Mộ Dung Trần nheo mắt lại.
Chỉ nghe tiểu cô nương dùng giọng nói mềm mại, có chút nũng nịu đặc trưng của mình hỏi: “Chỗ này… chẳng lẽ là Ty Lễ Giám?”
Hắn nhướng mày: “Hoa Nhị tiểu thư lại nhận ra được Ty Lễ Giám sao?”
Hoa Mộ Thanh đẩy Mộ Dung Trần ra, đi vài bước quanh quẩn rồi đưa tay chỉ về một hướng: “Cả kinh thành, chỉ có Ty Lễ Giám mới có cây tử vi trăm năm độc nhất vô nhị này.”
Mộ Dung Trần nhìn theo tay nàng, quả nhiên thấy qua khung cửa sổ là một cây tử vi cổ thụ cần bốn người ôm mới xuể, tán cây rậm rạp như chiếc ô khổng lồ, che kín cả bầu trời.
Hắn bật cười khẽ: “Hoa Nhị tiểu thư mắt tinh thật.”
Hoa Mộ Thanh quay mặt đi, vẻ mặt dửng dưng như chẳng có gì, nhưng vừa xoay người liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tay khẽ ôm ngự-c — nguy thật! Suýt thì để lộ sơ hở rồi.
Kiếp trước, nàng từng lén theo dõi Mộ Dung Trần đến Ty Lễ Giám này.
Hơn nữa, nàng còn biết rõ nơi mình đang đứng chính là tư thất của Đô Đốc Ty Lễ Giám, cũng chính là chỗ ở của Mộ Dung Trần!
Buổi tối hôm đó, nàng theo dõi hắn vốn chỉ muốn điều tra tin đồn lúc đó rằng hắn có dã tâm tạo phản có thật hay không.
Vì nàng không tin điều đó, mà Đỗ Thiếu Lăng lại nhiều lần nhắc đến, nên nàng mới dùng đến hạ sách là theo dõi, với mong muốn tìm bằng chứng hắn không có ý phản loạn.
Không ngờ lại lần theo hắn đến tận chỗ ở của Đô Đốc Ty Lễ Giám, mà cũng chẳng thấy hắn xử lý công vụ gì.
Chỉ thấy hắn đứng ngẩn người bên cửa sổ, chẳng rõ đang nghĩ gì.
Lúc đó, nàng nấp ngay dưới cửa sổ, tưởng như đã bị hắn phát hiện, suýt nữa thì bỏ chạy.
Ai ngờ Mộ Dung Trần lại đột ngột quay người vào nội thất.
Nàng thầm mừng, lặng lẽ bám theo ẩn mình trên xà nhà. Không ngờ lại thấy hắn bắt đầu c** đ*, cuối cùng chỉ còn mỗi chiếc khố rồi đi tắm!
Khi đó, nàng chỉ muốn tự mó-c mắ-t mình! Giận điên lên được!
Tức quá nên cũng không thèm do thám gì nữa, quay về cung luôn!
Khi ấy nàng còn nghĩ, tên này mà dám mưu phản, bổn cung sẽ lộ-t d-a hắn!
Nhưng sau này mới rõ, Mộ Dung Trần không những không tạo phản, mà còn lợi dụng lời đồn để bắt một đại tướng quân thực sự có âm mưu làm phản.
Khi đó nàng định ban thưởng cho hắn, nhưng nghĩ đến chuyện đêm ấy hắn dám c** đ* trước mặt mình, nàng lại giận đến không chịu nổi.
Thế là không những không ban thưởng gì, mà sau này gặp lại hắn trong cung, còn bị hắn ngang nhiên đòi cái quạt tròn trong tay nàng làm thưởng, khiến nàng tức đến nổ đom đóm mắt.
Nghĩ đến chuyện xưa, Hoa Mộ Thanh chỉ cảm thấy không dám nhớ lại.
Nàng lắc đầu, tự mình đ-ánh giá gian phòng của Mộ Dung Trần, rồi hỏi tiếp: “Nơi này… là chỗ ở của điện hạ sao?”
Mộ Dung Trần từ bên cạnh nhìn nàng, bắt được thoáng qua vẻ mặt trong khoảnh khắc vừa rồi, biết bao cảm xúc lướt qua gương mặt ấy.
Nhưng cuối cùng vẫn không bằng một tiếng thở dài khẽ khàng mà đầy mơ hồ kia.
Quá giống nữ nhân đó.
Giống hệt dáng vẻ nàng từng có khi vì thương xót thiên tai, nhân họa mà khe khẽ thở dài.
Đôi mắt đen của hắn lóe lên ánh sáng kỳ lạ, ánh nhìn lại dừng lại trên khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của nàng, những vết đỏ ngang dọc, chói mắt đến đau lòng.
Một cơn giận dữ âm thầm lại dâng trào.
Hắn chỉ nghe nói Hoa lão phu nhân định làm tiệc mừng thọ nhỏ, cũng chỉ là từ ám vệ báo lại rằng nha đầu này đang âm thầm chuẩn bị gì đó.
Ban đầu hắn chỉ định đến xem trò vui, quả nhiên cũng tận mắt chứng kiến nàng không tốn một binh một tốt mà điều khiển mọi người như trò đùa trong lòng bàn tay.
Không ngờ, sau khi mọi chuyện kết thúc, lại tận mắt nhìn thấy con mụ điên kia túm lấy nàng như cọng rơm, mặc sức giày vò!
Khi ấy, hắn lập tức nổi giận!
Suýt nữa ra mặt trực tiếp gi-ết luôn mụ ta rồi!
May mà lý trí vẫn còn. Sau khi nha đầu này về phòng, hắn lập tức bắt nàng mang về Ty Lễ Giám, thậm chí còn đưa hẳn vào phòng riêng của mình.
“Vì sao lại để mụ điên đó làm tổn thương khuôn mặt mình?”
Mộ Dung Trần hỏi bằng giọng u tối, không đáp lại mà ngược lại chất vấn nàng.
Hoa Mộ Thanh sững lại một chút, rồi mới hiểu ra “mụ điên” là chỉ Trữ Thu Liên, liền bật cười, chỉnh lại mái tóc đã lệch: “Hoa Phong bắt đầu nghi ngờ rồi. Dù chưa thể xua tan hoàn toàn, nhưng lui một bước để tiến ba bước, ít nhất cũng khiến ông ta không quá đề phòng nữa.”
Nói rồi, nàng xoay mặt lại nhìn Mộ Dung Trần, cười nhẹ: “Chiêu khổ nhục kế thôi, điện hạ chẳng lẽ không hiểu sao?”
Mộ Dung Trần ánh mắt tối sầm lại, đôi mắt phượng sâu thẳm như muốn câu hồn, nhìn chằm chằm vào Hoa Mộ Thanh, lạnh lùng cười nhạt: “Ông ta nghi ngờ thì đã sao, một đao ché-m ch-ết là xong.”
Hàm ý chính là: vì một kẻ chó ch-ết nghi ngờ mà ngươi lại tự để mình bị thương để đ-ánh lừ-a hắn sao?
Hoa Mộ Thanh không biết là giả vờ hay thực sự không hiểu ý Mộ Dung Trần, chỉ cười nhẹ, rồi lại quay mặt ngắm nghía cách bài trí trong căn phòng Đô Đốc.
Nàng bật cười: “Không ngờ điện hạ lại thích sự giản dị đến vậy, phòng này đúng là quá đơn sơ, đến cả một món đồ trang trí cũng không có. Ủa? Ở đây còn có một lọ hoa trống không, là để làm gì thế?”
Chiếc bình hoa đó không giống những thứ mà Hoa Mộ Thanh từng thấy ở Tống phủ hay trong cung, chẳng phải loại bình men ngọc viền vàng hay sứ Thanh Hoa men trắng tinh xảo thuộc hàng quan diêu thượng phẩm, cũng không phải vật cống phẩm vô giá.
Chỉ là một chiếc bình sứ trắng đơn giản, cỡ bằng cánh tay, miệng rộng cổ thon, được đặt bên cạnh bàn xử lý công vụ, trống rỗng không cắm gì cả.
Hoa Mộ Thanh nhìn thấy, cứ có cảm giác quen mắt, nhưng lại không tài nào nhớ ra đã gặp ở đâu.
Ánh mắt Mộ Dung Trần chợt lóe lên, nhưng không hề để ý đến việc nàng cố ý chuyển hướng câu chuyện, ngược lại còn bước đến cạnh nàng, từ trên cao nhìn xuống, lạnh giọng hỏi: “Với thân thủ của ngươi, hoàn toàn có thể tránh được đòn của mụ điên kia. Vì sao lại không tránh?”
Hoa Mộ Thanh nghiến răng, cái tên này vẫn chưa chịu buông tha sao!
Nàng chỉ đành cười gượng, trả lời cho qua chuyện: “Điện hạ, người đưa Mộ Thanh đến đây… chẳng lẽ chỉ để truy hỏi chuyện vì sao Mộ Thanh bị thương thôi sao?”
Mộ Dung Trần bị nghẹn lời, đúng là…
Nhưng làm sao hắn có thể thừa nhận điều đó chứ?
Vẻ mặt liền nghiêm lại: “Lão hồ ly Vương Đức đã thay tiểu tử nhà mình xin thánh chỉ ban hôn với Trữ Tư Tuyền của Thượng Đô Hộ phủ.”
Thì ra là chuyện này.
Hoa Mộ Thanh mỉm cười: “Điện hạ lo rằng Mộ Thanh tính toán nửa ngày, cuối cùng lại vô tình tác hợp hai nhà, khiến phủ Thượng Đô Hộ và phủ Thừa Tướng vốn chẳng liên quan gì lại thành thông gia, được lợi cả đôi bên sao?”
Mộ Dung Trần nhướn mày, hắn nào có nói gì đâu, là nha đầu này tự suy ra.
Nhưng… quả thực đúng là như vậy.
Ngay sau đó, Hoa Mộ Thanh lại khẽ cười, lắc đầu: “Điện hạ yên tâm, Trữ Tư Tuyền muốn gả cho Vương Phong, còn phải xem nàng ta có cái số đó hay không.”
“Ồ?”
Mộ Dung Trần bắt đầu hứng thú: “Ngươi tính làm gì?”
Không ngờ Hoa Mộ Thanh chỉ mỉm cười liếc hắn một cái, vẻ mặt đầy thần bí: “Chuyện này… không tiện nói cho điện hạ biết đâu.”
“Chậc, nha đầu thối này.”
Mộ Dung Trần bật cười khẽ, môi mỏng khẽ cong: “Lần trước ở trà lâu, Tư Không Lưu tính kế ngươi, ngươi bụng dạ hẹp hòi như vậy mà còn chưa trả thù lại. Giờ chẳng qua chỉ là mượn mối hôn ước cũ của hai người kia để ra tay thôi.”
Hoa Mộ Thanh cười mà không nói rõ đúng hay sai, chỉ đôi mắt như làn nước khói mờ ảo, lấp lánh nhìn Mộ Dung Trần: “Điện hạ quả nhiên là người thấu suốt lòng người.”
“Hừ.”
Mộ Dung Trần khẽ hừ một tiếng, vẻ lạnh lùng âm trầm ban đầu trên gương mặt cũng dần phai nhạt.
Để mở chặn quảng cáo vui lòng
Thông tin cá nhân
Truyện đang đọc
Chưa có truyện đọc
Đơn hàng của bạn
Chưa có đơn hàng nào
Lịch sử mua gói
Chưa có lịch sử mua gói
