Sắc mặt nàng khẽ thay đổi, lộ ra chút đùa cợt như có như không, rồi lại mở miệng nói: “Nhưng mà, Quận Chúa, ta từng có một đứa muội muội, cũng vô cùng khổ sở khi hè đến. Năm đó muội ấy còn làm một bài thơ, nhưng đọc sai mất một câu, khiến mấy tỷ muội chúng ta cười không dứt. Quận Chúa có muốn nghe thử không? Coi như một chuyện cười giải nhiệt đi.”
Khi nghe đến chữ “thơ”, ánh mắt của Đổ Liên Khê liền thoáng biến đổi.
Nhưng rất nhanh, nàng lại mím môi cười tự giễu, lười biếng nhìn Hoa Mộ Thanh, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo: “Ngươi nói thử xem nào.”
Tiếp đó Hoa Mộ Thanh cất giọng như suối chảy, trong trẻo vang lên.
Nàng đọc:
“Bóng râm cây rợp, ngày hè thật dài,
Lầu đài in bóng xuống ao sen,
Rèm ngọc lay động trong gió nhẹ,
Giàn đầy—”
Nàng không biết là cố tình hay vô ý mà dừng lại, đôi mắt đen nhánh như mực quay sang Đổ Liên Khê, hiện lên một nụ cười khiến Đổ Liên Khê vừa quen thuộc đến rùng mình, vừa kinh hoàng tột độ.
“—ve sầu kêu ầm ĩ.”
(Câu gốc của bài thơ vốn là: “Giàn đầy hoa tường vi, thơm ngát cả sân.”)
“Choang!”
Đổ Liên Khê đột ngột đứng phắt dậy, va phải một cung nữ đang bưng khay điểm tâm phía sau.
Chiếc khay rơi xuống đất, bánh trái tinh xảo văng tứ tung, lại bị chính Đổ Liên Khê đang loạng choạng dẫm nát một phần.
Tất cả các cung nữ đều vội vàng quỳ xuống.
Cung nữ làm rơi điểm tâm càng sợ hãi không ngừng dập đầu cầu xin: “Xin Quận Chúa tha mạng! Xin Quận Chúa tha mạng!”
Nhưng Đổ Liên Khê dường như không nghe thấy gì.
Chỉ có ánh mắt đầy kinh ngạc và nghi kỵ, nhìn chằm chằm vào Hoa Mộ Thanh không rời.
Hoa Mộ Thanh khẽ cong môi, bình tĩnh đối mặt với ánh mắt ấy, không hề tránh né.
Một lúc sau, Đổ Liên Khê mới hoàn hồn lại, lạnh lùng nói: “Tất cả lui xuống đi!”
Đám cung nữ lập tức đứng dậy, nối đuôi nhau rời khỏi thủy tạ hoa lệ của hoàng gia.
Hoa Mộ Thanh quay đầu nhìn một cái, hôm nay người nàng mang theo là Tố Cẩm.
Tố Cẩm cũng lập tức lui xuống.
Lúc này ánh mắt Đổ Liên Khê mới để ý đến Tố Cẩm đứng phía sau Hoa Mộ Thanh.
Người mà nàng từng thấy bên cạnh Tống Hoàng Hậu, Tố Cẩm với tay nghề thêu thùa bậc nhất thiên hạ.
Nàng ta sao lại xuất hiện bên cạnh Hoa Mộ Thanh?
“Ngươi là ai?”
Đổ Liên Khê không giống như Dao Cơ đơn thuần bộc trực, cũng không giống Bàng Mạn nhiệt thành thẳng thắn.
Khi còn ở Ám Phượng đội, nàng luôn là người ít nói nhất, nhưng lại là người thi hành mệnh lệnh của Tống Hoàng Hậu một cách tuyệt đối.
Chặ-t đầ-u, lấy mạng – chỉ có nàng là làm sạch sẽ gọn gàng nhất.
Trước đây, Hoa Mộ Thanh cũng từng nhận ra Đổ Liên Khê có căn cơ võ công, nhưng nàng chưa từng nghĩ đến một khả năng, cô nương rạng rỡ, tươi tắn như mùa xuân này… lại chính là Oanh Điệp của nàng!
Nàng mỉm cười nhẹ, nói: “Ta là Huyết Hoàng, tỷ tỷ của Oanh Điệp.”
Sắc mặt Đổ Liên Khê lập tức trầm xuống.
“Bốp!”
Gần như ngay khoảnh khắc kế tiếp, Hoa Mộ Thanh đã bị ép mạnh vào cột đình trong thuỷ tạ, bàn tay của Đổ Liên Khê không chút nương tình, như móc câu sắt, siết chặt lấy cổ nàng.
Quả nhiên là tỷ muội tốt với Dao Cơ, phản ứng thật giống nhau.
Thậm chí ngay cả chỗ ra tay, cũng là cùng một vị trí.
Hoa Mộ Thanh nghẹn thở trong giây lát, nhưng nhanh chóng vận khí, dùng đến công pháp Thiên Âm mà Mộ Dung Trần truyền cho, mới dần ổn định lại.
Nàng bình tĩnh nhìn Đổ Liên Khê với gương mặt đầy âm trầm.
Rõ ràng trong mắt Đổ Liên Khê là tức giận, nghi ngờ, cảnh giác và sát ý dâng trào.
Nhưng sâu trong đáy mắt ấy, lại hiện lên một tia hy vọng mong manh, mơ hồ đến mức khó phát hiện.
Chút chờ đợi ấy, bé nhỏ, yếu ớt, gần như đáng thương.
Khoảnh khắc đó, Hoa Mộ Thanh mới thật sự thấy lại hình ảnh của đứa trẻ ngoan ngoãn năm xưa, luôn cúi đầu, không nói lời nào.
Trái tim nàng khẽ nhói.
Khóe mắt nàng hơi đỏ lên, giọng khàn đặc, không phản kháng mà nói: “Oanh Điệp, câu thơ ấy… là muội cố tình đọc sai để chọc Tống Hoàng Hậu vui lên, đúng không?”
Tay Đổ Liên Khê đang bóp cổ nàng chợt run lên dữ dội.
Nàng khẽ run rẩy, không thể khống chế bản thân, ánh mắt đầy hoảng hốt nhìn Hoa Mộ Thanh:
“Ngươi… rốt cuộc là ai?”
Ngoại trừ Tống Hoàng Hậu, không một ai biết vì sao nàng lại cố ý đọc sai câu thơ đó!
Hôm ấy, sau khi Tống Hoàng Hậu dự yến hội sen mùa hạ trở về, có vẻ lại bị Đỗ Thiếu Lăng sỉ nhục điều gì đó nên tâm trạng vô cùng nặng nề.
Chính nàng, khi ấy đang hầu bên cạnh, cố tình đọc sai một câu thơ, khiến Tống Hoàng Hậu khẽ mỉm cười.
Nhưng chuyện này, sao cô nương trước mặt có thể biết được?!
Đổ Liên Khê siết chặt tay hơn nữa, giọng gần như gằn lên: “Ngươi không thể là Huyết Hoàng! Huyết Hoàng đã ch-ết rồi!”
Lúc này đến lượt Hoa Mộ Thanh thầm giật mình, tại sao Đổ Liên Khê lại biết Huyết Hoàng đã ch-ết chứ?
Ba vị Phượng của Ám Phượng đội, chỉ có nàng là người biết và từng gặp mặt.
Rất nhanh sau đó, nàng phát hiện Đổ Liên Khê khẽ liếc mắt sang một bên, đó chính là thói quen nhỏ của nàng mỗi khi chột dạ.
Hoa Mộ Thanh hơi khó thở, cố gắng nở một nụ cười: “Ngươi đúng là giống y như Tiên Điệp, mỗi lần nói dối đều không đổi được mấy thói quen nhỏ ấy. Rõ ràng Tống Hoàng Hậu đã dạy các ngươi bao nhiêu lần rồi kia mà.”
Đổ Liên Khê trừng mắt: “Ngươi...!”
Nhưng rồi nàng lập tức phản ứng lại, cau mày: “Ngươi đã tìm được Tiên Điệp rồi sao?”
Hoa Mộ Thanh vỗ nhẹ lên cánh tay nàng: “Trước tiên thả ta ra đã, ngươi bóp mạnh đến mức ta sắp ch-ết ngạt rồi đây.”
Đổ Liên Khê hơi do dự, lùi lại một bước, buông tay ra nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Hoa Mộ Thanh, sát khí vẫn chưa tan.
Hoa Mộ Thanh cũng không vội, chỉ nhẹ nhàng xoa cổ trong lòng thầm nghĩ chắc sẽ bầm tím mất thôi.
Vết thương cũ còn chưa lành, giờ lại thêm thương mới.
Dao Cơ và Đổ Liên Khê, hai người vốn thân phận khác biệt một trời một vực nhưng không chỉ trở thành tỷ muội tốt, mà sau khi trùng sinh gặp lại, đều lần lượt khiến nàng bị thương hai lần.
Thật là...
Đổ Liên Khê thấy nàng vẻ mặt bình thản, trong lòng lại càng rối rắm phức tạp, nhịn không được nói tiếp: “Tiên Điệp xưa nay là người đơn thuần, ngươi nếu đã biết thân phận nàng, muốn moi ra thân phận ta cũng chẳng khó. Nhưng ta không phải kẻ để mặc người điều khiển. Hôm nay dù ta có gi-ết ngươi tại đây, cũng chẳng ai dám hó hé một lời.”
Điều đó quả thật không sai, thân phận Đổ Liên Khê vốn cao quý, nếu nàng ra tay gi-ết ch-ết một tiểu thư con quan bình thường như Hoa Mộ Thanh, e rằng thật sự sẽ chẳng ai dám chất vấn.
Hoa Mộ Thanh khẽ bật cười, lắc đầu, nhìn Đổ Liên Khê: “Năm xưa Tống Hoàng Hậu nói ngươi suy nghĩ luôn chu toàn, quả nhiên không sai.”
Đổ Liên Khê lại khựng người, rồi cau mày nhìn nàng chằm chằm: “Đừng lấy Hoàng Hậu ra để nói nữa. Dù ngươi là ai, nếu còn dám tùy tiện mượn danh Hoàng Hậu mà đặt điều, đừng trách ta vô tình!”
Dù là Bàng Mạn, Dao Cơ hay Đổ Liên Khê, khi nhắc đến Tống Hoàng Hậu, bọn họ luôn phản ứng dứt khoát, thẳng thắn.
Tựa như Hoàng Hậu chính là thần linh trong lòng họ, không ai được xúc phạm, không ai được bôi nhọ.
Hoa Mộ Thanh nhìn Đổ Liên Khê, bỗng thở dài nhẹ một tiếng.
Ánh mắt như hoài niệm, nàng quay đầu nhìn xuống dưới thủy tạ, nơi đàn cá chép đang thong thả bơi lội, rồi chậm rãi nói: “Oanh Điệp, ngươi có biết vì sao năm xưa Hoàng Hậu không cho Ám Phượng đội hay Lâm Lang Các ra tay với Hoa Tưởng Dung hay Đỗ Thiếu Lăng không?”
Hoa Mộ Thanh… lại biết cả chuyện của Lâm Lang Các?
Nhưng điều khiến Đổ Liên Khê càng kinh ngạc hơn, là cách nàng ấy gọi đại tỷ và đương kim Hoàng Thượng tùy tiện và thản nhiên như vậy.
Nàng cau mày, không nói gì.
Hoa Mộ Thanh cũng chẳng nhìn nàng, chỉ khẽ bật cười một tiếng, trong tiếng cười ấy lại chứa đựng vô vàn cay đắng và giễu cợt, rồi thẫn thờ nói: “Tống Hoàng Hậu chắc hẳn đã từng nói với ngươi, điều ngài ấy mong muốn là thiên hạ thái bình, nên mới cam nguyện nuốt hết mọi cay đắng vào lòng.”
“Ngài ấy cũng từng nói, tình cảm của nam nhân vốn là như thế, khi còn nồng thắm thì phong hoa tuyết nguyệt, khi tình đã cạn, chỉ còn lạnh lẽo tiêu điều, trống rỗng vô cùng.”
“Nhưng sự nhẫn nhịn của ngài ấy, gánh vác của ngài ấy, tất cả hy sinh mà người tin rằng có thể đổi lấy hòa bình và yên ổn, cuối cùng thì... ngài ấy nhận lại được gì?”
Hoa Mộ Thanh nói đến đây, đột nhiên quay sang nhìn Đổ Liên Khê, đôi mắt đỏ hoe, giọng khẽ run run: “Ngươi có biết... Tống Hoàng Hậu ch-ết như thế nào không?”
Toàn thân Đổ Liên Khê run rẩy, các đầu ngón tay siết chặt đến mức móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, rớm cả má-u.
Nàng nghiến răng, từng chữ như rút từ tận đáy lòng: “Ngài ấy... là bị Hoa Tưởng Dung và Đỗ Thiếu Lăng ép ch-ết ở Phượng Loan Cung.”
Ánh mắt Hoa Mộ Thanh bỗng chốc đỏ hoe, suýt chút nữa đã bật khóc.
Nhưng nàng vẫn cố gắng kiềm chế, hé miệng qua hàm răng tê dại vì siết chặt, chậm rãi mà rõ ràng nói: “Đúng vậy. Đỗ Thiếu Lăng và Hoa Tưởng Dung mượn cớ Đại Hoàng Tử không phải huyết thống hoàng thất, còn Tống gia thì cấu kết với địch phản quốc, ép Hoàng Hậu giao ra Lâm Lang Các. Hoàng Hậu bị đâ-m m-ù đôi mắt, sau khi biết cả tộc Tống gia bị tru di, không cam chịu nhục nhã, đã ôm theo Đại Hoàng Tử, tự mình nhảy xuống từ Phượng Loan Đài.”
“…"
Sau một lúc lâu chìm trong im lặng.
Đổ Liên Khê bỗng quay người lao ra hành lang, như phát điên mà gào lên: “Đỗ Thiếu Lăng! Hoa Tưởng Dung! Ta sẽ gi-ết các ngươi! Ta gi-ết các ngươi!!!”
Hoa Mộ Thanh lập tức giữ chặt cánh tay nàng, một tay ôm ngang eo, kéo nàng lại thật chặt.
Đổ Liên Khê vẫn vùng vẫy dữ dội, cố lao về phía trước, gào thét đến xé lòng: “Ta sẽ gi-ết các ngươi! Tiện nhân! Gi-ết các ngươi! Gi-ết... các ngươi!!!”
“Oanh Điệp!”
Hoa Mộ Thanh giữ chặt nàng, khẽ quát bên tai: “Đừng kích động! Bình tĩnh lại! Bình tĩnh!”
Cả người Đổ Liên Khê run lẩy bẩy, cuối cùng như mất hết sức lực, quỵ ngã xuống đất, bật ra một tiếng gào đau đớn tận tim gan —
“Aaaaaaaaaaaaaaa!!!!”
Hoa Mộ Thanh cuối cùng cũng không cầm được nước mắt, ôm chặt lấy Đổ Liên Khê, ngồi sụp xuống đất, cùng nàng bật khóc.
Bên ngoài, những cung nữ nghe thấy động tĩnh đi đến, trông thấy cảnh tượng trước mắt cũng hoảng hốt, không biết phải làm sao cho phải.
Lúc này, Tố Cẩm bước tới, nhẹ giọng nói: “Quận Chúa, tiểu thư, có phải hai người đã mệt rồi không?”
Hoa Mộ Thanh lau nước mắt, ngẩng đầu lên trước, liếc nhìn các cung nữ không xa ở phủ Công Chúa, rồi khẽ nói với Đổ Liên Khê: “Tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện đi. Ta đã nghe Tiên Điệp kể qua tình hình của ngươi, để ta bắt mạch cho.”
Gương mặt Đổ Liên Khê vẫn còn đẫm nước mắt, nàng quay sang nhìn Hoa Mộ Thanh.
Vài nhịp thở sau, nàng khàn giọng phân phó với đám cung nữ bên kia: “Người đâu, đưa Hoa Nhị tiểu thư đến phòng ta.”
Nửa nén hương sau.
Đổ Liên Khê, đã chỉnh trang lại y phục gọn gàng, ngồi cạnh Hoa Mộ Thanh. Đôi mắt nàng vì vừa khóc to nên đỏ hoe, ánh lên một vẻ sáng khác thường.
Hoa Mộ Thanh cũng không vội lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng kéo tay nàng qua, bắt mạch.
Chốc lát sau, nàng nhíu mày.
Đổ Liên Khê có chút ngơ ngác nhìn vẻ mặt trầm ngâm ấy, trong cơn hoảng hốt, dường như lại thấy bóng dáng Tống Hoàng Hậu năm nào.
Nàng mở miệng định nói gì đó.
Nhưng chưa kịp lên tiếng, Hoa Mộ Thanh đã ngẩng đầu lên, lo lắng nói: “Tiên Điệp nói ngươi từng bị sả-y tha-i, ta liền đoán thân thể ngươi chắc chắn đã tổn thương không ít.”
Nếu không phải vậy, với tính cách của Đổ Liên Khê, khi biết Đỗ Thiếu Lăng và Hoa Tưởng Dung ép ch-ết Tống Hoàng Hậu, lại còn có thân phận đủ gần để tiếp cận hai kẻ đó, nàng hẳn đã lao tới ám sát chúng ngay từ đầu.
Hơn nữa...
Để mở chặn quảng cáo vui lòng
Thông tin cá nhân
Truyện đang đọc
Chưa có truyện đọc
Đơn hàng của bạn
Chưa có đơn hàng nào
Lịch sử mua gói
Chưa có lịch sử mua gói
