Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 4: Chu toàn ngày thứ tư




“Nặc Nặc, ngươi đang chờ mong điều gì?” Hắn mỉm cười, nụ cười mang theo vài phần tà khí, rồi bất chợt thu tay về, không tiếp tục hành động nữa.

Tống Thanh Thư thấy sắc mặt Tư Nam chợt biến đổi, liền vội vàng bước tới, một tay bế nàng lên, nhẹ giọng dỗ dành: “Nặc Nặc, ngươi yên tâm, ta sẽ không động vào ngươi. Đừng sợ, được chứ?”

Tư Nam chỉ liếc hắn một cái đầy cảnh giác, sau đó vẫn im lặng như cũ, không nói một lời.

Ở nơi nàng không nhìn thấy, sắc mặt Tống Thanh Thư lặng lẽ trầm xuống, tia hung bạo vốn đã hiện rõ trong đáy mắt không hiểu sao lại bị hắn cưỡng ép đè nén xuống.

Hôm ấy là lần đầu tiên cả hai có thể yên ổn mà đi hết một ngày. Không cãi vã, không tiếng khóc hay lời mắng nhiếc, thậm chí ngay cả một chiếc chén cũng không vỡ.

Tư Nam tuy không đoái hoài tới hắn, nhưng cũng không còn muốn chọc giận để chạm vào nghịch lân của hắn nữa. Nàng lúc nào cũng cúi đầu, chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì.

Cứ như vậy, cả hai rốt cuộc đón lấy khoảng thời gian yên bình đầu tiên. Căn nhà này cũng không còn giống trước kia, cả ngày hỗn loạn như ngục tù giam cầm phạm nhân nữa.

Tư Nam ở trong tiểu viện của mình, đóng cửa rất kín kẽ. Còn Tống Thanh Thư cũng chẳng thấy phiền lụy khi phải trông giữ nàng, mỗi ngày đều ở bên cạnh bầu bạn.

Ngày hôm đó, khi từ trong cung trở về, hắn ôm theo thứ gì đó trong ngực, vừa vào cửa đã nhanh chóng đi thẳng đến tiểu viện của Tư Nam.

“Nặc Nặc, tới đây xem, đây là tiểu cẩu ta mang về từ bên ngoài. Có phải là rất đáng yêu không?”

Tư Nam đang tưới nước cho hoa, nghe tiếng hắn hứng khởi gọi liền ngẩng đầu lên. Hắn cười rạng rỡ như thể vừa mang tới vật báu hiếm có, rồi thả thứ đang ôm trong tay xuống đất.

Ban đầu nàng chẳng định phản ứng gì, sắc mặt vẫn không đổi. Nhưng đến khi cảm giác có thứ gì đó cắn vào chân mình, sắc mặt Tư Nam mới biến đổi. Nhìn xuống, nàng thấy một cục bông trắng như tuyết đang cố gắng bò tới chân nàng, vì chân ngắn nên mỗi bước đi đều hết sức vất vả.

Thấy nàng đang nhìn mình, nó ngẩng cao cái đầu nhỏ, đôi mắt đen láy ngập nước, ngây thơ và chất phác đến mức khiến người ta khó lòng không bật cười.

Tư Nam suýt chút nữa đã giơ chân đá nó ra, nhưng rồi lại không nỡ. Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Thanh Thư, hắn chỉ lặng lẽ nhìn nàng, trong mắt như phủ một tầng mây đen mờ mịt, tựa hồ đang chờ đợi phản ứng từ nàng.

“Đa tạ Vương gia.” Tư Nam ngoan ngoãn phá lệ nói ra một câu cảm tạ, giọng nói nhạt như nước, song đó đã là điều hiếm có vô cùng rồi.

Tống Thanh Thư thấy nàng rốt cuộc cũng biết cúi đầu nhượng bộ, lập tức mỉm cười bước lên, bế tiểu cẩu lên rồi thuận thế vòng tay ôm lấy eo nàng, cùng đi ra đại sảnh dùng bữa.

Khi Tư Nam vừa ngồi xuống, Tống Thanh Thư đã ném cún con xuống đất, nhận khăn từ tay nha hoàn rồi lau tay không ngừng.

Trong bữa cơm, Tư Nam chẳng ăn uống được bao nhiêu, chỉ ăn qua loa vài miếng rồi buông đũa. Ngược lại, nàng luôn cúi xuống đùa với bé cún, hiếm hoi lắm mới không giữ vẻ lạnh lẽo trước mặt Tống Thanh Thư như thường lệ.

Sau khi dùng bữa xong và đưa Tư Nam trở về tiểu viện, Tống Thanh Thư liếc Phúc Tử một cái, ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng: “Thứ ngươi mang về hôm nay, quả thực không tồi.”

Phúc Tử vội vàng cúi người đáp: “Vương gia, Nặc Nặc cô nương vốn là người thiện lương. Ngay cả Thái hậu nương nương cũng yêu thích con chó nhỏ đáng yêu này, huống hồ là một tiểu cô nương như nàng.”

“Ha ha…” Tống Thanh Thư cười khẽ hai tiếng đầy khinh thường, sau đó quay sang nhìn gã: “Chuyện ta sai ngươi chuẩn bị, đã lo liệu xong chưa?”

“Đã chuẩn bị xong.” Phúc Tử có chút chần chừ rồi hỏi: “Vương gia… chuyện này liệu có nguy hiểm không?”

Tống Thanh Thư khoát tay, nở nụ cười rực rỡ: “Chút nguy hiểm cỏn con thôi mà. Nặc Nặc của ta lá gan lớn như vậy, tất nhiên sẽ không sợ đâu.”

Tư Nam đã nhiều ngày liền không còn bị nam nhân điên cuồng kia quấy nhiễu ban đêm, cả người cũng vì thế mà khá hơn nhiều. Nàng ăn uống nhiều hơn trước, giấc ngủ cũng sâu hơn, sắc mặt dần dần hồng hào trở lại.

Sáng hôm ấy, mặt trời hãy còn chưa xuyên qua được khung cửa sổ, những cành lá mới đâm chồi vẫn còn đọng sương sớm, vài tiếng chim hót ríu rít cũng bị bọn nha hoàn trong viện khẽ khàng xua đi.

Tư Nam vẫn còn mê man trong giấc ngủ, mà Tống Thanh Thư thì đã sớm tỉnh dậy.

Hắn cúi xuống, hung hăng hôn hai cái lên gương mặt ngái ngủ đáng thương của nàng rồi mới miễn cưỡng buông ra.

Trong mắt hắn, Nặc Nặc chỗ nào cũng tốt, sạch sẽ, thuần khiết như đóa sen mọc từ bùn mà chẳng vấy nhơ. Trên đời này, không còn nữ nhân nào có thể sánh với nàng.

“Nặc Nặc, mấy ngày tới ta không về, ngươi phải ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, được không?” Âm cuối giọng của hắn khẽ kéo dài, giọng trầm khàn hòa vào trong không khí như gió xuân nhẹ lướt qua rồi tan biến.

Hắn đã nhiều ngày không chạm vào nàng, từ hôm đó đến nay vẫn luôn nhẫn nhịn.

Giờ phút này, cơ thể hắn nóng rực áp lên người Tư Nam, chà xát trên da thịt nàng hồi lâu, đầu lưỡi m*n tr*n từng tấc da thịt trắng nõn. Thấy nàng vẫn không có phản ứng, hắn mới uể oải đứng dậy.

Nếu đã nhẫn nhịn đến bây giờ, thì đâu có lý gì bỏ dở giữa chừng. Nặc Nặc của hắn đã thay đổi rất nhiều, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành dáng vẻ mà hắn mong muốn.

Tống Thanh Thư vừa chỉnh y phục vừa đứng dậy, không quấy rầy giấc ngủ của nàng nữa.

Khi mặt trời đã lên cao, ánh sáng tràn ngập khắp gian phòng, những đóa lan ngoài cửa sổ cũng lặng lẽ nở rộ, hương thơm lan tỏa khắp nơi.

Tư Nam mơ mơ màng màng mở mắt, ngáp dài một cái rồi tỉnh dậy. Từ sau khi Tống Thanh Thư có thể quản lý nửa th*n d*** của hắn, cở thể nàng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Nghỉ ngơi một thời gian, nàng cảm thấy sức lực trong người dần trở lại, những vết bầm tím trên da cũng mờ dần đi, dây thần kinh vốn căng như dây đàn cũng từ từ giãn ra.

Bên ngoài, một tiểu nha đầu nghe thấy động tĩnh, vội vén rèm bước vào, cười khanh khách nói: “Cô nương, bên ngoài trời hôm nay rất ấm áp, ngài có muốn ra ngoài ngồi một lát không?”

Vừa nói nàng ấy vừa định tiến lên giúp Tư Nam rửa mặt chải đầu, nhưng lại bị Tư Nam ngăn lại.

Tư Nam nhìn thấy gương mặt xa lạ, biết là đám nha hoàn cũ đã bị thay người. Nghĩ đến ba người đêm qua, nàng cũng chẳng dám hỏi thêm. Có lẽ… họ đã chết rồi.

Hiếm có một ngày đẹp trời như thế này, nàng nhìn thấy cún con như cục bông tròn vo chạy ra chạy vào ngoài sân, bèn chẳng buồn chải đầu mà đi theo nó ra ngoài.

“Tiểu Bạch, đợi ta với.” Hai ngày nay Tống Thanh Thư không ở đây, Tư Nam bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Tiểu Bạch là cái tên nàng đặt cho chó nhỏ, một con chó kiểng bé xíu, tiếng kêu “kỉ kỉ” mềm mại, đáng yêu vô cùng.

Mấy ngày nay nàng cảm thấy thân thể thoải mái hơn trước, nhưng thật ra suốt nửa năm qua, nàng rõ ràng nhận ra bản thân đã yếu đi nhiều. Thường xuyên bị say sẩm mặt mày, hay rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh, đầu đau nhức không ngớt.

Với tình trạng như thế này… e là nàng không thể trốn thoát được.
Nhìn vòng tường hộ viện bao bọc xung quanh, khóe môi Tư Nam khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh. Nàng chơi với Tiểu Bạch một hồi lâu, trên người toát mồ hôi, bụng cũng đã đói.

“Đem thức ăn dọn tới đây.”

Ôm Tiểu Bạch trong lòng, đùa giỡn một lúc lâu khiến tâm trạng nàng cũng tươi sáng hơn nhiều. Ít ra, đó cũng coi như việc duy nhất có thể gọi là “tốt” mà kẻ tâm thần kia từng làm được.

Tư viện này ở ngoại thành, tường cao kín mít, xung quanh là núi rừng hoang vắng. Nơi này vốn là Hoàng thượng ban cho, cảnh sắc thanh u, thích hợp để cư ngụ, nên dân cư cũng thưa thớt.

Ở khu rừng rậm không xa, có vài người đang nằm rạp trên cây, tay cầm ống nhòm dài nhắm về phía viện tử, miệng lẩm bẩm: “Quả nhiên là hắn không ở đây.”

Bên dưới có người phụ họa: “Đã nói rồi mà, mấy ngày nay Đoan Vương theo Thái hậu đến chùa Hộ Quốc cầu phúc, sẽ không ở lại căn tiểu viện này đâu.”

Người trên cây lại nhìn thêm một hồi rồi mới tụt xuống, nét mặt lộ ra vẻ âm độc: “Hắn không ở đây, vậy thì chúng ta vào thôi. Nếu hắn coi trọng nữ nhân đó như vậy, ta cũng muốn cho hắn nếm thử cảm giác mất đi người mình yêu.”

Kẻ kia cũng gật đầu: “Phải đấy, hắn là Vương gia thì đã sao? Chẳng lẽ lại có thể vì một nữ nhân mà giết chúng ta sao? Ngày thường đã quá đủ với tính khí ngang ngược của hắn rồi. Lần này nhất định phải khiến hắn đẹp mặt, cũng để Hoàng thượng nhìn xem, Đoan Vương rốt cuộc là hạng người gì.”

“Phải.”

“Đúng vậy, chính là thế.”

“Chúng ta nhiều người như vậy, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không vì một nữ nhân mà lấy mạng chúng ta. Dù gì phụ thân chúng ta vẫn đang làm quan trong triều.”

Những lời này lập tức được nhiều kẻ tán đồng. Danh tiếng của Đoan Vương ở Ngọc Kinh không ai không biết, đặc biệt là trong giới công tử ăn chơi trác táng như bọn họ.

Vốn dĩ nước giếng không phạm nước sông, nhưng chỉ cần Đoan Vương nhìn họ không vừa mắt, nhẹ thì bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, nặng thì gãy tay gãy chân, chịu đủ mọi nhục hình.

Rõ ràng bản thân cũng là con cháu mệnh quan triều đình, vậy mà lại bị hắn khinh nhục mà chẳng dám phản kháng. Một Vương gia chẳng có thực quyền gì mà lại hoành hành cả thành Ngọc Kinh, thế là đạo lý gì chứ?

Kẻ vừa từ trên cây trèo xuống kia thấy thế thì gật đầu liên tục, rồi vội vàng rủ đám còn lại đi uống rượu bàn kế hoạch thật kỹ lưỡng.

Ngày hôm đó, Tư Nam chơi đùa đến kiệt sức. Trong mắt người khác, nàng như đang vui đùa hết mình, nhưng thực ra nàng chỉ muốn xem thử bản thân hiện tại còn bao nhiêu sức lực, còn có thể chạy được bao lâu.

Suốt cả ngày, Tư Nam cùng Tiểu Bạch chạy vòng quanh tiểu viện hết lần này đến lần khác. Một người một cẩu, cùng với đám nha hoàn trong viện đều mệt rã rời, hai chân nàng run lẩy bẩy, cổ họng khô rát như lửa đốt.

Thật vô dụng… Mới chỉ nửa năm không vận động mà đã biến thành phế nhân như vậy rồi.

Tư Nam thầm than trong lòng, sau đó ăn liền ba bát cơm, ngâm mình trong nước ấm rồi lập tức đi ngủ.

Ánh trăng sáng vằng vặc trải khắp sân xuân, vài bông hoa đêm tranh nhau nở rộ, hương thơm theo gió xuân lan tỏa khắp phủ đệ.

Trong tiểu viện chỉ còn lại vài người canh đêm. Trên chiếc giường gỗ đàn hương màu đỏ, Tư Nam ngủ say sưa, một bên chân khẽ gác lên người Tiểu Bạch đang cuộn mình. Cái mũi nhỏ nhắn của nó khẽ nhúc nhích từng chút một, đáng yêu vô cùng.

Khi mọi người đều chìm vào giấc ngủ, Tiểu Bạch bỗng mở mắt, trong ánh nhìn nhỏ bé tràn đầy cảnh giác. Thấy chủ nhân vẫn không động đậy, nó liền cố nhảy lên giường, nhưng đôi chân ngắn ngủn khiến nó không sao nhảy lên nổi.

Tiếng động ấy đánh thức Tư Nam. Nghe tiếng móng vuốt cào kẽo kẹt dưới chân giường, nàng vốn ngủ rất nông, nên chẳng bao lâu đã tỉnh lại.

“Tiểu Bạch?” Nàng bế cún con lên giường, khẽ hỏi: “Sao thế? Ngươi sợ à?”

Tư Nam bỗng thấy lòng mình chùng xuống. Một con chó con rời mẹ còn biết sợ hãi, huống chi là con người. Nghĩ đến cha mẹ không biết giờ có bình an hay không, nhớ lại mười sáu năm được yêu thương che chở, nước mắt nàng không kìm được mà rưng rưng ướt mi.

Toàn thân nàng nhức mỏi, cơ bắp vẫn chưa kịp hồi phục, tất cả đều là hiện tượng bình thường. Nhìn ánh trăng trong trẻo ngoài cửa sổ, nỗi bi thương trong lòng bỗng dâng lên mãnh liệt, nàng gượng người định ngồi dậy.

Nghe thấy tiếng động trong màn trướng, nha hoàn bên ngoài vội vén rèm bước vào: “Cô nương, sao ngài lại tỉnh rồi?”

……

Trong chùa Hộ Quốc, mãi đến tận đêm khuya, Tống Thanh Thư mới bước ra khỏi thiền thất của Thái hậu. Hắn vươn vai duỗi gân cốt, theo Thái hậu tụng kinh hơn nửa ngày, đến mức đầu lưỡi như thắt lại.

Phúc Tử đang chờ bên ngoài, thấy Vương gia ra liền tiến lên bẩm: “Cô nương đã bị bắt đi rồi, Vương gia… chuyện này có phải là quá mạo hiểm hay không?”

Tống Thanh Thư khẽ cười, nụ cười nhu hòa hiền hậu. Khuôn mặt tuấn dật phong lưu vốn có, sau khi được ánh Phật và kinh kệ tẩy rửa, giờ phút này nhìn qua lại càng thêm ôn nhuận như đồng tử ngồi trên đài sen.

“Mạo hiểm?” Hắn khẽ lắc đầu, “Nặc Nặc không sợ đâu. Ngay cả bổn vương nàng còn không sợ, sao có thể sợ mấy trò hèn mọn đó chứ.” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng