Ánh mắt Hoa Mộ Thanh đảo qua một vòng, ngũ quan như sáng lên. Nàng nhận ra trong những góc khuất xung quanh, có mấy người nội công thâm hậu đang ẩn mình nghe lén.
Nhưng nàng cũng không để tâm, chỉ khẽ nói: “Bàng tiểu thư à, ánh mắt vừa rồi nhìn Tố Cẩm khiến người ta cảm thấy… rất đặc biệt đấy.”
Bàng Mạn lập tức biến sắc, quay sang nhìn Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh khẽ cong môi, thu tay lại, cẩn thận lau sạch cây ngân châm rồi cất đi. Sau đó, nàng dùng khăn tay của mình lau nhẹ lớp dịch mủ còn dính trên mặt Bàng Mạn, thuận tay nhét luôn chiếc khăn đó vào tay nàng.
Rồi lại nói: “Tố Cẩm là nha hoàn mới mà ta vừa nhận, nàng ấy nói rằng không còn người thân, đơn độc một mình. Bàng tiểu thư nhìn nàng như vậy… chẳng lẽ là người quen cũ?”
Tố Cẩm trước kia từng xuất đầu lộ diện ở Lâm Lang Các, sản phẩm thêu do nàng làm ra nổi tiếng khắp thiên hạ.
Trong đội Ám Phượng, có không ít người biết đến nàng, việc Bàng Mạn nhận ra cũng không phải lạ.
Nhưng hàm ý trong lời Hoa Mộ Thanh nói ra, lại khiến Bàng Mạn không thể không nghĩ sâu thêm một chút, nàng ta đang ám chỉ điều gì?
Bàng Mạn siết nhẹ chiếc khăn trong tay, chợt nhận ra điều gì đó. Chân mày khẽ nhíu, cúi đầu nhìn xuống.
Nhưng ngay lúc ấy, Hoa Mộ Thanh đặt tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bàn tay đang siết khăn của nàng, che đi tầm mắt nàng đang định nhìn xuống.
Miệng vẫn nói bằng giọng nhẹ nhàng êm ái: “Tố Cẩm kể với ta, trước đây từng hầu hạ bên cạnh một vị Quý Nhân. Có lẽ Bàng tiểu thư cảm thấy quen mặt là vì vậy?”
Bàng Mạn nhìn thoáng qua bàn tay Hoa Mộ Thanh vừa rút lại, ánh mắt thoáng lóe lên rồi gật đầu:
“Đúng vậy, chỉ cảm thấy có chút quen mặt, nhưng lại không nhớ rõ đã gặp ở đâu.”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, biết Bàng Mạn đã hiểu được ẩn ý trong lời mình.
Đang lúc trò chuyện, Bàng phu nhân đã vén váy vội vàng bước vào, tay cầm theo một miếng vải mềm, phía sau là nha hoàn bưng nước nóng theo sau.
“Mộ Thanh à, con xem cái này được không?”
Quả không hổ danh là giao sa thượng phẩm từ Nam Hải, mềm như sương khói, chạm tay nhẹ như không có gì, đúng là mịn màng vô cùng.
Hoa Mộ Thanh cười nhẹ: “Đây là giao sa cực kỳ tốt, rất thích hợp. Chỉ là… thứ này sau một lần lau có lẽ sẽ không dùng lại được nữa.”
Bàng phu nhân vui mừng, chẳng chút tiếc nuối: “Không sao cả, trong nhà còn một cây nguyên cuộn! Dùng đủ rồi, nếu thiếu ta lại cho thương đội mang từ Nam Hải về tiếp.”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười: “Phu nhân thật sự yêu thương con cái, khiến Mộ Thanh cũng thấy ngưỡng mộ.”
Bàng phu nhân nghe vậy, liền đưa tay vỗ nhẹ tay Hoa Mộ Thanh, lời nói đầy ẩn ý: “Đứa trẻ này, sau này trở thành người một nhà rồi, ta cũng sẽ thương con như vậy.”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, nhưng không phụ họa cũng chẳng đáp lại, như thể hoàn toàn không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Bàng phu nhân.
Bàng phu nhân thấy sắc mặt nàng như vậy, khẽ hé môi định nói gì đó.
Đúng lúc ấy, ngoài sân có một nha hoàn bước vào bẩm: “Phu nhân, Đại thiếu gia sai người đến hỏi Hoa Nhị tiểu thư có tiện tới Trúc Ốc một chuyến không ạ?”
Bàng Thái lại đích thân sai người tới mời?
Khuôn mặt Bàng phu nhân như sắp nở hoa vì vui mừng, chuyện Đại nhi tử vẫn chưa thành thân bao năm nay đã khiến bà lo đến bạc cả đầu. Bây giờ tốt rồi, Hoa Mộ Thanh lại là người bà cực kỳ ưng ý.
Nếu chuyện này thành, thì bà cũng có thể toại nguyện rồi!
Bà liền nói vội: “Đi ngay đi! Bảo người ngoài kia chờ một lát!”
Rồi quay sang Hoa Mộ Thanh mỉm cười: “Thanh Nhi còn gì muốn dặn dò không? Nếu không thì con qua gặp Thái Nhi một chút đi?”
Hoa Mộ Thanh vốn cũng định gặp Bàng Thái, nên tất nhiên không từ chối.
Nàng liền mím môi cười nhẹ, trên mặt hiện rõ nét thẹn thùng.
Bàng phu nhân càng vui mừng hơn, vội vàng tiễn nàng ra khỏi viện.
Khi quay lại, liền thấy Bàng Mạn vẫn đang chăm chú nhìn chiếc khăn trong tay, thấy bà bước vào, mới lặng lẽ thu khăn lại.
Bà cũng không để ý, liền ngồi xuống tự tay lau mặt cho nữ nhi.
Chuyện Hoa Mộ Thanh, chỉ nói nàng theo tiểu đồng đến Trúc Ốc, nơi lần đầu tiên nàng gặp Bàng Thái.
Nàng phát hiện, hắn đang ngồi bên thủy tạ trước Trúc Ốc, đối diện bàn cờ, hai tay lần lượt hạ quân.
Chỉ xét về vẻ ngoài, ngoài Mộ Dung Trần với dung mạo yêu nghiệt như tiên như ma, thì trong số các nam tử, Bàng Thái thực sự cũng đã thuộc hàng xuất chúng.
Hắn không mang vẻ phong nhã tự do như Đỗ Thiếu Quân, không có vẻ đạo mạo trầm tĩnh như Tư Không Lưu, cũng không toát ra sự anh khí cao ngạo như Tần Thiệu Lâm, lại càng không giống Đỗ Thiếu Lăng trời sinh anh tuấn, khí thế bức người.
Bàng Thái có khí chất như đóa lan trong thung lũng hẻo lánh, thoát tục, không vướng bụi trần.
Ngồi bên thủy tạ, cạnh hàng liễu xanh rũ bóng, quả thật khiến người ta sinh ra cảm giác như gặp được thần tiên nơi núi non xa xăm, giữa chốn Đào Hoa Nguyên ẩn dật.
Nhưng khi đến gần hơn, người ta sẽ phát hiện, trong đôi mắt của “vị tiên” kia lại ẩn chứa một loại trí tuệ thâm sâu, tầm nhìn như nhìn xuống thế gian.
Rõ ràng bề ngoài là bình lặng, yên hòa, nhưng lại khiến người ta liên tưởng đến lớp tuyết dày, trắng xóa trên đỉnh Thiên Sơn.
Vạn vật lặng thinh, nhưng lại khiến người ta nảy sinh kính sợ.
Không dám chất vấn lớn tiếng, cũng không dám mạo phạm, sợ rằng chỉ một sơ suất nhỏ thôi, là sẽ xé toang lớp yên tĩnh này, khiến tuyết đổ ầm ầm hủy diệt tất cả.
Hoa Mộ Thanh khẽ cụp mắt vì có lời nhắc nhở từ Mộ Dung Trần, nên lần này nàng mới để tâm quan sát Bàng Thái kỹ lưỡng như vậy.
Cho dù che giấu đến đâu, thì trong những khoảnh khắc vô tình, cũng sẽ để lộ vài phần tâm trạng.
Đây chính là lợi ích của việc luyện nội công, ngũ quan nhạy bén, có thể nhìn ra điều người thường không thấy.
Nàng tiến lại gần, nhẹ nhàng cúi người hành lễ: “Đại thiếu gia.”
Bàng Thái vừa đặt một quân đen xuống bàn cờ, chưa quay đầu đã bật cười, rồi mới nghiêng mặt sang, đôi mắt sâu thẳm yên tĩnh nhìn lên khuôn mặt của Hoa Mộ Thanh: “Ừm, ngồi đi.”
Hoa Mộ Thanh hơi ngập ngừng một chút, rồi ngồi xuống đối diện với hắn.
Bàng Thái mỉm cười hỏi: “Biết chơi cờ chứ?”
Kiếp trước, Tống Hoàng Hậu từng học qua, nhưng kiếp này...Hoa Mộ Thanh tất nhiên sẽ không dại gì mà để lộ quá nhiều.
Nàng chỉ mím môi cười khẽ, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta chưa từng học qua.”
Bàng Thái cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ hơi tiếc nuối mà cười, sau đó đẩy bàn cờ sang một bên, nhìn nàng hỏi: “Sao hôm nay đột nhiên tới đây?”
Nói rồi lại liếc nhìn hai nha hoàn đang đứng trên hành lang ngoài thủy tạ, Xuân Hà và Tố Cẩm.
Xuân Hà thì không cần phải nói, trước từng hầu hạ bên cạnh Trưởng Công Chúa, rất nhiều người đều biết.
Còn Tố Cẩm...
Hắn khẽ cười: “Là nha hoàn mới nhận à?”
Hoa Mộ Thanh liền hiểu, những lời nàng vừa nói với Bàng Mạn lúc trước, quả nhiên đã đến tai hắn rồi.
Nàng gật đầu: “Vâng, nghe nói trước kia từng hầu hạ Quý Nhân trong cung. Không hiểu phụ thân nghĩ sao mà lại chọn cho ta một nha hoàn như vậy.”
Khi nàng nói câu đó, giọng điệu mang theo một chút làm nũng, tuy không rõ ràng nhưng lại rất dễ nhận thấy, như đang làm nũng với người thân thiết.
Điều đó khiến Bàng Thái hơi ngạc nhiên, liếc nhìn Hoa Mộ Thanh đang mang vẻ mặt tiểu nữ nhi nũng nịu, khẽ nhíu mày, như có chút phiền muộn.
Rồi hắn bỗng bật cười, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Chỉ e tâm tư của phụ thân nàng cũng sâu xa lắm đấy.”
“Hửm?”
Hoa Mộ Thanh ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt tràn đầy vẻ ngây thơ và trong sáng: “Đại thiếu gia nói vậy là có ý gì ạ?”
Ánh mắt nàng, phản chiếu ánh nước và ánh nắng, khiến lòng Bàng Thái khẽ rung lên.
Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhưng vẫn cảm thấy khó tin, khẽ lắc đầu cười: “Một nô tỳ từng hầu hạ Quý Nhân mà đưa đến bên cạnh nàng, nàng thật sự không hiểu là có ý gì sao?”
Hoa Mộ Thanh khẽ nhíu mày, như đang cố suy nghĩ kỹ một hồi, rồi đột nhiên trợn mắt ngạc nhiên, môi hồng hơi hé mở, ánh mắt sửng sốt nhìn Bàng Thái, rồi lại quay sang nhìn Tố Cẩm ở phía hành lang.
Cả người như cứng lại, đến mức không nói nên lời.
Phản ứng như vậy, thật sự quá đỗi chân thực.
Để mở chặn quảng cáo vui lòng
Thông tin cá nhân
Truyện đang đọc
Chưa có truyện đọc
Đơn hàng của bạn
Chưa có đơn hàng nào
Lịch sử mua gói
Chưa có lịch sử mua gói
