Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 434: Đối Đầu Gay Gắt




 
Hoa Mộ Thanh bị họ chen đẩy sang một bên nhưng nàng không vội, chỉ yên tĩnh đứng bên cạnh quan sát bốn người đi đầu kia.

Nàng đã đoán ra thân phận của họ.

Hai nữ nhân: Một người khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc áo ngắn cổ cao xẻ ngự-c viền hoa, bên ngoài khoác áo gi-lê dài có viền, đầu đội khăn trùm, đi giày hai quai. Tuy ăn mặc giản dị, nhưng lông mày lá liễu, mắt phượng đỏ, khí chất nghiêm nghị, không giận mà uy.

Một người khoảng mười bảy, mười tám, mặc váy “Vong Tiên”, tóc vấn kiểu bánh bao “nguyên bảo”, đầy đầu cài trâm ngọc, giữa trán đeo một viên mã não đỏ to cỡ hạt táo. Toàn thân vô cùng xa hoa, vừa nhìn đã biết xuất thân phú quý.



Hai nam nhân: Một người khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, mặc áo vải thô, quần rộng, bên ngoài là áo lông cừu trắng, quấn chân, đeo đao bên hông. Có râu hai bên, lông mày rậm mắt to, mặt mũi mang nét hung dữ.

Một người khác cùng tầm mười bảy, mười tám tuổi, mặc áo ngắn cổ chéo, quần dài, đầu quấn khăn vải xanh. Dung mạo trắng trẻo nhưng ánh mắt thì trôi nổi, không có thần, dáng vẻ nhút nhát sợ sệt, vừa nhìn đã biết là người nhát gan, thiếu chủ kiến.

Bốn người ấy cùng nhau cười niềm nở với Bình Thố đang ngồi trên xe lăn.

Rõ ràng Bình Thố ngồi thấp hơn nhưng mấy người kia lại tỏ rõ vẻ khiêm nhường, cúi mình lấy lòng đến độ gần như hèn mọn, khí thế thấp đến tận bụi đất.

Hoa Mộ Thanh không khỏi cau mày nghĩ thầm, nếu đúng như lời Bình Thố nói, đây chính là mấy vị Hoàng Tử, Công Chúa còn sống trong Hoàng Kim Thành thì tư thế của họ đúng là quá mức hèn mọn.

Là vì sợ Bình Thố? Hay là vì muốn quyền thế nên cố ý lấy lòng?

Nàng âm thầm suy đoán, chỉ sợ cả hai lý do đều có.

“Đại Tư Tế, sao ra ngoài lại không mang theo tuỳ tùng? Ngài định đi đâu vậy? Chi bằng để chúng thần tiễn ngài một đoạn?” - Là tên nam nhân có gương mặt hung dữ nhất lên tiếng.



Rõ ràng là một bộ mặt côn đồ, vậy mà lại cố gắng cười nịnh, khiến người ta nhìn mà trong lòng thấy khó chịu.

Những người khác cũng gật đầu tán đồng, hoàn toàn làm như không thấy Hoa Mộ Thanh vừa bị họ chen lấn đẩy ra đứng bên.

Bình Thố lại không biểu lộ gì, chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu cười rồi liếc nhìn Hoa Mộ Thanh vẫn đang lặng lẽ quan sát từ nãy đến giờ, dịu giọng đáp: “Đa tạ thịnh tình của chư vị điện hạ, hôm nay Bình Thố chỉ là đang cùng Cửu Công Chúa, người mới lần đầu đến Hoàng Kim Thành đi dạo tham quan. Sợ rằng không tiện đồng hành cùng chư vị điện hạ rồi.”

“Cửu Công Chúa?” - Lần này là nữ tử có đôi mắt phượng lên tiếng.

Nàng ta nhìn về phía Hoa Mộ Thanh, trong mắt lộ rõ sự đề phòng và nghi ngờ: “Đã xá-c minh qua thân phận và thánh chỉ truyền ngôi chưa? Nàng ta có mang theo bản đồ cơ quan không? Có chắc là bản đồ thật không?”

Một loạt câu hỏi dồn dập ấy lại không khiến Bình Thố vì sự nghi ngờ của nàng ta mà tức giận.

Hắn chỉ mỉm cười đáp: “Cửu Công Chúa, thật khéo gặp nhau, chi bằng nhân tiện làm quen một chút. Vị này là An Thố Hoàng Tử, trong thế hệ của người, ngài ấy là người lớn tuổi nhất, xếp thứ hai.” — Chính là nam tử có khuôn mặt hung ác, đeo đao bên hông kia.

Hắn liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, khẽ cau mày.

“Vị này là Lý Cù Hoàng Tử, xếp thứ sáu.”

Người kia, chàng trai có ánh mắt lơ đãng nhưng đầy vẻ lảng tránh khẽ cười với nàng, ánh mắt không trực tiếp chạm vào nàng.

“Vị này là Thượng Liên Công Chúa, xếp thứ năm.”

Chính là người vừa rồi đã đặt một loạt câu hỏi đầy đề phòng và cảnh giác với Hoa Mộ Thanh.

Nghe Bình Thố giới thiệu, nàng ta tuy không tiện tỏ ra bất mãn nhưng ánh mắt nhìn Hoa Mộ Thanh vẫn lộ rõ sự không thiện chí.

Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười, không quá để tâm đưa mắt nhìn sang vị Công Chúa cuối cùng, có vẻ tuổi tác không hơn nàng là mấy.

