“Lão phu nhân!”
Ma ma thân cận đi theo lão phu nhân hoảng hốt hét lên một tiếng.
Trữ Thu Liên đảo mắt đầy bực bội, Hoa Nguyệt Vân thì có phần sợ hãi, liền nép lại gần Trữ Thu Liên hơn.
Những người hầu đứng xung quanh lại không ai dám bước tới.
Hoa Mộ Thanh gần như dốc toàn bộ sức lực để đỡ lấy lão phu nhân, nhưng với thân hình yếu ớt của nàng, không thể nâng nổi một người lớn hơn trăm cân. Đành lấy thân mình làm đệm, miễn cư-ỡng đỡ cho lão phu nhân khỏi ngã mạnh xuống đất.
“Mẫu thân!”
Một tiếng quát lớn bất ngờ vang lên!
Không gian vốn đang có phần kỳ quái và im ắng bỗng như bùng nổ, ai nấy đều giật mình — Hoa Phong sao lại xuất hiện ở đây?
Ngay cả gương mặt của Trữ Thu Liên cũng trở nên khó coi.
Rõ ràng ông ta đang bận xử lý công việc, sao lại về nhanh như vậy?
Bà ta vội vàng lên tiếng chỉ đạo: “Còn đứng đó làm gì? Lão phu nhân bị Hoa Thường Hảo chọc tức đến ngất đi rồi, còn không mau đi gọi đại phu!”
Không ngờ Hoa Thường Hảo lại kêu lên the thé: “Rõ ràng là phu nhân với Tứ tỷ cãi lời lão phu nhân, khiến người tức quá mà ngất đi! Phụ thân, lão phu nhân là vì bảo vệ nữ nhi mà ra nông nỗi này! Nữ nhi tội đáng muôn ch-ết, xin người trừng phạt nữ nhi đi! Nếu lão phu nhân có mệnh hệ gì... nữ nhi cũng không muốn sống nữa… hu hu hu!”
Hoa Phong bế lão phu nhân đặt lên giường, vừa quay lại liền thấy gương mặt Hoa Mộ Thanh tái nhợt, ánh mắt nhẫn nhịn cơn đau. Khi được nha hoàn đỡ dậy, chân nàng còn hơi khập khiễng.
Ánh mắt ông ta lập tức thay đổi.
Một đám nha hoàn và bà tử ùa lên vây quanh, Trữ Thu Liên cũng ra vẻ quan tâm tiến đến, miệng không ngừng hỏi han: “Mẫu thân, người không sao chứ?”
Hoa Thường Hảo thì vẫn khóc lóc không ngừng, một mực kêu oan.
Cả căn phòng ầm ĩ như cái chợ vỡ, hỗn loạn vô cùng.
Hoa Phong vừa mới từ chỗ Thanh Trúc trở về, mệt mỏi vì mất nhiều sức lực, nay lại gặp cảnh náo loạn thế này, đầu óc cũng choáng váng.
Ông ta gầm lên một tiếng: “Đủ rồi!”
Trong phòng lập tức yên lặng.
Ngoại trừ Trữ Thu Liên, tất cả mọi người đều nhìn Hoa Phong với ánh mắt e dè.
Hoa Phong nghiêm mặt đứng bên giường, trước tiên ra lệnh cho tên sai vặt ngoài cửa: “Đi lấy thiếp mời của ta, vào cung mời Tôn Thái y đến đây!”
Tên sai vặt nhận lệnh, lập tức rời đi.
Ông ta lại nhìn sang Hoa Mộ Thanh: “Con cũng hiểu chút y thuật, trước khi Thái y đến, hãy xem qua cho tổ mẫu con đi.”
Hoa Mộ Thanh lập tức đáp lời, vừa định bước đến thì lại nghe Hoa Phong nói thêm: “Đỡ tiểu thư nhà ngươi dậy!”
Phúc Tử vội vàng đưa tay ra đỡ.
Trong mắt Hoa Mộ Thanh loé lên một tia ý cười, nàng làm bộ làm tịch, nắm lấy tay Phúc Tử rồi bước đến trước mặt lão phu nhân.
Ngay trước mặt mọi người, nàng đặt tay lên cổ tay lão phu nhân bắt mạch.
Một lúc sau, nàng ngẩng đầu nói: “Phụ thân, tổ mẫu là vì quá tức giận nên khí huyết công tâm. Vốn chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được, nhưng tổ mẫu tuổi đã cao, lại trường kỳ ăn chay, e rằng vẫn cần kê đơn thuốc để điều dưỡng thêm.”
Hoa Phong gật đầu: “Vậy thì đợi Tôn Thái y đến rồi kê toa cũng chưa muộn.”
Ông cũng không ngờ Hoa Mộ Thanh lại biết kê đơn thuốc.
Hoa Mộ Thanh cũng không định thể hiện nhiều trước mặt bọn họ, liền nhẹ nhàng gật đầu, biểu hiện ngoan ngoãn và hiền dịu.
Ngược lại, Trữ Thu Liên và Hoa Nguyệt Vân ở bên cạnh khi thấy Hoa Mộ Thanh thực sự biết xem mạch, không hẹn mà cùng lộ vẻ khó chịu, ánh mắt đầy địch ý nhìn nàng.
Hoa Mộ Thanh hoàn toàn xem hai người như không khí, thậm chí còn đắc ý liếc Hoa Nguyệt Vân một cái.
Hoa Nguyệt Vân giận đến mức suýt thổ huyết, nhưng vì có Hoa Phong ở đó nên không dám làm càn.
Sau khi biết lão phu nhân không sao, Hoa Phong mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông đảo mắt nhìn quanh một lượt, khí thế của người chủ gia đình lập tức được thể hiện.
Ông ngồi xuống bên cạnh giường rồi lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Hoa Nguyệt Vân lập tức chỉ vào mặt mình: “Phụ thân, là Hoa Thường Hảo cào vào mặt con, mẫu thân muốn phạt nàngta! Nhưng không hiểu sao tổ mẫu lại cứ một mực bênh vực nàng ta, sau đó Hoa Thường Hảo không biết điều, khiến tổ mẫu tức đến ngất đi!”
Hoa Thường Hảo lại thét lên: “Không phải! Không phải thế! Rõ ràng là ngươi…”
Đúng lúc đó, Trữ Tư Tuyền bước vào, tay cầm một hộp phấn hoa khắc nổi hình hoa điệp, vừa thấy Hoa Phong liền vội vàng hành lễ: “Cữu cữu. Chuyện… chuyện gì xảy ra vậy ạ?”
Nàng ta bước tới với dáng vẻ đoan trang thanh nhã, ngây thơ hiền hậu.
Hoa Phong liếc nhìn nàng ta một cái.
Trữ Thu Liên liền kéo tay nàng ta, mặt đầy vẻ uỷ khuất, khẽ lắc đầu than thở nhưng không nói lời nào.
Hoa Mộ Thanh khẽ bật cười.
Hoa Nguyệt Vân thì giỏi đảo trắng thay đen, còn Trữ Thu Liên lại biết cách lấy lùi làm tiến.
Xem ra mẫu tử hai người này còn khôn ngoan hơn nàng từng nghĩ một chút.
Nhưng cũng tốt thôi, ép mấy kẻ tưởng mình thông minh tự từng bước rơi vào tuyệt cảnh, chẳng phải sẽ thú vị hơn sao?
Ánh mắt Trữ Tư Tuyền lướt qua mấy người trong phòng, nhìn từ Hoa Mộ Thanh và Hoa Nguyệt Vân, rồi lại nhìn lão phu nhân đang ngất, Hoa Phong còn chưa nguôi giận, cùng Hoa Thường Hảo đang khóc sướt mướt.
Trữ Tư Tuyền mỉm cười, nhẹ giọng nói với Hoa Phong: “Cữu cữu, có lẽ một đứa cháu gái như cháu nói ra điều này hơi không phải. Nhưng nhiều năm nay, di mẫu vẫn luôn tận tâm tận lực vì Hoa phủ, đảm đương việc quản lý gia đình, ai ai cũng tâm phục khẩu phục. Vừa rồi chính mắt cháu thấy Thất biểu muội vô lễ, vừa lời lẽ hỗn hào vừa xông vào cấu xé Tứ biểu muội. Dù cháu không rõ bên trong có ẩn tình gì, nhưng cữu cữu là người được tin tưởng trên triều đình, luôn phân định đúng sai rõ ràng, danh tiếng là vị quan thanh liêm xử án như trời xanh. Cháu tin rằng lần này xử lý việc trong nội phủ, cữu cữu nhất định cũng sẽ công bằng và chính trực.”
Thái độ nàng ta đúng mực, không thấp kém cũng chẳng ngạo mạn, thậm chí còn dám dùng lời nữ nhi mà dẫn dắt đến triều đình, tôn Hoa Phong lên một vị trí cao cả, khiến ông khó có thể không nghiêm khắc xử phạt Hoa Thường Hảo, để xả giận thay cho Trữ Thu Liên vẫn luôn tận tụy quản lý Hoa phủ.
Nhưng…
Trữ Tư Tuyền lại không biết rằng, trong lòng Hoa Phong, vị trí của lão phu nhân mới là cao nhất!
Vừa rồi, trong lúc nguy cấp, Hoa Thường Hảo đã nhanh trí kêu lên rằng là lão phu nhân muốn cứu nàng.
Lời ấy, Hoa Phong chắc chắn đã ghi nhớ.
Quả nhiên, Trữ Tư Tuyền nói một tràng đầy lý lẽ, nhưng lại không thấy Hoa Phong có chút động tĩnh nào.
Vẻ mặt ông ngừng lại một lúc, nàng lại tiếp lời: “Chắc phụ thân của cháu cũng rất muốn biết, vị Thiếu Khanh của Đại Lý Tự như cữu cữu, khi xử lý việc gia đình, sẽ công minh chính trực ra sao.”
Nếu là ngày thường, có thể Hoa Phong sẽ tán thưởng rằng đứa trẻ này đúng là khí độ bất phàm, lại gan dạ cứng cỏi, không giống với các tiểu thư kinh thành khác, xứng danh là đệ nhất tài nữ.
Nhưng lúc này thì...
Hoa Phong vẫn không động đậy, sắc mặt dần dần trở nên khó coi.
Trữ Tư Tuyền âm thầm suy nghĩ, lời nói vừa rồi của nàng rõ ràng phải đúng ý Hoa Phong mới đúng, một bên tâng bốc, một bên gây sức ép.
Phụ thân nàng từng dạy: để nắm được những người phụ thuộc vào phủ Thượng Đô Hộ như thế này, phải dùng cách đó.
Đang nghi ngờ thì…chợt nghe thấy giọng nói dịu dàng như nước suối trong vắt của Hoa Mộ Thanh vang lên: “Nếu phụ thân cảm thấy khó xử, chi bằng đợi tổ mẫu tỉnh lại, rồi nghe tổ mẫu nói rõ, sau đó hãy trách phạt Thất muội?”
Giọng nói của nàng như làn gió xuân, nhẹ nhàng xoa dịu tâm trạng đang phiền muộn bực bội của Hoa Phong.
Ông hài lòng nhìn Hoa Mộ Thanh, gật đầu: “Nói có lý. Dù là án trên triều hay việc trong nhà, đều không thể chỉ nghe lời một phía.”
Nói rồi ông còn có ý sâu xa mà liếc nhìn Trữ Tư Tuyền.
Trữ Tư Tuyền khựng người một thoáng, rồi nở nụ cười: “Vâng, cữu cữu thật sáng suốt.”
Lúc này, sắc mặt Hoa Phong mới dịu lại, quay sang nói với Trữ Thu Liên: “Vậy thì trước hết hãy tạm giam Thất nha đầu lại trong viện của nó. Đợi lão phu nhân tỉnh dậy, ta sẽ tự mình hỏi rõ rồi quyết định xử phạt.”
Để mở chặn quảng cáo vui lòng
Thông tin cá nhân
Truyện đang đọc
Chưa có truyện đọc
Đơn hàng của bạn
Chưa có đơn hàng nào
Lịch sử mua gói
Chưa có lịch sử mua gói
