Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 153: Nổi Giận




 
Quỷ Nhị lập tức bước tới: “Các ngươi lui hết đi.”

“Dạ?”

Đám thiếu niên chưa kịp tiếp cận Hoa Mộ Thanh đều lộ vẻ thất vọng rõ rệt, nhưng vẫn ngoan ngoãn rút lui từng người một.

Hoa Mộ Thanh thở phào nhẹ nhõm, lập tức ngồi phịch xuống bên bàn, tiện tay cầm một chén trà uống một ngụm.

Mộ Dung Trần đang tự rót rư-ợu bên cạnh, liếc mắt nhìn thấy, khẽ cười lạnh không rõ cảm xúc:
“Đồ trong chốn này mà ngươi cũng dám tùy tiện đưa vào miệng sao?”

Hoa Mộ Thanh lập tức cứng đờ, sai lầm lớn!

Nàng vội vàng đặt chén trà xuống, liên tục nhổ mấy ngụm, sau đó đầy cảnh giác dùng tay chùi mạnh miệng, lần trước bị Vương Phong bỏ thuốc khiến nàng sợ đến tận xương.

Vừa nghĩ đến chuyện ấy, ký ức về lần ở trên cây tử vi trăm năm lại hiện về: Mộ Dung Trần và nàng dây dưa triền miên, môi lưỡi quấn quýt, không thể dứt ra nổi.

Trái tim nàng như bốc lửa, nóng đến mức ngũ tạng lục phủ như muốn tan chảy, tràn ra khắp cơ thể.

Các giác quan trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết. Sự hiện diện của người phía sau lại càng rõ rệt: từ tiếng hắn nhấp rư-ợu nhẹ nhàng mà kéo dài, tiếng va chạm của chén ngọc, hơi thở trầm ổn, đến cả ánh mắt lướt qua không tiếng động, tất cả như in hằn trong tâm trí nàng.

Tim nàng đập mỗi lúc một nhanh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.

Không rõ là do dư âm của thuốc, hay do nước trà vừa uống, cổ họng nàng khô rát khó chịu.

Nàng bực bội cắn môi, càng ra sức lau miệng.

Chỉ là… lớp mặt nạ da người trên mặt vì thế mà nhăn nhúm lại.

Nàng khẽ cau mày, toàn thân cảm thấy vô cùng khó chịu, đưa tay sờ lên lớp mặt nạ đã nhăn, dứt khoát xé toạc!



Lập tức, dung nhan tuyệt mỹ, yêu kiều động lòng người của nàng hiện rõ dưới ánh sáng.

Mộ Dung Trần tựa người bên cửa sổ, đùa nghịch chiếc chén rỗng trong tay, nheo mắt: “Tiểu dã hoa, hôm nay sao lại đến chốn phong lưu thế này?”

Thấy Hoa Mộ Thanh cúi đầu không nói, má đỏ ửng, như thể chẳng vui vẻ gì khi tình cờ gặp hắn lúc này.

Đôi mắt đen sâu thẳm như biển đêm của hắn càng thêm thâm trầm, mày mắt cũng lạnh đi vài phần, nhưng giọng nói lại pha trò: “Chẳng lẽ tiểu dã hoa của Bổn Đốc trong nơi phồn hoa này, còn giấu một người tình mà ta không biết sao?”

Người tình?

Kẻ oan gia thì có đấy! Tên đại đại đại oan gia lúc nào cũng có thể đụng phải như ngươi mới đúng!

Hoa Mộ Thanh lén đảo mắt, ký ức về lần quấn quýt cuối cùng giữa hai người cũng nhạt đi đôi chút…

Nàng thuận tay ngồi xuống bên bàn, nói: “Điện hạ cũng quá coi trọng Mộ Thanh rồi. Những kẻ đứng đầu danh viện như thế, chỉ có bậc thiên kim quyền quý mới nuôi nổi, sao có thể để mắt đến một người nhỏ bé như Mộ Thanh chứ.”

Câu nói này rõ ràng là đang châm chọc Mộ Dung Trần cũng đến những nơi phong hoa tuyết nguyệt này để tìm vui.

Mộ Dung Trần nhướng mày, khóe môi lại cong lên, nở nụ cười mơ hồ: “Tiểu nha đầu, dám cùng Bổn Đốc đấu khẩu sao?”

Hoa Mộ Thanh khẽ sững người, rồi ngoan ngoãn đáp: “Ta đến Mộng Tiên Lâu gặp Dao Cơ.”

Ánh lạnh trong mắt Mộ Dung Trần chợt tan biến, chỉ trong nháy mắt, gương mặt tuyệt mỹ mang đầy mị lực ấy lại khôi phục vẻ thờ ơ, nhàn nhã vốn có.

Hắn tự rót cho mình một chén rư-ợu, rồi hỏi: “Gặp nàng ta làm gì?”

Hoa Mộ Thanh khẽ bĩu môi trong lòng, chẳng lẽ ngươi đoán không ra sao?

Nhưng nàng cũng nhận ra lúc nãy tâm trạng Mộ Dung Trần có vẻ rất tệ, nên vẫn ngoan ngoãn trả lời:
“Vài ngày trước, Đỗ Thiếu Lăng có đến gặp nàng. Ta tới để thăm dò xem nàng ta biết gì.”

Vừa dứt lời, Mộ Dung Trần đột nhiên bật ra một tiếng cười khẽ.



Tiếng cười ấy nhẹ như tơ, lạnh lẽo mà u uẩn, trong khoảnh khắc như có thể nắm giữ cả tâm trí người nghe khiến lòng người rúng động, lạnh toát sống lưng, nhưng lại không thể thoát khỏi, chỉ có thể mặc hắn thao túng sinh tử.

Hoa Mộ Thanh ngạc nhiên nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn cúi đầu, cầm lấy chén rư-ợu, vừa nâng lên vừa hỏi: “Vậy, có thăm dò được gì không?”

Hoa Mộ Thanh nhất thời không đoán nổi ý nghĩa tiếng cười vừa rồi của hắn là gì, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đỗ Thiếu Lăng tưởng nàng biết gì đó về ‘Tứ Phương Chiến’, nên mới đến tìm. Nhưng Dao Cơ cũng là người lanh lợi, không tiết lộ nhiều.”

Mộ Dung Trần lại khẽ cười: “Nàng ta lại sẵn sàng nói hết cho ngươi sao?!”

Hoa Mộ Thanh sững người, lập tức nhận ra mình vừa để lộ sơ hở, vội vàng cắn môi, nghiêm giọng nói: “Có tiền thì quỷ cũng phải làm việc. Ta đưa nàng ta một túi vàng, nên tất nhiên nàng nói hết.”

Mộ Dung Trần liếc nàng, cười nhạt: “Đỗ Thiếu Lăng thiếu vàng chắc?”

“...”

Hoa Mộ Thanh thầm nghiến răng trong lòng, cái tên ma quái này! Chỉ lỡ lời một câu mà cũng bị ngươi moi đến cùng!

Nàng thầm suy tính, rồi khéo léo nói: “Hắn tất nhiên không thiếu. Nhưng Đỗ Thiếu Lăng chắc sẽ không làm vậy. Hắn luôn tự cho mình là cao quý, ngạo mạn tự phụ, lại luôn nghĩ mình khác người. Với tính cách đó, chắc hắn sẽ từ từ tiếp cận Dao Cơ mà thôi…”

“Hừ.”

Lời vừa dứt đã lại bị tiếng cười lạnh đến thấu xương của Mộ Dung Trần cắt ngang.

“Tiểu Hoa Nhi.”

Hắn đặt chén rư-ợu xuống, nhìn thẳng vào Hoa Mộ Thanh: “Ngươi có vẻ rất hiểu rõ Đỗ Thiếu Lăng đấy!”

Hoa Mộ Thanh mở miệng muốn nói lại lỡ lời nữa sao? Không thể nào!

Năm xưa Đỗ Thiếu Lăng đã dùng thủ đoạn gì để lấy lòng Tống gia, rồi lại từng bước âm mưu qua cầu rút ván hủy diệt Tống gia, người ngoài có thể không biết, nhưng Mộ Dung Trần thì rõ như lòng bàn tay mới phải chứ!



Nàng hơi ngơ ngác nhìn hắn: “Điện hạ chẳng phải bảo ta đi quyến rũ hắn sao... Trước đây ta từng nghe mẫu hậu Tống Hoàng Hậu nói qua vài chuyện, gần đây lại dò hỏi thêm từ Hoa Phong rất nhiều điều liên quan đến Đỗ Thiếu Lăng... A! Ngài làm gì vậy? Buông ta ra!”

Lời chưa kịp nói hết, Mộ Dung Trần - người nãy giờ còn đang dựa lười nhác bên ghế, đột nhiên đứng bật dậy, tựa như một yêu tiên khoác áo tử la, thoắt cái đã xuất hiện trước mặt nàng.

Hắn vươn tay, nắm lấy cánh tay nàng, không nói không rằng liền nhấc bổng nàng khỏi mặt bàn.

Hoa Mộ Thanh bị đau, giật tay phản kháng, gương mặt đầy tức giận: “Điện hạ! Có gì cứ nói rõ ràng, sao lại cứ thích bắ-t nạ-t người khác? Mau buông ra!”

“Bắ-t nạ-t?”

Mộ Dung Trần từ trên cao nhìn xuống, trong mắt là nụ cười lạnh rợn người: “Từ hay đấy, hôm nay Bổn Đốc chính là muốn bắ-t nạ-t ngươi.”

Hoa Mộ Thanh trợn tròn mắt, nhìn hắn không thể tin nổi, tên này lại nổi điên nữa rồi sao? Vì cái gì?

Đồ điên! Cái tên bất định thất thường như gió mùa! Ta không chơi với ngươi nữa!

Tên đại ma đầu này!

Ngay lập tức, nàng không thèm để ý đến hắn nữa, vận nội lực, thi triển chiêu thức quen thuộc từ kiếp trước, định đẩy Mộ Dung Trần ra xa.

Nào ngờ, chiêu vừa xuất, hắn đã dễ dàng hóa giải, động tác thuần thục vô cùng, tựa như hai người họ đã từng giao đấu vô số lần rồi.

Khoảnh khắc ấy, cả hai đều khựng lại.

Hoa Mộ Thanh âm thầm nhíu mày, còn ánh mắt Mộ Dung Trần thì ngày càng âm u quỷ dị.

Con ngươi đen thẳm như biển sâu vốn đã khó dò, lúc này lại như phóng đại thêm mấy phần, giống như một vòng xoáy khổng lồ sẵn sàng nuốt trọn cả linh hồn người đối diện.



Hắn vung tay, ném thẳng Hoa Mộ Thanh lên giường La Hán trong phòng.

"Rầm!"

Hoa Mộ Thanh đập mạnh vào lưng và cánh tay, đau đến mức suýt ngất.

Nàng vùng vẫy định ngồi dậy, nhưng Mộ Dung Trần đã nhẹ nhàng đáp xuống ngay bên cạnh, một tay ấn chặt vai nàng, tay kia túm lấy vạt áo trước ngự-c nàng, xé mạnh một cái! 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng