Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 83: Tính Kế




 
Trong lòng Hoa Thường Hảo đã rõ, bản thân mình đã nắm được một con đường sống.

Trong tuyệt vọng mà bỗng tìm được hy vọng, nàng vui mừng tột độ, cảm kích liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, rồi lập tức quỳ xuống dập đầu: "Đa tạ phụ thân."

Hoa Phong phẩy tay, thể lực tiêu hao lớn lúc trước, lại thêm tâm trí vừa bị giày vò, lúc này đã mệt mỏi rã rời.

Ông đứng dậy nói: "Đem giường mềm tới, khiêng lão phu nhân về Thuỷ Vân Cư."

Sở dĩ Trữ Thu Liên vẫn đứng yên lặng quan sát từ nãy đến giờ là để x-ác định Hoa Phong có nghe thấy lời hỗn xược vừa rồi giữa hai mẫu tử bọn họ với lão phu nhân hay không.

Thấy không có gì khác lạ, bà ta mới bước lên, quan tâm nói: "Phu quân sắc mặt trông không tốt, lát nữa Tôn Thái y đến, chàng cũng nên để ông ấy khám qua một lượt."

Hoa Phong gật đầu đồng ý. Thấy giường mềm đã được khiêng tới, ông đích thân bế lão phu nhân lên giường, rồi cùng mọi người rời khỏi.

Trữ Thu Liên khẽ nhắm mắt lại.

Hoa Nguyệt Vân lo lắng đỡ lấy bà, khẽ hỏi: "Mẫu thân, người nói... phụ thân có nghe thấy gì không?"



Trữ Thu Liên lắc đầu, vừa định mở miệng, thì thấy phía đối diện, Hoa Mộ Thanh đang nhẹ nhàng nắm tay Phúc Tử, dáng vẻ yểu điệu thướt tha bước tới.

Chẳng còn chút biểu hiện nào của người vừa mới bị trẹo chân cả.

Ánh mắt bà ta tối sầm lại, cười lạnh một tiếng: "Thủ đoạn khá lắm."

Hoa Mộ Thanh cụp mắt, nhẹ giọng: "Mộ Thanh không hiểu phu nhân đang nói đến điều gì."

Nàng mỉm cười, rồi nhìn sang hộp phấn trang điểm trên tay Trữ Tư Tuyền: "Đây chính là ‘thần dược’ mà biểu tỷ mang tới cho Tứ muội sao?"

Nói rồi còn tỏ vẻ hơi tò mò.

Trữ Tư Tuyền không rõ Hoa Mộ Thanh am hiểu y lý đến mức nào, nhưng trong lòng đã đề phòng nên không đưa hộp phấn cho nàng xem.

Ngược lại, Hoa Nguyệt Vân lại đắc ý xen chút khinh thường mà nói: "Đúng thế! Ngươi dù biết bắt mạch thì đã sao, thứ biểu tỷ ta mang tới mới thực sự là bảo vật!"

Hoa Mộ Thanh khẽ cười: "Vậy à? Nhìn gương mặt của muội quả thực càng lúc càng mịn màng. Bị Thất muội cào một cái nhẹ vậy thôi mà đã trầy da ra má-u như thế, da nhạy cảm mềm mại thế này, e còn hơn cả da trẻ sơ sinh đấy."

Hoa Nguyệt Vân nghe vậy càng thêm đắc ý.

Nhưng Trữ Thu Liên lại như nghe ra điều gì đó, lông mày khẽ nhíu lại.

Trữ Tư Tuyền lập tức nhận ra không ổn, vội vàng cười nói: "Chỉ tiếc là thứ này ta chỉ chuẩn bị được hai hộp, một hộp ta dùng rồi, hộp còn lại tặng cho Tứ muội. Nếu Mộ Thanh biểu muội thích, hôm nào ta chế thêm được, sẽ gửi tặng một hộp nữa nhé?"

Nghe nàng nói bản thân cũng đang dùng loại này, Trữ Thu Liên liền thả lỏng nghi ngờ trong lòng.

