"Ta không có bất cứ tham vọng nào, ta chỉ là một thần tử." Phạm Nhàn đáp:
"Hai ngày nữa, điện hạ sẽ biết thành ý của ta. Về phần các điện hạ khác, một vị
là học trò của ta, ta sẽ đánh cho hắn biết điều hơn, Đại điện hạ thích rượu hơn,
còn Thái tử thì ta không để tâm. Cho nên ta không còn lựa chọn nào khác ngoài
nhắm vào ngài... Ngài nói đúng, huyết mạch luôn đáng được tôn trọng, vì vậy ta
sẽ dùng tất cả lực lượng để ngăn chặn loại chuyện kinh khủng đó xảy ra."
Trong lòng Nhị hoàng tử phát lạnh. Bức bình phong như có một kẽ hở không
kịp che kín, gió lạnh mùa đông như đang chậm rãi thổi qua trong Bão Nguyệt
lâu. Cuối cùng, Phạm Nhàn nói: "Xin điện hạ hãy ghi nhớ một điều, bệ hạ đang
trong độ tuổi khỏe mạnh nhất, không hy vọng phải chứng kiến loại chuyện như
vậy diễn ra."
o O o
Nhị hoàng tử rời Bão Nguyệt Lâu, khuôn mặt hắn mang vẻ lạnh lùng khác
thường. Cho dù hắn nhận được tin tức ra sao trong cuộc trò chuyện này, cho dù
hắn cũng cảm thấy tin tưởng và sợ hãi trước lý tưởng của Phạm Nhàn, nhưng sự
thật đêm nay đã chứng minh được rất nhiều thứ. Thế lực của hắn ở kinh đô đã bị
Phạm Nhàn diệt trừ triệt để, không hề thương tiếc, bây giờ trước mặt hắn chỉ
còn hai con đường. Một là quyết tâm bám lấy bên phía Trưởng công chúa, một
là như Phạm Nhàn mong đợi, ngoan ngoãn mà rút lui khỏi cuộc chiến tranh
giành hoàng vị.
Không có thực lực, lấy cái gì mà cạnh tranh? Nhưng Nhị hoàng tử cũng hiểu,
tình hình cứ tiếp tục phát triển như vậy, nếu đêm nay Phạm Nhàn không càn
quét thế lực của hắn, thế thì trong tương lai không xa, hoặc là Khánh Quốc sẽ
rung chuyển kịch liệt, hoặc là chính bản thân hắn sẽ bị loại bỏ một cách vô tình.
Nhưng hắn sẽ không hề cảm kích Phạm Nhàn, bởi vì chính Phạm Nhàn đã đẩy
hắn vào bước đường cùng.
Đại hoàng tử trò chuyện vài câu với Phạm Nhàn, sau đó ôm vẻ mặt đầy lo lắng
rời khỏi Bão Nguyệt Lâu, đồng thời còn dẫn theo cả Tam hoàng tử. Cuộc trò
chuyện giữa các vị huynh đệ trong hoàng tộc không hề vui vẻ gì, mà Tam hoàng
tử phải trở về cung, thân là Đại thống lĩnh cấm quân, tiện đường đưa cậu nhóc
về cung là hợp lý nhất.
Bây giờ, đêm đã dần khuya. Nếu trên trời không có những đám mây tuyết dày
đặc kia, chắc chắn có thể thấy được mặt trăng đã di chuyển vị trí tới giữa màn
giữa đêm.
Phạm Nhàn không rời khỏi Bão Nguyệt lâu. Y ngồi một mình một hồi, bảo
trong lầu phục vụ một nồi thịt dê tươi hấp. Sau khi ăn xong, toàn thân y nóng
lên, lại uống thêm mấy chén rượu, rồi mới từ từ đứng lên, đi đến bên cửa sổ và
nhìn xuống.
Ngoài cửa sổ, tĩnh mịch như chết. Người của Kinh Đô phủ và quân phòng vệ đã
rút lui, hôm nay Bão Nguyệt lâu nghỉ kinh doanh, các cô nương cũng đã đi ngủ
từ sớm, chỉ để lại vài người lanh lợi phục vụ y.
Trong lầu, nến đỏ tĩng lặng. Phạm Nhàn bảo Thạch Thanh Nhi chuẩn bị một
thùng nước nóng, thoải mái tắm rửa một phen.
Sau khi tắm xong, y xoa xoa khuôn mặt hơi ửng đỏ của mình, hỏi: "Hai ngày
nay Đại hoàng tử có đến hẻm Thanh Dương không?"
Thạch Thanh Nhi nghe vậy, biết rằng chủ nhân đang nói đến công chúa của Hồ
tộc kia, lắc đầu một cái. Cô đang chuẩn bị tiến lên giúp chủ nhân mặc quần áo,
nhưng lại bị y vẫy tay xua ra.
Chẳng mấy chốc, Tang Văn đã bước vào, vị chưởng quỹ dịu dàng của Bão
Nguyệt lâu nhẹ nhàng cúi người, cẩn thận từng chút một cẩn thận giúp Phạm
Nhàn mặc lên áo lót kên người. Đôi tay thon dài lướt qua những cơ bắp săn
chắc của y, không khỏi ngây ngẩn trong chốc lát, nhưng lại không dám có thêm
bất cứ động tác gì. Sau đó, cô lại cẩn thận buộc cây nỏ ngầm chỉ rộng cỡ ba
ngón tay lên cánh tay trái của Phạm Nhàn.
Đi đôi giày vào, cắm tên nỏ màu vào trong giày, Tang Văn đứng dậy, tiếp tục
điều chỉnh lần cuối cùng bộ quần áo của Phạm Nhàn, bảo đảm bộ quan phục
của Giám Sát viện che phủ từng phần da thịt có thể bị thương, sau đó mới nhẹ
nhàng gật đầu.
Phạm Nhàn mỉm cười, tỏ ý tán thưởng, xác nhận không để rơi mất bất kỳ viên
thuốc nào trên người, vỗ nhẹ lên đầu Tang Văn, sau đó rời phòng.
Tang Văn ngơ ngẩn hỏi: "Đại nhân, kiếm?"
Phạm Nhàn quay đầu lại, nhìn vào thanh Thiên Tử kiếm của Đại Ngụy mà Tang
Văn đang giữ trong tay, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong mắt lại hơi thất thần, sau
một hồi lâu mới nói: "Thanh kiếm này sáng quá , có lẽ không nên cầm, cứ để nó
ở đây trước đã."
Ba tầng rèm da của Bão Nguyệt lâu được kéo lên, tất cả quản lý trong lầu kính
cẩn tiễn chào Phạm Nhàn ra cửa. Lúc này, y đã xốc mũ của bộ áo lên, trùm kín
đầu mình, để bóng tối che khuất khuôn mặt thanh tú của mình. Bước xuống bậc
thềm đá bên ngoài lầu, y không thể không ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn đêm
nặng nề, dường như muốn kiểm chứng liệu trong chốc lát có tuyết rơi hay
không.