Chưa kịp để Bình Thố giới thiệu, cô nương ấy đã chủ động bước lên, khoác lấy cánh tay Hoa Mộ Thanh, vui vẻ nói: “Ta tên là Hầu Thanh, người nước Ninh, xếp thứ tám. Nhìn cách ăn mặc của muội, chắc là người nước Đại Lý đúng không? Hai nước ta giáp nhau đấy nhé! Sớm biết Đại Lý còn có người thân, thì ta đã đi tìm muội từ lâu rồi!”



Nàng ấy nhiệt tình và thân thiện, ôm cánh tay Hoa Mộ Thanh, nói năng niềm nở đến mức khiến người ta suýt tin là thật lòng chào đón.

Chỉ là…

Hoa Mộ Thanh không phải kiểu "bông hoa nhỏ" yếu đuối ngây thơ như vẻ ngoài. Loại người như thế này, nàng đã gặp quá nhiều.

Kiếp trước, Hoa Tưởng Dung chính là ví dụ điển hình nhất.

Vì thế, nàng chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng rút tay khỏi vòng tay Hầu Thanh rồi khách sáo mà giữ khoảng cách, mỉm cười với mấy người kia: “Ta tên là Hoa Mộ Thanh, mẫu thân ta là Lan Tinh Tử. Lần đầu gặp mặt, xin được chỉ giáo.”

Thái độ của nàng khiến mấy người kia lộ ra những phản ứng khác nhau.

An Thố nhíu mày sâu hơn, không nói lời nào.

Lý Cù có vẻ bất ngờ liếc nàng một cái nhưng rất nhanh lại dời mắt, vẫn là dáng vẻ rụt rè yếu đuối như cũ.

Thượng Liên hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm điều gì đó.

Riêng Hầu Thanh vẫn nhiệt tình cười nói: “Ây da, muội không cần khách khí vậy đâu! Mọi người đều là huynh muội cả mà. Muội mới đến Hoàng Kim Thành, có gì không hiểu cứ đến tìm bọn ta nhé!”

Nói xong, như chợt nhớ ra điều gì đó, nàng ta vỗ tay một cái: “A! Hay là tối nay muội qua ở cùng bọn ta luôn đi! Muội có mang theo tuỳ tùng không? Có mấy người? Ta sẽ giúp muội sắp xếp phòng ở nhé!”

Hoa Mộ Thanh đương nhiên không thể nói ra rằng thật ra nàng bị Cách Tang bắt về, định làm thê tử cho Bình Thố được.



Nhìn Hầu Thanh cười rạng rỡ, nàng vừa định mở miệng thì Bình Thố đã nói trước: “Các vị điện hạ, Cửu Công Chúa tối nay sẽ nghỉ lại trong hoàng cung.”

Thượng Liên lập tức lên tiếng đầu tiên: “Tại sao? Chẳng lẽ đại Tư Tế đã ngầm thừa nhận nàng ấy là người thừa kế ngai vị rồi sao? Chúng ta ai cũng có chiếu thư truyền ngôi mà.”

Giọng nói tuy vẫn cẩn trọng, thậm chí mang chút oán trách và bất mãn nhưng không hề có ý tức giận rõ ràng.

An Thố bên cạnh cũng gật đầu: “Nếu đại Tư Tế đã quyết định rằng Cửu muội mới đến là người kế vị, chúng ta tất nhiên không thể phản đối. Nhưng xin đại Tư Tế cho chúng ta một lý do rõ ràng.”

Mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, trước lợi ích và quyền lực, chẳng ai dễ dàng nhường bước.

Hoa Mộ Thanh liếc nhìn Bình Thố, người này rõ ràng có ý định khiến nàng trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Vì sao?

Nàng vẫn chưa nghĩ ra được.

Bình Thố đã mỉm cười ngẩng đầu, nhìn về phía bọn họ: “Bản đồ cơ quan đã hoàn thiện được chín phần. Ta đã hạ lệnh, ngày mai có thể đến di tích, mở cơ quan rồi.”

“Thật sao?”

Hầu Thanh phản ứng rất nhanh, rồi ngay sau đó vỗ tay cười nói: “Vậy thì tốt quá rồi!”

An Thố lại nhíu mày: “Chỉ có chín phần? Mẫu thân ta từng nói, cơ quan bên trong cực kỳ nguy hiểm. Chỉ có chín phần, chẳng phải sẽ nguy hiểm đến tính mạng sao?”

Bình Thố vẫn giữ vẻ ôn hòa, mỉm cười không lộ cảm xúc: “Hiện tại chỉ có bản đồ cơ quan chín phần mới có thể mở được lối vào. Nếu An Thố Hoàng Tử lo lắng, có thể không cần tham gia.”

Sắc mặt An Thố liền thay đổi.

Thượng Liên lại nhìn Hoa Mộ Thanh, hỏi vặn: “Vậy thì việc mở cơ quan có liên quan gì đến việc nàng ta nghỉ lại trong hoàng cung? Đại Tư Tế chẳng lẽ muốn một mình nói cho nàng ấy biết điều gì mà chúng ta không được biết sao?”

Người này lòng nghi ngờ rất nặng, đồng thời cũng tỏ rõ thái độ thù địch với Hoa Mộ Thanh.

Hiện tại mà xét, Thượng Liên dường như là người khao khát đoạt được một điều gì đó từ Lan Nguyệt cổ quốc nhất, và cũng là người có tâm cơ sâu nhất.



Hoa Mộ Thanh nghe qua những lời nàng ta nói từ trước đến giờ, đoán rằng Thượng Liên nhắm tới chính là ngôi vị tối cao của Lan Nguyệt cổ quốc.

Thấy Thượng Liên mặt mày bất thiện nhìn mình chằm chằm, Hoa Mộ Thanh chỉ khẽ mỉm cười, giữ thái độ bình thản, không đáp lời. 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng