Hoa Mộ Thanh vừa nghĩ ngợi vừa bước tới, cúi người hành lễ với hai người: "Tham kiến Quốc Công phu nhân, Đại thiếu phu nhân."
Triệu thị mỉm cười đỡ nàng dậy, lắc đầu nói: "Đứa nhỏ này, vẫn luôn lễ độ như thế. Mau đứng dậy đi. Hôm nay ta tới đây chính là để thăm con đó."
Đang trò chuyện, Bàng Thái Sư phu nhân phu nhân đã nghe tin mà ra đến cửa phụ. Vừa nghe thấy lời ấy, bà liền cười lớn, nửa đùa nửa thật: "Quốc Công phu nhân thật khéo miệng, tới phủ ta lại nói là tới thăm Nhị nha đầu Hoa gia. Nếu đã yêu thích thế, sao không đón luôn về phủ mà ngày ngày ngắm cho thỏa?"
Hàm ý trong lời nói quá rõ ràng.
Hoa Mộ Thanh chỉ biết đỏ mặt, cúi đầu mỉm cười, không dám tùy tiện đáp lời.
Triệu thị nắm lấy tay nàng, cũng cười mà nói với Bàng phu nhân: "Tỷ tỷ xưa nay thích trêu người. Còn muội đây da mặt dày, không sợ bị nói. Nhưng Hoa Nnhị tiểu thư vẫn còn nhỏ, tỷ chớ trêu ghẹo quá, lỡ khiến con bé giận dỗi bỏ về, việc của tỷ biết nhờ ai đây?"
Bàng phu nhân lại cười ha hả, tiến lên giành lấy tay Hoa Mộ Thanh, quan sát tỉ mỉ.
Thấy y phục và trang sức nàng đều mới tinh, rõ ràng là vừa thay đổi không lâu, bèn gật đầu hài lòng:
"Tên Hoa Phong cái đồ keo kiệt ấy, cuối cùng cũng biết thương nữ nhi rồi, tốt lắm!"
Triệu thị bên cạnh cũng bật cười.
Còn Hà Hương thì nhìn Hoa Mộ Thanh bằng ánh mắt vừa cảm kích, vừa đầy ngưỡng mộ.
Mấy người vừa cười nói vừa từ cửa phụ đi vào, không vào thẳng trong nhà mà chọn ngồi tại một gian lương đình bên cạnh giả sơn, nơi thoáng đãng, gió xuân phảng phất rất dễ chịu.
Họ gọi người hầu mang trà bánh tới, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.
Bàng phu nhân tạm thời không hỏi tới chuyện bệnh tình của mình, mà trước tiên hỏi Triệu thị: "Nghe nói hôm qua muội gọi lão đại nhà mình về phủ, còn đ-ánh cho một trận? Còn làm ầm lên một phen? Đã lâu rồi không thấy muội nổi giận lớn thế đấy."
Triệu thị cũng không che giấu, khẽ cười: "Tỷ tỷ quả thật rất thính tai, chuyện mới xảy ra mà đã biết rồi."
Bàng phu nhân bĩu môi: "Không chỉ mình ta biết đâu, chỉ sợ hơn nửa kinh thành cũng đã nghe chuyện rồi. Hôm qua phủ muội gây náo động lớn quá, kinh thành thì nhỏ, người thì nhiều, miệng lưỡi lại lắm chuyện, sao giấu nổi?"
Triệu thị thở dài, lắc đầu: "Không phải muội cố tình giấu giếm gì, chỉ là chuyện xấu trong nhà khó đem ra ngoài nói. Hôm qua thật sự làm muội tức muốn ch-ết."
Bàng phu nhân lập tức dịch lại gần hơn.
Quả nhiên, đối với chuyện bát quái, nữ nhân luôn có lòng hiếu kỳ tự nhiên.
Ngay cả Hoa Mộ Thanh cũng không khỏi tò mò, muốn biết rốt cuộc hôm qua đã xảy ra những gì.
Nàng liếc nhìn Hà Hương, thấy nàng ta chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn điểm tâm, chẳng có chút xấu hổ hay buồn bã nào, xem ra hôm qua có lẽ nàng ta đã được hả giận một trận.
Triệu thị có chút bất đắc dĩ, trầm ngâm chốc lát rồi kể tỉ mỉ lại toàn bộ sự việc cho Bàng phu nhân nghe.
Thì ra hôm qua, sau khi biết đại tẩu Hà Hương mắc phải một chứng bệnh nữ giới khó nói, lại là bị lây từ chính Tần Thiệu Lâm, thì Triệu thị đã giận đến tái mặt.
Mà bệnh đó của Tần Thiệu Lâm, khỏi phải nói, chắc chắn là từ ả ngoại thất mà hắn nuôi bên ngoài, một ả kỹ nữ nơi hoa hương lầu xanh!
Chuyện này liên quan tới dòng giống và sức khỏe của Tần Thiệu Lâm, sao Triệu thị có thể không tức giận!
Bà lập tức sai người bắt Tần Thiệu Lâm về phủ, mắng cho một trận vì không biết tự trọng, còn để lây bệnh cho thê tử.
Nhưng Tần Thiệu Lâm sống ch-ết không chịu tin mình bị bệnh, lại càng không tin rằng là do nữ nhân hắn sủng ái kia truyền cho.
Triệu thị tức giận, áp dụng gia pháp, đ-ánh cho hắn một trận suýt rách da chảy má-u.
Bị đ-ánh đến không chịu nổi, Tần Thiệu Lâm mới chịu khai ra nơi ở của ả ngoại thất kia.
Triệu thị lập tức dẫn người đi bắt.
Nhưng bà bỗng nhiên nảy ra một kế: chỉ sai một tiểu đồng thân cận của Tần Thiệu Lâm đến báo cho ả ta biết rằng hôm nay hắn không qua.
Sau đó lại sai người âm thầm theo dõi ngôi nhà kia.
Ban đầu cứ tưởng phải đợi vài ngày mới có thể thu được bằng chứng.
Không ngờ ngay buổi chiều hôm đó, người theo dõi đã báo tin: có một nam nhân từ cửa sau ngôi nhà lẻn vào.
Hai người gặp nhau chưa lâu, liền trực tiếp vào thẳng trong phòng trong.
Triệu thị lập tức nổi giận, sai người khiêng cả Tần Thiệu Lâm, mang theo Hà Hương, thẳng tới con ngõ nơi ả ngoại thất kia ở.
Bà đạp tung cửa, xông thẳng vào, bắt quả tang đôi nam nữ kia đang hoan lạc như tiên giữa ban ngày ban mặt!
Lúc đầu, nữ nhân kia còn cố sống cố ch-ết chối cãi, khăng khăng rằng là bị nam nhân kia cư-ỡng ép.
Mãi đến khi Triệu thị dọa sẽ đ-ánh ch-ết gã nam nhân đó, thì tên nam nhân kia vì sợ mất mạng, mới vội kêu oan, vạch trần sự thật: chính ả ngoại thất kia mới là kẻ lăng loàn!
Ả ta một mặt bám lấy Tần Thiệu Lâm, tiêu xài tiền bạc của hắn không tiếc tay, một mặt lại khinh thường hắn "không đủ bản lĩnh", mỗi khi hắn không có mặt thì lập tức câu kéo những gã khách quen cũ để hưởng lạc.
Còn căn bệnh kia, cũng không biết ả đã lây từ người nam nhân nào, rồi lại truyền sang cho Tần Thiệu Lâm.
Nghe đến đó, Tần Thiệu Lâm đang nằm bẹp trên giường mềm, tức giận đến mức phun ra một ngụm má-u ngay tại chỗ.
Bà lập tức ra lệnh lôi ả ngoại thất ra ngoài, đ-ánh ch-ết tại chỗ!
Nam nhân kia cũng bị đ-ánh cho một trận nhừ tử, sau đó bị quẳng ra đường.
Chuyện ầm ĩ đến mức, cuối cùng Tần Thiệu Lâm tức giận quá mà ngất xỉu.
Triệu thị lúc ấy mới vội vã cho người đưa hắn trở về phủ.
Giận thì đã giận xong, nhưng lần náo loạn đó cũng làm chấn động không nhỏ, khiến khắp nơi đồn đại xôn xao.
Bàng phu nhân nghe kể thì vỗ tay liên tục, vốn dĩ các thê tử chính thất luôn ghét cay ghét đắng mấy hạng nữ nhân chen chân giành giật ân sủng, nhất là những kẻ xuất thân nhơ nhuốc thế kia.
"Bỏ đi bỏ đi, làm tốt lắm!"
Bàng phu nhân cười to, nói: "Gặp hạng người như thế thì phải ra tay tàn nhẫn! Để xem sau này còn hồ ly tinh nào dám làm hại các nam nhi tốt nữa không!"
Hoa Mộ Thanh liếc nhìn, chỉ thấy gương mặt nghiêng cúi đầu của Hà Hương, trong khoảnh khắc thấp thoáng một nụ cười nhạt, pha chút chế giễu.
Nàng âm thầm bật cười, thì ra Hà Hương cũng chẳng phải là người đơn giản như vẻ ngoài dịu dàng kia!
Chẳng trách hôm qua Mộ Dung Trần lại có nhắc tới nàng.
Cũng đúng thôi, được nuôi lớn trong những gia tộc danh giá, lại có thể từ thân phận thứ nữ mà gả vào phủ Quốc Công, sao có thể hoàn toàn là dạng người đơn thuần dễ bắt nạt được chứ?
Chỉ không biết... vị Quốc Công phu nhân này có hiểu thấu được lòng dạ của nàng ta hay không đây?
Triệu thị thấy Thái Sư phu nhân cười vui vẻ, lại chỉ biết lắc đầu than thở: "Ta thật sự không hiểu nổi. Đại thiếu phu nhân của ta đây nhan sắc xuất chúng, tính tình thì hiền hòa dịu dàng, vậy mà tên tiểu tử nhà ta lại cứ ngày ngày mơ tưởng mấy thứ hoa cỏ bên ngoài, đúng là chẳng giống chút nào với phụ thân nó cả."
Vừa nói, Bàng phu nhân vừa vỗ nhẹ tay Triệu thị, cười rằng: "Muội muội tốt của ta, thực ra cũng hiếm ai may mắn được như muội đấy. Muội thử nhìn xem, trong đám gia đình quyền quý ở kinh thành này, có mấy người nam nhân nào nắm quyền trong tay mà trong phòng không có ba thê bốn thiếp?”
“Chuyện nam nữ vui thú chỉ là thứ yếu, điều cốt lõi nhất chẳng phải vẫn là để kéo dài hương hỏa, truyền nối dòng dõi trăm năm cho gia tộc sao?"
Một câu của Bàng phu nhân đã đ-ánh trúng ngay trọng tâm.
Hoa Mộ Thanh nghe vậy, lòng khẽ run lên, lại nhớ tới kiếp trước.
Chính vì đạo lý này, nàng mới cam chịu để Đỗ Thiếu Lăng nạp vào hậu cung biết bao nhiêu nữ nhân.
Mở rộng chi nhánh, con đàn cháu đống, kéo dài huyết mạch hoàng gia, đồng thời cân bằng quyền lực giữa các thế lực lớn.
Nhưng nếu thực sự chỉ vì lý do đó, thì tại sao Đỗ Thiếu Lăng vẫn có thể ra tay tàn độc với đứa con của nàng, Thịnh Nhi, cũng như với Tống gia, vốn một lòng trung thành với hắn?
Chỉ như vậy cũng đủ thấy, nam nhân mà con cái đông, thê thiếp nhiều, thì người thê tử chính thất cũng dần trở nên không còn quan trọng nữa.
Khi quyền thế lên cao, lòng tham cũng chẳng còn giới hạn, tâm tư nhỏ nhen, suốt ngày đề phòng, nghi kỵ khắp nơi.
Cuối cùng thì, cái người đó... chẳng qua cũng chỉ là một con thú má-u lạnh vô tình, tàn nhẫn đến cực điểm mà thôi.
Để mở chặn quảng cáo vui lòng
Thông tin cá nhân
Truyện đang đọc
Chưa có truyện đọc
Đơn hàng của bạn
Chưa có đơn hàng nào
Lịch sử mua gói
Chưa có lịch sử mua gói
