nghe Dương Lâm khen ngợi thiếu niên kia hai câu.

Đừng cho rằng chỉ hai câu là ít, bởi Dương Lâm ngay cả đến cái tên tiểu tử Phong Diễm kia cũng chưa từng khen bao giờ.

Hơn nữa, từ chỗ Dương Lâm, hắn cũng biết sơ qua kết quả khảo nghiệm. Nếu như những gì Dương Lâm nói đều là sự thật, vậy thì tương lai của thiếu niên kia tuyệt đối không thể dùng lẽ thường để đo lường!

Tống Huyền Trương liếc mắt nhìn thiếu niên vừa ném khối năng lượng thạch vào thùng rác, không nhịn được hỏi:

“Phụ thân, Đế Thu ném năng lượng thạch đi… rốt cuộc là có dụng ý gì?”

Tống lão gia tử lúc này mới hoàn hồn, trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lập tức nở nụ cười thâm ý:

“Ta hiểu rồi! Ta đoán hắn nhất định muốn đem Ác Mộng Bạc cho Nhã Nhã cưỡi, nhưng lại sợ người khác cho rằng hắn đang trèo cao với Tống gia chúng ta, cho nên mới lấy năng lượng thạch ra trao đổi. Bề ngoài thì có vẻ ngoan ngoãn, thuần lương, nhưng trong xương cốt lại mang theo tự tôn và ngạo khí giống như một con hạc cô ngạo. Hắn tình nguyện để người khác hiểu lầm rằng mình tham tài, chứ tuyệt không cho phép bất kỳ ai khinh thường nhân cách của bản thân. Thực tế thì, trong mắt hắn, tiền tài chẳng khác gì cỏ rác.”

Nói đến đây, Tống lão gia tử bỗng xoa khóe mắt, giọng khẽ run:

“Đứa nhỏ này… thật khiến người ta đau lòng. Trên đời sao lại có một hài tử tốt như vậy chứ?”

Tống Huyền Trương nghe xong, như chợt bừng tỉnh:

“Thì ra là thế! Vậy còn câu cuối cùng hắn nói: ‘Nhã Nhã và Tống Dương đáng giá bao nhiêu năng lượng thạch’… rốt cuộc có ý nghĩa gì?”

Tống lão gia tử liếc sang Tống Huyền Trương, có chút trách cứ:

“Ngươi còn chưa hiểu sao? Tiểu Thu là ai? Là một cô nhi! Chúng ta cầu hắn bảo vệ Nhã Nhã và Tống Dương, hắn chỉ muốn xem thử trong mắt chúng ta, hai đứa nhỏ này đáng giá bao nhiêu. Nếu đổi sang thước đo là tiền tài, liệu chúng ta có thật sự xem trọng chúng, có thật sự trân trọng hay không.”

Tống Huyền Trương nhíu mày:

“Ý ngài là… chúng ta phải đưa năng lượng thạch cho hắn?”

Tống lão gia tử quả quyết:

“Đương nhiên phải đưa! Không những phải đưa, mà còn phải đưa thật nhiều!”

Tống Huyền Trương lập tức gật đầu:

“Vâng, phụ thân.”

. . . . . .

Đế Thu đi vào khu vực chuẩn bị, tìm một góc yên tĩnh rồi mở phần “Cá nhân” trong bảng thông tin.

Phần “Cá nhân” này sau khi rời khỏi khu vực giải đấu của Liên minh Tinh tế sẽ không thể sử dụng, chỉ có thể mở ra ở những khu vực chỉ định.

Màn hình ánh u lam vừa hiện lên, hắn nhanh chóng tìm đến mục “Tư liệu cá nhân”.

Mở ra xem một lượt thông tin của mình, toàn bộ các mục như lực lượng tinh thần, dị năng, cùng chỉ số tổng hợp đều từ con số “0” ban đầu biến thành một chuỗi chữ “???” (không rõ).

Trước ngực hắn hiện giờ treo thẻ bài màu trắng, nhưng giống như khi trước trong mười vạn tuyển thủ, hắn là người duy nhất mang thẻ màu đen. Hiện tại, dù đổi thành màu trắng, hắn vẫn nổi bật đặc biệt, thu hút ánh nhìn.

Trên màn hình lớn phía trên đỉnh đầu sáng lên, điểm số cá nhân lập tức hiện ra.

Tên của Đế Thu được treo chót vót ở hàng ngũ đầu tiên, cách biệt với người thứ hai – Phong Diễm – đến vài ngàn điểm, một khoảng cách không thể coi thường.

Khi hắn đang tra cứu tư liệu của mình, Sonja Nhã và Chu Lệ liền đuổi theo.

Nhìn thấy tiểu quái đang nằm trong ngực Sonja Nhã, Đế Thu khẽ suy nghĩ hai giây, rồi hỏi:

“Trong rừng rậm hung thú, ngoại trừ Ác Mộng Bạc cấp độ truyền thuyết, còn có tồn tại hung thú cấp truyền thuyết nào khác không?”

Sonja Nhã khẽ vuốt đầu tiểu quái lông mềm mượt, ánh mắt lập tức sáng rực:

“Có chứ, có vài loại đấy.”

Nàng chớp mắt một cái, mang theo vẻ thần bí, rồi hạ giọng:

“Thu Thu, ta từng nói với ngươi rồi, tiểu cữu cữu của ta từng gặp một con Rồng trong rừng hung thú!”

Đế Thu lập tức quay đầu nhìn về phía Chu Lệ. Vẻ mặt vốn lãnh đạm của hắn trong nháy mắt tràn đầy phấn khích:

“Rồng? Là loại Rồng nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng