Trong lòng động đá xanh hình hồ lô dưới dòng nước, Tư Nam đang nổi lềnh bềnh. Khoang động này khá rộng, trần động còn chừa lại chừng nửa cái đầu để hít thở. Dưới dòng nước xiết, cửa động bị thủy thế che kín hoàn toàn.
Chỉ như vậy đã đủ rồi.
Nàng nhắm mắt thầm cầu nguyện, mong đêm nay không ai phát hiện ra lối này, chí ít không phát hiện quá sớm. Chỉ cần qua khỏi đêm nay, nàng mới có hy vọng rời đi.
Chốc lát sau, nàng khẽ nổi lên, lặng lẽ thò mặt qua dòng nước quan sát, nhìn thấy ánh đuốc bên ngoài sáng như ráng chiều thiêu đốt bầu trời, hiển nhiên Tống Thanh Thư chưa chịu từ bỏ.
Song hắn chắc chắn đã trông thấy nàng tự dùng đao đâm vào ngực mình, hẳn sẽ tin rằng nàng đã chết.
Quan trọng nhất, hắn không biết là nàng biết bơi.
Tư Nam không biết mình đã chờ bao lâu. Chỉ cảm thấy máu huyết nơi vết thương dường như sắp đông lại, sau lưng đau buốt đến chết lặng, toàn thân lạnh run như bị băng tuyết g*m c*n. Thực sự không còn chịu nổi, nàng mới chậm rãi trồi khỏi cửa động. Trên mặt nước đã trở lại tĩnh lặng, bờ sông dường như cũng chẳng còn ai.
Dòng nước vẫn cuồn cuộn mãnh liệt; trong con xoáy nước không xa, nàng thấy Tiểu Bạch đang cố sức vùng vẫy, quay vòng mỏi mệt mà vẫn muốn bơi về phía nàng.
Bất đắc dĩ, nàng chỉ đành liều thân đi cứu. Trong muôn vàn hiểm trở, nàng ôm lấy Tiểu Bạch, ngược dòng mà bơi về phía bờ. Song thân thể suy kiệt, bò lên cũng chẳng nổi.
Tiểu Bạch như hiểu ý, dùng đầu húc liên hồi, đẩy nàng lên từng chút một. Đến khi Tư Nam kiệt lực bò được lên bờ, nàng đã toàn thân rã rời, hơi thở mỏng như tơ. Quay đầu nhìn lại, Tiểu Bạch đã bị nước cuốn trôi đi trong xoáy lũ, chỉ để lại trong đêm một khoảng trống lạnh buốt.
Nước mắt lạc theo sóng, ánh mắt nàng dại đi nhìn dòng Ngọc Đái Hà dâng tràn cuồn cuộn, mang theo Tiểu Bạch, mang theo cả quãng thời gian hai năm bị giam cầm nơi ngục thất hoa lệ, cuốn đi, chẳng còn đường quay lại.
Trời mờ sáng, bên chân trời đã vương lên tiếng vịt trời kêu khàn đục. Thời khắc bình minh cận kề. Thân thể lạnh run không ngừng, nàng men theo bờ sông, run rẩy tìm đường lên cao, lòng bàn tay chạm lên trán, lờ mờ cảm thấy đã phát sốt. Nàng phải mau chóng rời đi.
Cũng may ý chí sống còn như thanh kiếm treo trên đầu thúc nàng tiến bước. Giữa cảnh trời đất mịt mờ hơi sương, khi xa xa nhìn thấy mái ngói nhỏ nhoi của một tiểu viện nơi ngoại thành Ngọc Kinh, lòng nàng kích động đến mức mắt tối sầm đi.
Hai năm. Rốt cuộc nàng cũng đã thoát ra.
Năm đó đến Ngọc Kinh, nàng vốn mang chí làm ăn. Cũng như bao nữ tử xuyên qua khác, nàng chẳng mang theo tài nghệ gì đặc biệt, chỉ biết kinh thương đôi chút, song lại xem như có chút thủ đoạn. Nghe nói Ngọc Kinh là chỗ anh hùng tứ phương hội tụ, nàng đương nhiên muốn tới thử một phen.
Khi ấy để tránh xa phiền nhiễu, nàng chỉ thuê một tiểu viện yên tĩnh, mang theo hai tỳ nữ. Ông trời vẫn không tuyệt nàng, nàng có tỳ nữ trung thành tận tâm, lại có song thân hiền hậu.
Khi nhìn thấy Đông Dung, nha đầu thân cận thuở trước, khóe môi nàng run lên, suýt nữa cất tiếng mà khóc.
Đông Dung nhìn nàng, ánh mắt có phần ngỡ ngàng, tựa hồ chưa kịp nhận ra người trước mặt. Nhưng Tư Nam đã chẳng còn sức đứng, cả người ngã sụp ngay trước thềm.
Đông Dung hoảng hốt kêu lên: “A… người làm sao lại…”
Tư Nam nắm chặt lấy tay nàng ấy, hơi thở mỏng manh, gắng gượng căn dặn từng lời: “Chớ để người ngoài biết… lập tức bảo cha mẹ bán sạch cửa hàng ở Ngọc Kinh… nha hoàn, sai vặt phân tán hết… nhanh chóng hồi quê, rồi tính tiếp…”
Chưa đợi Đông Dung kịp đáp lời, mí mắt nàng đã sụp xuống, thần trí hôn mê, nàng đã thật sự mệt rồi.
Nước sông cuồn cuộn, Tư Nam giãy mình giữa dòng chảy siết, tự kiểm thân thể, không chìm, cũng chưa hôn mê, nàng… đã thoát ra được.
Một niềm vui mừng cực điểm ập đến, khiến lòng ngực nàng dâng lên một luồng nhiệt nóng hổi. Chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ được gặp lại phụ thân, mẫu thân.
Ý niệm ấy lóe lên, trong lòng lập tức ấm áp, tay chân vốn mỏi rã cũng bỗng như có thêm sức lực.
Song nước cuốn gấp gáp, dù nàng giỏi bơi đến đâu vẫn khó đứng vững được thân hình. Tư Nam định trở mình, tìm chỗ nước lặng hơn để ổn định hô hấp, nào ngờ vừa xoay người, trước mắt nàng bỗng hiện ra khuôn diện đã khắc sâu vào tận linh hồn.
Mày kiếm sắc lạnh, mắt đào hoa vĩnh viễn mang vẻ thản nhiên lương bạc; sống mũi thẳng, môi mỏng lúc này đang siết lại vì phẫn nộ.
Ngay khi nàng quay mặt lại, khóe môi hắn nhếch lên thành một đường cong đầy âm u cố chấp, khiến lưng nàng lạnh buốt như rơi vào vực sâu.
Giọng nói trầm thấp vang lên, tựa tiếng nguyệt dạ xuyên qua đáy nước: “Tư Nam — ta sẽ không buông tha ngươi…”
Cả người Tư Nam run lẩy bẩy. Trong khoảnh khắc, nàng muốn lao lên đồng quy vu tận, nhưng lập tức cắn răng tỉnh táo lại — không đúng!
Hắn làm sao biết tên thật của nàng?
“A… Đồ điên… tránh xa ta! Biến ngay… biến ngay!”
—
Trên giường, nữ tử đột nhiên hét to, tay chân điên cuồng vung loạn, nước mắt tuôn ra như mưa, từng giọt nặng nề rơi lên gối, thấm thành đốm ướt lạnh.
Đông Dung hoảng loạn đè không nổi, vừa khóc vừa dỗ: “Tiểu thư! Là mộng thôi! Là ác mộng thôi! Mau tỉnh lại đi… đừng sợ…”
Song Tư Nam như người phát cuồng, tay chân quẫy đạp, đánh trúng Đông Dung khiến nàng ấy đau đến k** r*n.
Không còn cách nào khác, Đông Dung hốt hoảng hướng nha đầu vừa vào cửa quát: “Hạ Hòa! Mau đi thỉnh phu nhân tới — nhanh!”
Hạ Hòa run rẩy đến mức đánh rơi cả khay, ‘phanh’ một tiếng lanh lảnh, chén dĩa vỡ tan, song vẫn không khiến Tư Nam giật mình tỉnh lại.
Đông Dung bất lực bò lên giường, cố sức giữ lấy nàng, nào ngờ còn bị cào rách hai đường trên mặt.
May thay, Tư phu nhân nhanh chóng tới nơi. Vừa thấy cảnh tượng hỗn loạn, nước mắt bà tức thì tuôn xuống.
Đông Dung vội tránh sang một bên, Tư phu nhân thừa cơ ôm chặt nữ nhi vào lòng, nhẹ giọng kêu liên tục bên má nàng: “A Nam… tiểu A Nam của nương… không sao… nương ở đây… nương vẫn ở bên con…”
“Ngoan nào, A Nam đừng sợ… nương ở đây… sẽ không rời con một khắc…”
Nước mắt vẫn rơi nhưng giọng bà cố giữ ấm dịu không run rẩy, quả nhiên, lực giãy giụa của Tư Nam dần yếu đi.
Tư phu nhân cẩn thận đặt nàng lại trên giường, kéo chăn che kín, ánh mắt vẫn lưu luyến không dời, nước mắt chan hòa mà không nỡ quay đi.
Lúc này, Tư lão gia bước vào, thấy dấu cào trên mặt Đông Dung, ánh mắt thoáng trầm lại. Ông chỉ khẽ nói: “Đông Dung, xuống bôi thuốc đi.”
Đông Dung và Hạ Hòa mắt đỏ hoe, lui xuống từng bước nặng nề.
“Lão gia… A Nam, nàng…” Tư phu nhân còn chưa kịp nói hết, đã nghẹn ngào che miệng, run rẩy ngã vào lòng phu quân, chỉ có tiếng nức nở không thành lời.
Tư lão gia nhìn nữ nhi trên giường cùng thê tử đang khóc không thôi bên ngực, trái tim như bị dao khoét, nhưng chỉ dám khàn giọng dỗ dành: “Phu nhân… A Nam sẽ không sao… chắc chắn sẽ không sao…”
Nhưng đáy mắt ông, lại phủ kín một tầng lo âu không gì hóa giải.
Tư lão gia hiểu rất rõ nữ nhi của mình. Tư Nam tuyệt không phải hạng nhu nhược yếu ớt.
Thế nhưng sáng sớm hôm ấy, nàng lại xuất hiện nơi cửa ngách hậu viện, toàn thân rách nát như kẻ ăn mày, ngã gục thoi thóp, may mắn thay Đông Dung trông thấy kịp thời mà đưa vào trong.
Từ những vết thương trên thân thể nàng, Tư phu nhân có thể tưởng tượng được mấy năm qua nàng chịu bao nhiêu khổ sở. Thân thể nàng gầy đi rất nhiều, sắc diện tái nhợt, chẳng rõ đã sa vào nơi hang ổ thế nào.
Nếu như… nàng từng bị bán vào chỗ nhơ nhớp…
Ý nghĩ ấy lóe lên, Tư phu nhân liền hoảng sợ đến nỗi không dám nghĩ tiếp, chỉ ôm chặt nữ nhi khóc nghẹn, lòng tràn ngập hối hận. Nữ nhi lá gan quá lớn, bọn họ thật sự không nên để nàng một mình tiến Ngọc Kinh; dù phải cùng nàng đi xa ngàn dặm, cũng còn hơn để nàng đơn độc đối mặt với phong ba.
Nàng mất tích suốt mấy ngày, hai nha đầu đi theo cũng không mang lại được tin tức gì đáng kể. Phu thê Tư lão gia vội vã lao tới Ngọc Kinh, song vì thanh danh của nữ nhi, không dám phô trương tìm người. Một khi truyền ra ngoài, dẫu có tìm được, cuộc đời nàng e khó ngẩng đầu làm người.
Tư gia chỉ có một nữ nhi độc nhất, tuyệt không thể để nàng chịu hủy hoại thanh danh một cách hồ đồ.
Thế là bọn họ chỉ có thể bí mật tung bạc như ném đá xuống biển, nhưng mãi vẫn không thu được chút tin tức nào, như thể một người sống sờ sờ bỗng tan biến giữa hư không.
May thay, mọi chuyện đều được giấu kín, chỉ vài nha đầu thân tín biết tiểu thư đã mất tích; đối với bên ngoài, người ta chỉ biết Tư gia tiểu thư bất ngờ phát bệnh, kéo dài hai năm không khỏi.
Căn bệnh đột ngột, dai dẳng, trị thế nào cũng không thuyên giảm.
Tư phu nhân nhìn nữ nhi suy yếu tái nhợt, người nóng như lửa, lòng đau như bị dao cắt: “Lão gia… A Nam nói muốn lập tức hồi hương, hành trang chúng ta thu xếp thế nào rồi?”
Tư lão gia thở dài: “Tất sẽ nhanh thôi. Cửa hàng tạm thời không thể bỏ không, ta đã giao lại cho vị chưởng quầy tín nhiệm ở đây xử lý. Bọn nha hoàn sai vặt cũng phân phát xong, chỉ chờ chuẩn bị ít ngày là có thể lên đường.”
Thật ra việc này ông cũng đã suy nghĩ rất lâu, nay phu nhân vừa nhắc, ông lập tức hạ quyết tâm. Bất kể thế nào, an nguy của nữ nhi là quan trọng nhất.
Chỉ là, giữa lúc ấy, trong thành Ngọc Kinh bất ngờ hạ lệnh giới nghiêm. Suốt mấy ngày liền trong thành náo động, quân binh chạy qua chạy lại, không biết đang truy bắt điều gì, thậm chí toàn bộ cổng thành đều bị phong tỏa.
Tư gia hao tổn không ít bạc để chuẩn bị lên đường, song vẫn không tài nào xuất thành nổi, cửa thành đã bị chật kín người bị chặn lại.
May mắn thay, lúc ấy đang là tiết Trung Thu, sứ thần các tiểu quốc tứ phương vẫn còn lưu lại trong kinh thành, lại thêm vô số lữ khách tụ hội tại Ngọc Kinh, khiến nhân tâm hoang mang, ai nấy đều mang tâm trạng kinh hãi mà không rõ sự tình.
Chẳng bao lâu, thánh chỉ được ban xuống, đường sá trong thành lại được chỉnh đốn, cổng thành mở trở lại. Nhất thời người người chen lấn rời khỏi thành, cảnh hỗn loạn như triều cường tràn qua đê, song lộ dẫn rốt cuộc cũng thông suốt.
Tư gia vừa ra khỏi thành liền thuê một chiếc thuyền lớn, chuẩn bị mang theo toàn gia hồi Định Xa.
Tư phu nhân nhìn nữ nhi cả ngày ngơ ngẩn, ánh mắt trống rỗng, lòng càng thêm đau đớn, ngày nào cũng nước mắt ướt đầm vạt áo.
Hôm ấy, phu thê hai người lại đến khoang thuyền thăm nữ nhi, chỉ thấy Tư Nam vẫn ôm gối co mình nơi mép giường, hai mắt vô hồn, đối với bất kỳ sự tiếp xúc nào cũng đầy bài xích. Tư phu nhân cố nén nghẹn ngào, nhẹ nhàng đút dược cho nàng uống, còn Tư lão gia chỉ đứng bên ngoài khoang, chẳng dám bước vào.
Khi Tư phu nhân bước ra, trượng phu đã chẳng thấy tăm hơi, bà không kìm được nữa mà khóc òa. Cả đời này bà hối hận nhất chính là không sinh được nam nhi nối dõi, khiến nữ nhi phải chịu áp lực gánh vác môn hộ; nay lại gặp nạn như thế này, bà chỉ cảm thấy tim gan như bị xé rách.
“Lão gia, vì sao ngài không vào nhìn nữ nhi một lần? Chẳng lẽ A Nam làm không tốt sao?”
Tư lão gia hiểu rõ tâm bệnh của phu nhân, đành đưa tay ôm lấy vai bà, ôn tồn an ủi:
“Hiện tại cảm xúc của A Nam bất ổn, ta là nam tử, tiến vào chỉ khiến nó thêm sợ hãi. Trước mắt chúng ta phải cẩn trọng chăm sóc, chờ trở về Định Xa, nhất định sẽ khá hơn. Nàng chớ quá lo lắng.”
Ông không phải chưa từng bước vào. Mỗi khi đối diện ánh mắt hoảng loạn mà cố chấp tỏ ra kiên cường của nữ nhi, ông — người làm phụ thân — lại cảm thấy sống còn khổ hơn chết, nhưng nữ nhi không chịu hé môi nói một lời, khiến ông chẳng biết cứu nàng từ đâu.
Một tháng sau, tiết trời trở lạnh. Một chiếc thuyền lớn cập bến huyện Định Xa, trên thuyền có không ít người bước xuống.
Cuối cùng thì toàn bộ Tư gia đã quy hồi Cố quận. Bởi vì Tư Nam lâm vào cảnh ngộ này, ngoài nha hoàn và gã sai vặt được mang đến từ Định Xa, tất cả người hầu còn lại đều đã được phân phát cho nhà khác cùng tiền thưởng hậu hĩnh.
Nghe tin lão gia hồi phủ, người hầu trong Tư gia tập trung nghênh đón, bộ dạng đều vui mừng khấp khởi.
“Lão gia, ngài đã trở về rồi.” Người đi đầu là quản gia Tư Đán.
Tư lão gia nhìn thấy người nhà, u uất đè nén suốt bao ngày trong lòng cũng bớt đi đôi phần: “Truyền lệnh xuống dưới, thân thể tiểu thư chưa hồi phục, đồ vật của nàng không được ai tự tiện động đến, mọi việc trong phủ do phu nhân an bài.”
Tư Đán vội vàng dạ liên hồi: “Thuộc hạ đã rõ, lão gia.”
Bến đò ngày ấy người đến kẻ đi hỗn tạp, may mà thuyền Tư gia là chiếc duy nhất vừa cập bến, mà bọn hạ nhân đều là lão bộc theo nhiều năm, nên cũng nhanh chóng ổn định, hàng ngũ chỉnh tề, không một ai hỗn loạn.
Cách đó không xa, dưới bóng hàng liễu, có một thanh niên khí chất tuấn tú đứng im lặng chờ đợi. Y vận một thân cẩm y màu xanh đậm, mắt sáng sinh động, ngũ quan thanh tú, thân hình thẳng tắp. Nhìn thấy đoàn người Tư gia, y lập tức nheo mắt đánh giá, rồi vui mừng vẫy tay gọi:
“Tư bá phụ!”
Thanh niên gọi một tiếng xong, liền bước nhanh len qua đám người chạy đến.
“Trọng Ngôn, sao ngươi lại ở đây?” Tư lão gia trên mặt xuất hiện ý cười. Thiếu niên này chính là Lộ Huấn, tự Trọng Ngôn, thuở bé lớn lên cùng Tư Nam, được Tư gia chiếu cố chẳng khác nào nửa người nhà.
Lộ Huấn hơi ngượng, gãi gãi sau gáy, rồi cung kính chắp tay hành lễ: “Nghe nói bá phụ hồi phủ, vãn bối nào dám không đến nghênh đón? Huống hồ… A Nam cũng trở về.”
Tư lão gia nhìn đôi mắt sáng ngời kia của y, không khỏi bật cười: “Tốt. Thân thể A Nam chưa khỏe hẳn, chờ một lát mới có thể ra ngoài gặp người.”
Vừa mới về đến quê nhà, việc cần thu xếp không ít. Biết phu nhân đang ở bên chăm sóc nữ nhi, Tư lão gia an lòng giao phó mọi việc rồi rời đi tiếp tục an bài.
Lúc này, Tư Nam ngồi ngây ngốc bên rìa thuyền, mắt nhìn theo boong thuyền xé nước để lại từng đường sóng nhỏ, cảnh sơn thủy xanh biếc bên bờ dần lùi lại phía sau. Bờ đất mỗi lúc một gần, khí thế cố hương hiển lộ trong đôi mắt, lòng nàng rốt cuộc dâng lên một tia dao động.
“A Nam, thân thể khá hơn chút nào chưa?” Tư phu nhân lo lắng nhìn nữ nhi vẫn mang vẻ uể oải.
Tư Nam khẽ thở than trong lòng. Dẫu còn khó chịu, nhưng nàng đã thoát khỏi địa ngục kia, cuộc sống… chung quy vẫn phải tiếp tục.
“Nương, con không sao.” Nàng gắng nở một nụ cười nhạt, ngược lại còn nhẹ giọng an ủi mẫu thân: “Nương chớ lo, nay về nhà rồi, mọi sự sẽ tốt hơn.”
Nàng hiểu mẫu thân đang lo điều gì, nhưng lại chẳng thể nói ra. Những ngày vừa qua nàng đã nghĩ rất nhiều, cảm thấy nếu nói ra, chỉ khiến hai vị thân sinh thêm đau lòng.
Cũng may hiện giờ đã hồi hương, lại được tận hưởng sự ấm áp dưới cánh cha mẹ, nàng chỉ thấy trong lòng dâng lên vô hạn cảm kích.
Thuyền khẽ lay, bóng hình dao động một chút, báo hiệu đã cập bờ.
Sợ mẫu thân lại mở lời hỏi han, Tư Nam vội khẽ nắm tay bà bước xuống thuyền, song giữa hàng mi vẫn còn ẩn dấu sự ngưng trọng khó nói.
Hôm đó nàng trốn đi, đến giờ vẫn cảm thấy như mộng. Nàng từng cho rằng bản thân hoặc là bị nước cuốn trôi, hoặc là rơi vào tay hắn rồi chết đi dưới tr·a t·ấn tàn độc của tên này.
Hồi tưởng lại thời điểm ẩn mình trong phiến đá xanh của ám động khi đó, nàng không khỏi cảm thán: chỉ bằng chút kế hoạch sơ sài, lại nhờ vào khe động trăm năm sau hình thành, nàng thật đã thoát khỏi một kiếp khổ sở.
Bất chợt, ý thức lại gọi về cảnh cuối cùng nàng nhìn thấy, gương mặt Tống Thanh Thư dữ tợn, ánh mắt không còn lạnh nhạt như trước mà đầy thống khổ cực đoan, rống lên một tiếng: “Nặc Nặc——!”
Toàn thân Tư Nam khẽ run. Nàng vốn nên đã “chết” trước mặt hắn, nhưng nếu trong kí ức tồn tại một khoảng trống nào đó thì sao? Nếu hắn nhận ra điều không ổn, liệu Tư gia có chịu nổi lửa giận của một vị Vương gia?
Để mở chặn quảng cáo vui lòng
Thông tin cá nhân
Truyện đang đọc
Chưa có truyện đọc
Đơn hàng của bạn
Chưa có đơn hàng nào
Lịch sử mua gói
Chưa có lịch sử mua gói