Hoa Mộ Thanh cũng không vạch trần, chỉ mỉm cười cảm tạ: “Vậy thì đa tạ biểu tỷ.”

Hoa Nguyệt Vân bĩu môi: “Thứ tốt thế này, sao lại xứng cho nàng ta dùng! Đi thôi, biểu tỷ, chúng ta ra sau vườn! Muội vừa mới có được hai bộ trâm cài mới, tỷ xem có thích không…”

Vừa nói vừa kéo Trữ Tư Tuyền rời đi.

Hoa Mộ Thanh cũng cáo từ.

Trữ Thu Liên chỉ lặng lẽ nhìn nàng, chậm rãi nói: “Ngươi cố tình khiêu khích Hoa Thường Hảo, lại còn dẫn lão phu nhân tới, chẳng phải là muốn tính kế để mẫu tử ta đ-ánh mất lòng tin của lão gia sao?”



Hoa Mộ Thanh thầm nghĩ, cũng gần đúng, tuy chưa hoàn toàn nhưng cũng chẳng sai bao nhiêu.

Nàng mỉm cười, gương mặt vẫn giữ nét ngây thơ vô tội: “Mộ Thanh không hiểu phu nhân nói gì, nhưng cảm tạ phu nhân đã đ-ánh giá cao. Có điều, Mộ Thanh đâu thể đoán trước mà biết được sẽ tình cờ gặp phu nhân và tiểu thư ở hoa viên.”

Nói cho cùng, mọi chuyện quả là trùng hợp.

Ban đầu Hoa Mộ Thanh chỉ định xúi giục Hoa Thường Hảo trực tiếp đi tìm Hoa Nguyệt Vân gây chuyện, tốt nhất là để lại vết thương trên mặt nàng ta.

Như vậy sẽ tiện cho nàng hành động sau này.

Không ngờ mẫu tử bọn họ lại tự mình dâng tới cửa, quả thực đã tiết kiệm cho nàng bao nhiêu công sức và toan tính.

Trữ Thu Liên tuy nghi ngờ, nhưng đúng là không có bằng chứng gì để buộc tội, chỉ có thể lạnh mặt nhìn nàng rời đi.

Khi quay đầu lại, nhìn thấy chiếc giường gỗ lim mà lão phu nhân vừa nằm qua, sắc mặt bà ta liền đầy vẻ chán ghét, bực bội ra lệnh: “Cái thứ đó, mang ra ngoài, chặt vụn làm củi đốt đi!”

Ma ma thân cận bước tới, nhẹ giọng an ủi: “Phu nhân đừng để tâm loạn, hiện giờ tiểu thư và thiếu gia đều trông cậy vào người đấy.”

Trữ Thu Liên hít sâu một hơi, gật đầu: “Phải, ta không thể loạn. Đi, chờ khi Lương Tài tan học, bảo nó đến gặp ta.”

Ma ma gật đầu lui ra.

Còn về phần Hoa Mộ Thanh, sau khi rời khỏi Kim Tú Đường, băng qua hoa viên trở về Thấu Tương Viện, thì đã thấy Thanh Trúc cả người toát ra vẻ duyên dáng lẳng lơ đứng đợi ở cổng sân.

Vừa thấy nàng trở về, Thanh Trúc liền hớn hở bước tới: “Tiểu thư, trà đã được dâng lên cho lão gia rồi! Lão gia nói rất thích, còn muốn ban thưởng cho người nữa đấy!”

Hoa Mộ Thanh thong thả bước vào trong, vừa đi vừa cười hỏi: “Là thưởng ta, hay thưởng cho ngươi vậy?”

Thanh Trúc đỏ mặt, nhưng rất nhanh lại cười toe toét: “Tiểu thư trêu chọc nô tỳ rồi!”



Hoa Mộ Thanh khẽ cười, lắc đầu: “Ta không hề trêu đâu. Sau này nếu ngươi có cơ hội, thật sự có thể trở thành nửa chủ nhân, đó cũng là thể diện của ta.”

Thanh Trúc càng thêm phấn khởi, không giấu được niềm vui, liền cúi người thi lễ với nàng: “Đa tạ tiểu thư đã chúc phúc. Về sau Thanh Trúc nhất định sẽ hết lòng trợ giúp tiểu thư.”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười bước vào trong phòng: “Vậy sau này còn phải nhờ tiểu di nương chiếu cố nhiều hơn rồi.”

Một tiếng “tiểu di nương” gọi ra, khiến Thanh Trúc như nở hoa trong lòng!

Nàng không giấu được niềm vui trên mặt, cười tít mắt nói: “Tiểu thư thật biết đùa! Nô tỳ vừa nãy lúc quay về, thấy nhà bếp đang hầm canh chim bồ câu, để nô tỳ mang một bát đến cho tiểu thư nhé?”

Hoa Mộ Thanh gật đầu: “Đi đi.”

Thanh Trúc liền hớn hở rời đi.

Phúc Tử thì có chút không phục, nhỏ giọng thì thầm: “Tiểu thư sao lại nâng đỡ nàng ta như vậy? Rõ ràng là đồ vong ân bội nghĩa, lỡ đâu quay đầu lại cắn một cái thì sao…”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, lắc đầu: “Tâm tư của nàng ta bây giờ hơi nghiêng về một phía rồi. Dù sao ngũ đệ trẻ tuổi, tiền đồ vô hạn, nếu bám được vào thì sau này có thể trở thành người quý giá.”

Nói đến đây, nụ cười trên môi nàng càng sâu hơn: “Ta sao có thể để nàng ta thuận buồm xuôi gió như vậy chứ? Tất nhiên là phải để nàng ta bị giằng xé giữa hai bên, lúc thịnh lúc suy, như vậy mới giúp ta diễn trọn vở kịch lớn này chứ.”

Phúc Tử có phần kinh ngạc: “Tiểu thư có kế hoạch gì sao?”

Hoa Mộ Thanh liếc nhìn nàng một cái, Phúc Tử run lên, lập tức cúi đầu: “Nô tỳ biết lỗi.”

Hoa Mộ Thanh lại mỉm cười lắc đầu: “Đừng vội. Chờ ta xử lý xong mấy việc trước mắt, tâm nguyện trong lòng ngươi, ta nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành.”

Sắc mặt Phúc Tử lập tức thay đổi, không ngờ lại bị Hoa Mộ Thanh nhìn thấu từ lâu, liền quỳ xuống, dập đầu mạnh mẽ: “Đa tạ tiểu thư! Nếu nô tỳ có thể báo được đại thù, nguyện làm trâu ngựa cho tiểu thư, sống ch-ết không rời!”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, khẽ vỗ nhẹ lên đầu tiểu nha hoàn gầy yếu này: “Ừ, chỉ cần không phản bội ta, ta tất sẽ giúp ngươi toại nguyện.”



Hai mắt Phúc Tử đỏ hoe.
__

Đêm xuân, bầu trời hiếm hoi vài vì sao thưa thớt.

Mộ Dung Trần nằm trên mái điện lợp ngói lưu ly vàng trong hoàng cung, bên cạnh là bình rư-ợu gốm men trắng hoa lam.

Một tay cầm chén rư-ợu nhỏ, hắn đang nhấp từng ngụm thong thả.

Lông mày ánh lên dưới ánh trăng, vẻ mặt yêu mị.

Đôi môi ướt đẫm men rư-ợu phản chiếu ánh sáng lờ mờ trong đêm, vừa như yêu ma, lại tựa hồ tinh linh.

Bên cạnh là tiếng nói nhỏ nhẹ của ám vệ.

Chốc lát sau, hắn bỗng cong môi cười khẽ: “Nha đầu kia, từng bước đều là toan tính, đúng là một vở kịch hay.”

Nói đoạn, lại khẽ lắc đầu: “Xem ra câu nói muốn hủy diệt Hoa phủ và phủ Thượng Đô Hộ, nàng ta đúng là nói thật lòng. Thú vị, thật thú vị.”

Ám vệ vẫn cúi đầu, im lặng như cái bóng. 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng